Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 47: Gia pháp





Chuyện xảy ra một cách bất ngờ khiến mọi người không kịp trở tay! Trương Tấn Tài bỗng chuyển hướng, lao về phía Võ Hạ Uyên!

Lần đầu tiên Võ Hạ Uyên gặp phải tình huống này. Cô chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh bỗng chậm lại, chân như bị đóng đinh, không sao nhúc nhích nổi.

Ngay sau đó, một bóng người bỗng kiên định chẵn trước mặt cô. Khi nhìn vào đôi mắt chứa đựng sự võ về của Trương Tấn Phong, lý trí của Võ Hạ Uyên lập tức quay lại! Sức cô thua xa Trương Tấn Phong, chỉ có thể ra sức kéo anh về phía sau! Đúng lúc này, Trương Thiên Định – người đã sớm phát hiện sự khác thường của Trương Tấn Tài cũng có hành động. Trước khi con dao kịp chém xuống, anh ta đã đá mạnh vào lưng Trương Tấn Tài Cả bốn người ngã lăn ra đất trước ánh mắt hoảng sợ của đám người xung quanh.

Trương Tấn Tài vội vàng đứng dậy, nhưng Trương Thiên Định đã nhanh hơn anh ta, đá bay con dao đi. Hai người lao vào đánh nhau.

Ông Phúc hoàn hồn đầu tiên, đập mạnh gậy chống xuống đất: “Ngây ra đó làm gì?

Mau đến giúp đi!”

“Trương Tấn Phong?” Võ Hạ Uyên đẩy người đàn ông phía trên nhưng không thấy động tĩnh gì. Cô lập tức hoảng hốt: “Trương.

Tấn Phong, anh tỉnh lại đi! Anh bị thương ở đâu rồi?”

“Hôn anh một cái đi” Giọng nói trâm ấm đầy quyến rũ của người đàn ông vang lên bên tai cô.


Võ Hạ Uyên sửng sốt, sau đó đập mạnh vào lưng người đàn ông: “Anh bị điên à?”

“UiI” Trương Tấn Phong hít hà: “Nhẹ thôi, anh bị thương thật đấy.”

Trương Tấn Phong không hề nói dối Mặc dù Võ Hạ Uyên kéo anh ra sau, Trương Thiên Định cũng lao đến giúp, nhưng rõ ràng Trương Tấn Tài đã quyết tâm giết anh. Lưỡi dao vẫn cứa rách áo, để lại một vết thương trên da.

Chuyện mà Trương Tấn Tài gây ra lập tức thay đổi tính chất của sự việc. Ông Phúc giận dữ, cho người đưa Trương Tấn Tài đến đồn công an. Chu Hạ vừa xin tha vừa đi theo con trai, xung quanh nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Ông Phúc quay đầu nhìn mấy ông lão khác: “Còn các người nữa?”

Đúng lúc Phùng Ngọc Chỉ định nhân cơ hội này để dẫn Trương Thiên Định rời đi, Trương Tấn Phong bỗng quay người: “Trương Thiên Định ở lại đi.”

Ông Phúc tối sâm mặt, nhưng không phản đối quyết định này.

Phùng Ngọc Chỉ lập tức tỏ ra bi thương, suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất. Bà ta quá rõ sự tàn nhãn của Trương Tấn Phong. Nếu rơi vào trong tay anh, Trương Thiên Định còn sống được chắc?

“Bố!” Phùng Ngọc Chỉ quỳ lết đến chỗ ông Phúc, tóm lấy góc áo ông: “Đây đều là ý của con, con đã xúi giục Thiên Định. Nếu mọi người muốn trách thì trách con đây này, không liên quan gì đến Thiên Định hết!”

Ông Phúc đá bà ta ra với vẻ chán ghét: “Trương Thiên Định có người mẹ như cô, sao có thể thành công được?”

Võ Hạ Uyên đỡ Trương Tấn Phong lên tầng, ngăn tiếng nói chuyện của bọn họ ngoài cửa.

Trương Thiên Định nhìn lên tầng, trong mắt không hề có chút ánh sáng nào. Chẳng những anh ta thua trong việc bày mưu tính kế mà còn mất cả Võ Hạ Uyên. Từ lúc.

Trương Tấn Tài ra tay, ánh mắt của cô chưa bao giờ rời khỏi người Trương Tấn Phong. Cô sẽ nghĩ gì về anh ta đây?

Trương Thiên Định không còn gì để mất.

Anh ta quỳ trước mặt ông Phúc, không nói năng gì.

Trong phòng, Trương Tấn Phong cởi áo rồi quay lưng về phía Võ Hạ Uyên. Trên làn da nhãn bóng là một vết thương khoảng mười centimet, không nông không sâu, đang chậm rãi rỉ máu.

Tay Võ Hạ Uyên mềm nhữn. Cô vắt khăn ấm, lau sạch vết máu, hít sâu một hơi rồi mới bắt đầu thoa thuốc: “Có lẽ sẽ đau đấy, anh cố chịu nhé. Sau khi xong việc, chúng ta đến bệnh viện khám xem sao.”

“Không cần đâu, vết thương nhỏ thôi mà” Trương Tấn Phong vừa nói vừa nhíu mày trước sự đau rát từ vết thương.

Sau khi Võ Hạ Uyên băng bó xong, trán Trương Tấn Phong đã lấm tấm mồ hôi.


Lúc này Võ Hạ Uyên mới dám chạm vào anh. Cô chậm rãi ôm lấy Trương Tấn Phong, sau đó khẽ hôn lên vết thương: “Bây giờ sao rồi? Còn đau nữa không?”

Trương Tấn Phong cảm nhận được, hơi nghiêng đầu: “Cái nữa đi.”

Võ Hạ Uyên hôn thêm cái nữa, tim Trương Tấn Phong sắp tan ra rồi.

“Em lấy áo cho anh đi, anh còn phải xuống dưới một chuyến” Trương Tấn Phong ho khẽ hai tiếng rồi nói. Nếu Võ Hạ Uyên hôn thêm vài lần nữa, anh sợ mình sẽ không kiềm chế được mà đè cô ra đây mất.

Đến khi Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong xuống tầng, Trương Thiên Định đã quỳ mười hai phút.

Phùng Ngọc Chí oán hận nhìn chăm chằm Trương Tấn Phong bằng đôi mắt đỏ hoe: “Cậu muốn thế nào?”

Trương Tấn Phong ngồi xuống, lạnh nhạt nhìn Trương Thiên Định: “Đơn giản, dùng gia pháp thôi.”

“Cậu dám ư?” Phùng Ngọc Chi dang tay ra, quát lớn.

“Sao tôi lại không dám?” Trương Tấn Phong hừ lạnh, lẳng lặng nhìn cặp mẹ con này: “Chưa gì về sự ác của Trương Tấn Tài mà đã hợp tác với cậu ta, hai người có mấy cái mạng? Trương Thiên Định, nếu cậu làm vậy vì tài sản của anh hai thì tôi còn hiểu được, nhưng có đúng là như thế không?”

Trái tim Võ Hạ Uyên run lên, bất giác cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình.

“Nếu cậu khôn ngoan, can đảm, biết tính toán hơn người ngoài một bậc thì tôi đã sớm giao công ty cho cậu rồi, nhưng cậu có được thế không?” Trương Tấn Phong nói bằng giọng hơi bất đắc dĩ.

Lông mi Trương Thiên Định run rẩy. Đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy Trương Tấn Phong nói những lời này.

“Cậu đừng giả vờ khoan dung nữa!”

Phùng Ngọc Chỉ tức giận nói “Cô im đi!” Ông Phúc chỉ vào Phùng Ngọc Chi, măng: “Tôi không nên để đứa trẻ này ở bên cô, cô dạy nó thế này à?”

“Bố thấy bao nhiêu thì thích hợp?”

Trương Tấn Phong hỏi.

Ông Phúc tỏ ra nghiêm túc, một lúc lâu sau mới nói: “Hai mươi.”

“Hai mươi á?” Phùng Ngọc Chỉ hét lên “Nếu cô còn nói thêm một câu, tôi sẽ đuổi cô khỏi nhà họ Trương! Đời này cô đừng hòng gặp lại Trương Thiên Định nữa!” Bây giờ ông Phúc vừa nghe giọng Phùng Ngọc Chi đã tức giận, cũng chẳng thèm nhìn bà ta.


Nước mắt Phùng Ngọc Chỉ chảy ra giàn giụa, cơ thể khế run rẩy.

“Mẹ.” Trương Thiên Định kéo tay Phùng Ngọc Chỉ, thấp giọng nói: “Sai chính là sai, mẹ tránh ra đi.”

Gia pháp của nhà họ Trương được thực hiện bằng việc dùng ván gỗ dài một mét, rộng bằng bốn ngón tay để đánh lên lưng, rất đau đớn.

Trương Thiên Định chủ động cởi áo ra.

Ông Phúc thấy anh ta cúi đầu, cơ thể cũng không tính là cường tráng, ông cũng có chút không đành lòng. Nhưng vừa nghĩ đến dụng ý của Trương Tấn Phong, ông lại quyết tâm: “Đánh đi!”

Giữa sảnh chính, tiếng “bốp bốp” trở nên vô cùng chói tai. Tuy Võ Hạ Uyên không nhìn, nhưng bàn tay đang đặt trên vai Trương Tấn Phong vẫn vô thức nằm chặt lại. Anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô.

Sau khi đánh xong, mặt Trương Thiên Định đã trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ra đâm đìa. Phùng Ngọc Chi nức nở mặc áo cho anh †a, trông vô cùng đau lòng.

Trương Thiên Định đứng dậy một cách khó khăn, gật nhẹ đầu với ông Phúc. Khi quay sang Võ Hạ Uyên, anh ta phát hiện cô cũng đang lẳng lặng nhìn mình, chỉ là đôi mắt kia vô cùng bình tĩnh, không buồn không vui.

Trương Thiên Định vốn không phải người văn vẻ, nhưng bây giờ cũng cảm thấy giữa mình và Võ Hạ Uyên như có muôn núi ngàn sông.

“Đau…” Trương Tấn Phong bỗng nhíu mày, đưa tay ra sau, định chạm vào vết thương. Võ Hạ Uyên lập tức giữ tay anh lại, cẩn thận xoa cho anh: “Đừng nhúc nhích, không là chảy máu đấy.”

Trương Thiên Định: ‘…” Có thể ấu trĩ hơn nữa không?

Trong cuộc thanh trừng này, những đốm lửa vừa lóe lên đã bị Trương Tấn Phong dập tắt từ trong trứng nước. Đương nhiên điều khiến Trương Tấn Phong vui vẻ không chỉ có như vậy, chủ yếu vẫn là vì Võ Hạ Uyên.

Khi nghĩ đến khoảng thời gian hai người diễn kịch, Trương Tấn Phong không khỏi liếm môi với vẻ chưa thỏa mãn, đúng là mất hồn.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện