Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng
Chương 5: Đối phó Doãn gia, người nào sai khiến?+Beta
Nam Ức Tịnh ít ngày nữa theo Doãn Lưu Quang đến đế đô Nam Hải. Kỳ thật Ma Cung cách đế đô Nam Hải cũng không xa, nếu như cho ngựa chạy nhanh, chỉ mất thời gian một ngày.
Đến đế đô Nam Hải, Doãn Lưu Quang phụng lệnh vào cung gặp Nam Vũ, nhưng Nam Ức Tịnh nhất định không chịu theo hắn đi, nàng nói “Ta không thích hoàng cung, chính ngươi hãy đi đi, ta ở trên đường đi dạo, ngươi về thì đến tìm ta”
Doãn Lưu Quang hơi chau mày, hắn có thể thể cảm giác được trong lời nàng nói, nàng thật sự không thích hoàng cung, nhưng là một khi đã như vậy, nàng vì sao đáp ứng dốc sức giúp Nam Vũ?
Hắn vốn tưởng rằng việc Ma Cung có kho báu, chẳng qua là nàng cố ý thả ra lời đồn đại, chính là muốn khiến cho Nam Hải chú ý, đổi lấy vinh hoa phú quý, nhưng bây giờ xem ra, chuyện cũng không có như vậy. Nói như vậy, chuyện Ma Cung có kho báu là thật, hay là người khác cố ý bịa đặt? Nếu là người khác cố ý bịa đặt, vậy dụng ý là ở đâu?
“Ta đã đáp ứng vì Nam Hải dốc sức, cho dù ta không ở trong cung, Nam Vũ sẽ không làm khó dễ ngươi, làm gì mà ngươi phải bày ra bộ dáng đăm chiêu ủ dột?” Nam Ức Tịnh nhìn đến Doãn Lưu Quang nhíu mày, cho rằng Doãn Lưu Quang vì việc nàng không đi đến hoàng cung làm khó dễ hắn, không khỏi nói.
Doãn Lưu Quang nghe vậy, khóe môi không tự giác gợi lên một chút tươi cười dịu dàng, đối với Nam Ức Tịnh nói “Cung chủ nói rất đúng, vậy làm phiền cung chủ ở chỗ này chờ Lưu Quang một lúc”
Nam Ức Tịnh khoát tay áo ý bảo Doãn Lưu Quang yên tâm dời đi.
Doãn Lưu Quang sau khi rời khỏi, Nam Ức Tịnh liền ở trên đường đi dạo khắp nơi. Đã thật lâu chưa từng đi trên đường, hoặc phải nói là, nàng căn bản đi dạo trên đường có được mấy lần.
Nàng lúc ba tuổi bắt đầu có nhận thức, mẫu hậu liền bức bách nàng học tập các loại thuật mưu kế ứng biến, thời điểm đó nàng cho rằng mẫu hậu vì yêu thương nàng, sợ nàng sau này bị người lợi dụng mới làm như vậy. Sau mới lại hiểu được, bất quá là vì thay ca ca nàng đi làm con tin, thời điểm đó suy nghĩ của nàng thật sai lầm.
Năm tuổi đi Đông Lâm làm con tin, bởi vì muốn che dấu thân phận, chỉ có thể cố gắng không nói, ngày thường ngay cả ra khỏi cánh cửa cũng không dám ra, sợ rước lấy tai họa, sẽ liên lụy đến mẫu hậu và huynh trưởng. Sau khi về nước, lại bởi vì muốn giấu giếm chuyện năm đó, chỉ có thể giả bộ thân thể gầy yếu, chân không ra khỏi cửa. Về sau ở Ma Cung, mỗi ngày mỗi đêm càng liều mạng luyện võ, căn bản không rảnh bận tâm chuyên khác.
Nàng trong mười bảy năm qua, số lần đi trên đường vẻn vẹn chỉ có hai lần. Một lần thời điểm là ở Đông Lâm, Nạp Lan Thần Dật vụng trộm mang nàng đi ra ngoài. Lần tiếp theo là một năm trước, Tiểu Tuyết cực lực yêu cầu mang nàng đi.
Khóe môi nở nụ cười chua xót, bao gồm cả hận ý, trong mắt Nam Ức Tịnh lướt qua một đạo tinh quang thâm thúy.
Trong đời của nàng đây là lần thứ ba đi dạo phố, cũng là lần đầu tiên được chân chính đi dạo phố. Đáng tiếc, dường như có người không muốn cho nàng vui vẻ thoải mái.
Nam Ức Tịnh khẽ nhíu lông mày, trong mắt mang theo tia lạnh lùng lại mang chút mung lung mờ ảo như hoa đào trong sương khói, khóe môi nàng khẽ cười, thân hình lóe lên, xuất hiện trong một ngõ nhỏ.
Nhìn hắc y nhân trong ngõ nhỏ, Nam Ức Tịnh môi mỏng khẽ nhếch phát ra tiếng nói lười biếng “Các hạ là đang tìm ta sao?”
Người áo đen kia nghe được Nam Ức Tịnh nói, dường như hoảng sợ, tiếp theo ánh mắt vẻ mặt lộ ra sự đề phòng, nhìn chằm chằm Nam Ức Tịnh, lạnh lùng mở miệng “Nếu đã bị ngươi phát hiện, muốn chém muốn giết róc thịt tùy ngươi, làm gì cũng được!”
Ánh mắt Nam Ức Tịnh nhìn đến trên ngực người áo đen kia thêu hoa mẫu đơn màu bạc, lộ ra một chút tươi cười hưng phấn, làm như rất không đồng ý lắc đầu, từ từ nói “Như thế nào vừa mở miệng ra lại nói muốn chém muốn giết? Ta không phải ma đầu giết người”
Người áo đen kia nghe được trong lời nói Nam Ức Tịnh lộ vẻ thiên chân vô tà, ánh mắt lại như trước lạnh như băng.
Hắn là ám vệ trong Ám các, cũng là đệ nhất sát thủ Ám các – Đinh Trúc. Ám các nhận được tin tức, nói cung chủ Ma Cung cùng với thiếu chủ Doãn gia đến đế đô Nam Hải, Các chủ đặc biệt phái hắn đi theo dõi cung chủ Ma Cung, xem nàng rốt cuộc muốn làm cái gì, đồng thời cũng chặt chẽ giám thị hành động Doãn gia cùng Nam Hải quốc, thật không ngờ hắn vừa mới đuổi kịp cung chủ Ma Cung , đã bị nàng phát hiện.
Cùng là người trong giang hồ, hắn tự nhiên biết cung chủ Ma Cung không phải người thiện nam tín nữ, nếu đã bị nàng phát hiện hắn theo dõi nàng, võ công của hắn còn kém nàng rất nhiều, lại không chịu nói ra mục đích việc này, tự nhiên chỉ có một con đường chết.
“Đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ sợ hãi” Nam Ức Tịnh thấy ánh mắt Đinh Trúc lạnh như băng nhìn nàng, khóe môi gợi lên một chút tươi cười đùa cợt, từ từ nói. Tuy rằng ngữ điệu nói sợ, nhưng là thần sắc của nàng trong lúc đó đâu có nửa phần sợ hãi? Khóe mắt đuôi lông mày đều để lộ nồng đậm hứng thú.
Bị Nam Ức Tịnh nhìn như vậy, Đinh Trúc chỉ cảm thấy vô thanh vô tức giống như đang bị một con độc xà quấn lên người, sau gáy có một loại cảm giác lạnh lẽo, hắn lạnh lùng mở miệng “Cung chủ Ma Cung không cần lấy ta ra đùa giỡn, ta cái gì cũng sẽ không nói, cung chủ muốn động thủ liền động thủ đi!”
Nam Ức Tịnh nhìn Đinh Trúc giơ đao lên, một bộ dáng muốn cùng nàng đánh một trận liều chết, lại là nhẹ nhàng lắc đầu, thần sắc vẫn như cũ lạnh nhạt, nàng đi một bước tới gần Đinh Trúc, dường như có chút không để ý nói “Chậc chậc, xem ngươi một bộ dáng muốn liều mạng, ngươi có cái gì có thể nói? Đơn giản Các chủ Ám các phái ngươi theo dõi ta, hoặc là đến giám thị Doãn gia?”
Đinh Trúc nghe được trong lời nói Nam Ức Tịnh, không khỏi sửng sốt, không thể tin nhìn Nam Ức Tịnh. Nàng thế nhưng cái gì cũng biết? Các chủ chuẩn bị đối phó với Doãn gia, nhưng là không có để lộ nửa điểm tin tức, nàng làm sao có thể biết?!”
“Ngươi và Doãn gia rốt cuộc có quan hệ gì? Đến đế đô Nam Hải muốn làm cái gì?” Đinh Trúc nghe Nam Ức Tịnh nói, dứt khoát không che dấu, hỏi thẳng Nam Ức Tịnh.
Nam Ức Tịnh khóe môi thoáng lộ ra nụ cười sâu xa, một đôi con ngươi đen bên trong cất giấu giảo hoạt, có chút tùy ý nói “Hoàng đế Nam Hải vì kho báu Ma Cung muốn ta dốc sức phục vụ Nam Hải, về phần Doãn gia sao, ta chỉ là ở nhờ mà thôi”
Thật không ngờ Nam Ức Tịnh thế nhưng lại ‘thẳng thắn’ đem hết thảy sự việc nói cho hắn biết, Đinh Trúc trên mặt không khỏi xuất hiện một tia kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên như thế nào nói tiếp.
“Bây giờ hỏi xong?!” Nam Ức Tịnh thấy Đinh Trúc một bộ dáng không nói, khóe môi hiện lên ý cười, trong con ngươi đen như mực lại toát ra hàn quang lạnh lẽo, nàng thong thả nói “Ta mặc kệ Ám các đang có tâm tư gì, nhưng có một điểm, không nên động đến Doãn Lưu Quang!”
Nàng đến nay còn chưa biết rõ Doãn gia thế lực rốt cuộc có bao nhiêu, nếu giờ phút này khiến người ta động đến Doãn Lưu Quang, Doãn gia này dấu diếm thế lực, chỉ sợ đến lúc đó sẽ khó có thể tìm ra. Huống chi nàng còn cần lợi dụng Doãn Lưu Quang để đối phó, tất nhiên là có kế hoạch.
Nhìn điệu bộ hắn, dường như cũng không phải vì nàng mà đến, như vậy nhất định vì mấy ngày nàng có tiếp xúc qua vài người nên hắn mới tìm đến, bởi vậy nàng cố ý nói thăm dò, quả nhiên hắn vì Doãn gia mà đến. Chính là Ám các vì sao lại động tâm tư Doãn gia? Rốt cuộc là ai sau lưng điều khiển Ám các, chẳng lẽ là Nam Vũ sao?.
Hắn dường như còn chưa có cái bản lĩnh kia, hơn nữa không cần thiết phải vậy. Như vậy rốt cuộc người đó là ai?
Đến đế đô Nam Hải, Doãn Lưu Quang phụng lệnh vào cung gặp Nam Vũ, nhưng Nam Ức Tịnh nhất định không chịu theo hắn đi, nàng nói “Ta không thích hoàng cung, chính ngươi hãy đi đi, ta ở trên đường đi dạo, ngươi về thì đến tìm ta”
Doãn Lưu Quang hơi chau mày, hắn có thể thể cảm giác được trong lời nàng nói, nàng thật sự không thích hoàng cung, nhưng là một khi đã như vậy, nàng vì sao đáp ứng dốc sức giúp Nam Vũ?
Hắn vốn tưởng rằng việc Ma Cung có kho báu, chẳng qua là nàng cố ý thả ra lời đồn đại, chính là muốn khiến cho Nam Hải chú ý, đổi lấy vinh hoa phú quý, nhưng bây giờ xem ra, chuyện cũng không có như vậy. Nói như vậy, chuyện Ma Cung có kho báu là thật, hay là người khác cố ý bịa đặt? Nếu là người khác cố ý bịa đặt, vậy dụng ý là ở đâu?
“Ta đã đáp ứng vì Nam Hải dốc sức, cho dù ta không ở trong cung, Nam Vũ sẽ không làm khó dễ ngươi, làm gì mà ngươi phải bày ra bộ dáng đăm chiêu ủ dột?” Nam Ức Tịnh nhìn đến Doãn Lưu Quang nhíu mày, cho rằng Doãn Lưu Quang vì việc nàng không đi đến hoàng cung làm khó dễ hắn, không khỏi nói.
Doãn Lưu Quang nghe vậy, khóe môi không tự giác gợi lên một chút tươi cười dịu dàng, đối với Nam Ức Tịnh nói “Cung chủ nói rất đúng, vậy làm phiền cung chủ ở chỗ này chờ Lưu Quang một lúc”
Nam Ức Tịnh khoát tay áo ý bảo Doãn Lưu Quang yên tâm dời đi.
Doãn Lưu Quang sau khi rời khỏi, Nam Ức Tịnh liền ở trên đường đi dạo khắp nơi. Đã thật lâu chưa từng đi trên đường, hoặc phải nói là, nàng căn bản đi dạo trên đường có được mấy lần.
Nàng lúc ba tuổi bắt đầu có nhận thức, mẫu hậu liền bức bách nàng học tập các loại thuật mưu kế ứng biến, thời điểm đó nàng cho rằng mẫu hậu vì yêu thương nàng, sợ nàng sau này bị người lợi dụng mới làm như vậy. Sau mới lại hiểu được, bất quá là vì thay ca ca nàng đi làm con tin, thời điểm đó suy nghĩ của nàng thật sai lầm.
Năm tuổi đi Đông Lâm làm con tin, bởi vì muốn che dấu thân phận, chỉ có thể cố gắng không nói, ngày thường ngay cả ra khỏi cánh cửa cũng không dám ra, sợ rước lấy tai họa, sẽ liên lụy đến mẫu hậu và huynh trưởng. Sau khi về nước, lại bởi vì muốn giấu giếm chuyện năm đó, chỉ có thể giả bộ thân thể gầy yếu, chân không ra khỏi cửa. Về sau ở Ma Cung, mỗi ngày mỗi đêm càng liều mạng luyện võ, căn bản không rảnh bận tâm chuyên khác.
Nàng trong mười bảy năm qua, số lần đi trên đường vẻn vẹn chỉ có hai lần. Một lần thời điểm là ở Đông Lâm, Nạp Lan Thần Dật vụng trộm mang nàng đi ra ngoài. Lần tiếp theo là một năm trước, Tiểu Tuyết cực lực yêu cầu mang nàng đi.
Khóe môi nở nụ cười chua xót, bao gồm cả hận ý, trong mắt Nam Ức Tịnh lướt qua một đạo tinh quang thâm thúy.
Trong đời của nàng đây là lần thứ ba đi dạo phố, cũng là lần đầu tiên được chân chính đi dạo phố. Đáng tiếc, dường như có người không muốn cho nàng vui vẻ thoải mái.
Nam Ức Tịnh khẽ nhíu lông mày, trong mắt mang theo tia lạnh lùng lại mang chút mung lung mờ ảo như hoa đào trong sương khói, khóe môi nàng khẽ cười, thân hình lóe lên, xuất hiện trong một ngõ nhỏ.
Nhìn hắc y nhân trong ngõ nhỏ, Nam Ức Tịnh môi mỏng khẽ nhếch phát ra tiếng nói lười biếng “Các hạ là đang tìm ta sao?”
Người áo đen kia nghe được Nam Ức Tịnh nói, dường như hoảng sợ, tiếp theo ánh mắt vẻ mặt lộ ra sự đề phòng, nhìn chằm chằm Nam Ức Tịnh, lạnh lùng mở miệng “Nếu đã bị ngươi phát hiện, muốn chém muốn giết róc thịt tùy ngươi, làm gì cũng được!”
Ánh mắt Nam Ức Tịnh nhìn đến trên ngực người áo đen kia thêu hoa mẫu đơn màu bạc, lộ ra một chút tươi cười hưng phấn, làm như rất không đồng ý lắc đầu, từ từ nói “Như thế nào vừa mở miệng ra lại nói muốn chém muốn giết? Ta không phải ma đầu giết người”
Người áo đen kia nghe được trong lời nói Nam Ức Tịnh lộ vẻ thiên chân vô tà, ánh mắt lại như trước lạnh như băng.
Hắn là ám vệ trong Ám các, cũng là đệ nhất sát thủ Ám các – Đinh Trúc. Ám các nhận được tin tức, nói cung chủ Ma Cung cùng với thiếu chủ Doãn gia đến đế đô Nam Hải, Các chủ đặc biệt phái hắn đi theo dõi cung chủ Ma Cung, xem nàng rốt cuộc muốn làm cái gì, đồng thời cũng chặt chẽ giám thị hành động Doãn gia cùng Nam Hải quốc, thật không ngờ hắn vừa mới đuổi kịp cung chủ Ma Cung , đã bị nàng phát hiện.
Cùng là người trong giang hồ, hắn tự nhiên biết cung chủ Ma Cung không phải người thiện nam tín nữ, nếu đã bị nàng phát hiện hắn theo dõi nàng, võ công của hắn còn kém nàng rất nhiều, lại không chịu nói ra mục đích việc này, tự nhiên chỉ có một con đường chết.
“Đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ sợ hãi” Nam Ức Tịnh thấy ánh mắt Đinh Trúc lạnh như băng nhìn nàng, khóe môi gợi lên một chút tươi cười đùa cợt, từ từ nói. Tuy rằng ngữ điệu nói sợ, nhưng là thần sắc của nàng trong lúc đó đâu có nửa phần sợ hãi? Khóe mắt đuôi lông mày đều để lộ nồng đậm hứng thú.
Bị Nam Ức Tịnh nhìn như vậy, Đinh Trúc chỉ cảm thấy vô thanh vô tức giống như đang bị một con độc xà quấn lên người, sau gáy có một loại cảm giác lạnh lẽo, hắn lạnh lùng mở miệng “Cung chủ Ma Cung không cần lấy ta ra đùa giỡn, ta cái gì cũng sẽ không nói, cung chủ muốn động thủ liền động thủ đi!”
Nam Ức Tịnh nhìn Đinh Trúc giơ đao lên, một bộ dáng muốn cùng nàng đánh một trận liều chết, lại là nhẹ nhàng lắc đầu, thần sắc vẫn như cũ lạnh nhạt, nàng đi một bước tới gần Đinh Trúc, dường như có chút không để ý nói “Chậc chậc, xem ngươi một bộ dáng muốn liều mạng, ngươi có cái gì có thể nói? Đơn giản Các chủ Ám các phái ngươi theo dõi ta, hoặc là đến giám thị Doãn gia?”
Đinh Trúc nghe được trong lời nói Nam Ức Tịnh, không khỏi sửng sốt, không thể tin nhìn Nam Ức Tịnh. Nàng thế nhưng cái gì cũng biết? Các chủ chuẩn bị đối phó với Doãn gia, nhưng là không có để lộ nửa điểm tin tức, nàng làm sao có thể biết?!”
“Ngươi và Doãn gia rốt cuộc có quan hệ gì? Đến đế đô Nam Hải muốn làm cái gì?” Đinh Trúc nghe Nam Ức Tịnh nói, dứt khoát không che dấu, hỏi thẳng Nam Ức Tịnh.
Nam Ức Tịnh khóe môi thoáng lộ ra nụ cười sâu xa, một đôi con ngươi đen bên trong cất giấu giảo hoạt, có chút tùy ý nói “Hoàng đế Nam Hải vì kho báu Ma Cung muốn ta dốc sức phục vụ Nam Hải, về phần Doãn gia sao, ta chỉ là ở nhờ mà thôi”
Thật không ngờ Nam Ức Tịnh thế nhưng lại ‘thẳng thắn’ đem hết thảy sự việc nói cho hắn biết, Đinh Trúc trên mặt không khỏi xuất hiện một tia kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên như thế nào nói tiếp.
“Bây giờ hỏi xong?!” Nam Ức Tịnh thấy Đinh Trúc một bộ dáng không nói, khóe môi hiện lên ý cười, trong con ngươi đen như mực lại toát ra hàn quang lạnh lẽo, nàng thong thả nói “Ta mặc kệ Ám các đang có tâm tư gì, nhưng có một điểm, không nên động đến Doãn Lưu Quang!”
Nàng đến nay còn chưa biết rõ Doãn gia thế lực rốt cuộc có bao nhiêu, nếu giờ phút này khiến người ta động đến Doãn Lưu Quang, Doãn gia này dấu diếm thế lực, chỉ sợ đến lúc đó sẽ khó có thể tìm ra. Huống chi nàng còn cần lợi dụng Doãn Lưu Quang để đối phó, tất nhiên là có kế hoạch.
Nhìn điệu bộ hắn, dường như cũng không phải vì nàng mà đến, như vậy nhất định vì mấy ngày nàng có tiếp xúc qua vài người nên hắn mới tìm đến, bởi vậy nàng cố ý nói thăm dò, quả nhiên hắn vì Doãn gia mà đến. Chính là Ám các vì sao lại động tâm tư Doãn gia? Rốt cuộc là ai sau lưng điều khiển Ám các, chẳng lẽ là Nam Vũ sao?.
Hắn dường như còn chưa có cái bản lĩnh kia, hơn nữa không cần thiết phải vậy. Như vậy rốt cuộc người đó là ai?
Bình luận truyện