Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 42



“Nhiên Nhiên, chẳng lẽ cô không biết?”

Chu Lâm nhìn chằm chằm Ôn Nhiên, để ý từng chi tiết từng thay đổi biểu cảm nhỏ bé trên mặt cô, giả vờ quan tâm hỏi.

Ôn Nhiên cười miễn cưỡng: “Đương nhiên biết, cuối tuần này là sinh nhật của Tu Trần, nhưng Mặc Tử Hiên đã đồng ý kết hôn chưa?”

Chu Lâm cứng đờ, trong lòng thầm mắng Ôn Nhiên một câu, lại kiêu ngạo nhướng mày: “Đương nhiên, Tử Hiên còn nói có thể trong bụng

tôi đã có cốt nhục của Nhà họ Mặc, Mặc Tu Trần không có khả năng trong chuyện kia, anh ấy là người nói dối tông đường cho nhà họ Mặc.” Đừng nói Mặc Tử Hiên sẽ không nói những lời này, thậm chí đến cả điện thoại cũng không phải anh ta gọi.

Vừa rội Chu Lâm nhận điện thoại chính là Tiểu Văn Khanh gọi tới, những tin tức này cũng là Tiếu Văn Khanh nói cho cô ta. Cũng không phải vì Tiểu Vän Khanh rất thích cô ta hay gì, chỉ đơn giản là vì cô ta đã ngủ với Mặc Tử Hiên rồi, bố cô ta lại có những giao dịch mờ ám với cô ta.

Cho nên bà ta mới đồng ý để cô ta gả cho Mặc Tử Hiên, tất nhiên cũng hy vọng trong bụng cô ta có đứa bé của nhà họ Mặc. Nếu như sinh được một đứa con trai còn có thể nhận được năm phần trăm cổ phần.

Nghĩ đến bản thân sắp trở thành thiếu phu nhân của Nhà họ Mặc rồi, trên mặt Chu Lâm càng tỏ vẻ đắc ý hơn: “Nhiên Nhiên, nếu như cô cũng đi nhà họ Mặc, vậy lúc đó chúng ta cùng nhau đi đi.”

Nếu như cô ta đi củng với Ôn Nhiên, it nhất sẽ không bị Mặc Tử Hiên đuổi ra ngoài.

Nếu như mình cô ta đi, thực sự cũng có chút nguy hiểm.

Ôn Nhiên cười ngại rồi nói: “Chỉ sợ không được, hôm đó là sinh nhật của Tu Trần, tôi phải ở bên anh ấy. Cô có thể gọi điện thoại để Mặc Tử Hiên đến đón cô.”

Chu Lâm cười ngượng: “Tử Hiên cũng nói qua đón tôi, nhưng tôi lại nghĩ đi cùng cô cũng được, nếu như có phải ở cùng với Mặc Tu Trần, vậy tôi cũng không làm khó cô.”

“Ngồi vào ghế phụ đi, để anh lải xe.”

Bên ngoài tòa nhà tập đoàn MS, vóc dáng cao lớn của Mặc Tu Trần đứng bên cạnh chiếc Aston Martin sang trong, dùng một tay mở cửa bên ghế lài ra, nói với Ôn Nhiên đang ngồi ở ghế lải.

Ảnh sáng rực rỡ của hoàng hôn buông xuống, vừa lúc chiếu vào mặt anh, một nửa khuôn mặt đẹp trai bị nắng chiều vào, đường cong ngũ quan vốn đã đẹp lại càng sâu sắc góc cạnh hơn.

Ôn Nhiên hơi bất ngờ nhìn anh: “Anh lái xe?”

Mặc Tu Trần gật đầu, siết chặt nằm tay cửa vẫn chưa buông ra, ảnh mắt thâm thúy quét qua ngón tay cô trên vô lăng, đột nhiên củi người vươn tay cởi dây an toàn cho cô.

Ôn Nhiên hơi giật mình vội vàng nói: “Để em tự làm.”

“Đúng động đậy.”

Không biết có phải Mặc Tu Trần cố ý hay không, đầu của anh chui vào trong khoang xe, như dán vào tai cô nói chuyện. Hơi thở nóng rực phả vào tại cô, lần da mẫn cảm của Ôn Nhiên lập tức hơi hồng hồng lên, khuôn mặt cũng nóng rực lên.

Mặc Tử Hiện từ công ty đi ra liền nhìn thấy Mặt Tu Trần củi lung, một tay nằm của xe, tay kia duỗi vào trong xe giống như đang thân mật với người ngồi trong xe.

Bàn tay đang xỏ trong túi quần của anh ta siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc Aston bên đường như sắp bốc hòa.

Trên ghế lái, Ôn Nhiên thực sự không nhám nhúc nhích, cả người cứng như khúc gỗ ngồi yên trên ghế, đôi mắt to tròn trong veo nhìn chằm chằm vào của kính.

Mặc Tu Trần thong thả từ tổn thảo dây an toàn cho cô rồi mới lùi lại để cô xuống xe.

Ôn Nhiên ra khỏi xe liếc mắt nhìn thấy Mặc Tử Hiên đứng cách đó hơn mười mét, anh ta đang tức giận nhìn về phía bọn họ. Cô nhíu mày đi vòng qua đầu xe, mở cửa ghể phụ rồi lên xe. Mặc Tu Trần khóe miệng nhếch lên, cũng ngồi lên xe, nhìn thấy Mặc Tử

Hiên đi về phía bãi đậu xe anh mới nói với Ôn Nhiên “Thắt dây an toàn vào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện