Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
Chương 23
Cô gái trên giường đá chăn đến dưới chân, trong lòng ôm con Baymax, ngủ rất say.
Mộ Nguyệt Sâm đi qua, kéo chăn lên trên người cô, ngồi bên giường.
Nhìn cô gái đang ngủ say, nhìn đến xuất thần.
Kéo bàn tay thon nhỏ của cô lên, lấy vòng tay kim cương đeo cho cô, nghĩ nghĩ lại tháo ra.
“Haha!”
Đột nhiên có tiếng cười ngọt xuất hiện.
Mộ Nguyệt Sâm quay lại nhìn, thấy Hạ Băng Khuynh đang ngủ mơ cười ngọt ngào.
Mơ thấy ai mà vui vậy?
Sáng tỉnh dậy, nhìn thấy Mộ Nguyệt Sâm ngồi ở phòng ăn, quả thật như nhìn thấy quỷ.
Cảm giác oán hận bao phủ đầu óc Hạ Băng Khuynh.
Tại sao anh về nhanh vậy?
Không phải nói là 2 ngày sao?
Tâm trạng tốt đẹp lập tức biến thành đen tối.
“Ngây ở đó làm gì?” Mộ Nguyệt Sâm ném ánh nhìn lười biếng qua người cô.
“Đến đây!” Hạ Băng Khuynh bước đến, nhún vai cúi mặt ngồi xuống.
Ông trời ơi, xin ban cho con 1 ly Hạc Đỉnh Hồng, để con độc chết anh ta.
Người làm đem đồ ăn sáng lên cho Hạ Băng Khuynh.
Hạ Băng Khuynh lấy dao nĩa lên, chậm chạp cắt đồ ăn trong đĩa.
Mộ Nguyệt Sâm thấy cô thất thần, dùng ngón tay gõ lên bàn 2 cái, “Hạ Băng Khuynh, lúc ăn cơm đừng nghĩ lung tung.”
“Não là của tôi, miệng cũng của tôi, anh quản không được---” Hạ Băng Khuynh bùng nổ 1 chút.
Mộ Nguyệt Sâm trừng mắt nhìn cô.
Đưa tay tính búng lên trán cô, bên ngoài có người vào.
Hạ Băng Khuynh thấy người vào, nhanh chóng đẩy tay Mộ Nguyệt Sâm ra.
Mộ Nguyệt Bạch mặc đồ ở nhà màu xanh nhạt chậm rãi bước vào, ngồi kế bên Hạ Băng Khuynh, miệng mang nụ cười ngồi xuống, xoa đầu cô: “Đang nói não của ai miệng của ai?”
“Không có!” Hạ Băng Khuynh ngại ngùng cười.
Đều tại Mộ Nguyệt Sâm, hại cô ở trước mặt anh Nguyệt Bạch không thục nữ chút nào.
Mộ Nguyệt Bạch vui vẻ cười: “Dám tranh cãi trước mặt Nguyệt Sâm, em là người đầu tiên!”
Đây được tính là khen không?
Hạ Băng Khuynh có chút choáng váng, đến ý của người ta còn không hiểu, mà trầm luân trong nụ cười như mùa xuân của người ta.
Thật là ấm áp quá!
Mộ Nguyệt Sâm thấy bọn họ tiếp xúc với nhau không chút xa lạ, mày kiếm nhíu lại, đặc biệt là lúc Mộ Nguyệt Bạch xoa đầu cô, cô vậy mà biểu hiện sự xấu hổ.
Bọn họ thân như vậy lúc nào?
Anh chẳng qua chỉ đi có 1 ngày!
Mộ Nguyệt Bạch ở bên đó quay đầu lại: “Nguyệt Sâm, lâu không gặp, nhớ anh rồi chứ?”
“Không nhớ.” Mộ Nguyệt Sâm lạnh mặt, vô tình trả lời.
“Em vẫn không dễ thương chút nào!” Mộ Nguyệt Bạch cười lắc đầu.
Mộ Nguyệt Sâm không quan tâm anh, anh lấy nĩa lên, gõ lên đĩa của Hạ Băng Khuynh: “Ăn nhanh cho tôi!”
Hạ Băng Khuynh liền cảm thấy giây phút nào cũng có thể bị hành hạ tan xác.
Cô không tình nguyện cầm dao nĩa lên.
Trên thế giới này có 1 loại sinh vật tàn bạo tên Mộ Nguyệt Sâm.
May là, trên thế giới còn có 1 ánh dương mang tên anh Nguyệt Bạch.
“Nguyệt Sâm, đối với con gái không nên hung dữ vậy, em sẽ dọa hư cô ấy.” Mộ Nguyệt Bạch ôn hòa khuyên.
Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng liếc anh 1 cái: “Ăn sáng của anh đi!”
“Anh muốn ăn của em!” Mộ Bạch Nguyệt rất tinh nghịch lấy 1 miếng thịt từ đĩa của Mộ Nguyệt Sâm.
- -------- ----------
Mộ Nguyệt Sâm đi qua, kéo chăn lên trên người cô, ngồi bên giường.
Nhìn cô gái đang ngủ say, nhìn đến xuất thần.
Kéo bàn tay thon nhỏ của cô lên, lấy vòng tay kim cương đeo cho cô, nghĩ nghĩ lại tháo ra.
“Haha!”
Đột nhiên có tiếng cười ngọt xuất hiện.
Mộ Nguyệt Sâm quay lại nhìn, thấy Hạ Băng Khuynh đang ngủ mơ cười ngọt ngào.
Mơ thấy ai mà vui vậy?
Sáng tỉnh dậy, nhìn thấy Mộ Nguyệt Sâm ngồi ở phòng ăn, quả thật như nhìn thấy quỷ.
Cảm giác oán hận bao phủ đầu óc Hạ Băng Khuynh.
Tại sao anh về nhanh vậy?
Không phải nói là 2 ngày sao?
Tâm trạng tốt đẹp lập tức biến thành đen tối.
“Ngây ở đó làm gì?” Mộ Nguyệt Sâm ném ánh nhìn lười biếng qua người cô.
“Đến đây!” Hạ Băng Khuynh bước đến, nhún vai cúi mặt ngồi xuống.
Ông trời ơi, xin ban cho con 1 ly Hạc Đỉnh Hồng, để con độc chết anh ta.
Người làm đem đồ ăn sáng lên cho Hạ Băng Khuynh.
Hạ Băng Khuynh lấy dao nĩa lên, chậm chạp cắt đồ ăn trong đĩa.
Mộ Nguyệt Sâm thấy cô thất thần, dùng ngón tay gõ lên bàn 2 cái, “Hạ Băng Khuynh, lúc ăn cơm đừng nghĩ lung tung.”
“Não là của tôi, miệng cũng của tôi, anh quản không được---” Hạ Băng Khuynh bùng nổ 1 chút.
Mộ Nguyệt Sâm trừng mắt nhìn cô.
Đưa tay tính búng lên trán cô, bên ngoài có người vào.
Hạ Băng Khuynh thấy người vào, nhanh chóng đẩy tay Mộ Nguyệt Sâm ra.
Mộ Nguyệt Bạch mặc đồ ở nhà màu xanh nhạt chậm rãi bước vào, ngồi kế bên Hạ Băng Khuynh, miệng mang nụ cười ngồi xuống, xoa đầu cô: “Đang nói não của ai miệng của ai?”
“Không có!” Hạ Băng Khuynh ngại ngùng cười.
Đều tại Mộ Nguyệt Sâm, hại cô ở trước mặt anh Nguyệt Bạch không thục nữ chút nào.
Mộ Nguyệt Bạch vui vẻ cười: “Dám tranh cãi trước mặt Nguyệt Sâm, em là người đầu tiên!”
Đây được tính là khen không?
Hạ Băng Khuynh có chút choáng váng, đến ý của người ta còn không hiểu, mà trầm luân trong nụ cười như mùa xuân của người ta.
Thật là ấm áp quá!
Mộ Nguyệt Sâm thấy bọn họ tiếp xúc với nhau không chút xa lạ, mày kiếm nhíu lại, đặc biệt là lúc Mộ Nguyệt Bạch xoa đầu cô, cô vậy mà biểu hiện sự xấu hổ.
Bọn họ thân như vậy lúc nào?
Anh chẳng qua chỉ đi có 1 ngày!
Mộ Nguyệt Bạch ở bên đó quay đầu lại: “Nguyệt Sâm, lâu không gặp, nhớ anh rồi chứ?”
“Không nhớ.” Mộ Nguyệt Sâm lạnh mặt, vô tình trả lời.
“Em vẫn không dễ thương chút nào!” Mộ Nguyệt Bạch cười lắc đầu.
Mộ Nguyệt Sâm không quan tâm anh, anh lấy nĩa lên, gõ lên đĩa của Hạ Băng Khuynh: “Ăn nhanh cho tôi!”
Hạ Băng Khuynh liền cảm thấy giây phút nào cũng có thể bị hành hạ tan xác.
Cô không tình nguyện cầm dao nĩa lên.
Trên thế giới này có 1 loại sinh vật tàn bạo tên Mộ Nguyệt Sâm.
May là, trên thế giới còn có 1 ánh dương mang tên anh Nguyệt Bạch.
“Nguyệt Sâm, đối với con gái không nên hung dữ vậy, em sẽ dọa hư cô ấy.” Mộ Nguyệt Bạch ôn hòa khuyên.
Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng liếc anh 1 cái: “Ăn sáng của anh đi!”
“Anh muốn ăn của em!” Mộ Bạch Nguyệt rất tinh nghịch lấy 1 miếng thịt từ đĩa của Mộ Nguyệt Sâm.
- -------- ----------
Bình luận truyện