Chương 14: Dòng Điện Kích Thích... Toàn Quân Bị Diệt (2)
Không một ai trong lớp cho rằng hai người có vấn đề, bọn họ chỉ nghĩ là hai người đó đang đùa giỡn pha trò, vì thế liền phá ra cười ha ha, thậm chí còn có một số người cũng hùa nhau đứng lên lắc lư thân thể, phô bày ra vũ đạo đẹp mắt của mình.
Một nữ sinh có gương mặt tròn trịa cũng xung phong đứng lên nhảy một vũ điệu dân tộc, nàng ta linh hoạt đung đưa hông qua trái rồi lại qua phải, trong lúc tình cờ vô ý chạm vào người Cố Tuấn Kiệt, lập tức cũng nối bước hai người bạn ‘xấu số’, bị điện giật đến nỗi nảy tưng người lên.
Xì xì xì...
Ô ô ô...
Toàn thân nữ sinh có gương mặt tròn trịa kia đều bị co quắp, đầu nàng ta lắc lư qua lại đầy lợi hại.
. ..
Lâm Phàm hoàn toàn không để ý đến tình huống diễn ra sau lưng, trong đầu hắn lúc này không có bất kỳ suy nghĩ nào khác ngoại trừ việc nghiên cứu hiệu quả kϊƈɦ thích nhục thân mà dòng điện mang lại.
"Thật là kỳ quái, cảm giác tê dại yếu bớt đi nhiều rồi thì phải."
"Chẳng lẽ là do mình thường xuyên làm thí nghiệm dẫn tới hiệu quả kϊƈɦ thích bởi dòng điện đã bão hòa rồi sao?"
Lâm Phàm lộ ra vẻ ngưng trọng. Xem ra lý luận của hắn và Trương lão đầu đã được chứng minh rồi, những gì bọn họ suy nghĩ đều không sai, lý luận khoa học dưới sự kiên trì của hai người rốt cục cũng có hiệu quả.
Chưa bao giờ hắn bức thiết muốn gặp Trương lão đầu như vậy, hắn rất muốn chia thành quả nghiên cứu này cho ông ta biết.
Nhưng nghĩ tới việc bản thân mình còn phải lưu lại địa phương chán ngắt này không biết tới bao giờ, Lâm Phàm liền cảm thấy cô đơn tịch mịch kinh khủng…
“Ta muốn trở về, lúc nào mới có thể cho ta trở về vậy?” Lâm Phàm rất muốn ngửa đầu lên trời hét lớn.
...
Lâm Phàm rút chìa khoá ra rồi cất vào trong túi, sau đó hắn lắp tốt lại tấm chắn ổ điện rồi mới phủi tay đứng dậy.
"Ồ!"
Lúc này hắn mới phát hiện ra rất nhiều bạn học đều đang ngã sấp dưới mặt đất, có kẻ thì tóc cháy khét lẹt, có kẻ thì miệng sùi bọt mép, có kẻ lại càng kỳ quái hơn, tay chân không hiểu sao co quắp lại.
"Có chuyện gì vậy?"
Lâm Phàm day day trán, hắn không thể nào hiểu được những gia hỏa luôn tự xưng mình là người bình thường kia đang làm trò gì. Ngay cả những bệnh tâm thần mà các bác sĩ luôn hô hào là bệnh nặng nhất ở bệnh viện Thanh Sơn chỗ hắn còn biết là muốn đi ngủ thì phải lên giường nằm nữa là.
Thế mà những học sinh ở đây lại bạ đâu ngủ đấy ngay dưới mặt đất.
"Học tập quả nhiên là một chuyện phải tiêu hao rất nhiều năng lượng đầu óc."
Lâm Phàm rất muốn nhập gia tùy tục chứ không muốn mình trở nên lạc loài ở đây, thế nhưng bàng quang của hắn đã biểu tình rồi, không đi không được.
“Phải tranh thủ đi vệ sinh trước khi lão sư tới thôi.” Lâm Phàm ngẫm nghĩ.
Tiết tiếp theo là lớp số học.
Lão sư số học là một nam nhân trẻ tuổi có mái tóc luôn được chải chuốt rất cẩn thận. Nhắc về người này thì chỉ có duy nhất một từ ngữ để hình dung: Soái!
Trong các cuộc bình chọn âm thầm lẫn công khai của các học sinh trong trường thì anh ta luôn luôn dẫn đầu ngôi vị “lão sư đẹp trai nhất trường”.
Phàm là nữ nhân từ 15 tuổi đến 60 tuổi, không một ai có thể chống đỡ được mị lực của anh ta.
Cộc cộc!
Tiếng bước chân chậm rãi truyền đến.
Ngoài cửa phòng học xuất hiện một bóng người.
"Các bạn học sinh thân yêu, tiếp theo chính là giờ số học mà các ngươi yêu thích nhất..." Lão sư số học giơ tay lên vuốt tóc, bày ra tư thế mà anh ta tự cho rằng là đẹp trai nhất, nhưng rất nhanh giọng nói hồ hởi của anh ta liền biến thành tiếng rú như thể con heo bị chọc tiết.
"A a a a a a. . ."
"Có án mạng, có án mạng, người đâu, mau tới đây, chết người rồi..."
Chỉ chốc lát sau, vốn hành lang lớp học đang an tĩnh bỗng nhiên trở nên ồn ào hỗn loạn kinh khủng.
...
Lâm Phàm sờ sờ ấn ấn lên bụng, không chỉ xả sạch nước mà ngay cả tạp vật trong đại tràng cũng đều được hắn thanh lý sạch sẽ ra ngoài.
Tinh thần sảng kɧօáϊ, thân thể nhẹ nhõm.
Xem ra mới rồi sử dụng chiêu dùng dòng điện để kϊƈɦ thích thân thể quả nhiên rất có hữu dụng đối với việc bài xuất tạp chất.
Lâm Phàm đứng dậy xả trôi nước, vừa nhìn dòng nước xoáy vừa hài lòng gật đầu.
Trêи đường trở về phòng học, bên tai hắn bỗng truyền đến một thanh âm cực kỳ quen thuộc.
"Bí bo! Bí bo! Bí bo!"
Rất nhiều chiếc xe cứu thương ào ào chạy ra khỏi cổng trường Sáng Duy.
Lâm Phàm lẳng lặng đứng trêи lầu bốn nhìn xuống cảnh tượng bên dưới sân trường.
Trường học này quả thật đáng sợ!
Lớp 12 ban (2) phát sinh đại sự, dẫn tới rất nhiều thầy cô và học sinh tò mò vây xem.
Thật ra gọi xe cứu thương là gọi vậy chứ đến tận bây giờ mọi người vẫn chưa hình dung chuyện gì mới vừa xảy ra.
Đang yên đang lành, tự dưng tập thể học sinh trong một lớp đồng loạt đột ngột ngã ngửa xuống đất, thật sự là kỳ lạ.
"Các ngươi nói xem, có phải đám người ban 2 bị người ngoài hành tinh bắt cóc đi nghiên cứu hay không? Mới rồi ta có lén nhìn thấy một bạn học nằm trêи băng ca được y tá khiêng ra xe, trông tay chân cậu ta co quắp ghê lắm kìa."
"Ừm, rất có khả năng này."
"Không đâu, ta nghĩ là giống trong tiểu thuyết hay viết ấy, bộ dáng này của bọn họ chính là độ kiếp thất bại."
"Ngươi im đi, ngươi toàn xem mấy truyện tu tiên gì đâu không."
Thời điểm Lâm Phàm đi đến cửa lớp học thì phát hiện có rất nhiều bạn học đều trố mắt nhìn hắn. Tuy hắn chẳng quen mặt ai trong số này, nhưng vẫn rất lịch sự mỉm cười chào hỏi bọn họ một phen: “Xin chào, khỏe không? Ngày mới vui vẻ!”
Reng reng reng!
Đúng lúc đó, chuông vào tiết vang lên.
Người cũng đã được đưa đi bệnh viện rồi, ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì. Hiện tại chuông vừa vang, tất cả học sinh các lớp lân cận đều ăn ý giải tán.
Trong phòng học vắng vẻ chỉ còn lại có một mình Lâm Phàm lẳng lặng ngồi ở đó.
Bầu không khí an tĩnh đến nỗi hắn gần như đã nghĩ mình được quay lại Thanh Sơn rồi.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm bảng đen rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắn cảm giác trong cơ thể có một luồng khí tức nào đó đang thong thả chảy xuôi khắp thể nội, luồng khí tức ấy đi đến đâu thì thân thể hắn liền dễ chịu theo tới đó.
Thiên Chùy Bách Luyện Pháp.
Đúng như hắn nghĩ, việc tu hành là có thật! Mặc dù không biết công pháp Thiên Chùy Bách Luyện Pháp này từ đâu xuất hiện, nhưng thân thể hắn hiện tại xác thực ngày càng tốt hơn, càng lúc hắn lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Bình luận truyện