Cường Đại Chiến Y

Chương 175: Lật ngược tình thế



Mới có một lúc thôi mà tất cả người nhà họ Hà đều bị đuổi việc hết.

Do đó người nhà họ Hà ai đó cũng cực kỳ hoảng loạn.

Liên tiếp nguyên rủa nhà họ Đường.

Trên gương mặt của Đường Sở Vi mang theo nét nghiêm trọng, vốn là một bữa tiệc tốt đẹp, tại sao đang yên đang lành lại xảy ra chuyện này chứ?

Cô cũng đang nghĩ cách.

Cô muốn gọi điện thoại cho cậu chủ Giang bí ẩn của thành phố Tử Đằng, nhưng mà cô lại không có số điện thoại của người ta.

“Lôi thằng nhóc Giang Cung Tuấn tới đây”

Đào Thi ra lệnh.

Trong nháy mắt người nhà họ Hà đều hoảng hết cả lên, ai nấy cũng nhanh chân lùi về phía sau.

Đường Bình và Đường Tấn cũng lùi hết vê phía xa xa.

Hà Diệp Mai cũng nhanh tay kéo Đường Sở Vi lùi vê phía sau.

Sau đó mười mấy người đàn ông mặc quần áo màu đen tiến lên phía trước bao vây xung quanh Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nhìn tất cả những người đang xuất hiện trong nhà họ Hà, gương mặt của anh bình tĩnh ung dung nói: “Bây giờ các người rời đi còn kịp đấy, nếu không đợi lát nữa có muốn đi cũng không đi nổi đâu. Các người còn không biết vợ của tôi là người như thế nào à. Sau lưng vợ tôi có một nhân vật lớn đấy, các người có biết cậu Giang bí ẩn của thành phố Tử Đằng không, người đó là một người có thế lực uy quyền của thành phố Tử Đằng”

“Ha ha ha…”

Đào Thi cười lớn và nói: “Cậu Giang bí ẩn á, hôm nay cho dù có là ông trời tới thì cũng không cứu mày được đâu”

“Thật sao?”

Đúng vào lúc này một người đàn ông trung niên tiến vào trong sân nhà họ Hà.

Giọng nói của người đó uy nghiêm như một tiếng sấm vang lên bên tai của tất cả mọi người.

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói đó.

Là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, trên người mặc một bộ vest màu xanh lục rất giản dị, bề ngoài nhìn có vẻ rất bình thường nhưng mà trên người lại toát lên một khí chất trời sinh khó ai sánh kịp.

Ở phía sau ông ấy có hai người đàn ông đi theo.

Nhìn thấy những người này, thì mọi người ai nấy cũng thay đổi sắc mặt, đặc biệt là Viên Thành.

Thân là người nhà họ Viên, kế thừa sản nghiệp mấy trăm tỷ của gia đình cho nên làm sao mà anh ta không biết được thân phận của người đàn ông ở trước mặt đây.

Đây chính là người đứng đầu của khu vực quân sự ở Hồng Bắc, sự tồn tại của người này rất quan trọng đối với thành phố.

“Nhiếp, Đại tá Nhiếp…”

Sắc mặt của Viên Thành rất khó coi, anh ta miễn cưỡng gọi ra một tiếng.

Nhiếp Ngôn bước tới nhìn hàng trăm người đang bao xung quanh sân nhà họ Hà, sắc mặt của ông ta trầm xuống quát lớn: “Có chuyện gì xảy ra?”

Giang Cung Tuấn liên nói: “Những người này đang làm loạn ở nhà họ Hà, anh ta hình như là người nhà họ Viên, lai lịch có chút ghê gớm. Còn có anh ta nữa, tên là cái gì Trần ấy lai lịch hình như không sạch sẽ cho lắm, chắc là quen biết với những ông chủ lớn cho nên âm thầm đuổi việc hết những người nhà họ Hà”

“Ô, là vậy ư, còn có cả những chuyện này à?”

Nhiếp Ngôn nhìn Viên Thành và Trần Ba, sau đó hừ lạnh một tiếng. Còn ông ta lại tiến lên phía trước Giang Cung Tuấn, mỉm cười với anh.

Sau đó lại đi đến bên cạnh Đường Sở Vi, ở trên gương mặt mang theo nét cười: “Cô Sở Vị, tôi tới muộn rồi cô không có chuyện gì chứ, không sợ hãi chứ?”

“Hả?”

Đường Sở Vi hơi sững người lại.

Đây chẳng phải là đại tá Nhiếp hay sao?

Cô cũng đã gặp ông ấy mấy lần rồi.

Một lần là tại buổi tiệc mừng thọ của Đường Thành Lâm, một lần là lúc cô tới Tử Đằng, một lần nữa là trong tiệm thuốc Đệ Nhất.

Chỉ có ba lần này thôi.

“Đại, đại tá Nhiếp…” Sau khi sững sờ một lúc thì cô mới bắt đầu mở miệng chào một tiếng, thần sắc như kiểu đang phải chịu đựng một sự kinh ngạc gì đó.

Nhiếp Ngôn sau khi chào hỏi với Đường Sở Vi xong thì ông ta xoay người lại nhìn về phía đám người Đào Thi, Viên Thành, Tuấn Khải, Trần Ba và Ngưu Văn Phú.

Anh mắt vừa quét tới khiến cho những người này run rẩy.

Viên Thành cũng không trụ được nữa, anh ta bổ nhào lên trên mặt đất.

“Đại, đại tá Nhiếp, chuyện này không hề liên quan gì tới tôi, là do Đào Thí ép tôi tới đây, không liên quan gì tới tôi cả”

Đôi mắt của Đào Thi trừng lớn.

Đây là người thừa kế của nhà họ Viên đó, là người có địa vị và quyền thế to lớn ở Hồng Bắc thế mà bây giờ lại đang quỳ xuống dưới đất trước mặt người đàn ông này.

Anh ta gọi người đàn ông này là Đại tá Nhiếp.

Người tên Đại tá Nhiếp này là người như thế nào?

Giang Cung Tuấn liền vội vàng đứng ra và nói: “Đại tá Nhiếp,chính anh ta uy hiếp nhà họ Hà, nói rằng chỉ cần vài phút thôi là có thể khiến nhà họ Hà phá sản”

“Được lắm”

Sắc mặt của Nhiếp Ngôn trầm xuống, ông ta liền lôi điện thoại ra gọi điện, một loạt mệnh lệnh được đưa ra: “Thông báo cho tất cả những bộ phận có liên quan đi điều tra nhà họ Viên cho tôi, nếu có bất kỳ vấn đề gì thì nếu cần tạm ngừng kinh doanh thì cứ ngừng, còn về việc đóng dấu thì tôi sẽ lo.”

Viên Thành một thân đều là mồ hôi lạnh.

Tài sản nhà họ Viên lên đến hàng trăm tỷ đồng,có thể đạt được thành tựu như vậy thì ít nhiều gì cũng có chút không sạch sẽ.

Bây giờ ở phía trên mà điều tra thì nhà họ Viên coi như xong đời.

Anh ta quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu.

“Đại tá Nhiếp, chuyện này không hề liên quan tới tôi, cũng không hề liên quan tới nhà họ Viên, đều là do tên Đào Thỉ kia tìm chết”

Tuy nhiên, mặc kệ Viên Thành dập đầu như thế nào thì Nhiếp Ngôn cũng không chút mảy may để ý.

Ông ta nhìn về phía Tuấn Khải.

Giang Cung Tuấn lại nói: “Đại tá Nhiếp, người này hình như mở một công ty vệ sĩ gì đó, anh ta nói công ty của anh ta có hơn ba nghìn người, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm nhà họ Hà gây chuyện, nói cái gì như kiểu nhà họ Hà về sau ngay cả cửa cũng không dám bước ra”

s32» Sắc mặt của Nhiếp Ngôn trầm xuống, ông ta nói: “Không ngờ rằng ở Hồng Bắc lại tồn tại một công ty vệ sĩ như thế này, đúng là to gan quá mà.

Xem ra công ty vệ sĩ này cũng không trong sạch gì rồi, phải điều tra một chút mới được.”

Lời vừa nói xong thì sắc mặt của Tuấn Khải trắng như tờ giấy, hai chân của anh ta mềm nhũn bổ nhào quỳ trên mặt đất.

“Đại tá Nhiếp, chuyện này không liên quan tới tôi…”

Nhiếp Ngôn nói với người đàn ông ở bên cạnh mình: “Gọi điện cho mấy bộ phận có liên quan, bắt hết tất cả những người tới nhà họ Hà gây chuyện cho tôi.”

“Vâng!”

Người nhà họ Hà nhìn thấy cảnh này thì ai nấy cũng há miệng trừng mắt to lên. Người này là ai mà lại khiến những người kia đều phải quỳ gối trước mặt ông ta?

Sau đó Giang Cung Tuấn lại chỉ tay về phía Trần Ba và nói: “Đại tá Nhiếp, tên này cũng trâu bò lắm hình như sau lưng cũng có chút bối cảnh, vì anh ta mà hình như tất cả người nhà họ Hà đều bị đuổi việc”

Nói xong anh chỉ về phía Hà Công Mạnh và nói: “Còn không nhanh tới đây chào đại tá Nhiếp.”

Hà Công Mạnh vẫn còn đang bàng hoàng.

Thân là đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm làm sao mà không biết Đại tá Nhiếp chứ.

Chỉ là lúc trước anh ta chỉ được nhìn thấy người này từ trên tỉ vi.

Anh ta không ngờ rằng lãnh đạo của quân khu lại đích thân tới nhà họ Hà.

Giọng nói của Giang Cung Tuấn kéo hồn anh ta lại, anh ta nhanh chóng bước tới, người đứng thẳng như cây bút, cung kính lớn tiếng nói: “Đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm Hà Công Mạnh của khu Đông Hồng Bắc chào đại tá Nhiếp.”

Giang Cung Tuấn hừ lạnh một tiếng: “Đừng có mà bôi vàng lên trên mặt mình nữa, cậu bị đuổi việc rồi”

“Chuyện này…”

Sắc mặt của Hà Công Mạnh ngượng ngùng.

Những lời mà Giang Cung Tuấn nói nghe có vẻ thản nhiên đó nhưng mà mỗi lời nói của anh như một nhát dao sắc bén cứa vào trong tim Trần Ba.

Bây giờ anh ta đã biết bản thân mình coi như xong đời rồi.

Không những bản thân mình xong đời mà ngay cả người người ở sau lưng anh ta cũng không có kết cục tốt đẹp.

“Đại, đại tá Nhiếp, tôi có tội…

Trần Ba quỳ lên trên mặt đất, giọng nói sợ hãi run rẩy.

Nhiếp Ngôn nói với một người khác ở bên cạnh mình: “Điều tra bối cảnh của tên nhóc này cho tôi, những người nào liên quan tới chuyện này thì đừng mong thoát tội.”

“Vâng!”

Lời vừa nói xong khiến cho Trần Ba sợ hãi tới mức lăn ra ngất.

Người nhà họ Hà thì tôi nhìn anh,anh nhìn tôi.

Mọi chuyện chuyển biến quá nhanh rồi.

Nhanh tới mức bọn học còn không kịp phản ứng lại.

Sau khi giải quyết xong những chuyện này thì Nhiếp Ngôn đi tới bên cạnh Hà Huỳnh Đồng bắt tay nhau và nói: “Ông cụ Hà, sớm đã nghe danh ông rất muốn tới gặp mặt ông một lần nhưng mà bận quá không có thời gian tới gặp.”

Hà Huỳnh Đồng kích động tới mức ngay cả nước mắt cũng chảy xuống.

Thân là một người cách mạng, sao ông ta có thể không biết Nhiếp Ngôn chứ. Cho dù chưa gặp qua bao giờ nhưng mà ông ta cũng đã nhìn thấy vô số lần trên tỉ vi rồi.

“Đại, Đại tá Nhiếp…”

Vẻ mặt của Hà Huỳnh Đồng kích động toàn thân run rẩy.

“Ông cụ Hà, ông đã bồi dưỡng ra rất nhiều nhân tài cho đất nước.”

Nhiếp Ngôn bắt đầu nói chuyện thân thiết với Hà Huỳnh Đồng.

Còn Giang Cung Tuấn lại đi tới bên cạnh Đường Sở Vị, vuốt ve ngón tay của cô và nói: “Bà xã, em giỏi thật đấy, ngay cả đại tá Nhiếp cũng phải nể mặt em”

“Hả, nể mặt em á?”

Đường Sở Vi có chút hoảng hốt.

Nhân vật lớn mặt của giới kinh doanh nể mặt cô thì đã đành, nhưng mà sao có chuyện một đại tá nổi tiếng cũng nể mặt cô chứ?

Cậu Giang bí ẩn kia rốt cuộc có thân phận như thế nào, anh ta là một người như thế nào?

Nhiếp Ngôn vừa tới thì đã dễ dàng giải quyết tất cả rắc rối của nhà họ Hà.

Nhiếp Ngôn cùng với Hà Huỳnh Đồng nói về một số chuyện của cách mạng, còn những người trẻ tuổi đều đứng ở một bên.

Ngay cả những người tới gây chuyện cũng đều quỳ dưới đất ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Giây phút này, Đường Tấn lại bắt đầu kiêu ngạo, khoe khoang với đám người nhà họ Hà.

“Không ngờ rằng chị của em lại giỏi như vậy”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Đường Sở Vi, ai đấy cũng đều có chút kinh ngạc.

Còn Giang Cung Tuấn lại ngồi ở bên cạnh hút thuốc.

Hà Nhược Loan thỉnh thoảng có liếc mắt nhìn về phía Giang Cung Tuấn.

Mọi người đều cho rằng Nhiếp Ngôn tới đây là để tâng bốc Đường Sở Vi, nhưng nào có ai ngờ rằng, Nhiếp Ngôn tới đây là vì Giang Cung Tuấn chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện