Cường Đại Chiến Y
Chương 161: Châm Lửa
Không ai tin Giang Cung Tuấn cả.
Nhà họ Hà nghĩ Đường Sở Vì đã kế tình hình thân thể của Hà Huỳnh Đồng cho Giang Cung Tuấn biết trước.
Rồi Giang Cung Tuấn giả bộ bắt mạch, nói ra những tình trạng này để ra dáng thần y.
Giang Cung Tuấn không phản bác sự nghi hoặc của mọi người.
Anh vốn dĩ không muốn khoe khoang, anh vì nể mặt Đường Sở Vi nên mới giúp bắt mạch, anh tùy ý mặc mọi người nghi ngờ mình.
“Mọi người nói bậy gì vậy, cháu không hề nói với Giang Cung Tuấn, hơn nữa đã mười năm cháu chưa về đây, tình trạng ông ngoại thế nào sao cháu biết được, sao cháu biết được ba tháng trước ông ngoại đã làm phẫu thuật chứ, đây là thật sự là do chính Giang Cung Tuấn bắt mạch biết được”
Đường Sở Vi không nói còn đỡ.
Vừa nói xong thì càng không có ai tin cả.
Mọi người đều tin chắc là do Đường Sở Vì đã nói trước.
Mục đích là để ra vẻ.
Chỉ thế thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt không tin của mọi người, Đường Sở Vi lại nói tiếp: “Thật mà, những gì cháu nói đều là thật”
Bây giờ ngay cả Hà Diệp Mai cũng thấy lo lắng.
Bà ta cũng cho rằng những chuyện này đều là Đường Sở Ví đã nói trước.
Bởi vì mới bắt mạch thôi thì sao có thể biết được nhiều như vậy chứ?
Chuyện này quá thân kỳ.
Thần kỳ đến mức khiến người khác không thể tưởng tượng được.
“Đồ vô dụng chính là đồ vô dụng.”
“Không có năng lực mà còn giả bộ cái gì chứ”
Người nhà họ Hà khinh thường.
Đường Sở Vi kéo Giang Cung Tuấn, nói: “Giang Cung Tuấn, anh giải thích cho họ đi mà”
Giang Cung Tuấn nhún vai, nói: “Có gì phải giải thích”
Giang Cung Tuấn không định giải thích gì cả, hiểu lầm thì hiểu lâm thôi, anh cũng không thèm quan tâm.
Nhưng Lý Danh lại không muốn bỏ qua cho anh.
“Giang Cung Tuấn đúng không, tôi không quản chuyện cậu giả bộ làm vẻ, nhưng cậu nghi ngờ trình độ y thuật của tôi thì cậu phải xin lỗi tôi”
Lý Danh là thành viên của Hiệp hội y cổ truyền.
Nộp đơn liên tục năm năm liền mới được gia nhập vào Hiệp hội y cổ truyền.
Thầy thuốc cổ truyền ở thành phố Tử Đằng không có một triệu người thì cũng có tám trăm ngàn người.
Mà toàn bộ thành viên của Hiệp hội y cổ truyên cũng chỉ có khoảng mười ngàn người.
Ông ta có thể trổ hết tài năng gia nhập vào được Hiệp hội cổ truyền khiến ông ta cảm thấy kiêu ngạo, tự phụ. Mà bây giờ lại bị nói là kê thuốc bậy bạ, làm ông ta thấy mình mình bị xúc phạm vô cùng.
“Xin lỗi đi”
“Giang Cung Tuấn, mau xin lỗi bác sĩ Lý đi”
Người nhà nhà Họ liên tục nói.
Ngay cả Hà Diệp Mai cũng nói: “Giang Cung Tuấn, mau xin lỗi, còn chưa đủ mất mặt hay sao hả?”
Xin lỗi?
Sao có thể.
Nếu y thuật của Lý Danh thật sự giỏi giang thì anh xin lỗi cũng không sao.
Giang Cung Tuấn bỗng hít sâu một hơi.
Suy nghĩ theo cách khác thì y thuật của Lý Do cũng thật không kém, ít nhất có thể khiến trạng thái tỉnh thần mấy năm năm của Hà Huỳnh Đồng không tệ.
Nhưng hai người tiếp xúc khác nhau, lý giải cũng khác nhau.
Anh là dùng quan điểm của mình để nhìn sự việc này.
Nếu dùng quan điểm của thầy thuốc cổ truyền bình thường mà nhìn thì y thuật của Lý Danh quả thật không kém.
“Để tôi cho anh xem thế nào là y thuật cổ truyền chân chính”
Giang Cung Tuấn nhìn Lý Danh rồi lấy ra một ít kim châm bạc.
Anh ngồi xổm trước mặt Hà Huỳnh Đồng, nói: “Ông ngoại, cháu giúp ông châm cứu, chữa trị triệt để di chứng của vết thương năm đó, ông xắn ống quần lên đi ạ”
“Ha!” Lý Danh đột nhiên bật cười: “Còn giả bộ tới cùng à, cụ Hà, ông nghe theo đi, tôi phải xem thử thằng nhóc này có thể làm được trò trống gì”
Hà Huỳnh Đồng nghe theo, xắn ống quần của mình lên.
Kéo đến gốc đùi.
Giang Cung Tuấn bảo: “Chuẩn bị cồn.”
Lập tức có người nhà họ Hà đi lấy cồn.
Không lâu sau cầm ra một bình cồn.
Giang Cung Tuấn mở bình cồn ra, trực tiếp rắc lên ngân châm.
Sau đó ngón trỏ và ngón giữa đặt song song, rồi châm lên gốc đùi Hà Huỳnh Đồng.
Châm liên tiếp.
Thời gian ngắn ngủi đã châm xuống mấy chục cây từ gốc đùi đến lòng bàn chân.
“Đây là trị liệu điểm huyệt?”
Lý Danh giật mình.
Tốc độ của Giang Cung Tuấn quá nhanh, liên tục từ lúc bắt đầu đến kết thúc.
Chỉ trong nháy mắt, Giang Cung Tuấn cầm lấy bình cồn phun thẳng vào đầu gối Hà Huỳnh Đồng, sau đó lấy bật lửa ra.
Xì xào!
Ngay lúc này, có một ngọn lửa lập tức xuất hiện trên đầu gối của Hà Huỳnh Đồng.
Người nhà họ Hà biến sắc.
“Giang Cung Tuấn, cậu làm gì vậy?”
“Làm cái trò gì vậy, mau dừng lại.”
Nhưng Giang Cung Tuấn không dừng lại, mà nhanh chóng lấy kim châm ra đâm vào.
Một châm, hai châm, ba châm.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trên đùi Hà Huỳnh Đồng xuất hiện một hàng kim châm.
Chuyện thần kỳ xảy ra vào lúc này.
Ngọn lửa ở đầu gối đã tiêu tan, tất cả đều tập trung vào trên cây ngân châm.
Những chiếc ngâm châm này giống như từng cây châm có lửa, phát ra ngọn lửa.
“Châm, châm lửa…” Lý Danh kinh ngạc hô lên.
Y học cổ truyền được truyền thừa năm ngàn năm, trong ghi chép lịch sử có rất nhiều kỹ thuật y học cổ truyền đã bị thất truyền, chỉ trong một ít điển tích còn có một số ghi chép.
Lý Danh là thành viên của Hiệp hội y cổ truyền, y thuật của ông ta tuyệt đối là hàng đầu, ông ta cũng từng xem không ít sách y học, chỉ có một ít sách điển tích y học là có ghi chép về châm lửa.
Lý Danh biến sắc.
Nhìn cây ngân châm đang bốc cháy trên chân Hà Huỳnh Đồng.
“Châm lửa, đây là châm lửa trong truyền thuyết sao?”
Giang Cung Tuấn làm sao có thể biết được phương pháp châm lửa trong ghi chép của điển tích chứ?
Lúc này, đột nhiên Giang Cung Tuấn vung tay dập tắt ngọn lửa trên ngân châm.
Phụt phụt phụt!
Lúc dập tắt, ngâm châm trên đùi Hà Huỳnh Đồng bắt đầu run lên, phát ra tiếng phụt phụt phụt, sau đó khẽ rung lên.
“Đây là linh châm?”
Lý Danh lại kinh ngạc kêu lên.
Mà Giang Cung Tuấn thì đang nhìn chăm chú vào ngân châm.
Khoảng mười giây sau, anh bắt đầu rút kim ra, rất nhanh đã rút hết toàn bộ châm trên chân Hà Huỳnh Đồng ra.
Sau đó anh nhìn Hà Huỳnh Đồng, hỏi: “Ông ngoại, thấy thế nào?”
“Rất thoải mái”
Hà Huỳnh Đồng không nhịn được kêu lên.
Lúc này ông ta cảm thấy chân của mình rất thoải mái, có một cảm giác khó tả, thậm chí ông †a có thể cảm giác rõ ràng được máu đang chảy khắp cơ thể mình.
Giang Cung Tuấn cười nhạt.
Mà nhà họ Hà lại chết lặng nhìn.
Y thuật của Giang Cung Tuấn thì khoan hẳn nói, nhưng cảnh tượng những kim châm này bốc cháy thật sự tuyệt vời, khiến người xem kinh hãi.
Mà Lý Danh đã không còn nói nên lời được nữa.
Thật lâu sau, mới hít một hơi sâu, rồi run rẩy nhìn Giang Cung Tuấn nói: “Đây là châm lửa và linh châm được ghi chép trong điển tích sao?”
Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Coi như có chút hiểu biết, biết được phương pháp tôi sử dụng là hỏa châm và linh châm”
“Thình thịch.”
Lý Danh lập tức quỳ xuống đất.
Cái quỳ gối này khiến nhà họ Hà choáng váng.
Vẻ mặt Lý Danh mang theo sự nông cháy, kích động nói: “Thầy, xin nhận một lạy của học trò.”
Giang Cung Tuấn lạnh lùng, nói: “Tôi nói nhận anh làm học trò khi nào vậy?”
Lý Danh nghe vậy thấy lo lắng.
“Thầy, thầy nhất định phải nhận tôi, tôi cầu xin thầy, tôi đã nghe thấy tiếng tăm của châm lửa từ lâu rồi, không ngờ rằng cuộc đời này có thể được nhìn thấy, xin thầy hãy dạy, hãy chỉ bày, học trò nguyện lấy tiền tích góp cả đời này để trả ơn thầy.”
Nhà họ Hà choáng váng.
Chuyện gì vậy?
Châm lửa là thứ gì vậy, rất ghê gớm hả?
Nhà họ Hà nghĩ Đường Sở Vì đã kế tình hình thân thể của Hà Huỳnh Đồng cho Giang Cung Tuấn biết trước.
Rồi Giang Cung Tuấn giả bộ bắt mạch, nói ra những tình trạng này để ra dáng thần y.
Giang Cung Tuấn không phản bác sự nghi hoặc của mọi người.
Anh vốn dĩ không muốn khoe khoang, anh vì nể mặt Đường Sở Vi nên mới giúp bắt mạch, anh tùy ý mặc mọi người nghi ngờ mình.
“Mọi người nói bậy gì vậy, cháu không hề nói với Giang Cung Tuấn, hơn nữa đã mười năm cháu chưa về đây, tình trạng ông ngoại thế nào sao cháu biết được, sao cháu biết được ba tháng trước ông ngoại đã làm phẫu thuật chứ, đây là thật sự là do chính Giang Cung Tuấn bắt mạch biết được”
Đường Sở Vi không nói còn đỡ.
Vừa nói xong thì càng không có ai tin cả.
Mọi người đều tin chắc là do Đường Sở Vì đã nói trước.
Mục đích là để ra vẻ.
Chỉ thế thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt không tin của mọi người, Đường Sở Vi lại nói tiếp: “Thật mà, những gì cháu nói đều là thật”
Bây giờ ngay cả Hà Diệp Mai cũng thấy lo lắng.
Bà ta cũng cho rằng những chuyện này đều là Đường Sở Ví đã nói trước.
Bởi vì mới bắt mạch thôi thì sao có thể biết được nhiều như vậy chứ?
Chuyện này quá thân kỳ.
Thần kỳ đến mức khiến người khác không thể tưởng tượng được.
“Đồ vô dụng chính là đồ vô dụng.”
“Không có năng lực mà còn giả bộ cái gì chứ”
Người nhà họ Hà khinh thường.
Đường Sở Vi kéo Giang Cung Tuấn, nói: “Giang Cung Tuấn, anh giải thích cho họ đi mà”
Giang Cung Tuấn nhún vai, nói: “Có gì phải giải thích”
Giang Cung Tuấn không định giải thích gì cả, hiểu lầm thì hiểu lâm thôi, anh cũng không thèm quan tâm.
Nhưng Lý Danh lại không muốn bỏ qua cho anh.
“Giang Cung Tuấn đúng không, tôi không quản chuyện cậu giả bộ làm vẻ, nhưng cậu nghi ngờ trình độ y thuật của tôi thì cậu phải xin lỗi tôi”
Lý Danh là thành viên của Hiệp hội y cổ truyền.
Nộp đơn liên tục năm năm liền mới được gia nhập vào Hiệp hội y cổ truyền.
Thầy thuốc cổ truyền ở thành phố Tử Đằng không có một triệu người thì cũng có tám trăm ngàn người.
Mà toàn bộ thành viên của Hiệp hội y cổ truyên cũng chỉ có khoảng mười ngàn người.
Ông ta có thể trổ hết tài năng gia nhập vào được Hiệp hội cổ truyền khiến ông ta cảm thấy kiêu ngạo, tự phụ. Mà bây giờ lại bị nói là kê thuốc bậy bạ, làm ông ta thấy mình mình bị xúc phạm vô cùng.
“Xin lỗi đi”
“Giang Cung Tuấn, mau xin lỗi bác sĩ Lý đi”
Người nhà nhà Họ liên tục nói.
Ngay cả Hà Diệp Mai cũng nói: “Giang Cung Tuấn, mau xin lỗi, còn chưa đủ mất mặt hay sao hả?”
Xin lỗi?
Sao có thể.
Nếu y thuật của Lý Danh thật sự giỏi giang thì anh xin lỗi cũng không sao.
Giang Cung Tuấn bỗng hít sâu một hơi.
Suy nghĩ theo cách khác thì y thuật của Lý Do cũng thật không kém, ít nhất có thể khiến trạng thái tỉnh thần mấy năm năm của Hà Huỳnh Đồng không tệ.
Nhưng hai người tiếp xúc khác nhau, lý giải cũng khác nhau.
Anh là dùng quan điểm của mình để nhìn sự việc này.
Nếu dùng quan điểm của thầy thuốc cổ truyền bình thường mà nhìn thì y thuật của Lý Danh quả thật không kém.
“Để tôi cho anh xem thế nào là y thuật cổ truyền chân chính”
Giang Cung Tuấn nhìn Lý Danh rồi lấy ra một ít kim châm bạc.
Anh ngồi xổm trước mặt Hà Huỳnh Đồng, nói: “Ông ngoại, cháu giúp ông châm cứu, chữa trị triệt để di chứng của vết thương năm đó, ông xắn ống quần lên đi ạ”
“Ha!” Lý Danh đột nhiên bật cười: “Còn giả bộ tới cùng à, cụ Hà, ông nghe theo đi, tôi phải xem thử thằng nhóc này có thể làm được trò trống gì”
Hà Huỳnh Đồng nghe theo, xắn ống quần của mình lên.
Kéo đến gốc đùi.
Giang Cung Tuấn bảo: “Chuẩn bị cồn.”
Lập tức có người nhà họ Hà đi lấy cồn.
Không lâu sau cầm ra một bình cồn.
Giang Cung Tuấn mở bình cồn ra, trực tiếp rắc lên ngân châm.
Sau đó ngón trỏ và ngón giữa đặt song song, rồi châm lên gốc đùi Hà Huỳnh Đồng.
Châm liên tiếp.
Thời gian ngắn ngủi đã châm xuống mấy chục cây từ gốc đùi đến lòng bàn chân.
“Đây là trị liệu điểm huyệt?”
Lý Danh giật mình.
Tốc độ của Giang Cung Tuấn quá nhanh, liên tục từ lúc bắt đầu đến kết thúc.
Chỉ trong nháy mắt, Giang Cung Tuấn cầm lấy bình cồn phun thẳng vào đầu gối Hà Huỳnh Đồng, sau đó lấy bật lửa ra.
Xì xào!
Ngay lúc này, có một ngọn lửa lập tức xuất hiện trên đầu gối của Hà Huỳnh Đồng.
Người nhà họ Hà biến sắc.
“Giang Cung Tuấn, cậu làm gì vậy?”
“Làm cái trò gì vậy, mau dừng lại.”
Nhưng Giang Cung Tuấn không dừng lại, mà nhanh chóng lấy kim châm ra đâm vào.
Một châm, hai châm, ba châm.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trên đùi Hà Huỳnh Đồng xuất hiện một hàng kim châm.
Chuyện thần kỳ xảy ra vào lúc này.
Ngọn lửa ở đầu gối đã tiêu tan, tất cả đều tập trung vào trên cây ngân châm.
Những chiếc ngâm châm này giống như từng cây châm có lửa, phát ra ngọn lửa.
“Châm, châm lửa…” Lý Danh kinh ngạc hô lên.
Y học cổ truyền được truyền thừa năm ngàn năm, trong ghi chép lịch sử có rất nhiều kỹ thuật y học cổ truyền đã bị thất truyền, chỉ trong một ít điển tích còn có một số ghi chép.
Lý Danh là thành viên của Hiệp hội y cổ truyền, y thuật của ông ta tuyệt đối là hàng đầu, ông ta cũng từng xem không ít sách y học, chỉ có một ít sách điển tích y học là có ghi chép về châm lửa.
Lý Danh biến sắc.
Nhìn cây ngân châm đang bốc cháy trên chân Hà Huỳnh Đồng.
“Châm lửa, đây là châm lửa trong truyền thuyết sao?”
Giang Cung Tuấn làm sao có thể biết được phương pháp châm lửa trong ghi chép của điển tích chứ?
Lúc này, đột nhiên Giang Cung Tuấn vung tay dập tắt ngọn lửa trên ngân châm.
Phụt phụt phụt!
Lúc dập tắt, ngâm châm trên đùi Hà Huỳnh Đồng bắt đầu run lên, phát ra tiếng phụt phụt phụt, sau đó khẽ rung lên.
“Đây là linh châm?”
Lý Danh lại kinh ngạc kêu lên.
Mà Giang Cung Tuấn thì đang nhìn chăm chú vào ngân châm.
Khoảng mười giây sau, anh bắt đầu rút kim ra, rất nhanh đã rút hết toàn bộ châm trên chân Hà Huỳnh Đồng ra.
Sau đó anh nhìn Hà Huỳnh Đồng, hỏi: “Ông ngoại, thấy thế nào?”
“Rất thoải mái”
Hà Huỳnh Đồng không nhịn được kêu lên.
Lúc này ông ta cảm thấy chân của mình rất thoải mái, có một cảm giác khó tả, thậm chí ông †a có thể cảm giác rõ ràng được máu đang chảy khắp cơ thể mình.
Giang Cung Tuấn cười nhạt.
Mà nhà họ Hà lại chết lặng nhìn.
Y thuật của Giang Cung Tuấn thì khoan hẳn nói, nhưng cảnh tượng những kim châm này bốc cháy thật sự tuyệt vời, khiến người xem kinh hãi.
Mà Lý Danh đã không còn nói nên lời được nữa.
Thật lâu sau, mới hít một hơi sâu, rồi run rẩy nhìn Giang Cung Tuấn nói: “Đây là châm lửa và linh châm được ghi chép trong điển tích sao?”
Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Coi như có chút hiểu biết, biết được phương pháp tôi sử dụng là hỏa châm và linh châm”
“Thình thịch.”
Lý Danh lập tức quỳ xuống đất.
Cái quỳ gối này khiến nhà họ Hà choáng váng.
Vẻ mặt Lý Danh mang theo sự nông cháy, kích động nói: “Thầy, xin nhận một lạy của học trò.”
Giang Cung Tuấn lạnh lùng, nói: “Tôi nói nhận anh làm học trò khi nào vậy?”
Lý Danh nghe vậy thấy lo lắng.
“Thầy, thầy nhất định phải nhận tôi, tôi cầu xin thầy, tôi đã nghe thấy tiếng tăm của châm lửa từ lâu rồi, không ngờ rằng cuộc đời này có thể được nhìn thấy, xin thầy hãy dạy, hãy chỉ bày, học trò nguyện lấy tiền tích góp cả đời này để trả ơn thầy.”
Nhà họ Hà choáng váng.
Chuyện gì vậy?
Châm lửa là thứ gì vậy, rất ghê gớm hả?
Bình luận truyện