Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 208



Chương 208: Em nhớ anh rồi

‘Võ Hạ Uyên chú ý đến động tác của Trần Thanh Tâm, trong lòng đập “Thình thịch” một cái, hiện giờ cô không muốn cùng với một ngôi sao nữ đang nổi xảy ra xung đột.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, Võ Hạ Uyên cầm lấy điện tay chỉ ra ngoài và tỏ ý “Xin lỗi tôi ra ngoài nghe điện thoại cái nha”

Màn đêm sương rơi dày đặc, không khí như được bao bọc trong một lớp kẹo bông đường, khi tan ra sẽ hơi đâm vào cổ họng, Võ Hạ Uyên đứng bên một cây lớn, trong mắt nở nụ cười ngọt ngào, nhìn màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi “Tấn Phong”

Ánh mắt cô dịu dàng tràn đầy tình cảm nhìn hai chữ đó hiển thị trên màn hình điện thoại, Trương Tấn Phong ở đầu dây bên kia nôn nóng.

Trương Tấn Phong xoay xoay ly thủy tinh trong tay, anh có chút hối hận rồi, bây giờ anh hận không thể ngay lập tức mang cô về bên cạnh mình, sau đó tha hồ nuông chiều cô.

“Em đã ăn cơm chưa?” Trương Tấn Phong điều chỉnh xong cảm xúc của mình, sau đó ân cần hỏi cô nói.

“Đang ăn cơm, cũng đã dọn dẹp đồ đạc xong rồi”

“Uhm” Trương Tấn Phong trả lời một tiếng: “Có xảy ra chuyện gì không?”

Võ Hạ Uyên nghiêm túc suy nghĩ lại một chút, thành thật trả lời: “Chuyện lần trước Diệp Vĩ Thanh bị trúng nắng em đã kể anh nghe rồi đó, hôm nay anh ta tặng cho em một mặt dây chuyền bằng ngọc, xem như món quà cảm ơn, sau đó không có chuyện gì nữa” Võ Hạ Uyên biết rất rõ tính cách của Trương Tấn Phong, về những chuyện như thế này anh rất hay ghen, anh cũng không phải là người nhỏ nhen, chỉ có điều tính chiếm hữu của anh quá mạnh, nhưng cô cũng nguyện ý để anh trân quý cô như thế, và cũng không hề che giấu điều đó.

Trương Tấn Phong nói: “Không được đeo”

“Không đeo” Võ Hạ Uyên cười cười nói, thỏ thẻ nói: “Ngoài những món mà anh tặng, ai tặng em cũng sẽ không đeo”

Mấy giây im lặng, trong chốc lát không khí trở nên rất ngọt ngào: “Tấn Phong, em nhớ anh rồi” Võ Hạ Uyên dịu dàng nói.

“Bà xã à, em đừng thả thính anh nữa”

Trương Tấn Phong cười khổ: “Khi nào em quay về đây anh sẽ xử em sau.”

Hai người lại bắt đầu cự qua cự lại vài câu không đâu vào đâu, Võ Hạ Uyên dặn dò Trương Tấn Phong không được tăng ca suốt đêm, sau đó liền quay về đại sảnh của khách sạn.

‘Vừa vào đến đã gặp thấy Trần Thanh Tâm chấn vấn nói: “Cô Uyên nghe một cuộc điện thoại mà lâu thế à? Nói chuyện cùng ai đó?”

“Bạn trai gọi” Võ Hạ Uyên cười đắc ý.

Bàn tay đang nắm đôi đua của Diệp Vĩ “Thanh khẽ chặt lại, cô đã có bạn trai rồi sao?

Cũng đúng, điều kiện như cô thì có bạn trai cũng đâu có gì lạ, Diệp Vĩ Thanh chấn áp lại chút dao động trong lòng, anh ta cảm thấy bản thân mình rất kỳ lạ, chuyện của Võ Hạ Uyên thì có liên quan gì đến anh ta chứ?

Sau khi ăn xong, mọi người ai cũng mệt lả người, nên mọi người ai nấy tự về phòng mình nghỉ ngơi, ngay mài còn phải làm việc cực lực nữa.

Bên này Võ Hạ Uyên đang định tẩy trang, bỗng nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa: “Cô Uyên ngủ chưa?”

‘Võ Hạ Uyên vội vàng đeo mắt kính đi ra, khi mở cửa phòng ra thì đã nhìn thấy trợ lý của Diệp Vĩ Thanh.

Trợ lý là một cậu nhóc có chút ngượng ngùng, xấu hổ gãi gãi đầu hỏi cô: “Cô Uyên, chuyện là cậu chủ Diệp Vĩ Thanh của tôi ngủ không được, phòng ở đây có mùi gì đó rất kỳ lại, Diệp Vĩ Thanh bảo tôi đi hỏi xin Đỗ Minh Thông một chút nến thơm, để điều chỉnh lại mùi không khí trong phòng của anh ta, nhưng mà sau đó Đỗ Minh Thông nói là nên thơm là do cô đốt, tôi muốn hỏi chút..”

Nói đến đây, Võ Hạ Uyên đã hiểu rồi: “Đợi xíu, tôi đi lấy”

Trợ lý nhìn Võ Hạ Uyên mặc bộ đồ ngủ hình gấu, buổi sáng cô cột tóc cao lên giờ mái tóc của cô đã được thả xuống ngang eo, khi cô đi mái tóc cô đung đưa ngay eo, không biết hình dung như thế nào, rõ ràng chỉ là một quản lý nhỏ, nhưng lại giống như một viên ngọc bích tuyệt mỹ được chạm khắc cẩn thận.

Võ Hạ Uyên mang một nửa nên thơm còn lại đưa cho trợ lý nhỏ: “Nhiêu đây chắc đủ để Ảnh Đế dùng cho đến khi rời khỏi nơi này, nếu còn có vấn đề gì nữa thì cứ đến tìm tôi”

Trợ lý nhỏ vô cùng cảm kích: “Cảm ơn Cô Uyên!”

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đôi tay đang đặt lên trên trán của Diệp Vĩ Thanh nhẹ dàng buông xuống, sau đó hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng hỏi: “Lấy từ chỗ Đỗ Minh Thông a?”

Minh Thông không còn nữa, là đi xin chỗ người quản lý của cậu ta.”

“Võ Hạ Uyên hả?” Diệp Vĩ Thanh mở to mắt ra.

“Uh” Trợ lý nhỏ không phát hiện điều gì không đúng, đốt nến thơm lên thì đã nhìn thấy sắc mặt của Diệp Vĩ Thanh đã khá hơn một chút, liền đi khẽ bước ra khỏi phòng.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm đã bấm máy quay rồi, cảnh đánh nhau của Diệp Vĩ Thanh và Đỗ Minh Thông quay trước, Trần Thanh Tâm ngủ đến trưa mới từ từ dậy rồi đi đến phim trường.

Cách cô xuất hiện cũng rất phô trương, đem theo bốn năm trợ lý, khi thì phun nước sát khuẩn ghế, khi thì lại che dù, mà cô ta vốn dĩ là đã bôi kem chống năng rồi, sau đó dành chút thời gian nhìn Võ Hạ Uyên một cái rồi nói: “Nghe nói Cô Uyên đang tích giữ nến thơm đúng không? Hay là cũng cho tôi dùng thử xem?”

‘Võ Hạ Uyên khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì hết, bộ cô bị Trần Thanh Tâm giám sát hay sao? Tại sao người này cái gì cũng biết vậy.

“Xem ra Cô Uyên là không muốn cho rồi”

Trần Thanh Tâm lạnh lùng cười: “Cũng đúng, những món đồ tốt đều để dành cho Ảnh đế Lan cả rồi, nhưng xin cho tôi nhắc nhỡ cô một câu, cô đã có bạn trai rồi đó”

Trần Duy Hòa muốn đi lên phía trước muốn nói gì đó giúp Võ Hạ Uyên, nhưng lại bị Võ Hạ Uyên kéo tay quay lại Đôi mắt của Võ Hạ Uyên nhìn thẳng với †âm nhìn của Trần Thanh Tâm, giọng điệu rất nhạt: “Cô Tâm, biết vậy là tốt, tôi là người đã có bạn trai rồi”

Ý trong lời nói, đừng có gặp ai cũng xem họ như tình địch, sau đó đi xéo sắc người khác.

Nụ cười của Trần Thanh Tâm cứng đơ lại, đang định đứng dậy cự lại với Võ Hạ Uyên “Sao giờ mới đến?” đạo diễn Lâm bước lớn đi đến, giọng điệu vội vàng: “Sắp đến cảnh của cô rồi đó, sao còn chưa trang điểm nữa?

Mau đi vào bên trong tổ phục trang đi! Cứ làm lỡ thời gian thì tất các mọi người lại phải ở đây thêm mấy ngày nữa đó!”

Sắc mặt Trần Thanh Tâm không chút thiện cảm nào trừng mắt nhìn Võ Hạ Uyên một cái, sau đó quay lưng đi .

đạo diễn Lâm không đồng ý nhìn về hướng của Võ Hạ Uyên: “Cô gây với cô ta chỉ vậy, né tránh chút là được rồi”

Võ Hạ Uyên cười ôn hòa xã giao đáp: “đạo diễn Lâm nói rất đúng, tôi ghi nhớ rồi”

Phùng Lâm thở một hơi, sau đó tiếp tục đi quây.

Trần Duy Hòa vô cùng không phục: “Rõ ràng là lỗi do Trần Thanh Tâm, đạo diễn Lâm sao lại còn giúp cô ta nói chuyện thế!”

“đạo diễn Lâm là đang nói chuyện giúp chị” Võ Hạ Uyên thấp giọng nói: “Ông ta nếu như mà giúp Trần Thanh Tâm, thì bây giờ chị và Trần Thanh Tâm đã gây lộn rồi, ông ta là đạo diễn, chứ đâu phải là chuyên gia hòa giải, ở trong vòng giải trí này mãn cảm như thế nào em không biết sao? Trái ớt hiếm Trần Thanh Tâm này rất là khó đối phó, đạo diễn Lâm phải rất cẩn thận xử hành xử”

Trần Duy Hòa nửa hiểu nửa không hiểu gật gật đầu.

Đỗ Minh Thông dáng vẻ hiên ngang quay về, đỡ eo ngồi xuống ghế, Trần Duy Hòa khom người xuống xoa bóp cho anh ta, Võ Hạ Uyên một tay lấy đồ nói: “Vất vả không?”

Đỗ Minh Thông cười cười nói: “Đúng là có đôi chút, nhưng em rất hưởng thụ cảm giác cực khổ này”

‘Võ Hạ Uyên mở hộp thức ăn để trước mặt Đỗ Minh Thông, hương thơm của thức ăn phút chốc bay khắp nơi, sau đó Võ Hạ Uyên nói: “Hôm nay toàn quay những cảnh cần thể lực.

không, mà sợ là một lúc nữa mới đến giờ ăn trưa, ăn đỡ những món này để lót dạ trước đi”

Đỗ Minh Thông cầm lây hộp thức ăn, nhìn lớp da sủi cảo vàng kim óng ánh còn đang bốc khói nóng lên, nuốt nuốt nước miếng nói: “Chị Võ Hạ Uyên, chị có phải là doraemon không? Cái này chuẩn bị từ khi nào vậy?”

“Một tiếng trước, mượn tạm nhà bếp của khách sạn” Võ Hạ Uyên nói một lại khưng lại p: “Tố chức là cho mở cái bếp nhỏ để nấu đồ ăn đúng không?”

“Cho phép chứ” Trần Duy Hòa cười nói: “Chỉ cần có cái năng lực tự mở tự nấu không chỉ tiêu vào tiền của tố làm phim thì dù có muốn mở một bữa tiệc ở đây cũng được đó”

Võ Hạ Uyên cũng cười, đem đũa đưa đặt vào trong tay của Đỗ Minh Thông nói: “Vậy thì cứ ăn thoải mái đi, sau đó nghiêm túc đi quay tiếp đi”

Khóe mắt Đỗ Minh Thông lấp lánh, sau đó gấp sủi cảo há miệng thật to rồi bỏ vào trong miệng, trong bộ dạng ăn rất ngon! Mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên anh ta được người ta làm sủi cảo cho anh ta ăn, Đỗ Minh Thông vừa vừa quyết định, dù cho mất đi cả nửa mạng này, cũng sẽ quay cho bộ phim này thật tốt.

Với lại mùi hương này giống như mùi hương thuốc phiện dẫn dụ hết những người xung quanh.

Đạo diễn Lâm nhìn về phía sau một cái, sau đó lại nhăn nhó quay đầu lại.

Ánh mắt của Diệp Vĩ Thanh nhìn về phía xa xa rồi nhìn xuống cái bánh bao trên tay mình, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn trợ lý của mình.

Trợ lý kinh hồn bạt vía gãi đầu nói: “Bây giờ tôi đi kêu nhà bếp chuẩn bị ít cơm canh nóng”

“Thôi được rồi, đợi mọi người rồi cùng đi ăn luôn” Không chút hăng hái yểu xìu nói, anh rất hiểu rõ khả năng của đầu bếp ở đây, dù sao nhất định sẽ không làm ra được hộp sủi cảo chiên thơm phức như của ai đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện