Cuồng Ba
Chương 16: Học sinh nho nhỏ
"Hôm nay cô giáo giới thiệu cho mọi người một bạn học mới, tên của bạn ấy
gọi là Lãnh Tuyệt Mị, là một bạn gái rất đẹp ,mọi người vỗ tay hoan
nghênh." Nói xong giáo viên liền dẫn đầu vỗ tay, ngồi phía dưới một đống người bạn nhỏ cũng hưng phấn vỗ tay.
"Bạn học Tuyệt Mị, bạn cũng cùng mọi người nói hai câu đi." Tiếng vỗ tay bình thường, giáo viên hết sức từ ái hướng về phía Tuyệt Mị nói.
Tuyệt Mị đứng ở bên trên bục giảng, biểu lộ lạnh lùng có chút vặn vẹo, khóe mắt co giật nhìn những đứa bé phía dưới kia, sau đó ở trong lòng tự nói với mình nhất định phải tỉnh táo, sóng to gió lớn cũng không để cho cô thay đổi sắc mặt, tại sao có thể sợ một đống đứa bé này chứ.
"Xin chào các bạn." thanh âm trong suốt đơn giản mà lạnh nhạt, nói xong liền lạnh lùng nhìn giáo viên của cô, ý rất rõ ràng, đến đây chấm dứt, có chút không kiên nhẫn rồi.
Giáo viên bị ánh mắt của Tuyệt Mị nhìn toàn thân lạnh lẽo, vì không biết mình sẽ e ngại ánh mắt của một đứa bé.
"Giáo viên, em ngồi nơi nào?" Nhìn cô giáo sững sờ tại chỗ, Tuyệt Mị mở miệng nhắc nhở.
"A, ngồi ỡ chỗ. . . . . ." Giáo viên còn chưa tỉnh táo trong cảm xúc khiếp sợ kia.
Ở trong lòng Tuyệt Mị thở dài, mình tìm được chỗ ngồi, cũng chỉ có một chỗ trống ở cuối cùng trong góc, hình như lúc này giáo viên cũng phản ứng lại, theo ánh mắt của Tuyệt Mị nhìn, cũng nhìn thấy cái chỗ ngồi kia, sau đó nghĩ tới hiệu trưởng trước cố ý dặn dò, khiến cô nhất định chăm sóc tốt đứa bé này, ngàn vạn lần không thể lỗi công tác, điều này làm cho cô rất kỳ quái, dù sao đứa bé có thể tới nơi này đi học đều không phải là người nhà thường, nhưng đáng giá hiệu trưởng giao phó thận trọng thế này thật đúng là không có mấy người.
Tuyệt Mị đi về phía cái ghế trống cuối cùng.
"A, bạn học Tuyệt Mị, cô cho em đổi lại chỗ ngồi đó. . . . . ." Lời của giáo viên còn chưa nói hết, Tuyệt Mị đã đứng ở trước cái bàn kia, sau đó lạnh lùng liếc mắt nhìn giáo viên, ngồi xuống, không để ý tới cái khác nữa.
Giáo viên cười xấu hổ, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể hắng giọng bắt đầu giảng bài, mặc dù cô là giáo viên, nhưng nơi này tùy tiện lấy ra một học sinh cũng quan trọng hơn so với cô,ai cô cũng không dám đắc tội, huống chi là hiệu trưởng học sinh cố ý phân phó ai đó, bây giờ giáo viên không chịu nổi a, nhất là khi bọn này là học sinh quí tộc của giáo viên, càng thêm khó khăn a.
......
Tuyệt Mị ngồi ở trên ghế, ánh mắt lạnh nhạt lộ ra một tia không vui, nội dung bài giảng mà giáo viên đưa đối với cô là hết sức ngu ngốc, nghe một chút hứng thú cô cũng không có , học sinh tiểu học, danh từ buồn cười thế nhưng cũng sẽ rơi vào trên người của cô, mà cô còn càng thêm ngu ngốc không có rời đi, nghĩ tới đây không khỏi nghĩ đến chuyện buổi sáng đã xảy ra, người đàn ông kia cứ muốn đưa cô đi học, cô không đồng ý là người đàn ông kia bày ra bộ mặt uất ức, giống như cô đã làm chuyện gì có lỗi với hắn, làm tâm tính cô vốn lạnh nhạt cũng phải bị khuấy động vì hắn, cuối cùng cô vẫn phải đồng ý để người đàn ông kia đưa đi học, làm cho cô có cảm giác mình là một đứa bé, được cha đưa đi học. . . . . .
Cha, danh từ xa lạ với cô, cô đối với danh từ này đã không còn ấn tượng, nhưng lúc đó một tay người đàn ông ôm cô, một tay giúp cô cầm túi sách đưa cô đi học, trong lúc bất chợt nghĩ thấy từ này đã bị cô quên lãng từ lâu, cũng lần đầu tiên nhìn thẳng quan hệ giữa cô và người đàn ông , ở một trình độ nào đó cô tin tưởng hắn, cũng đón nhận hắn mang tới tình cảm ôn nhu, chỉ là, hình như cô không có cách nào coi hắn tồn tại như làm cha ,nếu như nhất định có quan hệ, có lẽ cô có thể coi hắn như là bạn bè hoặc là. . . . . . anh trai.
Trong lúc bất chợt mắt, Tuyệt Mị híp lạnh lẽo,cầm lên cục giấy trên mặt bàn ném.
Cục giấy đó ném trúng đứa con trai trợn to hai mắt, Tuyệt Mị thấy trong đôi mắt xuất hiện vẻ bội phục, khóe miệng co giật, thì ra là cô đã luân lạc tới sự kính nể của một đứa nhóc sáu bảy tuổi.
"Một chiêu của bạn thật là lợi hại a, luyện thế nào thế?" Đứa bé trai kia nhỏ giọng hỏi, vừa nói còn vừa chuyển cái ghế ngồi, hướng đến gần Tuyệt Mị.
Tuyệt Mị mặt lạnh không nói lời nào, thế nhưng đứa con trai xem ra hết sức chấp nhất,như cũ không ngừng hỏi, giáo viên trên bục giảng cũng chú ý tới tình huống của nơi này, giọng nói nâng lên chút nói: "Các bạn học phải chú ý nghe giảng, có chuyện gì sau khóa lại nói."
Giáo viên trông nom quản lí, thế nhưng tiểu tử trực tiếp liền coi thường, như cũ quấn Tuyệt Mị hỏi.
Tuyệt Mị có chút cảm thấy phiền, lạnh lùng trợn mắt nhìn đứa bé trai kia một cái, trong nháy mắt bé trai câm miệng, bộ dáng trợn to hai mắt hết sức kinh ngạc.
"Câm miệng, nếu không đánh cậu!"
Thế giới an tĩnh, nhưng Tuyệt Mị lại càng thêm bất đắc dĩ, bởi vì mặc dù đứa bé trai kia không nói ra, nhưng vẫn hai mắt trợn to nhìn chằm chằm Tuyệt Mị, giống như là bị chủ nhân trách phạt, không là giống chó com mới đúng.
Sau giờ học, đứa bé trai kia liền nhích lại gần, vây quanh Tuyệt Mị,dáng vẻ muốn nói cái gì rồi lại không dám mở miệng.
Tuyệt Mị nhìn hắn một cái, từ chối cho ý kiến, nhưng trong lòng đối với sự quan sát nhạy bén của đứa nhỏ hết sức tán thuởng.
"Tớ tên là Tư Đình Nhiễn, là đại ca nơi này, về sau cậu cùng tớ chơi đùa có được hay không, có tớ bảo bọc sẽ không có người dám bắt nạt cậu đâu, nếu ai bắt nạt cậu tớ liền giúp cậu đánh người đó!" Nói qua bé trai còn quơ quơ quả đấm, vẻ mặt lộ ra một tia hung ác.
Tuyệt Mị buồn cười, thì ra là" đại ca" tiểu học , cũng không biết đại ca này có giống "đại ca" lớn nhà cô không.
"Nha, cậu cười, thật xinh đẹp!" Bé trai lộ ra nụ cười vui mừng, chỉ vào mặt của Tuyệt Mị nói, sắc mặt Tuyệt Mị trong nháy mắt xụ xuống, ngày trước, trước mặt người xa lạ cô không bao giờ để lộ tâm tình, nhưng bây giờ càng ngày càng tự nhiên biểu lộ tâm tình, nhất là ở trước mặt người đàn ông kia. . . . . .
"Lại không cười, cười một cái đi, cười một cái nữa là dễ nhìn nhất." bé trai cũng xụ mặt khen ,quấn Tuyệt Mị nói.
"Câm miệng!" không chịu nổi bé trai om sòm, Tuyệt Mị lạnh lùng quát một tiếng, bé trai nhất thời ngậm miệng lại, chỉ dùng ánh mắt uất ức nhìn chăm chú vào Tuyệt Mị.
Cô thật hung dữ, nhưng cô thật là xinh đẹp, hắn thật muốn cùng chơi với cô a. . . . . . trong lòng bé trai có chút uất ức nghĩ đến . . . . .
"Bạn học Tuyệt Mị, bạn cũng cùng mọi người nói hai câu đi." Tiếng vỗ tay bình thường, giáo viên hết sức từ ái hướng về phía Tuyệt Mị nói.
Tuyệt Mị đứng ở bên trên bục giảng, biểu lộ lạnh lùng có chút vặn vẹo, khóe mắt co giật nhìn những đứa bé phía dưới kia, sau đó ở trong lòng tự nói với mình nhất định phải tỉnh táo, sóng to gió lớn cũng không để cho cô thay đổi sắc mặt, tại sao có thể sợ một đống đứa bé này chứ.
"Xin chào các bạn." thanh âm trong suốt đơn giản mà lạnh nhạt, nói xong liền lạnh lùng nhìn giáo viên của cô, ý rất rõ ràng, đến đây chấm dứt, có chút không kiên nhẫn rồi.
Giáo viên bị ánh mắt của Tuyệt Mị nhìn toàn thân lạnh lẽo, vì không biết mình sẽ e ngại ánh mắt của một đứa bé.
"Giáo viên, em ngồi nơi nào?" Nhìn cô giáo sững sờ tại chỗ, Tuyệt Mị mở miệng nhắc nhở.
"A, ngồi ỡ chỗ. . . . . ." Giáo viên còn chưa tỉnh táo trong cảm xúc khiếp sợ kia.
Ở trong lòng Tuyệt Mị thở dài, mình tìm được chỗ ngồi, cũng chỉ có một chỗ trống ở cuối cùng trong góc, hình như lúc này giáo viên cũng phản ứng lại, theo ánh mắt của Tuyệt Mị nhìn, cũng nhìn thấy cái chỗ ngồi kia, sau đó nghĩ tới hiệu trưởng trước cố ý dặn dò, khiến cô nhất định chăm sóc tốt đứa bé này, ngàn vạn lần không thể lỗi công tác, điều này làm cho cô rất kỳ quái, dù sao đứa bé có thể tới nơi này đi học đều không phải là người nhà thường, nhưng đáng giá hiệu trưởng giao phó thận trọng thế này thật đúng là không có mấy người.
Tuyệt Mị đi về phía cái ghế trống cuối cùng.
"A, bạn học Tuyệt Mị, cô cho em đổi lại chỗ ngồi đó. . . . . ." Lời của giáo viên còn chưa nói hết, Tuyệt Mị đã đứng ở trước cái bàn kia, sau đó lạnh lùng liếc mắt nhìn giáo viên, ngồi xuống, không để ý tới cái khác nữa.
Giáo viên cười xấu hổ, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể hắng giọng bắt đầu giảng bài, mặc dù cô là giáo viên, nhưng nơi này tùy tiện lấy ra một học sinh cũng quan trọng hơn so với cô,ai cô cũng không dám đắc tội, huống chi là hiệu trưởng học sinh cố ý phân phó ai đó, bây giờ giáo viên không chịu nổi a, nhất là khi bọn này là học sinh quí tộc của giáo viên, càng thêm khó khăn a.
......
Tuyệt Mị ngồi ở trên ghế, ánh mắt lạnh nhạt lộ ra một tia không vui, nội dung bài giảng mà giáo viên đưa đối với cô là hết sức ngu ngốc, nghe một chút hứng thú cô cũng không có , học sinh tiểu học, danh từ buồn cười thế nhưng cũng sẽ rơi vào trên người của cô, mà cô còn càng thêm ngu ngốc không có rời đi, nghĩ tới đây không khỏi nghĩ đến chuyện buổi sáng đã xảy ra, người đàn ông kia cứ muốn đưa cô đi học, cô không đồng ý là người đàn ông kia bày ra bộ mặt uất ức, giống như cô đã làm chuyện gì có lỗi với hắn, làm tâm tính cô vốn lạnh nhạt cũng phải bị khuấy động vì hắn, cuối cùng cô vẫn phải đồng ý để người đàn ông kia đưa đi học, làm cho cô có cảm giác mình là một đứa bé, được cha đưa đi học. . . . . .
Cha, danh từ xa lạ với cô, cô đối với danh từ này đã không còn ấn tượng, nhưng lúc đó một tay người đàn ông ôm cô, một tay giúp cô cầm túi sách đưa cô đi học, trong lúc bất chợt nghĩ thấy từ này đã bị cô quên lãng từ lâu, cũng lần đầu tiên nhìn thẳng quan hệ giữa cô và người đàn ông , ở một trình độ nào đó cô tin tưởng hắn, cũng đón nhận hắn mang tới tình cảm ôn nhu, chỉ là, hình như cô không có cách nào coi hắn tồn tại như làm cha ,nếu như nhất định có quan hệ, có lẽ cô có thể coi hắn như là bạn bè hoặc là. . . . . . anh trai.
Trong lúc bất chợt mắt, Tuyệt Mị híp lạnh lẽo,cầm lên cục giấy trên mặt bàn ném.
Cục giấy đó ném trúng đứa con trai trợn to hai mắt, Tuyệt Mị thấy trong đôi mắt xuất hiện vẻ bội phục, khóe miệng co giật, thì ra là cô đã luân lạc tới sự kính nể của một đứa nhóc sáu bảy tuổi.
"Một chiêu của bạn thật là lợi hại a, luyện thế nào thế?" Đứa bé trai kia nhỏ giọng hỏi, vừa nói còn vừa chuyển cái ghế ngồi, hướng đến gần Tuyệt Mị.
Tuyệt Mị mặt lạnh không nói lời nào, thế nhưng đứa con trai xem ra hết sức chấp nhất,như cũ không ngừng hỏi, giáo viên trên bục giảng cũng chú ý tới tình huống của nơi này, giọng nói nâng lên chút nói: "Các bạn học phải chú ý nghe giảng, có chuyện gì sau khóa lại nói."
Giáo viên trông nom quản lí, thế nhưng tiểu tử trực tiếp liền coi thường, như cũ quấn Tuyệt Mị hỏi.
Tuyệt Mị có chút cảm thấy phiền, lạnh lùng trợn mắt nhìn đứa bé trai kia một cái, trong nháy mắt bé trai câm miệng, bộ dáng trợn to hai mắt hết sức kinh ngạc.
"Câm miệng, nếu không đánh cậu!"
Thế giới an tĩnh, nhưng Tuyệt Mị lại càng thêm bất đắc dĩ, bởi vì mặc dù đứa bé trai kia không nói ra, nhưng vẫn hai mắt trợn to nhìn chằm chằm Tuyệt Mị, giống như là bị chủ nhân trách phạt, không là giống chó com mới đúng.
Sau giờ học, đứa bé trai kia liền nhích lại gần, vây quanh Tuyệt Mị,dáng vẻ muốn nói cái gì rồi lại không dám mở miệng.
Tuyệt Mị nhìn hắn một cái, từ chối cho ý kiến, nhưng trong lòng đối với sự quan sát nhạy bén của đứa nhỏ hết sức tán thuởng.
"Tớ tên là Tư Đình Nhiễn, là đại ca nơi này, về sau cậu cùng tớ chơi đùa có được hay không, có tớ bảo bọc sẽ không có người dám bắt nạt cậu đâu, nếu ai bắt nạt cậu tớ liền giúp cậu đánh người đó!" Nói qua bé trai còn quơ quơ quả đấm, vẻ mặt lộ ra một tia hung ác.
Tuyệt Mị buồn cười, thì ra là" đại ca" tiểu học , cũng không biết đại ca này có giống "đại ca" lớn nhà cô không.
"Nha, cậu cười, thật xinh đẹp!" Bé trai lộ ra nụ cười vui mừng, chỉ vào mặt của Tuyệt Mị nói, sắc mặt Tuyệt Mị trong nháy mắt xụ xuống, ngày trước, trước mặt người xa lạ cô không bao giờ để lộ tâm tình, nhưng bây giờ càng ngày càng tự nhiên biểu lộ tâm tình, nhất là ở trước mặt người đàn ông kia. . . . . .
"Lại không cười, cười một cái đi, cười một cái nữa là dễ nhìn nhất." bé trai cũng xụ mặt khen ,quấn Tuyệt Mị nói.
"Câm miệng!" không chịu nổi bé trai om sòm, Tuyệt Mị lạnh lùng quát một tiếng, bé trai nhất thời ngậm miệng lại, chỉ dùng ánh mắt uất ức nhìn chăm chú vào Tuyệt Mị.
Cô thật hung dữ, nhưng cô thật là xinh đẹp, hắn thật muốn cùng chơi với cô a. . . . . . trong lòng bé trai có chút uất ức nghĩ đến . . . . .
Bình luận truyện