Cường Đại Chiến Y
Chương 1052: Tôi rất vui
Bốn trăm nghìn người, số lượng này vượt quá dự tính của Giang Cung Tuấn.
Theo suy nghĩ của mình, anh muốn đưa tất cả một trăm nghìn người này đến ngôi nhà thời gian và tăng tốc độ tu luyện của họ trong ngôi nhà thời gian.
Bây giờ tăng thêm ba trăm nghìn người, vậy thì ngôi nhà thời gian chắc chắn sẽ không đủ dùng.
“Chị Tổ Quỳnh, tôi muốn đơn vị quân đội này của tôi tu luyện trong ngôi nhà thời gian. Bây giờ tăng thêm hơn mấy trăm nghìn người vậy có được không?” Giang Cung Tuấn nói ra lo lắng trong lòng mình.
Tổ Quỳnh cười nhạt, nói: “Không có gì là không thể. Tôi đã đi đọc chữ khắc thời gian, hiểu được sơ lược một số quy tắc chữ khắc thời gian. Tôi cũng có thể bố trí sơ lược một trận pháp thời gian. Tuy là không thể làm được một ngày ở thế giới bên ngoài bằng một tháng trong trận pháp, nhưng ít nhất cũng có thể làm được một ngày ở thế giới bên ngoài bằng vài ngày trong trận pháp”.
“Sơ lược?” Giang Cung Tuấn mặt tối sầm. Tại sao anh lại cảm thấy Tổ Quỳnh không đáng tin cậy?
“Yên tâm đi, không sao đâu” Tổ Quỳnh bảo đảm.
Bây giờ, Giang Cung Tuấn chỉ có thể tin Tổ Quỳnh.
Anh đã đích thân đưa Trần Vũ Yến ra ngoài, một lần nữa chọn ra ba trăm nghìn người từ Hắc Long Quân, sau đó Giang Cung Tuấn trở lại Tiên phủ.
Tổ Quỳnh nói bốn trăm nghìn người này được chia thành bốn đội, mỗi đội cần một người chỉ huy, tổng cộng là bốn người.
Theo suy nghĩ của Giang Cung Tuấn, Tiêu Dao Vương, Ngô Huy và Trần Vũ Yến đều là những trưởng nhóm giỏi.
Tiêu Dao Vương và Ngô Huy đã từng là những sĩ quan cao cấp và họ rất giỏi trong việc dẫn dắt quân đội chiến đấu.
Còn Trần Vũ Yến là một cô gái thiên tài của phái Thiên Sơn, cô ta đã tu luyện Hắc Long Quân suốt mấy năm nay, trong quân đội có danh tiếng cực cao, cô ta cũng rất phù hợp. Hiện tại còn thiếu một người nữa. Giang Cung Tuấn trở nên lo lắng. Còn thiếu một người, là ai được? Dù sao thì cũng không thể do đích thân anh tham gia quân đội được đúng không nào?
Sau đó anh nghĩ đến Đường Sở Vi. Anh cảm thấy vị trí chỉ huy cuối cùng để cho Đường Sở Vi là thích hợp nhất. Hơn nữa hiện tại thực lực của Đường Sở Vi rất mạnh, anh không cần huẩn luyện gì, chỉ cần đến lúc vào Tiên phủ tìm hiểu thêm một số trận pháp do Tổ Quỳnh truyền dạy là được.
Trần Vũ Yến hành động rất nhanh, chỉ trong vòng vài ngày, cô ta đã chọn ra được ba trăm nghìn người.
Vậy là tổng cộng đã có bốn trăm nghìn người, toàn bộ đều tập hợp tại Tiên phủ.
Khi tất cả những người này xuất hiện trong Tiên phủ, ai nấy đều đã vô cùng kinh ngạc, còn những chuyện xảy ra sau đó thì Giang Cung Tuấn không quan tâm nữa.
Sau khi đưa tất cả quân đội đến Tiên phủ, Tiên phủ lại trở thành một chiếc nhẫn, anh cầm lấy chiếc nhẫn quay trở lại Long Quốc và đã tìm thấy Hứa Linh.
Tại một nhà hàng ở Long Quốc, Hứa Linh đeo một chiếc kính râm cỡ lớn và đội một chiếc mũ trên đầu, còn Giang Cung Tuấn cũng đeo mặt nạ che đi nửa khuôn mặt.
Địa vị của cả hai quá lớn, vì để không khơi dậy sự xao động của người dân nên cả hai người đều đã hóa trang.
“Mấy năm qua vất vả cho em quá”
Giang Cung Tuấn cầm ly rượu lên và nói: “Anh mời em một ly”
Hứa Linh cầm ly rượu lên, chạm vào ly rượu trong tay Giang Cung Tuấn, cười tủm tỉm nói: “Cũng chẳng phải vất vả gì. Có thể tham gia tạo dựng Long Quốc cũng chính là vinh dự của em. Mấy năm qua em đã sống rất sung túc, luôn sống trong sự bận rộn, cứ hễ bận rộn một cái là liền không nghĩ đến chuyện khác nữa, không có quá nhiều thời gian để nhớ về ai đó nữa, vậy thì sẽ không cảm thấy đau lòng, cũng không cảm thấy buồn”.
Cô ta nói thì có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lời nói lại mang theo sự chua xót.
Giang Cung Tuấn sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của cô ta. Anh không trả lời mà chỉ ngượng ngùng cười, sau đó chuyển chủ đề và nói: “Về chuyện tiền nong anh sẽ cố gắng nghĩ cách gom đủ tiền trong thời gian ngắn nhất có thể. Bây giờ thời gian còn lại cho chúng ta không còn nhiều, chúng ta bắt buộc phải hoàn thiện Long Quốc trong thời gian ngắn nhất có thể. À. đúng rồi, việc chuẩn bị lương thực thế nào rồi?”
Hứa Linh khẽ thở dài, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc của mình và nói: “Ừm, đều đang chuẩn bị. Những năm gần đây, Long Quốc và Đoan Hùng kết hợp lại đã giúp cho nông nghiệp tăng trưởng mạnh mẽ, cộng thêm sự hồi phục của linh khí đất trời, các loại nông sản đều được sản xuất với số lượng lớn. Hiện tại lượng lương thực dự trữ của Long Quốc đã đủ cho ba trăm triệu người sống trong vòng mười năm.”
“Không đủ, còn lâu mới đủ.” Giang Cung Tuấn nói: “Lương thực là nền tảng của sự tồn tại của con người. Không ai biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai. Phải tích trữ đủ lương thực để đối phó với nhiều cuộc khủng hoảng khác.”
Hứa Linh gật đầu: “Vâng, em sẽ chú trọng chuyện này hơn”
Nghe được những lời này của cô ta, Giang Cung Tuấn rất yên tâm.
“Đúng rồi” Hứa Linh dường như nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “Gần đây, người ta đang đồn đoán rằng Đường Sở Vị đã biến mất nhiều năm, nay lại xuất hiện ở núi Bất Châu và giết chết Hoang Hồng Hà mạnh nhất trên thế giới hiện nay, chuyện này là thật hay giả? Đường Sở Vi bây giờ mạnh đến vậy ư?”
Khi Hứa Linh nhớ lại điều này, một nỗi kinh hãi hiện lên trên vẻ mặt thanh tú của cô ta.
“Đúng vậy.” Giang Cung Tuấn cười nói: “Đường Sở Vi mấy năm nay đều rất chăm chỉ.”
Nghe vậy Hứa Linh cảm thấy chua xót.
Cô ta và Đường Sở Vi là bạn học cấp ba, còn là bạn rất thân của nhau, cô ta biết rất rõ mọi chuyện của Đường Sở Vi. Theo cảm nhận của cô ta, Đường Sở Vị là một cô gái rất yếu mềm nhưng không thể ngờ sau nhiều năm như vậy, Đường Sở Vi đã trở thành một người anh hùng của nhân loại.
“Anh Giang, em cũng muốn sát cánh chiến đấu cùng anh” Hứa Linh nhìn Giang Cung Tuấn với ánh mắt mong đợi.
Cô ta thật sự không muốn chỉ ở phía sau giúp đỡ Giang Cung Tuấn nữa, cô ta muốn cùng được kề vai sát cánh với Giang Cung Tuấn.
“Chuyện này.”
Giang Cung Tuấn bị câu nói của Hứa Linh làm cho sững người, nhất thời không biết phải nói như thế nào. . Truyện Bất Hủ
Hứa Linh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, cười nói: “Em đùa đấy, em thấy cứ thế này là tốt rồi, hơn nữa khả năng của em còn kém, không thể kề vai sát cánh cùng chiến đấu với anh, chỉ có thể ở phía sau giúp đỡ anh thôi”
Hứa Linh có thể nhìn thoáng ra như vậy, Giang Cung Tuấn cảm thấy rất vui vẻ và yên tâm. Đồng thời, anh cũng cảm thấy có lỗi với Hứa Linh. Anh im lặng, lặng lẽ ăn thức ăn.
Bữa cơm này Hứa Linh ăn rất vui vẻ.
Đây là ngày vui nhất trong suốt nhiều năm qua, bởi vì cô ta được ăn cơm cùng với Giang Cung Tuấn.
Đến giờ phút này, cô ta cảm thấy những cố gắng của mình bao năm qua là xứng đáng.
Sau bữa ăn, cả hai sánh bước bên nhau trên con phố nhộn nhịp.
Hứa Linh hỏi: “Anh định đi đâu kiếm tiền? Trong những năm qua, cùng với sự thay đổi của môi trường toàn cầu, khi ngày càng có nhiều võ giả ngoài hành tinh, lạm phát tiền tệ trở nên rất nghiêm trọng, tiền ngày càng mất giá trị, thậm chí ở nhiều quốc gia, nền kinh tế đã sụp đổ, ngay cả Đoan Hùng cũng sắp không chống đỡ nổi nữa. Nhiều quốc gia đã từ bỏ tiền giấy và sử dụng vàng làm tiền tệ của họ”.
Giang Cung Tuấn chăm chú nghe.
Hứa Linh nói tiếp: “Nếu phong ấn của trái đất được mở ra, vàng cũng sẽ trở thành thứ vô dụng, đến lúc đó thứ giá trị nhất chính là lương thực.
Hơn nữa, em cũng đang dò hỏi về tình hình bên trong thành phố Hoang Hồng Hà. Tiền tệ đang sử dụng trong thành phố Hoang Hồng Hà là Linh Thạch.”
Giang Cung Tuấn cũng biết Linh Thạch, nhưng anh không biết Linh Thạch đã xuất hiện như thế nào.
Hứa Linh dường như hiểu rõ được tâm tư của Giang Cung Tuấn liền giải thích: “Linh Thạch là một loại tinh thể rất hiếm có, là một loại đá năng lượng được hình thành từ sự hội tụ linh khí của trời đất. Nó có thể được sử dụng trực tiếp để tinh luyện. Em tìm hiểu được rằng, tất cả các thế giới khác đang bị phong ấn trong lòng đất đều sử dụng Linh Thạch làm tiền tệ.”
Giang Cung Tuấn dừng lại một chút, nhìn Hứa Linh, hỏi: “Em nói với anh những chuyện này là có ý gì, tạm thời anh vẫn chưa hiểu.”
Hứa Linh nói: “Điều em muốn nói là tất cả những quy tắc và những loại tiền tệ trên trái đất trước đây đều không thể sử dụng được. Chúng ta phải chạy theo nhịp độ của thế giới khác, nhân lúc tiền vẫn còn có giá trị thì hãy sử dụng nó để làm nhiều việc hơn. Ngoài ra cần tìm kiếm Linh Thạch trong phạm vi toàn thế giới. Linh Thạch chính là đơn vị tiền tệ sau khi phong ấn được mở ra. Dự trữ càng nhiều Linh Thạch thì sức mạnh của Long Quốc càng lớn.”
Giang Cung Tuấn nghe xong những lời này mới hiểu ra.
Anh khẽ gật đầu và nói: “Ừ, anh biết rồi.”
Hứa Linh tháo kính râm ra để lộ khuôn mặt xinh đẹp, nghiêng người về phía Giang Cung Tuấn, hôn lên mặt Giang Cung Tuấn trong lúc anh không để ý, sau đó cười tinh quái: “Bữa ăn tối nay em cảm thấy rất vui, anh đi xử lý việc của anh đi, em về nghỉ ngơi trước đây.”
Nói xong cô ta quay lưng rời đi.
Theo suy nghĩ của mình, anh muốn đưa tất cả một trăm nghìn người này đến ngôi nhà thời gian và tăng tốc độ tu luyện của họ trong ngôi nhà thời gian.
Bây giờ tăng thêm ba trăm nghìn người, vậy thì ngôi nhà thời gian chắc chắn sẽ không đủ dùng.
“Chị Tổ Quỳnh, tôi muốn đơn vị quân đội này của tôi tu luyện trong ngôi nhà thời gian. Bây giờ tăng thêm hơn mấy trăm nghìn người vậy có được không?” Giang Cung Tuấn nói ra lo lắng trong lòng mình.
Tổ Quỳnh cười nhạt, nói: “Không có gì là không thể. Tôi đã đi đọc chữ khắc thời gian, hiểu được sơ lược một số quy tắc chữ khắc thời gian. Tôi cũng có thể bố trí sơ lược một trận pháp thời gian. Tuy là không thể làm được một ngày ở thế giới bên ngoài bằng một tháng trong trận pháp, nhưng ít nhất cũng có thể làm được một ngày ở thế giới bên ngoài bằng vài ngày trong trận pháp”.
“Sơ lược?” Giang Cung Tuấn mặt tối sầm. Tại sao anh lại cảm thấy Tổ Quỳnh không đáng tin cậy?
“Yên tâm đi, không sao đâu” Tổ Quỳnh bảo đảm.
Bây giờ, Giang Cung Tuấn chỉ có thể tin Tổ Quỳnh.
Anh đã đích thân đưa Trần Vũ Yến ra ngoài, một lần nữa chọn ra ba trăm nghìn người từ Hắc Long Quân, sau đó Giang Cung Tuấn trở lại Tiên phủ.
Tổ Quỳnh nói bốn trăm nghìn người này được chia thành bốn đội, mỗi đội cần một người chỉ huy, tổng cộng là bốn người.
Theo suy nghĩ của Giang Cung Tuấn, Tiêu Dao Vương, Ngô Huy và Trần Vũ Yến đều là những trưởng nhóm giỏi.
Tiêu Dao Vương và Ngô Huy đã từng là những sĩ quan cao cấp và họ rất giỏi trong việc dẫn dắt quân đội chiến đấu.
Còn Trần Vũ Yến là một cô gái thiên tài của phái Thiên Sơn, cô ta đã tu luyện Hắc Long Quân suốt mấy năm nay, trong quân đội có danh tiếng cực cao, cô ta cũng rất phù hợp. Hiện tại còn thiếu một người nữa. Giang Cung Tuấn trở nên lo lắng. Còn thiếu một người, là ai được? Dù sao thì cũng không thể do đích thân anh tham gia quân đội được đúng không nào?
Sau đó anh nghĩ đến Đường Sở Vi. Anh cảm thấy vị trí chỉ huy cuối cùng để cho Đường Sở Vi là thích hợp nhất. Hơn nữa hiện tại thực lực của Đường Sở Vi rất mạnh, anh không cần huẩn luyện gì, chỉ cần đến lúc vào Tiên phủ tìm hiểu thêm một số trận pháp do Tổ Quỳnh truyền dạy là được.
Trần Vũ Yến hành động rất nhanh, chỉ trong vòng vài ngày, cô ta đã chọn ra được ba trăm nghìn người.
Vậy là tổng cộng đã có bốn trăm nghìn người, toàn bộ đều tập hợp tại Tiên phủ.
Khi tất cả những người này xuất hiện trong Tiên phủ, ai nấy đều đã vô cùng kinh ngạc, còn những chuyện xảy ra sau đó thì Giang Cung Tuấn không quan tâm nữa.
Sau khi đưa tất cả quân đội đến Tiên phủ, Tiên phủ lại trở thành một chiếc nhẫn, anh cầm lấy chiếc nhẫn quay trở lại Long Quốc và đã tìm thấy Hứa Linh.
Tại một nhà hàng ở Long Quốc, Hứa Linh đeo một chiếc kính râm cỡ lớn và đội một chiếc mũ trên đầu, còn Giang Cung Tuấn cũng đeo mặt nạ che đi nửa khuôn mặt.
Địa vị của cả hai quá lớn, vì để không khơi dậy sự xao động của người dân nên cả hai người đều đã hóa trang.
“Mấy năm qua vất vả cho em quá”
Giang Cung Tuấn cầm ly rượu lên và nói: “Anh mời em một ly”
Hứa Linh cầm ly rượu lên, chạm vào ly rượu trong tay Giang Cung Tuấn, cười tủm tỉm nói: “Cũng chẳng phải vất vả gì. Có thể tham gia tạo dựng Long Quốc cũng chính là vinh dự của em. Mấy năm qua em đã sống rất sung túc, luôn sống trong sự bận rộn, cứ hễ bận rộn một cái là liền không nghĩ đến chuyện khác nữa, không có quá nhiều thời gian để nhớ về ai đó nữa, vậy thì sẽ không cảm thấy đau lòng, cũng không cảm thấy buồn”.
Cô ta nói thì có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lời nói lại mang theo sự chua xót.
Giang Cung Tuấn sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của cô ta. Anh không trả lời mà chỉ ngượng ngùng cười, sau đó chuyển chủ đề và nói: “Về chuyện tiền nong anh sẽ cố gắng nghĩ cách gom đủ tiền trong thời gian ngắn nhất có thể. Bây giờ thời gian còn lại cho chúng ta không còn nhiều, chúng ta bắt buộc phải hoàn thiện Long Quốc trong thời gian ngắn nhất có thể. À. đúng rồi, việc chuẩn bị lương thực thế nào rồi?”
Hứa Linh khẽ thở dài, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc của mình và nói: “Ừm, đều đang chuẩn bị. Những năm gần đây, Long Quốc và Đoan Hùng kết hợp lại đã giúp cho nông nghiệp tăng trưởng mạnh mẽ, cộng thêm sự hồi phục của linh khí đất trời, các loại nông sản đều được sản xuất với số lượng lớn. Hiện tại lượng lương thực dự trữ của Long Quốc đã đủ cho ba trăm triệu người sống trong vòng mười năm.”
“Không đủ, còn lâu mới đủ.” Giang Cung Tuấn nói: “Lương thực là nền tảng của sự tồn tại của con người. Không ai biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai. Phải tích trữ đủ lương thực để đối phó với nhiều cuộc khủng hoảng khác.”
Hứa Linh gật đầu: “Vâng, em sẽ chú trọng chuyện này hơn”
Nghe được những lời này của cô ta, Giang Cung Tuấn rất yên tâm.
“Đúng rồi” Hứa Linh dường như nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “Gần đây, người ta đang đồn đoán rằng Đường Sở Vị đã biến mất nhiều năm, nay lại xuất hiện ở núi Bất Châu và giết chết Hoang Hồng Hà mạnh nhất trên thế giới hiện nay, chuyện này là thật hay giả? Đường Sở Vi bây giờ mạnh đến vậy ư?”
Khi Hứa Linh nhớ lại điều này, một nỗi kinh hãi hiện lên trên vẻ mặt thanh tú của cô ta.
“Đúng vậy.” Giang Cung Tuấn cười nói: “Đường Sở Vi mấy năm nay đều rất chăm chỉ.”
Nghe vậy Hứa Linh cảm thấy chua xót.
Cô ta và Đường Sở Vi là bạn học cấp ba, còn là bạn rất thân của nhau, cô ta biết rất rõ mọi chuyện của Đường Sở Vi. Theo cảm nhận của cô ta, Đường Sở Vị là một cô gái rất yếu mềm nhưng không thể ngờ sau nhiều năm như vậy, Đường Sở Vi đã trở thành một người anh hùng của nhân loại.
“Anh Giang, em cũng muốn sát cánh chiến đấu cùng anh” Hứa Linh nhìn Giang Cung Tuấn với ánh mắt mong đợi.
Cô ta thật sự không muốn chỉ ở phía sau giúp đỡ Giang Cung Tuấn nữa, cô ta muốn cùng được kề vai sát cánh với Giang Cung Tuấn.
“Chuyện này.”
Giang Cung Tuấn bị câu nói của Hứa Linh làm cho sững người, nhất thời không biết phải nói như thế nào. . Truyện Bất Hủ
Hứa Linh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, cười nói: “Em đùa đấy, em thấy cứ thế này là tốt rồi, hơn nữa khả năng của em còn kém, không thể kề vai sát cánh cùng chiến đấu với anh, chỉ có thể ở phía sau giúp đỡ anh thôi”
Hứa Linh có thể nhìn thoáng ra như vậy, Giang Cung Tuấn cảm thấy rất vui vẻ và yên tâm. Đồng thời, anh cũng cảm thấy có lỗi với Hứa Linh. Anh im lặng, lặng lẽ ăn thức ăn.
Bữa cơm này Hứa Linh ăn rất vui vẻ.
Đây là ngày vui nhất trong suốt nhiều năm qua, bởi vì cô ta được ăn cơm cùng với Giang Cung Tuấn.
Đến giờ phút này, cô ta cảm thấy những cố gắng của mình bao năm qua là xứng đáng.
Sau bữa ăn, cả hai sánh bước bên nhau trên con phố nhộn nhịp.
Hứa Linh hỏi: “Anh định đi đâu kiếm tiền? Trong những năm qua, cùng với sự thay đổi của môi trường toàn cầu, khi ngày càng có nhiều võ giả ngoài hành tinh, lạm phát tiền tệ trở nên rất nghiêm trọng, tiền ngày càng mất giá trị, thậm chí ở nhiều quốc gia, nền kinh tế đã sụp đổ, ngay cả Đoan Hùng cũng sắp không chống đỡ nổi nữa. Nhiều quốc gia đã từ bỏ tiền giấy và sử dụng vàng làm tiền tệ của họ”.
Giang Cung Tuấn chăm chú nghe.
Hứa Linh nói tiếp: “Nếu phong ấn của trái đất được mở ra, vàng cũng sẽ trở thành thứ vô dụng, đến lúc đó thứ giá trị nhất chính là lương thực.
Hơn nữa, em cũng đang dò hỏi về tình hình bên trong thành phố Hoang Hồng Hà. Tiền tệ đang sử dụng trong thành phố Hoang Hồng Hà là Linh Thạch.”
Giang Cung Tuấn cũng biết Linh Thạch, nhưng anh không biết Linh Thạch đã xuất hiện như thế nào.
Hứa Linh dường như hiểu rõ được tâm tư của Giang Cung Tuấn liền giải thích: “Linh Thạch là một loại tinh thể rất hiếm có, là một loại đá năng lượng được hình thành từ sự hội tụ linh khí của trời đất. Nó có thể được sử dụng trực tiếp để tinh luyện. Em tìm hiểu được rằng, tất cả các thế giới khác đang bị phong ấn trong lòng đất đều sử dụng Linh Thạch làm tiền tệ.”
Giang Cung Tuấn dừng lại một chút, nhìn Hứa Linh, hỏi: “Em nói với anh những chuyện này là có ý gì, tạm thời anh vẫn chưa hiểu.”
Hứa Linh nói: “Điều em muốn nói là tất cả những quy tắc và những loại tiền tệ trên trái đất trước đây đều không thể sử dụng được. Chúng ta phải chạy theo nhịp độ của thế giới khác, nhân lúc tiền vẫn còn có giá trị thì hãy sử dụng nó để làm nhiều việc hơn. Ngoài ra cần tìm kiếm Linh Thạch trong phạm vi toàn thế giới. Linh Thạch chính là đơn vị tiền tệ sau khi phong ấn được mở ra. Dự trữ càng nhiều Linh Thạch thì sức mạnh của Long Quốc càng lớn.”
Giang Cung Tuấn nghe xong những lời này mới hiểu ra.
Anh khẽ gật đầu và nói: “Ừ, anh biết rồi.”
Hứa Linh tháo kính râm ra để lộ khuôn mặt xinh đẹp, nghiêng người về phía Giang Cung Tuấn, hôn lên mặt Giang Cung Tuấn trong lúc anh không để ý, sau đó cười tinh quái: “Bữa ăn tối nay em cảm thấy rất vui, anh đi xử lý việc của anh đi, em về nghỉ ngơi trước đây.”
Nói xong cô ta quay lưng rời đi.
Bình luận truyện