Cường Đại Chiến Y

Chương 663: Giang Lưu rời đi



Vùng ngoại thành Thủ đô, đường cái không người.

Bên cạnh đường cái, chỗ vành đai xanh. Một người đeo mặt nạ khủng bố, mặc một chiếc áo khoác màu đen rộng thùng thình tiện tay ném một ông lão mặc đồ thời Thanh trên mặt đất.

Người bị ném trên mặt đất chính là Giang Lưu.

Ông ta chật vật ngã xuống đất, nhìn Đường Sở Vị đeo mặt nạ khủng bố đứng trước mặt, trên khuôn mặt già nua của ông ta lộ ra nét ngang trọng hiếm có.

“Mày là ai? Mày rốt cuộc là ai? Đưa tạo đến đây làm gì?” Trong lòng Giang Lưu có chút sợ hãi. Đối mặt với Đường Sở Vị thực lực mạnh mẽ, ông ta không hề có bất kỳ ý muốn chiến đấu nào. Ông ta không biết người trước mắt này là ai, không biết người này đưa ông ta đến đây làm gì. Ông ta cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết. Đường Sở Vị nhìn chằm chằm Giang Lưu vừa ngã xuống đất. Máu trong cơ thể cô cũng bình thường trở lại. Đầu óc cô rất tỉnh táo, cô biết mình đang làm gì

“Giang Lưu, hiện tại tôi cho ông hai con đường, một là chết, hai là làm việc cho tôi, nghe theo sự sắp xếp của tôi.”

Đường Sở Vi đặc biệt thấp giọng nói khiến cho giọng nói thay đổi, trở nên trầm thấp, khàn khàn. Giang Lưu cũng không phân biệt được người trước mặt này là nam hay là nữ.

“Kêu tạo nghe lời mày, phải để tạo biết mày là ai..” Giang Lưu lên tiếng. Lời còn chưa nói hết, một thanh kiếm đen đã gác trên cổ ông ta.

“Ông không có tư cách biết” Giang Lưu toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Ông ta cảm nhận được hơi thở của sự tử vong, người trước mặt này quá mạnh, mạnh đến mức khiến ông ta run sợ. Ông ta biết, nếu như mình không nghe lời thì nhất định sẽ chết.

“Tôi nghe, tôi nghe” Ông ta vội vàng nói: “Không biết tiền bối muốn tôi làm gì?” Để được sống, ông ta phải tạm thời nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục.

“Rời khỏi thủ đô, quay về Nam Lĩnh, đừng có tham dự vào chuyện nhà họ Giang ở thủ đô” Đường Sở Vị trầm giọng nói.

Nghe vậy, Giang Lưu ngẩn người. Chỉ như thế?

Người trước mắt này gióng trống khua chiêng bắt ông ta tới đây chỉ để nói với ông ta rằng ông ta phải quay về Nam Lĩnh, không được can thiệp vào chuyện nhà họ Giang ở Thủ đô.

Giờ khắc này, ông ta bắt đầu nghi ngờ thân phận của người đeo mặt nạ quỷ trước mắt này. Bát cảnh? Chẳng lẽ là ba ông ta là Giang Phùng? Ông ta cảm thấy rất có khả năng này.

Tuy Giang Vô Song nói Giang Quốc Đạt đã ra tay với Giang Phùng, thế nhưng chẳng ai nhìn thấy thi thể của ông ta cả. Khả năng Giang Phùng còn sống là rất lớn.

Mà hiện tại lại quan tâm đến nhà họ Giang như vậy, nhất định là Giang Phùng.

“Vâng.” Ông ta không hề do dự.

Mấy năm nay ông ta sống ở Nam Lĩnh rất yên ổn, đã không còn tâm tư gì với vị trí tộc trưởng nữa. Chỉ là Giang Hồng cho người đến mời ông ta, ông ta mới nghĩ cách.

“Còn nữa.” Đường Sở Vi lại lên tiếng.

“Tiền bối, ngài cứ phân phó” Sau khi đoán rằng người trước mắt này rất có thể là Giang Phùng, ông ta cũng có chút tôn kinh.

Đường Sở Vị phân phó: “Sau khi trở lại Nam Lĩnh thì tuần tra một chút, trong Đại Lan hiện nay có một số võ giả lưu vong, nghĩ cách lôi kéo họ”.

Nghe vậy, Giang Lưu sửng sốt: “Mượn hơi những người lưu vong, để làm gì?”

“Không cần hỏi nhiều” Đường Sở Vi xoay người rời đi, người đã rời khỏi, nhưng giọng nói vẫn còn vang lên.

“Nhanh chóng rời khỏi thủ đô, quay về Nam Lĩnh, chuyện tôi giao cho ông, nhanh chóng đi làm, tôi sẽ liên hệ với ông. Nếu tôi phát hiện ông có suy nghĩ chống lại dù chỉ một chút, nhà họ Giang ở Nam Lĩnh, gà chó cũng không tha”.

Nghe giọng nói mang theo sự lạnh lùng như thế, Giang Lưu không nhịn được rùng mình một cái.

“Nhà họ Giang ở Nam Lĩnh, gà chó không tha, đây chắc chắn không thể nào là ba, ba sẽ không bao giờ nói ra những lời điên rồ như vậy.”

Giang Lưu khẽ thì thào. Mãi đến khi Đường Sở Vị đi xa, ông ta mới chậm rãi đứng lên.

“Quay về Nam Lĩnh?”

Lúc này, ông ta không có sự lựa chọn nào. Bị một siêu cấp cường giả chú ý đến, nếu như ông ta không nghe lời, nhà họ Giang ở Nam Lĩnh – thể lực của ông ta, tuyệt đối sẽ không được yên.

Ông ta hít sâu một hơi, sau đó kéo thân thể chật vật rời khỏi đó. Rất nhanh, ông ta đã về đến nhà họ Giang. Sau khi về tới nhà họ Giang, ông ta phát hiện Giang Vô Song đang triệu tập một số thành viên quan trọng trong gia tộc, đang bàn luận về chuyện vừa xảy ra trước đó.

“Ba.”

“Ông nội”.

“Tộc trưởng” Giang Lưu trở về, không ít người mang sắc mặt vui mừng. Giang Lưu nhìn Giang Vô Song đang ngồi trên vị trí chủ vị, lại nhìn người nhà họ Giang ở đây.

“Lão gia, người bắt ông đi là ai?” Một người trong tứ đại cao thủ dưới tay Giang Lưu bước lên phía trước, lên tiếng hỏi.

Giang Lưu hơi dừng tay, ngắt lời ông ta. Ông ta không trả lời vấn đề này, mà nhìn Giang Vô Song đang ngồi trên vị trí chủ vị, đi tới, bước đến trước mặt cô ta.

Giang Vô Song cũng nhận ra vẻ mặt Giang Lưu có chút không đúng lắm, cô ta không khỏi đứng lên, thân thể hơi lảo đảo lùi lại mấy bước.  “Ông, ông muốn làm gì?”.

“A!” Giang Lưu bỗng nhiên bật cười. Điều này càng khiến Giang Vô Song nghi ngờ hơn.

“Giang Vô Song, từ nay trở đi, cô chính là tộc trưởng nhà họ Giang” Giang Lưu nói.

Một viên đá ném xuống mặt hồ làm dậy sóng. Ông ta vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều khiếp sợ.

“Giang Lưu lão tổ, ngài có ý gì?”.

“Tộc trưởng, sao ngài có thể thỏa hiệp được? Một cô gái nhỏ như Giang Vô Song sao có thể làm tộc trưởng được”

“Nếu ngài nhường vị, nhà họ Giang sẽ bị hủy trong tay cô ta” Không ít người đều trở nên hoảng sợ, kêu lên.

Giang Lưu xoay người, nhìn mọi người, nói: “Người nhà họ Giang ở Nam Lĩnh, theo tôi quay về Nam Lĩnh, lập tức đi ngay”.

Nói xong, ông ta xoay người rời đi.

Trong phòng lớn, mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, tất cả đều mang vẻ mặt kinh ngạc. Bọn. họ cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Tại sao sau khi bị bắt quay lại, ông ta lại giống như biến thành một người khác? Người nhà họ Giang ở Nam Lĩnh trong lòng khó chịu, không muốn rời khỏi.

Thế nhưng Giang Lưu là chủ nhân của nhà họ Giang ở Nam Lĩnh, lời ông ta nói, không một ai. dám cãi. Người nhà họ Giang ở Nam Lĩnh đều rời khỏi. Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại người nhà họ Giang ở Thủ đô.  Giang Vô Song đứng ở vị trí chủ vị, nhìn người nhà họ Giang ở Nam Lĩnh dần dần rời đi, vẻ mặt mang theo sự nghi hoặc.

Cô ta vốn rất thông minh, thế nhưng lúc này cũng không biết được là xảy ra chuyện gì. Có người xông vào nhà họ Giang, bắt Giang Lưu đi.

Thế nhưng Giang Lưu vẫn sống sót quay về. Sau khi trở về, ông ta bỏ qua việc cạnh tranh vị trí trưởng tộc, còn lập tức muốn nhanh chóng quay về Nam Lĩnh.

Chuyện này quá kỳ lạ.

“Là ai đang giúp mình?” Trong lòng Giang Vô Song nghi hoặc. Cô ta biết chắc chắn có người đang âm thầm giúp đỡ cô ta. Thế nhưng, là ai mới được?

Từ trong miệng người nhà họ Giang, cô ta biết được người bắt Giang Lưu đi chính là một siêu cấp cường giả, thực lực ở Bát cảnh.

Hơn nữa, trong Bát cảnh, trình độ cũng không thấp. Nhưng mà cô ta căn bản không quen biết cường giả Bát cảnh nào cả, không nghĩ ra được, cô ta cũng tạm thời không suy nghĩ nữa.

Cô ta hơi dừng lại, nói: “Thời gian không còn sớm, các vị đều quay về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì sáng mai lại nói.”

Nói xong, cô ta xoay người rời đi. Mà những người nhà họ Giang còn lại thì vẻ mặt bất đắc dĩ. Giang Lưu đi rồi, hiện tại không ai có thể tranh vị trí tộc trưởng với Giang Vô Song nữa. Giang Vô Song về đến phòng làm việc của cô ta.

Cô ta ngồi ở trước bàn đọc sách, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, lại cẩn thận suy nghĩ.

Trong đầu cô ta không ngừng hiện lên những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, và cả những nhân vật lớn mà cô ta từng tiếp xúc.

Người mà cô ta từng tiếp xúc, có Vương, còn có Cao Nghị

Thế nhưng bất kể là Vương hay là Cao Nghị, tuyệt đối sẽ không phải ra cường giả Bát cảnh để giúp cô ta ngồi vững trên vị trí tộc trưởng nhà họ Giang.

Lúc này, trong đầu cô ta hiện lên suy nghĩ, lại nhớ đến lời hôm nay Đường Sở Vị tìm đến nói với cô ta.  “Vậy thì biến mất.”

Những lời này hiện lên trong đầu cô ta.

“Kiểm màu đen?”

Giang Vô Song liền nghĩ tới lời người trong gia tộc họ Giang nói.

“Lẽ nào, là Sở Vi?”

Sau khi trong đầu xuất hiện suy nghĩ này, chính cô ta cũng đều bị dọa giật mình, nhất thời bác bỏ suy nghĩ này.

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào là Sở Vi. Người đeo mặt nạ quỷ kia có thể khiến lão tổ Giang Lưu không có sức phản kháng, Sở Vi mới bắt đầu luyện võ, mới chỉ tiếp xúc với võ học hai tháng, sao có thể trở thành cường giả Bát cảnh được.”

Giang Vô Song cười tự giễu, cô ta cười chính mình dám nghĩ như vậy. Ngay cả Đường Sở Vị mà cũng nghĩ ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện