Cường Giả Trở Lại

Chương 16: Khách sạn long đằng



Phòng tổng thống, khách sạn Long Đằng.

Tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, Trần Hân ngồi trước cửa sổ sát đất, sắc mặt tái nhợt, cả người đều run rẩy.

Đôi mắt cô ngân ngấn nước mắt, cô đã đồng ý với lời đe dọa của Tề Thâm, chỉ cần ngủ với anh ta một lần, Tề Thâm sẽ từ bi tha cho Trần Chấn Phong.

Lòng Trần Hân vô cùng sợ hãi, đầu óc cô trống rỗng, không biết làm sao, cả người cứng ngắc.

Chỉ cần anh trai có thể bình an vô sự, cô tình nguyện hy sinh chính mình.

Không biết qua bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Tề Thâm bọc khăn tắm đi ra, nhìn Trần Hân đang căng thẳng, khóe miệng cười lên một nụ cười bí hiểm.

Tề Thâm đi tới trước mặt Trần Hân, ngồi ở một bên, ngửi mùi hương trong không khí, mùi hương của mỹ nữ ập tới, Tề Thâm không nhịn được thất thần.

Nửa năm trước, lần đầu tiên Tề Thâm nhìn thấy Trần Hân, liền yêu say đắm, tuy trên cổ Trần Hân có khuyết điểm, ảnh hưởng tới vẻ đẹp toàn thể, nhưng nếu chinh phục được mỹ nữ như Trần Hân, trong lòng vẫn có cảm giác thành tựu to lớn.

Nhưng, mỗi lần Tề Thâm bày tỏ đều bị cự tuyệt, tuy vậy Tề Thâm không nản lòng, anh ta đã cược với những người khác, phải có được Trần Hân.

Trước mắt, sắp thành công rồi.

Tề Thâm kích động vươn tay, nắm lấy bàn tay trắng nõn ngọc ngà của Trần Hân, lúc chạm vào làn da mềm mịn bóng loáng, cả người Tề Thâm và Trần Hân đều run rẩy.

Cảm xúc mềm mại bóng loáng kia, làm cho trái tim Tề Thâm run động lên, còn Trần Hân, là do bản năng, ở trong mắt cô, Tề Thâm đáng sợ như ma quỷ vậy.

"Van cầu cậu… Tha cho tôi đi!" Trần Hân cầu xin.

Tề Thâm lạnh lùng nghiêm mặt: "Trần Hân, tôi đồng ý với cậu, chỉ cần hôm nay cậu ở với tôi, tôi cam đoan ngày mai Trần Chấn Phong sẽ từ cục cảnh sát đi ra ngoài!"

Trần Hân khẽ cắn môi đỏ mọng, trong lòng kháng cự kịch liệt, nhưng cô không muốn anh trai mình cả đời ở trong tù.

Rối rắm, mâu thuẫn, tự trách, sợ hãi!

Trần Hân thống khổ, cô trầm giọng nói: "Có thể đổi một cách thức khác không?"

Tề Thâm hứng thú nói: "Cách gì?"

Trần Hân gian nan nói: "Tôi đồng ý làm bạn gái cậu."

Nghe như thế, Tề Thâm không nhịn được cười nhạo: "Cậu điên sao? Ai thèm cậu làm bạn gái, tôi theo đuổi cậu, chỉ là muốn trêu đùa cậu, cậu không biết trong trường học đồn cậu như thế nào sao? Tôi cũng không muốn đổ vỏ."

Trong trường học, tuy Trần Hân cũng có tên trong danh sách hoa hậu giảng đường, nhưng, danh tiếng lại tệ nhất, tất cả mọi người đồn, vết sẹo trên cổ Trần Hân, là do sau khi làm kẻ thứ ba bị phát hiện, bị vợ người ta cắt cổ.

Cho nên, rất nhiều người muốn chơi đùa Trần Hân, nhưng lại không muốn yêu đương với cô.

Sắc mặt Trần Hân tái nhợt, cô cười trào phúng chính mình, cô sao có thể không biết mấy tin đồn nhảm kia chứ, nhưng có cách gì ngăn chặn đâu?

Cho dù nói ra nguyên nhân thật sự, bọn họ cũng sẽ tạo ra lời đồn khác.

Lúc lời đồn không phải về bản thân, vĩnh viễn không biết cảm giác vô lực này có bao nhiêu đau lòng.

Trần Hân khẩn cầu: "Cái khác có được không?"

Tề Thâm liếm liếm môi, không kiên nhẫn nói: "Không thể! Tôi theo đuổi cậu lâu như vậy, còn bị anh cậu đánh, dù sao cậu cũng phải bồi thường chứ?"

Nói xong, Tề Thâm liền như hổ đói vồ mồi chụp lấy Trần Hân từ phía sau, Trần Hân bị dọa hoảng hồn, hồn vía lên mây, vội vàng tránh đi, sợ hãi nói: "Tôi cầu xin cậu, tha cho tôi đi!"

Tề Thâm lắc lắc cổ, hung tợn nói: "Trần Hân, đừng được nước làm tới không biết xấu hổ, hôm nay chỉ cần cậu làm tôi thoải mái, tôi cam đoan anh cậu có thể bình yên vô sự đi ra!"

Lòng Trần Hân rơi vào đầm lầy vô tận, vô cùng tuyệt vọng, cô thật sự không muốn dùng cách này cứu anh mình.

Mà Tề Thâm, thấy Trần Hân trầm mặc, lạnh lùng cười: "Dù sao cậu cũng không còn trong trắng, để tôi chơi một lần có làm sao đâu, giả bộ thuần khiết cái gì!"

Trần Hân nghe vậy, thân thể mềm mại run lên, sắc mặt nhợt nhạt, yếu ớt nói: "Tất cả đều là giả."

Tề Thâm khinh thường: "Cái gì giả, cậu muốn tiền phải không? Yên tâm, chờ xong việc, tôi cho cậu mười lăm triệu, được rồi chứ?"

Nói xong, Tề Thâm bổ nhào tới tiếp, lúc này Trần Hân không có trốn tránh, cô ngơ ngác nhìn trần nhà, nước mắt chảy xuống, trong lòng sợ hãi đến cực hạn.

Trần Hân biết, phản kháng là vô dụng, cô không có sức mạnh như Tề Thâm, hơn nữa còn có nhược điểm bị nắm giữ.

Trần Hân gắt gao cắn môi đỏ mọng, máu tươi tràn ngập trong khoang miệng, làm cô hoàn toàn tuyệt vọng, cô không có cách gì, cô biết, một khi Tề Thâm không hài lòng, Trần Chấn Phong rất có thể cả đời không ra được.

Năm năm trước Trần Chấn Phong mất tích, rồi trở về, Trần Hân rất vui mừng, cô không muốn Trần Chấn Phong lại biến mất.

Dù hy sinh chính mình, cũng phải cứu Trần Chấn Phong!

"Vậy mới đúng chứ." Tề Thâm cười dâm, hít hà mùi thơm trên người Trần Hân, say mê nhắm mắt lại, cảm thán: "Thơm quá."

Cái loại mùi thơm cơ thể của mỹ nữ này, khác hoàn toàn mùi nước hoa, sẽ làm người ta nhiệt huyết sôi trào, cả người tê dại như bị điện giật.

Tề Thâm mấy năm nay đe dọa lừa rất nhiều cô gái, nhưng từ sau khi gặp Trần Hân, anh ta liền bị Trần Hân mê hoặc, dù chơi những cô gái khác, trong đầu Tề Thâm, cũng tưởng tượng người đó là Trần Hân.

Hiện giờ, cuối cùng có cơ hội chạm vào Trần Hân, trái tim Tề Thâm vô cùng kích động, tay anh ta cũng run lên, trong mắt lộ vẻ tham lam, chỉ hận không thể một ngụm ăn sạch Trần Hân.

Nhưng, ngay lúc mấu chốt này, điện thoại trên bàn trà vô duyên vang lên, Tề Thâm cau mày, tức giận nói: "Đêm hôm khuya khoắc ai gọi điện thoại chứ?"

Tên đã trên dây, Tề Thâm thật sự không muốn chậm trễ một giây nhưng điện thoại vang lên không ngừng, Tề Thâm tức giận cầm lấy điện thoại, nghe máy, không đợi đối phương mở miệng, liền thô bạo mắng: "Con mẹ nó, ai a? Khuya vậy còn gọi điện thoại?"

"Tao là cha mày!" Một giọng nói hung hăng truyền đến.

"Tao mới là cha mày đó!" Tề Thâm không phục rống lên, trong lòng giận tới bốc hỏa, ai không biết sống chết như vậy, dám kì kèo với mình?

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, sắc mặt Tề Thâm trầm xuống, tiếng này giống như… Thật sự là cha?

"Ba?" Người Tề Thâm run lên, không dám nói gì.

Sau khi cúp điện thoại, cả người Tề Thâm đều run, anh ta xụi lơ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, trong lòng sợ hãi.

Cha anh ta gọi điện thoại tới, chỉ nói cho anh ta một tin.

Chú hai Tề Đức bị người của viện kiểm sát mang đi, tất cả chứng cứ tham ô đút lót đều bị lấy được!

Chỗ dựa lớn nhất của anh ta, không có!

Tin tức này tới quá đột nhiên, giống như sấm giữa trời quang, rất khủng khiếp.

Trần Hân không biết nên làm sao, quan sát Tề Thâm, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn anh ta như mất đi ba hồn bảy vía, Trần Hân biết cơ hội của mình tới.

Trần Hân chậm rãi đứng dậy, rón ra rón rén đi tới cửa.

Nhưng, lúc này Tề Thâm lại ngẩng đầu, đỏ mắt rít gào với Trần Hân: "Từ từ!"

Trần Hân cứng ngắc người tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện