Cuồng Ba

Chương 21: Đi ra ngoài dùng cơm



Mặc dù Lãnh Thiên Cuồng là nhân vật hắc đạo, nhưng cũng là một nhân vật công chúng mọi người đều biết, cơ hồ thân thế bối cảnh của hắn người người đều biết, bởi vì cuồng ngạo như hắn căn bản khinh thường che giấu, nhưng không có người dám nói thêm cái gì, vừa là bởi vì không tìm được chứng cớ, vừa bởi vì thế lực của hắn đã kéo dài đến các nơi, muốn động tới hắn còn phải xem phân lượng của bản thân, về phần tướng mạo đặc biệt của hắn cũng không phải là bí mật gì, lần này đi vào phòng ăn, thì có vài người tới ăn nhận ra được, chỉ là Lãnh Thiên Cuồng cuồng ngạo vô tình vốn nổi danh, cho dù có hiểu biết rõ hắn, cũng không có ai dám tới đây hàn huyên, người bình thường trốn còn không kịp đấy.

Mắt Lãnh Thiên Cuồng lạnh đảo qua, mấy người tới ăn lập tức cúi đầu không dám nhìn lâu, thân thể cứng ngắc mất tự nhiên, khiến Lãnh Thiên Cuồng khinh thường hừ nhẹ một tiếng, chỉ là, có người sợ hắn, cũng có người không sợ, một người phụ nữ than nhẹ đi qua, liền lập tức đi tới về phía hắn, vui mừng trên mặt rõ ràng.

"Anh Cuồng, anh cũng tới chỗ này dùng cơm sao?" Một cô gái rất kiều mỵ, chính là Lưu Mỹ Toa - một trong người tình Lãnh Thiên cuồng, hôm nay cô tới nơi này dùng cơm với mấy người bạn, không nghĩ tới lại đụng phải Lãnh Thiên Cuồng, điều này làm cho cô mừng rỡ không thôi.

Lãnh Thiên Cuồng cau mày, rất mất hứng ở chỗ này đụng phải người phụ nữ, thứ nhất chính hắn lạnh nhạt cũng không nói thêm cái gì, chỉ là gật đầu một cái, liền ôm Tuyệt Mị đi lên lầu, hắn đã đặt phòng trước trên lầu.

Lưu Mỹ Toa tựa như có lẽ đã thói quen Lãnh Thiên Cuồng lãnh khốc, cũng không có tức giận, chỉ là kiều mỵ mà cười, đi theo sau lưng Lãnh Thiên Cuồng nói: "Anh Cuồng, đây là đứa bé nhà ai thế, đáng yêu như thế, như tiểu công chúa?"

Đứa bé có thể được Lãnh Thiên Cuồng ôm vào trong ngực , vô luận là nhà ai cũng sẽ không phải là đứa bé bình thường, huống chi cô nghe nói, Lãnh Thiên Cuồng hình như có một đứa con gái , lớn sáu tuổi, chắc là cô bé này đi, tuy Lưu Mỹ Toa chỉ có mười tám tuổi, nhưng thân là người tình lão đại hắc đạo, cô vẫn có đầu óc .

Nghe được Lưu Mỹ Toa nói như vậy, Lãnh Thiên Cuồng dừng bước, rất kiêu ngạo nói một câu: "Con gái của tôi."

Cô là con gái của hắn, là tiểu công chúa của hắn, hắn thích nghe được lời khen ngợi của người khác cho Tuyệt Mị, khiến cho hắn có một loại kiêu ngạo của người làm cha .

"À, thật sự là con gái anh Cuồng rồi, em gái nhỏ, chị tên là Lưu Mỹ Toa, em có thể gọi chị là chị Toa, có thời gian chị tìm em đi chơi được không?" đầu tiên Lưu Mỹ Toa chỉ kinh ngạc thở nhẹ một tiếng, mới mười phân làm ra vẻ nói với Tuyệt Mị, lấy lòng Tuyệt Mị, đạo lý trong đó không cần nói rõ, người có đầu óc cũng sẽ biết.

Tuyệt Mị nhẹ nhàng cau mày, cô không thích cái loại mùi vị nước hoa gay mũi đó trên thân người phụ nữ này, cũng không ưa thích ánh mắt của người phụ nữ này nhìn về phía người đàn ông kia.

Người đàn ông cũng hơi nhíu mày, mặc dù nha đầu này không nói gì, nhưng là hắn có thể cảm thấy nha đầu này phát tán ra hơi thở không vui, hình như rất mất hứng.

Lãnh Thiên Cuồng ôm tuyệt Mị lui về sau một bước, cách xa người phụ nữ này một chút.

"Cô trở về trước đi." Không muốn khiến cho người phụ nữ này quấy rầy đến này tâm tình của nha đầu, giọng của Lãnh Thiên Cuồng đã lạnh hơn một phần so với ngày thường.

Lưu Mỹ Toa sửng sốt, hiển nhiên cũng nghe ra không vui mừng trong giọng nói người đàn ông này, là cô đã làm sai điều gì ư, trước kia thời điểm gặp phải người đàn ông này cũng không từng lạnh nhạt như thế. . . . . . Lưu Mỹ Toa có chút sợ hoài nghi, nếu mình không phải bị từ bỏ, ở chung với người đàn ông này một chỗ hơn một năm, cô vừa bắt đầu vừa sợ, người đàn bà của hắn nhiều như vậy cô có thể không so đo, thận trọng lấy lòng hắn chỉ vì có thể lưu được lâu hơn, nhưng mà bây giờ người đàn ông này lạnh nhạt khiến cho cô có loại dự cảm xấu, hình như cô vẫn lo lắng chuyện sắp xảy ra.

"Tôi. . . . . ." Lưu Mỹ Toa còn muốn nói thêm cái gì, lại bị người đàn ông vô tình cắt đứt.

"Trở về,đừng để cho tôi nói lần thứ ba!"

Lưu Mỹ Toa lại không dám nói nhiều, bạn bè sau lưng cũng không đoái hoài tới, tái mặt đi ra phòng ăn, người đàn ông không để ý đến người phụ nữ kia rời khỏi, ôm Tuyệt Mị thẳng lên lầu hai.

"Thế nào, không vui sao?" Lãnh Thiên Cuồng vừa chờ người hầu mang thức ăn lên bàn vừa nói.

"Không có." Chút chuyện nhỏ này, còn chưa đủ để ảnh hưởng đến tâm tình của cô.

"Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của con căng thẳng, giống như là bộ dạng không vui." Nói qua Lãnh Thiên Cuồng còn ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyệt Mị , trêu chọc cô.

"Không có." Cô có nói không vui hay chưa, cô chỉ không thích mù vị của người phụ nữ mà thôi, không hơn!

"Được rồi, không có cũng chưa có, tiểu công chúa của ta nói cái gì chính là cái đó, tới uống nước trái cây đi, sau đó một hồi mang thức ăn lên ăn nhiều cơm một chút." Lãnh Thiên Cuồng bưng nước trái cây lên đút một hớp cho Tuyệt Mị, đã mấy tháng này đã thành thói quen rồi, cũng không quản đứa bé sáu tuổi đã đến tuổi không cần người khác cho ăn.

Nhìn Tuyệt Mị một ngụm nhỏ một ngụm nhỏ uống nước trái cây trong tay mình , Lãnh Thiên Cuồng thì có loại cảm giác hạnh phúc, dịu dàng toàn thân không tìm ra được một tia lãnh khí, lúc nói chuyện hồi nãy với Lưu Mỹ Toa chính là quả thật tưởng như hai người, điều này làm cho bọn thủ hạ của hắn kinh ngạc, cũng làm cho chính hắn kinh ngạc.

. . . . . .

"Con ăn!" Nhìn người đàn ông của mình vẫn đút, Tuyệt Mị rốt cuộc không nhịn được nói.

"Con ăn trước." Lãnh Thiên Cuồng vừa nói vừa vì Tuyệt Mị gắp một miếng thịt vịt.

Tuyệt Mị không thuận theo, giùng giằng muốn nhảy xuống chân người đàn ông, người đàn ông không cho, thỏa hiệp nói: "Được rồi, đừng động, ta ăn."

Tính khí quật cường của nha đầu này tăng lên, nếu là hắn không ăn, đoán chừng nha đầu này cũng sẽ không để cho hắn ôm.

Một bữa cơm dùng hơn năm mươi phút, thời điểm hai người dùng cơm cũng rất an tĩnh, thật ra thì, hai người kia đều không phải là người nói nhiều, nhất là Tuyệt mM, trước kia trừ lúc cần thiết, có lúc thậm chí một ngày cũng nói không hơn hai câu, ngược lại bây giờ cùng người đàn ông này ở chung một chỗ, từ từ còn nói nhiều hơn hai chữ, thậm chí chủ động nói thứ gì đó.

"Tôi muốn đi ra ngoài dạo." Sau khi ăn xong, Tuyệt Mị nói.

Người đàn ông sửng sốt, có chút không có kịp phản ứng nói: "Bây giờ sao?"

"Không phải, ngày nghỉ."

"Ngày nghỉ. . . . . ." Người đàn ông suy nghĩ một chút mới lại nói: "Cũng thế, để cho con vẫn ở nhà buồn hỏng đi, muốn đi nơi nào, ta sai người của ta an bài một chút." Hắn là một người cha không xứng chức, thế nhưng không nghĩ tới bảo bối của hắn sẽ có nhu cầu như vậy.

"Không cần, tự tôi." Cô không nghĩ đi thật xa, chỉ là muốn đi khắp nơi ở trong thành thị này thôi.

"Vậy làm sao có thể, con còn nhỏ như vậy. . . . . . Được rồi, ta không phải coi thường con, là ta lo lắng, coi như con mang theo súng ra cửa, nhưng con cũng chỉ có sáu tuổi, rất nhiều chuyện đều rất không thuận tiện, hơn nữa, có ta cùng với con không phải được hay sao?" Lãnh Thiên Cuồng lại nhìn Tuyệt Mị bởi vì thời điểm hắn nói cô còn nhỏ thì cô đổi sắc mặt, vội vàng giải thích, cuối cùng bởi vì cố làm đau thương hỏi, nha đầu này muốn ra ngoài dạo, thế nhưng không hề tuyển hắn đi theo, thật làm cho người ta cảm thấy rất không có cảm giác đó.

". . . . . . Ông không phải rất vội sao?" Người đàn ông này gần đây tự mình mở công ty, đang chỉnh đối công ty, làm sao có nhiều thời gian đi chứ.

"Không có việc gì, cùng con, ta có thời gian." Có một câu nói rất hay, bận rộn nữa cũng sẽ có thời gian chăm sóc người mình thích, bận rộn cho tới bây giờ cũng không phải là lý do, có cái gì có thể quan trọng so với nha đầu trong ngực hắn chứ!

Tuyệt Mị nghe lời nói của đàn ông này, nghiêm túc tự hỏi, chỉ chốc lát sau mới lên tiếng: " Tùy ông thôi."

Người đàn ông nhàn nhạt cười, cầm lên khăn ăn một bên lau khóe miệng Tuyệt Mị một cái, có chút mong đợi bắt đầu kế hoạch du lịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện