Cưới Chồng Ma

Chương 27: Cây có lá màu đỏ



Có một tín hiệu vô hình, tôi không nghe thấy hay nhìn thấy, đó là tín hiệu thông báo dành riêng cho hắn, hắn nghe xong, lôi tôi thẳng về nhà, đang chơi vui vẻ tự nhiên lại đưa tôi về nhà? Tôi hơi bất mãn, có việc gì cũng phải thông báo trước một câu để tôi còn chuẩn bị, đằng này hắn không nói không rằng, muốn lôi đi đâu là lôi, không hỏi ý kiến người khác.

Tôi ngớ người, mắt không chớp nhìn hắn chằm chằm, ma quỷ mà, muốn đi đâu chỉ cần một cái chớp mắt là đến nơi "Châu Mộng Dư, mau ngồi thiền đi".

"Hả? Ngồi thiền gì?" tôi giật mình nhẹ.

Tôi đang chăm chú nhìn một cái gì đó mà có người gọi sẽ có hiện tượng không suy nghĩ kịp, trả lời theo quán tính, giật mình nhẹ, không hiểu chuyện.

"Tôi có việc bận, cô ngồi kiểu ngồi thiền đi để tôi chữa trị, tôi phải vắng mặt vài ngày".

Tôi không hiểu, hắn ở trong nhà tôi không ra khỏi đó được, thì có việc bận gì chứ? Ừ thì tôi có tính tò mò thật, nhưng việc riêng của người khác tôi không tiện xen vào nên cũng không hỏi mà ngoan ngoãn như một con mèo con nghe lời hắn.

Tôi ngồi trên giường khoanh chân lại giống ngồi thiền, hắn ngồi đằng sau bắt đầu chữa trị, tôi nhắm mắt cảm nhận, không đau mà rất sướng, không nóng mà mát mát như cơn gió đầu năm, nhưng cảm giác đó chỉ có vài giây, vài giây đó cũng đủ cảm nhận được, hắn đứng dậy, tôi hơi hụt hẫn, tôi vẫn muốn nữa.

"Nghe cho kỹ đây, ở trong bệnh viện nhất là về đêm, âm khí nhiều, ở phòng VIP cô đang ở thì ít nhưng đừng chủ quan, có nghe thấy hay nhìn thấy thứ gì thì im lặng giả vờ mắt mù tai điếc đi, ban đêm mắc vệ sinh thì đem theo gạo, nó định làm hại cô thì ném gạo thẳng vào nó, có hốt hoảng gì thì cũng đừng chạy ra ngoài, chắc gì chạy ra ngoài thì an toàn hơn? Mà ma thì cũng không biến thái đến nỗi mà vào ngửi mùi đâu, nếu sợ thì rủ thêm người vào ở chung, đói thì kêu người đem lên, tự đi thì chết đừng trách tôi không chịu nhắc, khi ngủ thì cứ chui vào đây mà ở" hắn dặn dò kỹ lưỡng, không bỏ sót một chi tiết nào, hắn cũng không muốn đi, không muốn bỏ tôi một mình, nhưng biết làm sao bây giờ, chuyện quan trọng không đi không được.

"Hứ, anh nghĩ tôi là ai chứ, tới anh tôi còn không sợ thì tôi sợ con ma nào" tôi đứng thẳng ưỡn ngực, tự tin, trước khi thảm hoạ thì ai chẳng tự tin, đến giây phút đó mới biết sợ là gì, tôi cũng vậy, tự tin cho lắm vào, đến lúc đó lại chạy bán mạng.

"Tới lúc đó đừng có sợ quá mà hét tên tôi nhé, tự tin cho lắm vào".

"Tôi sẽ không gọi tên anh đâu, đừng có mơ" tôi cũng hơi sợ, hắn nói như vậy, tôi đành đem sĩ diện lên hàng đầu.

"Được rồi, trời cũng gần sáng rồi, chuẩn bị lên đi, tôi phải đi rồi" tôi chưa kịp trả lời thì hắn đã biến mất, tôi muốn hỏi đồ ăn dưới kia còn không, làm cách nào để đi trên cao ngắm cảnh mọi nơi.

Tôi thở dài chán nản, ngã ra giường, nhìn lên trần nhà, hai chị kia phải mất vài ngày nữa mới về, không cầu cứu hắn thì còn hai chị, bây giờ ai cũng đi mất, lỡ tôi gặp chuyện thật thì biết kêu tên ai bây giờ, sao lúc nãy không chịu cầu cứu hắn một chút chứ, sĩ diện có quan trọng hơn mạng sống không, tôi lại thở dài, đúng là, đến cả tôi cũng tự chửi bản thân quá ngu, nếu có thể biến ra một người giống tôi thì tôi muốn đấm cho vài cái để bớt cái ngu đi.

Tôi đi ra ngoài phố, lấy đại cái xe đạp, đạp đi lung tung khắp chỗ, ngoài tôi ra thì chẳng có ai, ở đây tuy cô đơn thật nhưng không có ma, đỡ sợ, ở đây không có nắng, thoáng qua thôi cũng không có, râm và mát, tôi treo đầy núi ni lông đựng trái cây và đồ ăn vặt trên xe đạp, tôi dừng lại ở đồng cỏ xanh non, hắn từng dắt tôi tới đây, tôi dựa vào gốc cây lôi trái cây ra ăn, tôi cạp được một miếng, ánh mắt vô tình nhìn thấy cái cây có lá màu đỏ tựa máu, hắn từng nói ăn một chiếc lá có thể qua thế giới bên kia, tôi cũng muốn qua thử, con người mà ai chẳng muốn trải nghiệm những thứ mình chưa được làm, tôi chạy thật nhanh tới, vấp đá lăn vài vòng, tôi nằm im đó nhìn bầu trời cười ha hả, vài phút sau tôi đứng dậy, tay xước một chút, hơi đau, máu nhanh chóng đông lại từ lúc ngã sau vài giây, xíu xiu mà đông nhanh cũng đúng, tôi mặc kệ tiếp tục chạy.

Đứng dưới gốc cây, tôi nhìn từ dưới lên, ánh mắt trầm trồ, hơi lạ nhưng rất đẹp, cao lắm, tôi không ước lượng được cây cao bao nhiêu, thân to phải hơn một chục người ôm, hơi gồ ghề một chút màu nâu, phát ra một màu xanh nước biển rất nhạt, để ý kỹ mới thấy, mấy tán cây toàn cao hơn tôi vài mét, đến cả cây cũng sỉ nhục chiều cao của tôi, lá rơi nhanh hơn những chiếc lá trong bộ phim, nếu quay lại một clip tua chậm, nhất định sẽ có rất nhiều người thả tym, bình luận tán thưởng, suy đi nghĩ lại có quay thì cũng không đem ra ngoài đời thật được.

Tôi nhảy qua chạy lại để bắt một chiếc lá đang rơi, nhìn tôi không khác gì một con thỏ, cuối cùng tôi cũng bắt được, tôi ngồi bệt xuống thở, mồ hôi chảy dài trên trán, sau lưng, trước ngực, tôi kéo chân áo lao mồ hôi, tôi bỏ lá cây vào miệng nhai, đúng là lá cây của cõi âm có khác, chả có vị gì, tôi nuốt xuống, đứng dậy, đi ra cách xa cây vài mét rồi chạy thật nhanh tới, lại tiếp tục một trò ngu do tôi tự tạo ra, lực tác động mạnh, loạng choạng lùi lại vài bước, ngã nhào xuống cỏ, trán sưng một cục rõ to, tôi ôm đầu, đau muốn khóc.

Hắn lừa tôi, cái gì mà ăn một chiếc lá sẽ bước qua thế giới bên kia chứ, trách ai, trách tôi dễ tin người.

Có tiếng cười khanh khách trên cây "Là ai" tôi hốt hoảng lên tiếng.

"Cô ngu hết phần thiên hạ à" tiếng nói phát ra từ trên cây, là giọng con trai, tôi ngước lên nhìn tìm kiếm bóng hình người nói.

"Tôi ngu cũng không ăn hết của cải của nhà cậu" tôi ức chế quát lại.

Cậu ta nhảy xuống, chỉ là một con mèo mun thôi mà "Con mèo ngu ngục" tôi quét mắt qua cậu ta, buột miệng chửi, con mèo đứng im không nhúc nhích, mặt mèo nên tôi không nhận ra cậu ta đang nhăn mặt rất khó chịu khi bị tôi chửi.

Cậu ta không phải là một con mèo bình thường, tôi buột miệng chửi một câu mà không biết rằng có chuyện sắp xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện