Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
Chương 2
Bùng!
Đầu của Hạ Băng Khuynh bỗng chốc nổ tung ra, hóa thành một màn trắng xóa.
Ánh mắt hoảng loạn của cô dáo dác liên tục, đôi môi mỏng vừa cắn lại đã bắn ra máu.
Bầu không khí, ngưng đọng.
Mộ Cẩm Đình len lén nháy mắt với Hạ Vân Khuynh, bảo cô nhanh chóng đưa Hạ Băng Khuynh rời khỏi.
Hạ Vân Khuynh hiểu ý, tiến về trước đỡ lấy Hạ Băng Khuynh đang lộ đôi vai ra ngoài, nhanh chóng đi vào căn phòng kế bên.
Mộ Nguyệt Sâm lúc này mới thu lại ánh nhìn, đang định trở vào phòng, đã bị Mộ Cẩm Đình nhanh một bước đẩy cửa vào, hỏi một cách nghiêm túc, “Em nói thật với anh, rốt cuộc em có đụng vào người ta không?”
Mộ Nguyệt Sâm đáp lại bằng một biểu cảm cao ngạo lạnh lùng: “Anh nói xem?”
“Băng Khuynh cô ấy chỉ mới 19 tuổi?”
“Bất kể là 19 tuổi hay là 18 tuổi, đều là do cô ta tự chuốc lấy.”
Nói xong, Mộ Nguyệt Sâm đẩy tay anh ra, đóng cửa lại rầm một tiếng, không chút kiêng nể.
Anh bước vào phòng ngủ với tâm trạng cực kì tồi tệ.
Đột nhiên, anh dừng bước, ánh mắt xoáy vào chiếc ga giường phía trước mặt, cười mỉm lên.
Một đóa hoa đỏ rực đang nhuộm lên giữ tấm ga giường trắng tinh một cách ngông cuồng.
Trong một căn phòng khác.
“Rốt cuộc em có bị cậu ta làm gì không?”
“Em không biết!” Hạ Băng Khuynh lắc đầu.
Quả thật là cô không biết.
Không nhớ ra được gì cả.
Hạ Vân Khuynh rối lên, “Việc này sao có thể không biết được chứ, thứ đó của đàn ông—” Ngượng ngùng khựng lại, cô tiếp tục nói, “Thứ đó của đàn ông rất lợi hại, em là lần đầu tiên, nếu như anh ta đi vào cơ thể em, em sẽ rất đau.”
Khuôn mặt nhỏ bé của Hạ Băng Khuynh bỗng nhiên đỏ bừng lên, cô bịt tai mình lại, “Chị đừng nói nữa, em không muốn nghe không muốn nghe.”
Nhìn thấy em gái phản ứng quyết liệt như vậy, Hạ Vân Khuynh không nói tiếp nữa.
Trong phòng chìm vào sự yên lặng tạm thời.
Một lúc sau, thấy Hạ Băng Khuynh đã bình tĩnh lại, Hạ Vân Khuynh lại mở lời: “Em có biết người đàn ông lúc nãy là ai không?”
“Làm sao em biết được!” Hạ Băng Khuynh bây giờ đã rất sầu não rồi.
“Cậu ta là Mộ Nguyệt Sâm, cậu ba nhà Mộ gia, là em trai của anh rể em, năm nay 26 tuổi, vừa cao ngạo vừa lạnh lùng, đừng nhìn cậu ta nhỏ tuổi như vậy, nhưng đầy mưu mô, những lời nói ra đều rất cay độc, cũng giống như lúc nãy anh rể em có lòng tốt muốn giải vây, cậu ta lại không nể mặt mà gạc bỏ. Tính cách của cậu ta thuộc kiểu người thích đày đọa người khác, lại rất khó hòa hợp. Từ trong nhà đến công ty, trên dưới trong ngoài đều không có ai là không sợ cậu ta. Cậu ta còn là người tiếp quản đang được tập đoàn bồi dưỡng, chị nói em cũng thật biết chọn phòng mà vào đó!”
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
Hạ Băng Khuynh mặt mày bí xị.
Hạ Vân Khuynh thở dài một tiếng, cô nghĩ một hồi rồi nói, “Việc này thực chất chỉ là một sự cố, cả hai đều đã uống say, cũng không thể nói ai đúng ai sai, vấn đề duy nhất nằm ở chỗ là em xông vào phòng của Nguyệt Sâm, cho dù cậu ta đã làm gì em, em cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, lí đều thuộc về phía cậu ta, hơn nữa với tính khí khó đoán đó của Nguyệt Sâm, không khéo cậu ta còn tìm em tính sổ nữa.”
“Không phải chứ!” Hạ Băng Khuynh thấp thỏm bấu chặt lấy chăn.
“Không phải là chị hù dọa em, đây là cực kì có khả năng, lỡ như cậu ta tìm em, em tuyệt đối đừng cố chống đối với cậu ta, bất kể hai người có xảy ra gì không, việc này cũng không còn cách nào nữa, sau này cơ hội em gặp cậu ta còn khá nhiều, mất hòa khí cũng không tốt, chị nghĩ, em nên nói chuyện đàng hoàng với cậu ta, cậu ta chắc cũng không đến nỗi nhỏ nhen như vậy.”
Câu nói cuối cùng đó, Hạ Vân Khuynh cũng không dám chắc chắn.
Hạ Băng Khuynh suy sụp đập đầu vào đầu gối.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, mau đi tắm rửa đi!” Hạ Vân Khuynh kéo cô dậy, đẩy cô vào nhà tắm.
Đứng dưới vòi sen, dòng nước nóng từ trên đầu chảy xuống, đã làm ướt hết tóc của Hạ Băng Khuynh, cũng đã làm ướt hết mặt và cơ thể cô.
Nghĩ đi nghĩ lại, tâm trạng đau khổ buồn bã phút chuốc như nước biển cuồn cuộn đến, hoàn toàn nhấn chìm cô.
Đôi mắt đã đỏ bừng lên.
So với đau buồn, thứ nhiều hơn vẫn là hoảng sợ và trốn tránh, cô vốn không dám nghĩ rốt cuộc có bị người đó làm gì không, cô vốn không dám nghĩ tới, càng không dám suy nghĩ sâu xa hơn nữa.
Bởi vì…
Cô quả thật không đủ sức để chấp nhận.
Cô chỉ có thể lãng quên, hình như không nhớ ra gì cả, thì thật sự có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Tắm xong, thay bộ quần áo tinh tươm, Hạ Băng Khuynh cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Cô lấy lại tinh thần để điều chỉnh lại tâm trạng của mình, quyết định không nghĩ đến chuyện này nữa.
Cùng chị gái đi xuống ăn sáng, cô lại gặp người đó, Mộ Nguyệt Sâm cậu ba nhà Mộ gia cực kì khó xử lí mà chị cô đã nhắc đến.
Giây phút này, anh ngồi đó với một khí chất cao ngạo lạnh lùng.
Một bộ vest màu xanh nhám, lịch sự nho nhã, mái tóc đen bóng chải gọn ra phía sau, toát lên một sự kiêu ngạo hốc hách của nhà lãnh đạo bẩm sinh.
Khuôn mặt lạnh như băng đó, với những đường nét hoàn hảo và ngũ quan tinh tế, màu da trắng ngọc, tuấn tú đồng thời lại là vẻ đẹp thanh thoát đó, đã làm say đắm tất cả mọi ánh nhìn.
Vì vậy, mặc kệ dáng vẻ cao ngạo cấm người lạ đến gần của anh, những cô gái trong nhà hàng đều không kiềm được nhìn trộm anh.
Một ánh mắt sắc bén hướng về phía cô.
Trốn không kịp, Hạ Băng Khuynh đã bị lộ nguyên hình.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng cô siết chặt lại.
Rất đáng sợ!
Khí thế to lớn như lực đè của núi Thái Sơn, từng chút một đè cô xuống, biến thành một con kiến nhỏ bé.
Dưới sự quan sát của anh, Hạ Băng Khuynh cúi gầm mặt xuống một cách oan ức, lặng lẽ cắn đồ ăn trên chiếc nĩa, không dám ngẩng đầu lên nữa.
Hạ Băng Khuynh như ngồi ăn hết bữa ăn sáng trên đống lửa.
Cô trở về phòng mình, kéo hành lí ra, nhét quần áo vào một cách tùy tiện.
Tiêu Nhân ở bên kia nhắn wechat xong, nhìn thấy Hạ Băng Khuynh trở về, nhảy ra trước mặt cô: “Tối qua cậu đã đi đâu vậy?”
“Đi mộng du rồi!” Hạ Băng Khuynh thuận miệng nói bừa.
Đánh chết cô cũng không nói tối qua cô đã vào nhầm phòng, còn là phòng của một người đàn ông.
“Mộng du?”
“Thôi đừng nói nữa, mau thu dọn hành lí đi, chúng ta phải đi ngay!” Hạ Băng Khuynh đẩy Tiêu Nhân đang ngơ ngác, giống như bộ dạng chuẩn bị chạy trốn.
Tiêu Nhân là chị em tốt của cô, lần này cô đến nước Anh tham dự lễ cưới của chị gái, là ngồi máy bay riêng của Mộ gia, dù sao cũng miễn phí, cô liền dẫn theo người chị em tốt đi cùng, hai cô gái còn lên kế hoạch đi hết cả cái nước Anh trong kì nghỉ hè này.
Sau khi thu dọn hành lí, Hạ Băng Khuynh kéo Tiêu Nhân vội vã đến nói lời từ biệt với chị gái.
Hai cô gái người trước người sau đi xuống lầu.
Đột nhiên, nhìn thấy dáng vẻ cao to đứng trước mặt, Hạ Băng Khuynh vội dừng bước, Tiêu Nhân theo sau trong phút chốc dừng không kịp, va vào Hạ Băng Khuynh, đã đẩy cô ra ngoài.
“A!” Hạ Băng Khuynh bổ nhào về trước, đầu sà vào lồng ngực ấm áp đó.
Mùi hương của đàn ông phút chốc phà vào mũi cô, mùi hương này cũng giống như ngọn cỏ non được ánh mặt trời sưởi ấm, nhẹ nhàng mà thanh thoát.
“Dựa đủ chưa?” Mộ Nguyệt Sâm đưa mắt xuống nhìn cô gái đang dựa vào ngực anh, giọng nén đến mức thấp nhất rồi lên tiếng.
Đầu của Hạ Băng Khuynh bỗng chốc nổ tung ra, hóa thành một màn trắng xóa.
Ánh mắt hoảng loạn của cô dáo dác liên tục, đôi môi mỏng vừa cắn lại đã bắn ra máu.
Bầu không khí, ngưng đọng.
Mộ Cẩm Đình len lén nháy mắt với Hạ Vân Khuynh, bảo cô nhanh chóng đưa Hạ Băng Khuynh rời khỏi.
Hạ Vân Khuynh hiểu ý, tiến về trước đỡ lấy Hạ Băng Khuynh đang lộ đôi vai ra ngoài, nhanh chóng đi vào căn phòng kế bên.
Mộ Nguyệt Sâm lúc này mới thu lại ánh nhìn, đang định trở vào phòng, đã bị Mộ Cẩm Đình nhanh một bước đẩy cửa vào, hỏi một cách nghiêm túc, “Em nói thật với anh, rốt cuộc em có đụng vào người ta không?”
Mộ Nguyệt Sâm đáp lại bằng một biểu cảm cao ngạo lạnh lùng: “Anh nói xem?”
“Băng Khuynh cô ấy chỉ mới 19 tuổi?”
“Bất kể là 19 tuổi hay là 18 tuổi, đều là do cô ta tự chuốc lấy.”
Nói xong, Mộ Nguyệt Sâm đẩy tay anh ra, đóng cửa lại rầm một tiếng, không chút kiêng nể.
Anh bước vào phòng ngủ với tâm trạng cực kì tồi tệ.
Đột nhiên, anh dừng bước, ánh mắt xoáy vào chiếc ga giường phía trước mặt, cười mỉm lên.
Một đóa hoa đỏ rực đang nhuộm lên giữ tấm ga giường trắng tinh một cách ngông cuồng.
Trong một căn phòng khác.
“Rốt cuộc em có bị cậu ta làm gì không?”
“Em không biết!” Hạ Băng Khuynh lắc đầu.
Quả thật là cô không biết.
Không nhớ ra được gì cả.
Hạ Vân Khuynh rối lên, “Việc này sao có thể không biết được chứ, thứ đó của đàn ông—” Ngượng ngùng khựng lại, cô tiếp tục nói, “Thứ đó của đàn ông rất lợi hại, em là lần đầu tiên, nếu như anh ta đi vào cơ thể em, em sẽ rất đau.”
Khuôn mặt nhỏ bé của Hạ Băng Khuynh bỗng nhiên đỏ bừng lên, cô bịt tai mình lại, “Chị đừng nói nữa, em không muốn nghe không muốn nghe.”
Nhìn thấy em gái phản ứng quyết liệt như vậy, Hạ Vân Khuynh không nói tiếp nữa.
Trong phòng chìm vào sự yên lặng tạm thời.
Một lúc sau, thấy Hạ Băng Khuynh đã bình tĩnh lại, Hạ Vân Khuynh lại mở lời: “Em có biết người đàn ông lúc nãy là ai không?”
“Làm sao em biết được!” Hạ Băng Khuynh bây giờ đã rất sầu não rồi.
“Cậu ta là Mộ Nguyệt Sâm, cậu ba nhà Mộ gia, là em trai của anh rể em, năm nay 26 tuổi, vừa cao ngạo vừa lạnh lùng, đừng nhìn cậu ta nhỏ tuổi như vậy, nhưng đầy mưu mô, những lời nói ra đều rất cay độc, cũng giống như lúc nãy anh rể em có lòng tốt muốn giải vây, cậu ta lại không nể mặt mà gạc bỏ. Tính cách của cậu ta thuộc kiểu người thích đày đọa người khác, lại rất khó hòa hợp. Từ trong nhà đến công ty, trên dưới trong ngoài đều không có ai là không sợ cậu ta. Cậu ta còn là người tiếp quản đang được tập đoàn bồi dưỡng, chị nói em cũng thật biết chọn phòng mà vào đó!”
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
Hạ Băng Khuynh mặt mày bí xị.
Hạ Vân Khuynh thở dài một tiếng, cô nghĩ một hồi rồi nói, “Việc này thực chất chỉ là một sự cố, cả hai đều đã uống say, cũng không thể nói ai đúng ai sai, vấn đề duy nhất nằm ở chỗ là em xông vào phòng của Nguyệt Sâm, cho dù cậu ta đã làm gì em, em cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, lí đều thuộc về phía cậu ta, hơn nữa với tính khí khó đoán đó của Nguyệt Sâm, không khéo cậu ta còn tìm em tính sổ nữa.”
“Không phải chứ!” Hạ Băng Khuynh thấp thỏm bấu chặt lấy chăn.
“Không phải là chị hù dọa em, đây là cực kì có khả năng, lỡ như cậu ta tìm em, em tuyệt đối đừng cố chống đối với cậu ta, bất kể hai người có xảy ra gì không, việc này cũng không còn cách nào nữa, sau này cơ hội em gặp cậu ta còn khá nhiều, mất hòa khí cũng không tốt, chị nghĩ, em nên nói chuyện đàng hoàng với cậu ta, cậu ta chắc cũng không đến nỗi nhỏ nhen như vậy.”
Câu nói cuối cùng đó, Hạ Vân Khuynh cũng không dám chắc chắn.
Hạ Băng Khuynh suy sụp đập đầu vào đầu gối.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, mau đi tắm rửa đi!” Hạ Vân Khuynh kéo cô dậy, đẩy cô vào nhà tắm.
Đứng dưới vòi sen, dòng nước nóng từ trên đầu chảy xuống, đã làm ướt hết tóc của Hạ Băng Khuynh, cũng đã làm ướt hết mặt và cơ thể cô.
Nghĩ đi nghĩ lại, tâm trạng đau khổ buồn bã phút chuốc như nước biển cuồn cuộn đến, hoàn toàn nhấn chìm cô.
Đôi mắt đã đỏ bừng lên.
So với đau buồn, thứ nhiều hơn vẫn là hoảng sợ và trốn tránh, cô vốn không dám nghĩ rốt cuộc có bị người đó làm gì không, cô vốn không dám nghĩ tới, càng không dám suy nghĩ sâu xa hơn nữa.
Bởi vì…
Cô quả thật không đủ sức để chấp nhận.
Cô chỉ có thể lãng quên, hình như không nhớ ra gì cả, thì thật sự có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Tắm xong, thay bộ quần áo tinh tươm, Hạ Băng Khuynh cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Cô lấy lại tinh thần để điều chỉnh lại tâm trạng của mình, quyết định không nghĩ đến chuyện này nữa.
Cùng chị gái đi xuống ăn sáng, cô lại gặp người đó, Mộ Nguyệt Sâm cậu ba nhà Mộ gia cực kì khó xử lí mà chị cô đã nhắc đến.
Giây phút này, anh ngồi đó với một khí chất cao ngạo lạnh lùng.
Một bộ vest màu xanh nhám, lịch sự nho nhã, mái tóc đen bóng chải gọn ra phía sau, toát lên một sự kiêu ngạo hốc hách của nhà lãnh đạo bẩm sinh.
Khuôn mặt lạnh như băng đó, với những đường nét hoàn hảo và ngũ quan tinh tế, màu da trắng ngọc, tuấn tú đồng thời lại là vẻ đẹp thanh thoát đó, đã làm say đắm tất cả mọi ánh nhìn.
Vì vậy, mặc kệ dáng vẻ cao ngạo cấm người lạ đến gần của anh, những cô gái trong nhà hàng đều không kiềm được nhìn trộm anh.
Một ánh mắt sắc bén hướng về phía cô.
Trốn không kịp, Hạ Băng Khuynh đã bị lộ nguyên hình.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng cô siết chặt lại.
Rất đáng sợ!
Khí thế to lớn như lực đè của núi Thái Sơn, từng chút một đè cô xuống, biến thành một con kiến nhỏ bé.
Dưới sự quan sát của anh, Hạ Băng Khuynh cúi gầm mặt xuống một cách oan ức, lặng lẽ cắn đồ ăn trên chiếc nĩa, không dám ngẩng đầu lên nữa.
Hạ Băng Khuynh như ngồi ăn hết bữa ăn sáng trên đống lửa.
Cô trở về phòng mình, kéo hành lí ra, nhét quần áo vào một cách tùy tiện.
Tiêu Nhân ở bên kia nhắn wechat xong, nhìn thấy Hạ Băng Khuynh trở về, nhảy ra trước mặt cô: “Tối qua cậu đã đi đâu vậy?”
“Đi mộng du rồi!” Hạ Băng Khuynh thuận miệng nói bừa.
Đánh chết cô cũng không nói tối qua cô đã vào nhầm phòng, còn là phòng của một người đàn ông.
“Mộng du?”
“Thôi đừng nói nữa, mau thu dọn hành lí đi, chúng ta phải đi ngay!” Hạ Băng Khuynh đẩy Tiêu Nhân đang ngơ ngác, giống như bộ dạng chuẩn bị chạy trốn.
Tiêu Nhân là chị em tốt của cô, lần này cô đến nước Anh tham dự lễ cưới của chị gái, là ngồi máy bay riêng của Mộ gia, dù sao cũng miễn phí, cô liền dẫn theo người chị em tốt đi cùng, hai cô gái còn lên kế hoạch đi hết cả cái nước Anh trong kì nghỉ hè này.
Sau khi thu dọn hành lí, Hạ Băng Khuynh kéo Tiêu Nhân vội vã đến nói lời từ biệt với chị gái.
Hai cô gái người trước người sau đi xuống lầu.
Đột nhiên, nhìn thấy dáng vẻ cao to đứng trước mặt, Hạ Băng Khuynh vội dừng bước, Tiêu Nhân theo sau trong phút chốc dừng không kịp, va vào Hạ Băng Khuynh, đã đẩy cô ra ngoài.
“A!” Hạ Băng Khuynh bổ nhào về trước, đầu sà vào lồng ngực ấm áp đó.
Mùi hương của đàn ông phút chốc phà vào mũi cô, mùi hương này cũng giống như ngọn cỏ non được ánh mặt trời sưởi ấm, nhẹ nhàng mà thanh thoát.
“Dựa đủ chưa?” Mộ Nguyệt Sâm đưa mắt xuống nhìn cô gái đang dựa vào ngực anh, giọng nén đến mức thấp nhất rồi lên tiếng.
Bình luận truyện