Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 3: Không được phép đi… Anh có còn là đàn ông



Bạc Dạ Bạch thấp giọng nói chuyện, vẻ mặt không một chút căng thẳng.

Thật không may mắn, anh lại gặp gỡ người con gái bị bỏ thuốc và nghĩ rằng cuộc sống thật nhàm chán và tẻ nhạt, có lẽ cũng thử trải nghiệm cái gọi là tình yêu nam nữ.

Điều quan trọng ở cô gái này, có một chút gì đó rất đặc biệt, khơi gợi sự quan tâm riêng của chính mình.

Nếu như không phải vậy… Cô gái này sống hay chết, có liên quan gì đến anh ta đâu!

Trì Vi hỗn loạn, cô không nghe được tiếng người đàn ông kia đang nói gì.

Chỉ biết lúc này đây, anh ta là liều thuốc giải duy nhất, nhưng vẫn một mực từ chối cô, không chịu giúp đỡ dù chỉ một chút.

Gần như tức giận, cô bắt đầu lôi kéo quần áo của anh ta, ôm lấy để nỗ lực giảm bới cơn nóng đang cuồn cuộn kia.

Từ đầu tới cuối, Bạc Dạ Bạch vẫn đứng yên ở đó, để cô gái này tùy ý. Một sự giày vò, không chấp nhận cũng không từ chối dáng vẻ tùy ý ấy.

Cuối cùng, kinh nghiệm của Trì Vi không đủ, sau một vài lần hạ xuống, chiếc váy của cô đã mở rộng không ít, để lộ một mảng da lớn trắng như tuyết, trông thật nhếch nhác.

Lại nhìn Bạc Dạ Bạch, ngoại trừ quần áo có chút ngổn ngang nhăn nheo, không một chút thay đổi, vẫn là dáng dấp đàn ông khiêm tốn ấy.

"Ôi, thật đáng thương."

Bạc Dạ Bạch khẽ cười một cái, liếc nhìn cô gái bị hành hạ bởi loại thuốc kia, cả người tàn tạ, đôi mắt sáng như sao trợn to ửng hồng, bên trong như có một tầng hơi nước.

Khi sự kiên trì đã hết, hắn dùng tay nâng cằm Trì Vi, thở dài tiếc nuối: "Cô xem, không phải là ta không muốn cứu cô, chính là vì cô không biết nắm bắt thời cơ."

Qủa nhiên, đối với hắn, phụ nữ có xinh đẹp cũng chỉ là một tác phẩm nghệ thuật, không có giá trị sử dụng.

Thấy cô gái tội nghiệp nắm góc áo không buông, Bạc Dạ Bạch không chút thương tiếc, giơ tay đẩy ra một cái, trở tay còn lại trên bờ vai cô, không một chút kiên nhẫn

Sau đó, khuôn mặt anh ta nguội lạnh, xoay người bỏ đi.

"Đừng đi…"

Nhìn bóng lưng thon dài của người đàn ông ấy, Trì Vi phát ra một tiếng nấc oan ức nghẹn ngào.

Ngay lúc sau, nhìn thấy người đàn ông nửa bước không muốn dừng, Trì Vi đột nhiên mở hai tay, liều lĩnh nhào về phía lưng hắn, ôm chặt lấy eo.

"Không cho phép đi…Ngươi có còn là đàn ông hay không…"

Giống như khát vọng nhận kẹo của một đứa trẻ, Trì Vi giận dữ phàn nàn.

Câu này, hiển nhiên như là sự khiêu khích với phẩm giá của đàn ông, cho dù Bạc Dạ Bạch không gần phụ nữ nhưng trái tim vẫn sâu thẳm, có khác gì một vũng sâu.

Lúc này, cơ thể của Trì Vi như gắn chặt vào tấm lưng của Bạc Dạ Bạch, trong khi bàn tay nhỏ bé không an phận ấy xốc áo lên, luồn vào eo và sờ soạng.

Mặc dù bên ngoài đã là đầu mùa đông nhưng khách sạn có rất nhiều hệ thống sưởi,nhiệt độ rất phù hợp.

Chỉ tiếc, người Bạc Dạ Bạch vẫn lạnh, chẳng khác nào sương tuyết trên núi, vĩnh viễn không bao giờ ấm lên.

Nhưng khi lòng bàn tay nóng bỏng của Trì Vi chạm vào anh ta chút một, tạo thành sự tương phản sắc nét, hình dáng cơ thể anh ta không thể không run rẩy, và có một cảm giác rùng mình kỳ lạ.

Loại đụng chạm này cũng không giải quyết được mong muốn tột độ của Trì Vi.

Bỗng dưng, Trì Vi mắt sáng như sao, đôi má ửng hồng, đẩy Bạc Dạ Bạch một cái, ép hắn vào một bên vách tường.

Qúa trình này, Bạc Dạ Bạch bất ngờ tách ra, nhưng ngược lại cũng có chút phối hợp.

Khoảnh khắc tiếp theo, Trì Vi như một con ma đói, một tay cố gắng đỡ bức tường, một tay móc xuống cổ Bạc Dạ Bạch, ngửa đầu tùy tiện hôn, lướt đôi môi thanh tú ngang qua lông mày, cằm, cổ họng của người đàn ông.

Cuối cùng, cô thậm chí còn chỉ vào đôi môi của Bạc Dạ Bạch, lập tức hôn vào đó.

Nói là hôn nhưng không khác gì cắn xé.

Nàng thật sự quá ngây ngô, không hề có một chút kinh nghiệm, còn quá hấp tấp và thô lỗ, nơi hàm răng trắng của Bạc Dạ Bạch hiện ra một chút máu đỏ thẫm.

Trong khi hôn, bàn tay nhỏ bé của Trì Vi không ngừng đi xuống thắt lưng người đàn ông, cố gắng co giật nó ra: "Cho tôi... nhanh lên một chút..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện