Cưỡng Đoạt Vợ Yêu: Tình Yêu Hơn Cả Hận Thù
Chương 29: Gặp lại gả chủ nhà
Quả thật tối qua Từ Chí Phi có ý đồ đen tối, cô đã cố tình ngủ ngon như vậy mà hắn cũng gọi cô dậy cho bằng được, cái gì mà bù cho năm năm hắn phải nhịn, rồi phát tiết chỉ mới một lần chưa đủ, rồi gì mà tư thế không thoải mái, cuối cùng hại cô cả đêm mây mưa cùng hắn cho đên trời gần sáng.
Đến khi thức giấc bên cạnh lại không có hắn bên cạnh, cả người cô đầy chi chít dấu hôn đều là việc tốt hắn làm tối qua đấy.
Hạ Mạch liền nhớ ra một vấn đề, rồi nhanh chóng thay đồ. Xong xuôi cả, cô lấy điện thoại ra gọi cho hắn.
"Alo, Phi khi nào thì anh trở về"
"Ừmmm, hai tiếng nữa anh sẽ trở về"
"Anh về sớm với con được không, em ra ngoài một chút"
Đầu dây bên kia Từ Chí Phi hắn đang ở nhà kho bàn chuyện cùng anh em, nghe cô muốn ra ngoài hắn liền tỏ vẻ không chịu mà nói.
"Không được, em ở nhà đi xong việc anh sẽ về đưa em đi"
Đây là bí mật của cô, cho hắn đi thì còn gì gọi là bí mật chứ.
"Không cần, em tự đi được rồi"
"Không được, anh bảo là không được"
Lúc này Hạ Mạch mất kiên nhẫn bàn tay cầm điện thoại siết chặt lại nghiến răng nói.
"Từ Chí Phi anh lại tiếp tục giam cầm em"
Từ Chí Phi đoán rằng cô là đang giận dữ, hắn là không muốn cô phải tức giận nên cũng mềm lòng để cô tự đi.
"Được rồi, Mạch Mạch em đừng giận, anh bảo A Tam đưa em đi có được không"
Hạ Mạch nghe vậy bớt hoả, cô cũng đồng ý.
A Tam làm tài xế, chỉ cần cô muốn đi tới đâu hắn liền lái xe đưa cô đến đó.
Địa điểm đầu tiên Hạ Mạch đến là nơi câu lạc bộ cô từng làm vào năm năm trước và cũng là hộp đêm của Từ Chí Phi.
Cô bước vào tìm Duệ Duệ, nhưng lại nghe nói cô đã bỏ đi cách đây khoảng bảy tháng về trước.
Buồn bã vì không tìm được cô bạn của mình, cô lại tiếp tục đi đến địa điểm thứ hai đó chính là ngôi nhà trước đây của chị cô thuê.
Vẫn là cái ông chủ đáng ghét, ông ta thấy cô liền hoảng hốt lên, cô muốn hỏi ông ta rõ ràng chuyện chị cô.
Ông ta như biết được ý đồ của cô liền không muốn tiếp. Cô chặn cửa lại, không còn cách nào, cô đành mượn danh nghĩa chồng mình ra hù doạ ông ta.
"Nếu ông không nói cho tôi vào nhà, tôi liền đập nát nhà ông"
Ông ta trơ trẽn cười lớn, tỏ vẻ không sợ mà nói.
"Nhãi ranh như cô mà ra vẻ ta đây sao"
"Đúng tôi sẽ không dám làm vậy, nhưng đàn em tôi thì có đấy"
Hạ Mạch ra vẻ một tý, cô gọi A Tam đến, hắn ta liền cung kính gọi đại tẩu.
Đại tẩu? Tại sao cách gọi này khó nghe như vậy chứ. Mặc kệ trước mắt phải xử lão già này đã.
"A Tam, anh mau đập nát nhà tên này cho tôi"
" Vâng"
A Tam liền chuẩn bị xông vào nhà ông ta thì ông ta liền hoảng sợ thốt lên.
"Các người là lưu manh à, tôi báo cảnh sát"
"Nếu đã báo cảnh sát, thì tôi đây đã có tội rồi, nếu vậy không giết ông thì thật có lỗi với cảbh sát quá" Hạ Mạch bất mãn nói ra.
Ông ta run sợ, liền mở cửa cho Hạ Mạch vào, cô bước vào nhà ông ta, còn A Tam quay trở lại xe đứng chờ cô.
"Cô ngồi đi, cô đến đây là có việc gì"
"Ông đừng biết rồi mà còn hỏi câu ngu xuẩn như vậy"
"Sự việc là như vậy thì là như vậy tôi đã nói cho cô nghe hết về năm đó rồi"
"Không đúng, ông là đang nói láo, tốt nhất ông nên nói hết sự việc cho tôi biết"
Hạ Mạch cảm thấy ông ta thật cứng đầu, cô chắc chắn rằng ông ta đã được tiền buộc miệng lại, nếu bây giờ cô đem tiền nhét vào miệng ông ta thì có thể cô sẽ biết nhiều chuyện về chị mình. Nhưng vẫn đề cô làm sao có tiền đây, cô không thể để Từ Chí Phi nhúng tay vào được.
Hạ Mạch trở về nhà trong vô vọng, rốt cuộc chuyện là như thế nào, năm đó chính miệng lão chủ nhà nói rằng chị cô tự sát và đã được cảnh sát đem đi hoả táng, nhưng Từ Chí Phi thì lại xác định chị cô là bị giết chết.
Thật đau đầu, Hạ Mạch ngồi trong xe thở dài, đâu mới là chân tướng thật sự chứ.
Trở về nhà, cô đã thấy hai cha con Từ Chí Phi chơi đùa ngoài sân, cô mỉm cười nhìn bọn họ. Bước tới gần hai cha con.
Cô nghĩ rằng liệu chị cô nhìn thấy cảnh này có phải sẽ đau lòng lắm không. Đây có phải được gọi là "Tình Chị Duyên Em" không......
"Mẹ, mẹ về rồi sao, mau lại đây chơi với Quân nhi"
"Mạch Mạch, em về rồi sao"
"Em về rồi"
Cô đi lại phía hai cha con hắn, rồi ngồi xuống sân cỏ.
"Đúng rồi, Phi, sáng mai anh cùng em đi đến trường mới nộp hồ sơ cho Quân nhi"
"Em khỏi lo, anh đã bảo A Vũ đi làm rồi"
"Vậy sao"
"Ừm"
Từ Chí Phi kéo cô sát bên cạnh rồi khoát vai cô cho đầu cô tựa vào vai hắn, bên này Hạ Chí Quân vẫn vô tư ngồi chơi cùng những món đồ chơi của mình.
Cả nhà ba người cùng nhau ngồi rất lâu ngoài sân, đến giờ trời tối rồi lại cùng nhau vào nhà dùng tối.
Đến khi thức giấc bên cạnh lại không có hắn bên cạnh, cả người cô đầy chi chít dấu hôn đều là việc tốt hắn làm tối qua đấy.
Hạ Mạch liền nhớ ra một vấn đề, rồi nhanh chóng thay đồ. Xong xuôi cả, cô lấy điện thoại ra gọi cho hắn.
"Alo, Phi khi nào thì anh trở về"
"Ừmmm, hai tiếng nữa anh sẽ trở về"
"Anh về sớm với con được không, em ra ngoài một chút"
Đầu dây bên kia Từ Chí Phi hắn đang ở nhà kho bàn chuyện cùng anh em, nghe cô muốn ra ngoài hắn liền tỏ vẻ không chịu mà nói.
"Không được, em ở nhà đi xong việc anh sẽ về đưa em đi"
Đây là bí mật của cô, cho hắn đi thì còn gì gọi là bí mật chứ.
"Không cần, em tự đi được rồi"
"Không được, anh bảo là không được"
Lúc này Hạ Mạch mất kiên nhẫn bàn tay cầm điện thoại siết chặt lại nghiến răng nói.
"Từ Chí Phi anh lại tiếp tục giam cầm em"
Từ Chí Phi đoán rằng cô là đang giận dữ, hắn là không muốn cô phải tức giận nên cũng mềm lòng để cô tự đi.
"Được rồi, Mạch Mạch em đừng giận, anh bảo A Tam đưa em đi có được không"
Hạ Mạch nghe vậy bớt hoả, cô cũng đồng ý.
A Tam làm tài xế, chỉ cần cô muốn đi tới đâu hắn liền lái xe đưa cô đến đó.
Địa điểm đầu tiên Hạ Mạch đến là nơi câu lạc bộ cô từng làm vào năm năm trước và cũng là hộp đêm của Từ Chí Phi.
Cô bước vào tìm Duệ Duệ, nhưng lại nghe nói cô đã bỏ đi cách đây khoảng bảy tháng về trước.
Buồn bã vì không tìm được cô bạn của mình, cô lại tiếp tục đi đến địa điểm thứ hai đó chính là ngôi nhà trước đây của chị cô thuê.
Vẫn là cái ông chủ đáng ghét, ông ta thấy cô liền hoảng hốt lên, cô muốn hỏi ông ta rõ ràng chuyện chị cô.
Ông ta như biết được ý đồ của cô liền không muốn tiếp. Cô chặn cửa lại, không còn cách nào, cô đành mượn danh nghĩa chồng mình ra hù doạ ông ta.
"Nếu ông không nói cho tôi vào nhà, tôi liền đập nát nhà ông"
Ông ta trơ trẽn cười lớn, tỏ vẻ không sợ mà nói.
"Nhãi ranh như cô mà ra vẻ ta đây sao"
"Đúng tôi sẽ không dám làm vậy, nhưng đàn em tôi thì có đấy"
Hạ Mạch ra vẻ một tý, cô gọi A Tam đến, hắn ta liền cung kính gọi đại tẩu.
Đại tẩu? Tại sao cách gọi này khó nghe như vậy chứ. Mặc kệ trước mắt phải xử lão già này đã.
"A Tam, anh mau đập nát nhà tên này cho tôi"
" Vâng"
A Tam liền chuẩn bị xông vào nhà ông ta thì ông ta liền hoảng sợ thốt lên.
"Các người là lưu manh à, tôi báo cảnh sát"
"Nếu đã báo cảnh sát, thì tôi đây đã có tội rồi, nếu vậy không giết ông thì thật có lỗi với cảbh sát quá" Hạ Mạch bất mãn nói ra.
Ông ta run sợ, liền mở cửa cho Hạ Mạch vào, cô bước vào nhà ông ta, còn A Tam quay trở lại xe đứng chờ cô.
"Cô ngồi đi, cô đến đây là có việc gì"
"Ông đừng biết rồi mà còn hỏi câu ngu xuẩn như vậy"
"Sự việc là như vậy thì là như vậy tôi đã nói cho cô nghe hết về năm đó rồi"
"Không đúng, ông là đang nói láo, tốt nhất ông nên nói hết sự việc cho tôi biết"
Hạ Mạch cảm thấy ông ta thật cứng đầu, cô chắc chắn rằng ông ta đã được tiền buộc miệng lại, nếu bây giờ cô đem tiền nhét vào miệng ông ta thì có thể cô sẽ biết nhiều chuyện về chị mình. Nhưng vẫn đề cô làm sao có tiền đây, cô không thể để Từ Chí Phi nhúng tay vào được.
Hạ Mạch trở về nhà trong vô vọng, rốt cuộc chuyện là như thế nào, năm đó chính miệng lão chủ nhà nói rằng chị cô tự sát và đã được cảnh sát đem đi hoả táng, nhưng Từ Chí Phi thì lại xác định chị cô là bị giết chết.
Thật đau đầu, Hạ Mạch ngồi trong xe thở dài, đâu mới là chân tướng thật sự chứ.
Trở về nhà, cô đã thấy hai cha con Từ Chí Phi chơi đùa ngoài sân, cô mỉm cười nhìn bọn họ. Bước tới gần hai cha con.
Cô nghĩ rằng liệu chị cô nhìn thấy cảnh này có phải sẽ đau lòng lắm không. Đây có phải được gọi là "Tình Chị Duyên Em" không......
"Mẹ, mẹ về rồi sao, mau lại đây chơi với Quân nhi"
"Mạch Mạch, em về rồi sao"
"Em về rồi"
Cô đi lại phía hai cha con hắn, rồi ngồi xuống sân cỏ.
"Đúng rồi, Phi, sáng mai anh cùng em đi đến trường mới nộp hồ sơ cho Quân nhi"
"Em khỏi lo, anh đã bảo A Vũ đi làm rồi"
"Vậy sao"
"Ừm"
Từ Chí Phi kéo cô sát bên cạnh rồi khoát vai cô cho đầu cô tựa vào vai hắn, bên này Hạ Chí Quân vẫn vô tư ngồi chơi cùng những món đồ chơi của mình.
Cả nhà ba người cùng nhau ngồi rất lâu ngoài sân, đến giờ trời tối rồi lại cùng nhau vào nhà dùng tối.
Bình luận truyện