Cường Đại Chiến Y

Chương 1192: Cái Chết Của Tượng Vương





Một tấm bia đá màu đen xuất hiện.

Lúc ban đầu, tấm bia màu đen này không lớn, chỉ dài vài mét và rộng hơn một mét.

Nhưng sau đó tấm bia đá màu đen này không ngừng to dần lên, chỉ trong một thời gian ngắn nó dài hơn cả trăm mét.

Một tấm bia đá dài trăm mét xuất hiện trên bầu trời trước mặt Giang Cung Tuấn.

Đây là tấm bia đầu tiên của Luyến bá vô tận.

Xung quanh Luyến bá là dòng chữ khắc thần kỳ, khu vực trung tâm là nơi lưu tên của một số vị hoàng đế quyền lực.

Luyến bá vô tận ẩn chứa sức mạnh thời cổ xưa.

Một khi Luyến bá xuất hiện, khoảng không xung quanh đều trở nên méo mó.

“Đây, đây là?”
Tượng Vương cũng bị chấn động.

Ông ta không biết Giang Cung Tuấn đã triệu hồi ra cái gì, chỉ cảm nhận được rằng tấm bia đá màu đen này ẩn chứa sức mạnh vô cùng đáng sợ, sức mạnh này này cũng làm ông ta kinh hồn bạt vía.

Thời khắc này, cả thế giới đều quan tâm đến buổi phát sóng trực tiếp này.

Luyến bá vô tận xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp.

“Cái này, cái này sao mà quen vậy?”
“Hình như thấy qua ở đâu rồi?”
Rất nhiều người tài năng đều cảm nhận được sự quen thuộc của Luyến bá vô tận.

“Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, đây là Luyến bá vô tận của thành Vô Tận.”
“Thì ra là vậy”
“Thì ra, cái tên nhóc Giang Cung Tuấn này đã có được Luyến bá vô tận, tôi đã nói mà, làm thế nào mà sau khi tạo hóa của trái đất xuất hiện, chưa kịp làm gì mà đã bị đuổi ra khỏi Vùng Đất Truy Ngược.

“Xem ra, tạo hóa của Vùng Đất Truy Ngược không phải tìm về thời kì ban đầu mà là Luyến bá vô tận.

Khi Luyến bá vô tận xuất hiện thì sẽ bị nhận ra ngay lập tức.


Giang Cung Tuấn cũng không quan tâm.

Đây cũng là con át chủ bài cuối cùng của anh, nếu anh không dùng, anh không thể đánh thắng Tượng Vương.

“Tên nhóc, mau ra chiêu đi.”
Giọng nói của Tượng Vương vang dội.

Mặc dù ông ta nhận thấy áp lực rất lớn từ Luyến bá vô tận nhưng mà ông ta dựa vào sức mạnh thực lực của chính mình nên chưa từng sợ hãi.

“Được, theo mong muốn của ông”
Lời của Giang Cung Tuấn vừa nói thì sức mạnh đáng sợ của Luyến bá vô tận hưởng tới Tượng Vương đánh xuống.

Tượng Vương dồn toàn bộ sức lực của mình để chống lai.

Cơ thể của ông ta đang hướng ngược lên, một cú đấm đánh tới Luyến bá vô tận.

Sự đáng sợ của cú đấm, công kích đến Luyến bá vô tận, dựa trên sức mạnh mạnh mẽ đó áp chế Luyến bá vô tận gây ra chấn động kinh khủng.

Mà ông ta cũng bị sức mạnh đáng sợ này áp đảo, cơ thể từ trên trời mà rơi xuống dưới đất.

Âm!
Trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu.

Tiếp theo đó, ông ta bò lên từ trong hố sâu, Tượng Vương lúc này cũng không còn vẻ điềm tĩnh như trước nữa, ánh mắt của ông ta lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy, cúi thấp đầu nhìn xuống thì phát hiện tay của chính mình đã biến dạng rồi.

Đau đến mức ông ta không nhịn được mà nhếch miệng.

Mà tất cả mọi người đang xem phát sóng trực tiếp cũng nhìn được tay của Tượng Vương.

Sinh linh toàn thế giới đều thấy tay của Tượng Vương đã biến dạng, vết máu xuất hiện, tất cả đều không kìm được mà kinh hãi.

Sắc mặt của Giang Cung Tuấn ở phía xa vẫn rất bình thản.

Luyến Bá vô tận là thần vật được sinh ra từ trời đất.

Mặc dù anh vẫn không hiểu Luyến bá vô tận là cái gì nhưng anh biết nó là một pháp bảo rất mạnh, chỉ dựa vào sức mạnh của nó đều có thể áp chế tất cá.

Anh động sát tâm.


Bởi vì Tượng Vương mà vô số người chết thảm.

Ngày hôm nay, anh muốn trước mặt tất cả mọi người, giết chết Tượng Vương.

“Hay lắm tên nhóc Sắc mặt Tượng Vương tối sầm, phát ra âm thanh rống lên, tiếp sau đó, trong cơ thể bùng phát ra áp lực khủng khiếp, lắc người một cái biến thành nguyên hình là một con voi lớn như một ngọn núi.

Gừ!
Tiếng rên của Tượng Vương.

Với một bước nhảy vọt, ông ta lao tới hướng của Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn lập tức tránh ra.

Äm!
Cơ thể khổng lồ của Tượng Vương rơi xuống đất lập tức làm rung chuyển ngọn núi, như thể xảy ra một trận động đất, đúng lúc đó Luyến bá vô tận lại lần nữa đánh mạnh tới hướng của Tượng Vương.

Cơ thể khổng lồ của Tượng Vương bay lên, sừng trên đầu húc vào Luyến bá vô tận.

Mặc dù Luyến bá vô tận ẩn chứa sức mạnh cực lớn cũng bị chấn động bay ra, liêu xiêu ngã xuống đất, một tiếng ầm cực lớn vang lên, Luyến bá vô tận bị vùi sâu trong lòng đất.

Giang Cung Tuấn ở phía xa kinh hãi.

Thực lực bản thể của Tượng Vương thay đổi, càng ngày càng mạnh lên, rõ ràng có thể chống lại Luyến Bá vô tận.

Giang Cung Tuấn cũng không muốn tiết lộ việc trên người anh có một trăm lẻ tám tấm Luyến Bá vô tận.

Một tấm đã gây ra chấn động nếu như một trăm lẻ tám tấm cùng lúc xuất hiện, vậy tất cả người mạnh trên thế giới đều nhìn chăm chăm anh, đến lúc đó anh sẽ phải đối mặt với sự bao vây của tất cả kẻ mạnh trên toàn thế giới.

Tâm trạng của anh dao động, Luyến bá vô tận nhanh chóng bay lên không ngừng biến nhỏ lại và cuối cùng thay đổi thành một ánh hào quang rơi vào bên trong cơ thể.

Mà cơ thể của anh cũng bay vào không trung.

Anh nhìn xuống Tượng Vương có thể so bằng một ngọn núi.

“Tượng Vương, tiếp chiêu của tôi đây.”
Giang Cung Tuấn đưa hai tay ra.


Trong lòng bàn tay nổi lên một luồng khí hoàn toàn khác.

Chân nguyên khí công Bắc Đẩu bên tay phải, chân nguyên Địa Sát bên tay trái.

Hai luồng chân nguyên nhanh chóng hợp làm một.

Âm dương giao hợp sinh ra một luồng sức mạnh hoàn toàn mới, luồng sức mạnh này cực kỳ điên cuồng, ảnh hưởng đến khoảng không xung quanh, khiến nó trở nên hư ảo, không chân thật.

“Niết bàn Càn Khôn!” Giang Cung Tuấn vẫy tay.

Quả cầu năng lượng hội tụ trong lòng bàn tay cuộn xuống bên dưới.

Đem theo sức mạnh tấn công về phía Tượng Vương.

“Gào!”
Tượng Vương hét lên.

Ông ta tự tin vào sức mạnh cơ thể của chính mình, cơ thể hướng lên phía trên, tiếp được chiêu mạnh nhất của Giang Cung Tuấn.

Khi quả cầu năng lượng công kích lên cơ thể của ông ta, chân nguyên nổ tung ra.

Âm!
Âm thanh cực lớn, đinh tai nhức óc.

Chấn động đến mức làm núi cao đất rộng cũng phải nổ tung tóe.

Cơ thể khổng lồ của Tượng Vương trực tiếp bị sức mạnh đáng sợ công kích, làn da trên người của ông ta lập tức nứt ra.

Trong khoảng thời gian ngắn ông ta đã bị thương.

Ông ta mang trọng trách rất lớn.

Ông ta rất tự tin rằng mình có thể chống lại Càn Khôn tịch diệt.

Cơ thể khổng lồ của ông ta từ trên trời rơi xuống và nằm trên đất.

Âm!
Theo âm thanh cực lớn truyền đến, ông ta bị chìm xuống vũng bùn dưới đất.

Thời gian dường như đứng yên trong khoảnh khắc này.

Người xem trên toàn thế giới đang xem cảnh này với đôi mắt mở to, ai cũng không ngờ rằng đối mặt với sự đáng sợ của Tượng Vương, Giang Cung Tuấn lại có thể chiếm ưu thế.


“Chết rồi sao?”
Tất cả mọi người đều tò mò.

Tất cả sinh linh đều đang quan sát, Tượng Vương chầm chậm bò dậy từ đống đổ nát trên mặt đất, lúc đó ông ta bị thương khắp người, toàn thân đầy máu, khí tức yếu ớt.

“Chết”
Giang Cung Tuấn động sát tâm.

Tinh thần dao động, Luyến Bá vô tận lần nữa lại xuất hiện.

Luyến Bá vô tận không ngừng phóng to biến thành tấm đá màu đen dài trăm mét.

Tấm đá đem sức mạnh đáng sợ từ trên trời rơi xuống.

“A, không…
Tượng Vương phát ra tiếng rống giận dữ Ông ta muốn tránh ra nhưng mà ông ta đã tận mắt thấy Càn Khôn tịch diệt và cũng đã bị thương.

Bây giờ đến di chuyển cũng khó khăn.

Ông ta mở to đôi mắt.

“Đại nhân Ma Lặc, cứu tôi với.

Ông ta cất tiếng cầu cứu.

Nhưng mà, Ma Lặc ở phía xa không để ý đến ông ta.

Âm!
Luyến Bá vô tận đánh tới, đánh lên cơ thể của Tượng Vương một cách mạnh bạo.

Cơ thể của Tượng Vương bị đánh trực tiếp rơi xuống vũng bùn.

Luyến Bá vô tận vẫn cứ đánh.

Đánh liên tiếp một cái, hai cái.

Ầm ầm!
Cả khu vực này, tất cả sinh linh xem trực tiếp đều rung chuyển theo.

Cho đến khi Giang Cung Tuấn không còn cảm nhận được khí tức của Tượng Vương nữa mới ngừng tay, thu lại Luyến Bá vô tận, cơ thể cũng dần ấm áp trở lại, đứng nhìn Ma Lặc ở xa với vẻ mặt điềm tĩnh.

“Tượng Vương đã chết, tiếp theo thì đến cậu rồi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện