Chương 32: 32:
1208 Words
Lục Chấn Nam nhanh chóng rời đi, anh vừa mới đi mất, Đường Hạ Linh bèn lén lút chuồn khỏi phòng làm việc, bắt đầu hành trình tham quan của cô.
Kết cấu nội bộ của tập đoàn Hoàng Đình, không có ai dẫn đường, Đường Hạ Linh không dám chạy đi quá xa, chỉ đi dạo xung quanh các phòng ban tầng ba mươi hai.
Nhân viên xung quanh cô đều bận rộn tới lui, những người này làm việc có quy củ lại rất nhanh nhẹn, không khí làm việc cực kỳ nghiêm túc, những công ty nhỏ bình thường đúng là không thể nào so sánh được.
Trên đường tham quan, trong lòng Đường Hạ Linh không ngừng ngưỡng mộ năng lực làm việc của Lục Chấn Nam.
Người đàn ông đó, không hổ danh là vị lãnh đạo tinh anh, tiếng tăm lẫy lừng trong ngành thương nghiệp, không những có thể khiến công ty ngày càng phát triển, còn có thể quản lý nhân viên đi theo nề nếp, làm việc quy củ rõ ràng.
Ở đây, Đường Hạ Linh hoàn toàn không hề thấy những chuyện như nội bộ xào xáo hay lung tung lộn xộn.
Dạo một vòng hơn nửa tiếng đồng hồ, Đường Hạ Linh cảm thấy kiệt sức rồi, bèn đến khu nhân viên gần đó để nghỉ chân.
Cô vừa ngồi xuống không bao lâu, thì thang máy cách đó không xa bất ngờ mở ra, Ngô Vĩnh Tuân dẫn theo một người đàn ông, từ bên trong bước ra.
“Cậu ba, Tổng giám đốc vẫn còn đang họp, khoảng mười phút nữa mới kết thúc.
” Thái độ của Ngô Vĩnh Tuân cực kỳ kính cẩn, nghiêng mình nói với người đàn ông bên cạnh.
“Không sao, dù sao tôi cũng không đến gặp anh ấy.
Tôi có nghe nói, gần đây công ty vừa ký được vài hợp đồng với mấy ngôi sao nữ, với ánh mắt sắc bén của anh hai, người được anh ấy nhìn trúng chắc chắn là không phải tầm thường, tôi khá là tò mò đấy.
”
“! ”
Khóe môi Ngô Vĩnh Tuân khẽ nhếch lên, im lặng một lúc, nhẹ nhàng nhắc nhở anh ấy: “Cậu ba, cậu không được ra tay với ngôi sao nữ của Công ty, nếu không, sau này cậu được phép bước vào Backpacke dù là nửa bước.
”
“Trước giờ con người anh hai đều ngang ngược, không quan trọng quy tắc, cho nên… tôi chỉ đến gặp một chút, nói vài ba câu thôi, tuyệt đối không trêu ghẹo gì đâu… được không?”
Vừa nói xong, người được gọi là cậu ba, hai mắt nhất thời mở to như thể đã nhìn thấy gì đó bất thường.
Ở khu nhân viên cách hai người không xa, một cô gái đang đứng đối diện với bọn họ, gương mặt cô thanh thoát, dáng vẻ yểu điệu như hoa lan, khoác trên người chiếc váy chữ A tay ngắn bằng tơ thật màu trắng tinh, tay cầm một ly cà phê, chầm chậm nhâm nhi.
Từ vị trí này nhìn qua, vẻ đẹp của cô nhã nhặn, trầm tĩnh mà lại lịch sự, thanh tao, nhìn lướt qua, nét xinh đẹp thanh tú khiến người ta rung động không thôi.
Khi nhìn thấy rõ đó là ai, mắt Ngô Vĩnh Tuân khẽ giật giật, miệng vừa muốn mở to, thì lại nghe người bên cạnh cực kì vui vẻ nói:
“Ha ha ha, đúng là nghiêng nước nghiêng thành! Mắt nhìn của anh hai quả nhiên là sắc bén, đây là ngôi sao nữ vừa mới ký hợp đồng chung đúng không? Thật là hợp gu của tôi mà!”
Cậu ba cảm thán không ngớt lời, lập tức khơi dậy hứng thú, nhanh chóng tiến về phía cô.
“Cậu ba, không được, cô ấy là…”
Ngô Vĩnh Tuân bất ngờ, đang muốn ngăn cản nhưng lại không bắt kịp cậu ba.
“Cô gái, xin chào!”
Một lời chào vừa nho nhã vừa lịch sự, kèm theo nụ cười dịu dàng, không lâu sau, cậu ba đã xuất hiện trước mặt Đường Hạ Linh.
Đường Hạ Linh hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào lại có một người đàn ông xuất hiện trước mặt mình, gương mặt vô cùng đẹp trai, đem lại cho người khác cảm giác ba phần tự do, ba phần không đứng đắn, còn có mấy phần tốt bụng, một đôi mắt đào hoa, mang nét tinh nghịch, toát lên sức hấp dẫn lạ thường.
Đường Hạ Linh hơi khó chịu, chớp chớp mắt, lạnh nhạt trả lời: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là đi ngang qua, vô tình nhìn thấy cô ngồi ở đây một mình, cá tính đặc biệt, tôi bị thu hút nên muốn đến làm quen, không biết tên cô là gì?
Cậu ba nhìn Đường Hạ Linh vẻ đầy trông đợi, nụ cười trên mặt sáng lạn như mặt trời ban mai, khiến người khác si mê không dứt.
Ngô Vĩnh Tuân: “! ”
Đường Hạ Linh: “! ”
Cô bị người khác bắt chuyện làm quen đây sao?
Hơn nữa còn là một người con trai đẹp hơn cả phụ nữ làm quen?
“Cậu ba, tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi thì hơn, Tổng giám đốc sẽ tức giận đấy!”
Ngô Vĩnh Tuân nghiêm túc khuyên ngăn.
“Sợ gì chứ? Hiếm khi gặp được một cô gái mà tôi thích, làm quen một chút thôi, về nói với anh hai một tiếng, anh ấy sẽ không mắng gì đâu.
”
Cậu ba không có ý định buông tay, đôi môi lại vẽ một đường cong mê người, cười nói với Đường Hạ Linh: “Xin tự giới thiệu, tôi tên là Lục Tử Minh, tôi không có ý xấu gì cả, tôi thật sự muốn làm quen với cô thôi.
”
“! ”
Lúc này, Ngô Vĩnh Tuân như đã muốn chết lặng.
Anh ta gào thét trong lòng, cậu ba, người mà cậu muốn bắt chuyện làm quen là chị dâu của cậu đấy, cậu có biết không chứ?
Lục Tử Minh không có vẻ gì là quan tâm đến ánh nhìn lo lắng, bất an của Ngô Vĩnh Tuân, vẫn nhiệt tình như trước, dán mắt vào Đường Hạ Linh.
Đường Hạ Linh bị biểu cảm của hai người chọc cười, cảm thấy khá thú vị, mỉm cười dịu dàng trả lời Lục Tử Minh: “Xin chào, tôi họ Đường.
”
Nụ cười rạng rỡ như hoa nở vào ban mai, trực tiếp khiến Lục Tử Minh xiêu lòng, si mê: “Thì ra là họ Đường sao, họ này thật là đẹp, khi cô mỉm cười cũng ngọt ngào như đường vậy.
”
Ngô Vĩnh Tuân: “! ”
Trong đầu anh hiện lên ánh mắt giận dữ như muốn giết người của tổng giám đốc!
Một lát nữa nhất định sẽ có người phải chịu trận rồi, đó không phải là lỗi của anh ta, không phải lỗi của anh ta!.
Bình luận truyện