Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm
Chương 24: Từ lâu cô ấy đã yêu anh như một kẻ điên
Cô nhận ra Hoắc Đình Thâm nhìn mình như là quái vật.
Trì Vi cố gắng không nhìn, ánh mắt dừng lại chỗ Lê Tuyết, tiếp tục lạnh lùng nói: " Giống nhau, tôi càng không muốn làm mẹ, Lê tiểu thư … Cô hiểu ý của tôi không."
Nghe vậy, thân thể Lê Tuyết run lên, lảo đà lảo đảo, vô thức lùi về sau, yếu đuối đáp: "Tôi... "
Vừa mới mở miệng, Hoắc Đình Thâm đột nhiên đưa tay ôm lấy eo Lê Tuyết, sau đó bình tĩnh nói: "
Trì Vi, chúng ta hủy việc kết hôn đi, đừng có nhúng tay vào việc riêng nữa!"
Dứt lời, anh ta dìu Lê Tuyết xoay người trở lại phòng bệnh, để lại Trì Vi đứng một mình ở hành lang.
Nằm trê giường bệnh, trái tim Lê Tuyết nín thở, nhìn Hoắc Đình Thâm đi tới đi lui phía trước cửa sổ, không nói một lời nào.
Khẽ rũ mắt xuống rèm cửa, cô lần nữa xuống giường, đi đến phía sau anh ta, cắn môi xin lỗi: "A Thâm, xin lỗi, là do tôi liên lụy anh …"
Hoắc Đình Thâm vẻ mặt lạnh lùng, sự việc phát sinh ngoài ý muốn, tâm trí không khỏi hỗn loạn.
Nghe giọng Lê Tuyết, anh chậm rãi quay đầu, nhẹ giọng khuyên: " Không phải bác sĩ dặn cô cần nằm nghỉ ngơi trên giường, đừng suy nghĩ nhiều. Ta về nhà một chuyến, chiều sẽ quay lại thăm cô
…"
" A Thâm …"
Bỗng dưng Lê Tuyết lòng đau buồn gọi tên, đưa tay nắm lấy một góc áo của Hoắc Đình Thâm.
Ngay sau đó, khi Hoắc Đình Thâm hạ ánh mắt xuống, cô chậm rãi xòe năm ngón tay ra, chỉ vào lòng bàn tay, có một chiếc nhẫn lẻ loi nằm ở đó.
" Chiếc nhẫn này là anh đã từng cầu hôn, tự tay đeo cho tôi. Ngay cả khi không có Trì Vi, tôi cũng phải trả lại cho anh …"
Nhìn chiếc nhẫn, con mắt Hoắc Đình Thâm trở nên sâu nặng, nghĩ về một số ký ức.
Cuối cùng, anh ta đỡ lấy, lạnh nhạt nói: " Không cần, nếu đưa cho cô thì chính là thuộc về cô."
Trái tim Lê Tuyết run rẩy, mang theo từng tia hi vọng, hỏi thử một câu: " Nhẫn thuộc về em, còn anh? Anh vì em mà mang theo nhẫn, hứa hẹn sau này lấy em làm vợ, câu nói này còn tính được không. A Thâm, anh vẫn còn thuộc về em …"
Nhất thời bầu không khí rơi vào trầm mặc, Hoắc Đình Thâm không mở miệng, Lê Tuyết nhìn anh không chớp mắt, một chút bỏ qua lo sợ.
Không ngờ, Hoắc Đình Thâm đột nhiên nở nụ cười, mang theo phần hiển nhiên: " Lê Tuyết, cô nói cho ta nghe trước, tối hôm qua tại sao cô lại xuất hiện."
Lê Tuyết thoáng chốc ngẩn ra, cả người cứng ngắc: " Tôi …"
Có một số việc xảy ra bất ngờ, không kịp để suy nghĩ … Có thể sau sự việc này, suy nghĩ kĩ một chút, lời nói dối sẽ tự sụp đổ!
Giống như Hoắc Đình Thâm không chắc chắn Lê Tuyết không phải là cố ý xuất hiện, bây giờ nhìn phản ứng của cô, đột nhiên như minh chứng cho suy đoán đó.
Có mục đích, cố ý xuất hiện, ngoại trừ phá hoại việc kết hôn còn có thể là cái gì khác.
Thậm chí không dám nghĩ việc cô ngã có phải là một thủ đoạn hay không!
" A Thâm, tôi hiện ở trong lòng anh chính là như vậy sao?"
Giống như biết được ý nghĩ của Hoắc Đình Thâm, Lê Tuyết cười khổ một cái, lộ ra nhè nhẹ sự thảm thiết: " Tôi thừa nhận có cố ý xuất hiện, cứ nghĩ nể mặt đứa con anh sẽ dừng buổi đính hôn. Thế nhưng bị ngã là một chuyện khác, thật sự vì Trì Vi ra tay bất ngờ, tôi không phải kiểu người sẽ đưa con mình ra đùa giỡn …"
" Những điều này đã không còn quan trọng nữa rồi. "
Hoắc Đình Thâm vẻ mặt mệt mỏi, không nhìn Lê Tuyết, ánh mắt hướng thẳng về phía trước: " Bây giờ, cô không còn là Lê Tuyết của ba năm trước, mà ta … cũng không còn là Hoắc Đình Thâm của ba năm trước. Lê Tuyết, cô vứt bỏ tôi mà đi, nhẫn tâm xuất hiện vào thời điểm này, cô nên hiểu rõ…
Trong cuộc đời này, chúng ta cũng không thể quay lại! "
Vừa nói anh ta vừa giơ tay đẩy từng ngón tay Lê Tuyết ra, tiếng nói ôn hòa vô tình: " Vì lẽ đó, tôi cùng Trì Vi, không thể. Cùng cô, càng không thể!"
Nói xong một lời Hoắc Đình Thâm cũng không quay đầu lại, nhanh chân đi về hướng cửa, vừa mới kéo cửa ra.
Phía sau, Lê Tuyết thu vẻ mặt yếu đuối lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh ta, cõi lòng tan nát, không can tâm: "A Thâm, nếu như em nói, năm đó … Em không cố ý vứt bỏ anh, mà là bị ép thì sao?"
Trong phút chốc, Hoắc Đình Thâm vẻ mặt bất ngờ quay đầu hướng về phía Lê Tuyết với những giọt nước mắt đang rơi.
" Người ép buộc em không phải ai khác, chính là Trì Vi! Anh có biết hay không,từ lâu cô ấy đã yêu anh như một kẻ điên, không cho phép người khác mơ ước đến …"
Trì Vi cố gắng không nhìn, ánh mắt dừng lại chỗ Lê Tuyết, tiếp tục lạnh lùng nói: " Giống nhau, tôi càng không muốn làm mẹ, Lê tiểu thư … Cô hiểu ý của tôi không."
Nghe vậy, thân thể Lê Tuyết run lên, lảo đà lảo đảo, vô thức lùi về sau, yếu đuối đáp: "Tôi... "
Vừa mới mở miệng, Hoắc Đình Thâm đột nhiên đưa tay ôm lấy eo Lê Tuyết, sau đó bình tĩnh nói: "
Trì Vi, chúng ta hủy việc kết hôn đi, đừng có nhúng tay vào việc riêng nữa!"
Dứt lời, anh ta dìu Lê Tuyết xoay người trở lại phòng bệnh, để lại Trì Vi đứng một mình ở hành lang.
Nằm trê giường bệnh, trái tim Lê Tuyết nín thở, nhìn Hoắc Đình Thâm đi tới đi lui phía trước cửa sổ, không nói một lời nào.
Khẽ rũ mắt xuống rèm cửa, cô lần nữa xuống giường, đi đến phía sau anh ta, cắn môi xin lỗi: "A Thâm, xin lỗi, là do tôi liên lụy anh …"
Hoắc Đình Thâm vẻ mặt lạnh lùng, sự việc phát sinh ngoài ý muốn, tâm trí không khỏi hỗn loạn.
Nghe giọng Lê Tuyết, anh chậm rãi quay đầu, nhẹ giọng khuyên: " Không phải bác sĩ dặn cô cần nằm nghỉ ngơi trên giường, đừng suy nghĩ nhiều. Ta về nhà một chuyến, chiều sẽ quay lại thăm cô
…"
" A Thâm …"
Bỗng dưng Lê Tuyết lòng đau buồn gọi tên, đưa tay nắm lấy một góc áo của Hoắc Đình Thâm.
Ngay sau đó, khi Hoắc Đình Thâm hạ ánh mắt xuống, cô chậm rãi xòe năm ngón tay ra, chỉ vào lòng bàn tay, có một chiếc nhẫn lẻ loi nằm ở đó.
" Chiếc nhẫn này là anh đã từng cầu hôn, tự tay đeo cho tôi. Ngay cả khi không có Trì Vi, tôi cũng phải trả lại cho anh …"
Nhìn chiếc nhẫn, con mắt Hoắc Đình Thâm trở nên sâu nặng, nghĩ về một số ký ức.
Cuối cùng, anh ta đỡ lấy, lạnh nhạt nói: " Không cần, nếu đưa cho cô thì chính là thuộc về cô."
Trái tim Lê Tuyết run rẩy, mang theo từng tia hi vọng, hỏi thử một câu: " Nhẫn thuộc về em, còn anh? Anh vì em mà mang theo nhẫn, hứa hẹn sau này lấy em làm vợ, câu nói này còn tính được không. A Thâm, anh vẫn còn thuộc về em …"
Nhất thời bầu không khí rơi vào trầm mặc, Hoắc Đình Thâm không mở miệng, Lê Tuyết nhìn anh không chớp mắt, một chút bỏ qua lo sợ.
Không ngờ, Hoắc Đình Thâm đột nhiên nở nụ cười, mang theo phần hiển nhiên: " Lê Tuyết, cô nói cho ta nghe trước, tối hôm qua tại sao cô lại xuất hiện."
Lê Tuyết thoáng chốc ngẩn ra, cả người cứng ngắc: " Tôi …"
Có một số việc xảy ra bất ngờ, không kịp để suy nghĩ … Có thể sau sự việc này, suy nghĩ kĩ một chút, lời nói dối sẽ tự sụp đổ!
Giống như Hoắc Đình Thâm không chắc chắn Lê Tuyết không phải là cố ý xuất hiện, bây giờ nhìn phản ứng của cô, đột nhiên như minh chứng cho suy đoán đó.
Có mục đích, cố ý xuất hiện, ngoại trừ phá hoại việc kết hôn còn có thể là cái gì khác.
Thậm chí không dám nghĩ việc cô ngã có phải là một thủ đoạn hay không!
" A Thâm, tôi hiện ở trong lòng anh chính là như vậy sao?"
Giống như biết được ý nghĩ của Hoắc Đình Thâm, Lê Tuyết cười khổ một cái, lộ ra nhè nhẹ sự thảm thiết: " Tôi thừa nhận có cố ý xuất hiện, cứ nghĩ nể mặt đứa con anh sẽ dừng buổi đính hôn. Thế nhưng bị ngã là một chuyện khác, thật sự vì Trì Vi ra tay bất ngờ, tôi không phải kiểu người sẽ đưa con mình ra đùa giỡn …"
" Những điều này đã không còn quan trọng nữa rồi. "
Hoắc Đình Thâm vẻ mặt mệt mỏi, không nhìn Lê Tuyết, ánh mắt hướng thẳng về phía trước: " Bây giờ, cô không còn là Lê Tuyết của ba năm trước, mà ta … cũng không còn là Hoắc Đình Thâm của ba năm trước. Lê Tuyết, cô vứt bỏ tôi mà đi, nhẫn tâm xuất hiện vào thời điểm này, cô nên hiểu rõ…
Trong cuộc đời này, chúng ta cũng không thể quay lại! "
Vừa nói anh ta vừa giơ tay đẩy từng ngón tay Lê Tuyết ra, tiếng nói ôn hòa vô tình: " Vì lẽ đó, tôi cùng Trì Vi, không thể. Cùng cô, càng không thể!"
Nói xong một lời Hoắc Đình Thâm cũng không quay đầu lại, nhanh chân đi về hướng cửa, vừa mới kéo cửa ra.
Phía sau, Lê Tuyết thu vẻ mặt yếu đuối lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh ta, cõi lòng tan nát, không can tâm: "A Thâm, nếu như em nói, năm đó … Em không cố ý vứt bỏ anh, mà là bị ép thì sao?"
Trong phút chốc, Hoắc Đình Thâm vẻ mặt bất ngờ quay đầu hướng về phía Lê Tuyết với những giọt nước mắt đang rơi.
" Người ép buộc em không phải ai khác, chính là Trì Vi! Anh có biết hay không,từ lâu cô ấy đã yêu anh như một kẻ điên, không cho phép người khác mơ ước đến …"
Bình luận truyện