Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm
Chương 14: “Để ý lời các cô. Ha, xứng đáng sao.”
Bờ môi của Trì Vi trở nên lúng túng, cằm giương lên cao, ánh mắt tự do nhìn mọi người, ăn nói mạnh mẽ.
Nghe vậy, mọi người quay mặt nhìn nhau, đặc biệt là những người bị Trì Vi nhìn, vẻ mặt lo sợ cúi đầu, e sợ trêu chọc nhầm người.
Bầu không khí nhất thời rơi vào tĩnh mịch, dĩ nhiên không ai còn dám lên tiếng.
Tuy rằng, trong lòng những người phụ nữ ấy đều khinh bỉ Trì Vi, nhưng không phải ngu ngốc đến mức không nhận ra trực tiếp đắc tội với Trì Vi, không khác nào tự tìm đường chết, có trăm cái hại mà không được một cái lợi nào.
"Làm sao, vừa mới nói vui sướng như vậy, ngay một cái đã giả bộ như câm. Hay là, tôi không cẩn thận nghe nhầm, các cô đối với ta… Kỳ thực không có bất kỳ bất mãn nào."
Trì Vi nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ mà đầy nghi hoặc.
"Vi Vi, mọi người chỉ là thuận miệng nên nói vậy, cô không cần để ý."
Vào thời điểm quan trọng, vẫn là Hollande tốt bụng, dịu dàng trả lời.
Chỉ tiếc, Trì Vi không một chút nể tình, cười khẽ một cái, giọng điệu mang theo chút châm biếng: "
Để ý lời các cô. Ha, xứng đáng sao."
Lời vừa nói ra, vẻ mặt mọi người biến đổi, lại thêm một chút lúng túng… Tuy là vậy, dù không ai mở miệng, mọi người vẫn nén uất ức, giận dữ và xấu hổ với cô gái này.
Liếc qua phản ứng của đám phụ nữ đó, Trì Vi chỉ cảm thấy thật vô vị.
Nếu như nói các cô gái ấy trực tiếp oán giận như vậy, cũng có mấy phần can đảm… Tuy nhiên, họ chỉ dám nói xấu sau lưng, bây giờ không được lợi ích gì.
Đương nhiên, bản thân Trì Vi trong lòng những con người này không thể bỏ được tính ức hiếp người khác.
Tuy nhiên, nó chẳng là gì?
Suy cho cùng, Trì Vi là tiểu thư nhà họ Trì, căn bản không cần thiết phải kiềm chế với những con người này!
Huống chi, nếu cô không ỷ thế hiếp người, các cô gái kia sẽ im lặng sao?
Không, sẽ không, họ sẽ chỉ cảm thấy rằng chột dạ, do đó nhân đôi sự hung hăng, càng thêu dệt nhiều tin đồn nhảm, cho đến khi… hủy diệt cô!
Vì lẽ đó, hà tất phải nhẫn nại? Cần gì!
"Nếu không có gì không hài lòng, thì chăm sóc tốt cái miệng của mình, mở miệng ra sau khi đầu óc đã suy nghĩ, kẻo ảnh hưởng môi trường xung quanh!"
Nói xong lời, Trì Vi thu lại ánh mắt của mình, xoay người đỡ Bạc Dạ Bạch đi về hướng ngoài cửa.
Xa xa, nhìn bóng lưng cô gái, như một nữ hoàng, thật kiêu ngạo, cao lớn,... thậm chí, kể cả lúc phất tay cũng làm lộ ra một sự sang trọng.
Một điểm khác thu hút sự chú ý là người đàn ông bên cạnh nữ hoàng, dáng người thon dài như ngọc, trên người tỏa ra khí thế thanh cao, khiến người nhìn thật không khỏi bị cuốn hút.
Cho đến khi Trì Vi đi xa, lúc này mọi người mới như tỉnh giấc mộng dài, đầu tiên hai mặt nhìn nhau, sau đó lại tiếp tục tám chuyện về Trì Vi.
"Cô ta có gì đặc biệt. Rời khỏi nhà họ Trì, cô ta chẳng là cái thá gì…"
Có người nói vậy, ngay lập tức nhóm người kia liền tán thành.
Chỉ là không rõ vô tình hay cố ý, mọi người lần này nói chuyện so với lúc bắt đầu, rõ rạng nhỏ giọng đi không ít!
Hollande nghe những lời này, không mở miệng ngăn cản, cũng chẳng giúp Trì Vi giải thích.
Ngược lại còn gặp phải cô gái mà ban nãy Trì Vi nhắm đến.
Tề Mộng Oánh, khuôn mặt tái xanh, đầy luống cuống nhìn cô:" Hollande, cô nói xem, Trì Vi, cô ấy có điều tra tôi, sau đó… Tìm tôi tính sổ không."
Tề Mộng Oánh trong nhà chỉ là công ty nhỏ, có thể tham gia lễ đính hôn vẫn là để tạo lập không ít mối quan hệ.
Khi đến, cha mẹ ngàn lời dặn dò, kết thân với một ít quý tộc, cố gắng hết sức chen chân vào giới thượng lưu… Kết quả, cô dĩ nhiên nhất thời không cẩn thận, liền đắc tội với Trì Vi, do đó gây nên họa lớn!
"Nếu công ty phá sản…Cha ta nhất định sẽ đánh chết ta…"
Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng, Tề Mộng Oánh sợ đến đỏ vành mắt, nước mắt rơi xuống rào rào.
Mọi người nhìn thấy trong lòng vừa đồng tình, vừa tiếc hận, cũng có một chút vui mừng.
May mắn thay, họ vẫn tính toán thông minh, không để Trì Vi ghi nhớ tên mình!
Hollande vẻ mặt hững hờ, thuận miệng an ủi một câu: "Vi Vi tính khí kì thực không tốt lắm, thế nhưng cũng không đến nỗi độc ác như vậy. Nếu như cô ấy thật sự tìm cô tính sổ… Đừng lo lắng, ta sẽ nói giúp cho cô."
"Hollande, cô thật là tốt."
Tề Mộng Oánh cảm động nhìn Hollande, còn mọi người vẫn đang tụ tập đồn đại.
Tuy rằng Hoắc Gia không sánh được so với Trì Gia, thế nhưng thân phận giống nhau ở đây không ít, đều muốn kết giao một lần.
Hollande khẽ cười nhẹ nhàng, một bên hưởng thụ cảm giác mọi người vây quanh, một bên nhớ lại chuyện ban nãy.
Dù bị mọi người cho rằng có gian tình, Trì Vi vẫn không quan trọng, không một chút chật vật, chịu thua hay lúng túng gì.
Móng tay vô tình bấm vào lòng bàn tay, trong con mắt sâu thẳm ấy ánh sáng thoáng vụt qua.
Nghe vậy, mọi người quay mặt nhìn nhau, đặc biệt là những người bị Trì Vi nhìn, vẻ mặt lo sợ cúi đầu, e sợ trêu chọc nhầm người.
Bầu không khí nhất thời rơi vào tĩnh mịch, dĩ nhiên không ai còn dám lên tiếng.
Tuy rằng, trong lòng những người phụ nữ ấy đều khinh bỉ Trì Vi, nhưng không phải ngu ngốc đến mức không nhận ra trực tiếp đắc tội với Trì Vi, không khác nào tự tìm đường chết, có trăm cái hại mà không được một cái lợi nào.
"Làm sao, vừa mới nói vui sướng như vậy, ngay một cái đã giả bộ như câm. Hay là, tôi không cẩn thận nghe nhầm, các cô đối với ta… Kỳ thực không có bất kỳ bất mãn nào."
Trì Vi nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ mà đầy nghi hoặc.
"Vi Vi, mọi người chỉ là thuận miệng nên nói vậy, cô không cần để ý."
Vào thời điểm quan trọng, vẫn là Hollande tốt bụng, dịu dàng trả lời.
Chỉ tiếc, Trì Vi không một chút nể tình, cười khẽ một cái, giọng điệu mang theo chút châm biếng: "
Để ý lời các cô. Ha, xứng đáng sao."
Lời vừa nói ra, vẻ mặt mọi người biến đổi, lại thêm một chút lúng túng… Tuy là vậy, dù không ai mở miệng, mọi người vẫn nén uất ức, giận dữ và xấu hổ với cô gái này.
Liếc qua phản ứng của đám phụ nữ đó, Trì Vi chỉ cảm thấy thật vô vị.
Nếu như nói các cô gái ấy trực tiếp oán giận như vậy, cũng có mấy phần can đảm… Tuy nhiên, họ chỉ dám nói xấu sau lưng, bây giờ không được lợi ích gì.
Đương nhiên, bản thân Trì Vi trong lòng những con người này không thể bỏ được tính ức hiếp người khác.
Tuy nhiên, nó chẳng là gì?
Suy cho cùng, Trì Vi là tiểu thư nhà họ Trì, căn bản không cần thiết phải kiềm chế với những con người này!
Huống chi, nếu cô không ỷ thế hiếp người, các cô gái kia sẽ im lặng sao?
Không, sẽ không, họ sẽ chỉ cảm thấy rằng chột dạ, do đó nhân đôi sự hung hăng, càng thêu dệt nhiều tin đồn nhảm, cho đến khi… hủy diệt cô!
Vì lẽ đó, hà tất phải nhẫn nại? Cần gì!
"Nếu không có gì không hài lòng, thì chăm sóc tốt cái miệng của mình, mở miệng ra sau khi đầu óc đã suy nghĩ, kẻo ảnh hưởng môi trường xung quanh!"
Nói xong lời, Trì Vi thu lại ánh mắt của mình, xoay người đỡ Bạc Dạ Bạch đi về hướng ngoài cửa.
Xa xa, nhìn bóng lưng cô gái, như một nữ hoàng, thật kiêu ngạo, cao lớn,... thậm chí, kể cả lúc phất tay cũng làm lộ ra một sự sang trọng.
Một điểm khác thu hút sự chú ý là người đàn ông bên cạnh nữ hoàng, dáng người thon dài như ngọc, trên người tỏa ra khí thế thanh cao, khiến người nhìn thật không khỏi bị cuốn hút.
Cho đến khi Trì Vi đi xa, lúc này mọi người mới như tỉnh giấc mộng dài, đầu tiên hai mặt nhìn nhau, sau đó lại tiếp tục tám chuyện về Trì Vi.
"Cô ta có gì đặc biệt. Rời khỏi nhà họ Trì, cô ta chẳng là cái thá gì…"
Có người nói vậy, ngay lập tức nhóm người kia liền tán thành.
Chỉ là không rõ vô tình hay cố ý, mọi người lần này nói chuyện so với lúc bắt đầu, rõ rạng nhỏ giọng đi không ít!
Hollande nghe những lời này, không mở miệng ngăn cản, cũng chẳng giúp Trì Vi giải thích.
Ngược lại còn gặp phải cô gái mà ban nãy Trì Vi nhắm đến.
Tề Mộng Oánh, khuôn mặt tái xanh, đầy luống cuống nhìn cô:" Hollande, cô nói xem, Trì Vi, cô ấy có điều tra tôi, sau đó… Tìm tôi tính sổ không."
Tề Mộng Oánh trong nhà chỉ là công ty nhỏ, có thể tham gia lễ đính hôn vẫn là để tạo lập không ít mối quan hệ.
Khi đến, cha mẹ ngàn lời dặn dò, kết thân với một ít quý tộc, cố gắng hết sức chen chân vào giới thượng lưu… Kết quả, cô dĩ nhiên nhất thời không cẩn thận, liền đắc tội với Trì Vi, do đó gây nên họa lớn!
"Nếu công ty phá sản…Cha ta nhất định sẽ đánh chết ta…"
Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng, Tề Mộng Oánh sợ đến đỏ vành mắt, nước mắt rơi xuống rào rào.
Mọi người nhìn thấy trong lòng vừa đồng tình, vừa tiếc hận, cũng có một chút vui mừng.
May mắn thay, họ vẫn tính toán thông minh, không để Trì Vi ghi nhớ tên mình!
Hollande vẻ mặt hững hờ, thuận miệng an ủi một câu: "Vi Vi tính khí kì thực không tốt lắm, thế nhưng cũng không đến nỗi độc ác như vậy. Nếu như cô ấy thật sự tìm cô tính sổ… Đừng lo lắng, ta sẽ nói giúp cho cô."
"Hollande, cô thật là tốt."
Tề Mộng Oánh cảm động nhìn Hollande, còn mọi người vẫn đang tụ tập đồn đại.
Tuy rằng Hoắc Gia không sánh được so với Trì Gia, thế nhưng thân phận giống nhau ở đây không ít, đều muốn kết giao một lần.
Hollande khẽ cười nhẹ nhàng, một bên hưởng thụ cảm giác mọi người vây quanh, một bên nhớ lại chuyện ban nãy.
Dù bị mọi người cho rằng có gian tình, Trì Vi vẫn không quan trọng, không một chút chật vật, chịu thua hay lúng túng gì.
Móng tay vô tình bấm vào lòng bàn tay, trong con mắt sâu thẳm ấy ánh sáng thoáng vụt qua.
Bình luận truyện