Cuồng Hoan Đi! Loài Người
Chương 14: Hoàn thành trò chơi
Editor: mèomỡ
Bóng người lưng còng dùng tư thế quái dị bò từ vách tường xuống nơi anh ta nấp, cũng dần dần xuất hiện rõ trước mặt anh ta.
Tóc trắng rối bù xõa trên mặt, đôi mắt màu xanh âm u phát ra ánh sáng lập lòe nguy hiểm, mà miệng mũi dưới hai mắt…. Lại giống miệng mũi mèo như đúc!
Cái miệng há to, lộ ra răng nanh trắng hếu. Còn có chút chất lỏng tanh hôi nhỏ giọt, rơi xuống mặt Cổ Nhân.
Hai tay bám trên tường đất mọc ra móng vuốt vừa dài vừa sắc bén. Những móng vuốt kia thậm chí có thể dễ dàng cắm vào trong vách tường, giúp nó bám được trên mặt tường thẳng đứng.
Đồng tử của Cổ Nhân co lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nửa người nửa mèo, cơ thể không ngừng run rẩy, sợ đến mức muốn tè ra quần.
Giờ phút này, anh ta thậm chí còn nảy sinh ra một suy nghĩ trong đầu: Nếu như có thể, anh ta thà rằng bị nổ đầu mà chết!
Ít nhất, nổ đầu chỉ cần chớp mắt là tạch, có khi còn không cảm nhận được đau đớn. Mà con quái vật trước mắt này, không chỉ sẽ giết anh ta, còn có thể sẽ xé nát anh ta ra nuốt vào bụng!
Một bước, sau đó lại một bước. Quái vật chẳng mấy chốc đã đến gần Cổ Nhân, anh ta cũng đã có thể ngửi thấy rõ ràng mùi tanh hôi trên người nó.
Chết chắc rồi… Nhất định là chết chắc rồi…
Cổ Nhân tuyệt vọng mà nhìn nó nâng lên chân trước…. Nó sắp tấn công anh ta rồi!
Tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Cổ Nhân đứng chôn chân tại chỗ không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn móng vuốt sắc bén của nó vồ về phía đầu mình!
Nhưng mà, đau đớn hoặc tử vong trong dự kiến lại không đến.
Chân trước với móng vuốt sắc nhọn lướt qua bên tai Cổ Nhân, đặt lên mặt tường.
Cổ Nhân ngẩn người, cố gắng liếc mắt nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy nó lại bò theo mặt tường ra đằng sau anh ta…
Nơi đó là một đống củi.
Mắt anh ta không thể nhìn thấy phía sau, chỉ nghe được tiếng sột soạt.
Quái vật bới loạn chồng củi, cũng nhanh chóng tìm được bọc vải nhét bên trong.
Miệng nó phát ra tiếng “Xịt” nho nhỏ, sau đó liền nhét bao vải vào miệng.
Nhưng lớp vải phía ngoài khiến nó không ăn được, nó lại nhổ ra, dùng móng tay sắc bén như dao cào cào.
Lớp vải phía ngoài rách ra, để lộ vật thể màu đỏ bên trong
Quái vật có vẻ vui sướng, cái miệng giống miệng mèo lập tức há to đến cực hạn, chớp mắt đã nhét cả bọc vải vào mồm, dùng sức mà nhai nuốt.
Đúng vào lúc này, một cái bóng nhanh như sói thoắt cái từ góc tường bên trái phòng lao ra, dùng tốc độ cực nhanh vồ về phía con quái vật!
Trong đêm tối yên tĩnh tiếng sủa ‘gâu gâu’ đầy khí thế hung mãnh càng trở nên vang dội!
Quái vật mới vừa rồi còn đang thưởng thức mỹ thực lập tức ré lên một tiếng như tiếng mèo, cũng vội xoay người chạy thục mạng về phía ngược lại.
Con chó săn màu vàng đen thân hình cường tráng lập tức đuổi theo, chỉ chưa đến mười giây đã đuổi theo con quái vật, biến mất trong bóng tối.
Khi Cổ Nhân còn đang sững sờ thì một bàn tay khẽ vỗ lên vai anh ta.
Đến lúc này, anh ta mới chợt nhận ra mình có thể cử động rồi.
Anh ta quay đầu lại liền nhìn thấy Tống Tân đang ôm con mèo mướp, đằng sau cô là thiếu niên nhà hàng xóm.
Tống Tân nhìn thấy Cổ Nhân không sao, thầm nghĩ trong lòng, cũng may lưỡi Uông Minh có tác dụng, nếu không anh ta không chết cũng trọng thương.
Buổi sáng hôm nay cô đi cắt lưỡi Uông Minh, sau đó giao cho Hạ Nghị giấu ở đây.
Ngoài ra cô còn bảo Hạ Nghị chặt tay chân thi thể Uông Minh, để đề phòng khả năng quái vật vứt bỏ thi thể bà Thẩm mà nhập vào Uông Minh.
Nửa thật nửa giả mà lừa Cổ Nhân cũng là bất đắc dĩ…. Đổi thành bất cứ ai, đều sẽ không đồng ý mạo hiểm nguy hiểm làm mồi nhử.
Huống chi…
Buổi chiều cô đã tìm được thi thể bà Thẩm, còn giấu ở một nơi xa chỗ này, chính là để phòng ngừa con mèo kia sẽ đem thi thể đến nơi khác.
Đợi cho đến đêm, con mèo nhập vào cơ thể người, thân thể nó sẽ ở nguyên vị trí giống như đã chết.
Mà Tống Tân nhất định phải nhân lúc này lấy thi thể của nó, chạy về nhà họ Mã.
Nhưng tốc độ của cô đương nhiên kém con quái vật kia, cho nên người bị làm mồi nhử có tỷ lệ rất cao sẽ chết.
Khi cô vạch ra kế hoạch này thì đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng Cổ Nhân sẽ chết.
Cũng may cái đầu lưỡi kia kéo dài được chút thời gian.
Tống Tân không chắc lưỡi có hữu dụng hay không, chỉ là căn cứ vào thi thể vợ chồng Mã Quý cô thấy sáng nay mà suy đoán rằng con quái vật này hẳn là rất thích ăn đầu lưỡi.
Nếu không nó cũng sẽ không bỏ lại cả cái đầu mà chỉ ăn mỗi lưỡi.
Cổ Nhân lúc này đã hoàn hồn, căm tức nhìn Tống Tân, đang định chất vấn thì con mèo mướp nhìn như đã chết kia đột nhiên sống lại!
Nó hơi nhúc nhích, dường như nhận ra có chuyện không ổn nên lập tức muốn chạy.
Nhưng nó giãy giãy lại phát hiện mình vẫn nằm trong lòng Tống Tân…. Trên thân thể nó chẳng biết từ lúc nào đã bị quấn mấy vòng dây thừng, dây thừng buộc nó và cánh tay Tống Tân lại với nhau!
Hai mắt nó trợn to lập lòe trong bóng tối, bốn cái chân đạp đạp khua khoắng, miệng phát ra tiếng kêu ô ô quỷ dị… Nghe cực kỳ giống tiếng trẻ con khóc.
Đúng vào lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn dồn dập vang lên từ bên phải phòng, đồng thời còn kèm theo tiếng người đàn ông mặc vest chửi bới.
Tống Tân nhếch môi, bình tĩnh nhận lấy con dao từ tay thiếu niên. Khi thành viên đội xanh vừa từ khúc cua chạy tới, cô liền dùng sức đâm vào tim con mèo.
Mũi đao xuyên qua thân thể nó, thậm chí còn có đâm một chút vào cánh tay cô.
Khi vừa cảm nhận được đau đớn thì trên bầu trời đen như mực đột nhiên xuất hiện vô số pháo hoa nhiều màu rực rỡ.
Trong tiếng pháo nổ, giọng “Chúng nó” lại vang lên, giọng điệu vô cùng vui sướng…
“Chúc mừng người chơi đội đỏ đã hoàn thành trận đấu đầu tiên! Quả là kích thích quớ đi thôi! Vung hoa vung hoa~”
“Chúc mừng người chơi số 3003 Tống Tân, được 1458 người xem ở hành tinh chúng tôi ủng hộ! Sau khi cô thành công hoàn ba trận sẽ được một phần quà lớn bí mật nha!”
“Đồng thời chúng tôi cũng vô cùng lấy làm tiếc cho đội xanh, tất cả thành viên đội xanh đã thua, sau khi trò chơi chấm dứt lập tức loại!”
“Ố kê, sau đây thì…. Trò chơi kết thúc.”
Vừa dứt lời, các người chơi đội xanh chỉ kịp phát ra một tiếng hét tuyệt vọng bất lực, ngay sau đó, đầu bốn người đồng thời nổ tung.
Giống như… Màn pháo hoa đầy trời kia vậy.
Cùng lúc đó, cảnh tượng trước mắt Tống Tân bỗng nhiên biến đổi.
Đêm tối yên tĩnh, nhà cao tầng san sát, một chút ánh sáng từ trong nhà chiếu ra cộng thêm đèn đường khiến cô nhìn thấy khu chung cư quen thuộc. Quay đầu, phía sau là cửa hàng bánh bao đã đóng cưa.
Trên mặt đất còn có máu, nhưng thi thể đã không thấy đâu rồi.
Xung quanh dường như không có ai, Tống Tân chỉ thấy bóng người in trên cửa sổ.
Nếu như là bình thường, dù là đêm khuya thì thành phố này cũng sẽ không yên tĩnh như thế…. Có lẽ dùng lặng ngắt như tờ để hình dung càng phù hợp hơn.
Tống Tân đứng tại chỗ một lát, đưa tay vén mái tóc rối bời, rồi mới cất bước đi về nhà.
Nhà cô chỉ là một căn hộ nhỏ một phòng ngủ, một phòng khách, thêm bếp, nhà vệ sinh và ban công, một người ở là vừa vặn.
Chiếc điện thoại đột nhiên biến mất lúc bước vào trò chơi đã lại xuất trong túi quần, chìa khóa cũng ở trong đó.
Tống Tân rút chìa khóa mở cử. Nhìn gian phòng đen kịt, cô liền đưa tay bật đèn.
Cũng may… Mặc dù cả thế giới đều đen, ít nhất đèn điện vẫn dùng được.
Việc đầu tiên sau khi Tống Tân về đến nhà đó là tìm quần áo đi tắm nước nóng, sau đó lên giường nằm.
Khi quay về với cái ‘hang ổ nhỏ’ quen thuộc, thể xác và tinh thần mệt mỏi cuối cùng cũng có thể an tâm thư giãn được đôi chút.
Cô cầm điện thoại lên lại phát hiện đã hoàn toàn không có tín hiệu, mạng cũng không dùng được.
Nút ấn trên cổ tay cũng không phản ứng, hẳn là vì cô đã rời khỏi trò chơi.
Tống Tân dựa vào gối, đột nhiên không biết làm gì.
Cô nghĩ nghĩ, liền cầm đạo cụ đặt trên tủ đầu giường tới.
Cái thẻ đạo cụ kia khi lật qua mặt trước luôn hiện lên hướng dẫn sử dụng. Mà cục đá kia… Cũng vẫn không có tí tẹo phản ứng nào.
Tống Tân có chút buồn cười, cục đá này không khác những cục đá ven đường là mấy, chắc chỉ là cục đá bình thường mà thôi. Cô lại cứ giữ kè kè bên mình, đúng là quá ngốc.
Chẳng lẽ lúc đánh nhau với người ta, dùng cục đá này đập bể đầu đối phương sao?
Cô tiện tay đặt cục đá lên tủ đầu giường, thẻ đạo cụ thì nhét dưới gối, cắm tai nghe vào điện thoại, nghe kể chuyện từ từ chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này cũng không an ổn, cô mơ thấy trên bầu trời đột nhiên tối đen xuất hiện một khuôn mặt khổng lồ há miệng nuốt người đi đường, nhai nhai, cuối cùng xương rơi xuống còn đập chết vài người đang hốt hoảng chạy thục mạng.
Khi cô suýt chút nữa cũng bị hút lên ăn tươi nuốt sống thì bỗng giật mình tỉnh lại.
Ba giờ sáng, cô bật đèn đầu giường lên, trong lúc miên man suy nghĩ lại từ từ ngủ thiếp đi.
Lần này cô lại mơ thấy một giấc mơ hoang đường nữa.
Cô nhặt được một cục đá vô cùng bẩn, vừa định ném đi thì cục đá này lại lên tiếng.
Nó nói: “Ném tôi đi cô sẽ phải hối hận!”
Không biết tại sao, ở trong mộng Tống Tân còn có thể trông thấy cục đá có một khuôn mặt cực kỳ kiêu ngạo.
Vốn định ngày mai sẽ vứt cục đá với đống đồ bỏ trong nhà, nhưng khi Tống Tân tỉnh lại nhìn thấy cục đá này thì không thể không nghĩ tới câu nói trong mơ kia.
Hay là giữ lại đi…. Trong nhà không phải còn có quả hạch đào sao? Kích cỡ cục đá này có lẽ không đập chết người được, nhưng đập quả hạch đào thì vẫn í zỳ.
Mười giờ sáng, Tống Tân ở trong nhà rảnh rỗi đến phát chán liền ra ngoài, thói quen trước kia mà chạy bộ buổi sáng…. Nhưng, có lẽ nên coi như chạy bộ đêm khuya thì đúng hơn? Dù sao thì bầu trời vẫn còn đen sì như mực.
Nhưng khi cô ra ngoài mới phát hiện thế giới bên ngoài đã loạn cào cào lên rồi.
Đêm qua cô không nhìn kỹ mà về nhà luôn, nhưng hiện tại cô mới chú ý tới cửa của siêu thị nhỏ dưới tầng không biết đã bị phá hỏng từ bao giờ. Trong siêu thị vung vãi hàng hóa, thậm chí còn vãi ra tận ngoài đường.
Cô đi ngang qua thì một đứa nhỏ tám tuổi đang từ trong chạy ra, trong lòng còn ôm một túi đựng kẹo.
Nhìn thấy Tống Tân, nó cũng không hề chột dạ, chỉ tăng tốc chạy về phía chung cư, giống như sợ cô sẽ xông lên cướp đồ vậy.
Tống Tân nhíu mày, đi vào siêu thị nhìn một lượt mới phát hiện hàng hóa còn lại đều là đồ dùng hằng ngày, mà thức ăn và nước uống thì đã chẳng còn mấy.
Cô mới chợt nhận ra, thì ra thế giới này đã loạn đến như vậy rồi.
Bên ngoài còn loạn hơn, dọc theo lối đi bộ mấy bước, cô liền nhìn thấy một chiếc minubus cố tình đâm vào cửa chính một cửa hàng nằm bên đường,
Sau khi đâm vỡ cửa kính, xe lùi lại một chút, liền có hai người đàn ông xuống xe. Bọn họ cầm hai cái thùng rỗng, đi vào cửa hàng.
Cửa hàng kia ngày nào Tống Tân cũng đi qua, nếu như nhớ không lầm… Là tiệm tạp hóa do một đôi vợ chồng già mở.
Đôi vợ chồng già khoảng sáu, bảy mươi tuổi. Bình thường luôn tươi cười đón khách, nhìn có vẻ rất ôn hòa dễ gần. Mà nơi ở của bọn họ chính là gian nhỏ sau cửa hàng.
Nói cách khác, nếu như đôi vợ chồng này còn sống thì lúc này họ đang ở trong kia.
Tống Tân không muốn xen vào việc của người khác, cô cũng không cho là mình có thể đánh thắng hai người đàn ông khoẻ mạnh
Cô quay đầu đi về, sau khi đi mấy bước liền ngừng chân, lại quay lại.
Trong quán có chút động tĩnh, dường như là hai người đàn ông đang chuyển đồ. Mà kèm theo đó là một giọng nói già nua: “Van xin các cậu… Ít nhất cũng để lại một ít, bà nhà tôi không được khỏe…”
Hai người đàn ông mắng chửi mấy câu, một người trong đó còn nói: “Không phải càng tốt sao? Lũ già chúng mày sống chỉ lãng phí lương thực, chết đói mẹ luôn đi!”
Tống Tân vừa đi về vừa lặng lẽ nhìn vào trong quán.
Hai người kia đang nhét đồ vào thùng, cũng không ngừng đe dọa ông bà cụ, hoàn toàn không để ý đến Tống Tân đi ngang qua.
Cô liền dừng bước, mặt quay về phía cửa hàng, chân lại rón rén lùi về sau, chẳng mấy chốc đã đến bên chiếc xe.
Cô nghiêng đầu nhìn cửa xe không đóng, khẽ mỉm cười, sau đó mở cửa chui vào, giẫm chân ga, thuần thục mà quẹo trái phi ra đường lớn.
Qua kính chiếu hậu, cô thấy hai người đàn ông kia đang tức giận đuổi theo cô. Đáng tiếc chẳng bao lâu bọn họ đã chạy hết nổi rồi, chỉ có thể dừng lại, vừa thở vừa chửi.
Tống Tân dừng xe, quay đầu nhìn đồ ăn trong xe, hơi nhướng mày, lại quay đầu xe lái ngược về.
Cô hạ cửa kính xe xuống một chút, khi đi ngang qua hai người đàn ông kia thì hô to: “Cảm ơn nhé!”
Suýt nữa thì khiến bọn họ tức chết.
Bóng người lưng còng dùng tư thế quái dị bò từ vách tường xuống nơi anh ta nấp, cũng dần dần xuất hiện rõ trước mặt anh ta.
Tóc trắng rối bù xõa trên mặt, đôi mắt màu xanh âm u phát ra ánh sáng lập lòe nguy hiểm, mà miệng mũi dưới hai mắt…. Lại giống miệng mũi mèo như đúc!
Cái miệng há to, lộ ra răng nanh trắng hếu. Còn có chút chất lỏng tanh hôi nhỏ giọt, rơi xuống mặt Cổ Nhân.
Hai tay bám trên tường đất mọc ra móng vuốt vừa dài vừa sắc bén. Những móng vuốt kia thậm chí có thể dễ dàng cắm vào trong vách tường, giúp nó bám được trên mặt tường thẳng đứng.
Đồng tử của Cổ Nhân co lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nửa người nửa mèo, cơ thể không ngừng run rẩy, sợ đến mức muốn tè ra quần.
Giờ phút này, anh ta thậm chí còn nảy sinh ra một suy nghĩ trong đầu: Nếu như có thể, anh ta thà rằng bị nổ đầu mà chết!
Ít nhất, nổ đầu chỉ cần chớp mắt là tạch, có khi còn không cảm nhận được đau đớn. Mà con quái vật trước mắt này, không chỉ sẽ giết anh ta, còn có thể sẽ xé nát anh ta ra nuốt vào bụng!
Một bước, sau đó lại một bước. Quái vật chẳng mấy chốc đã đến gần Cổ Nhân, anh ta cũng đã có thể ngửi thấy rõ ràng mùi tanh hôi trên người nó.
Chết chắc rồi… Nhất định là chết chắc rồi…
Cổ Nhân tuyệt vọng mà nhìn nó nâng lên chân trước…. Nó sắp tấn công anh ta rồi!
Tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Cổ Nhân đứng chôn chân tại chỗ không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn móng vuốt sắc bén của nó vồ về phía đầu mình!
Nhưng mà, đau đớn hoặc tử vong trong dự kiến lại không đến.
Chân trước với móng vuốt sắc nhọn lướt qua bên tai Cổ Nhân, đặt lên mặt tường.
Cổ Nhân ngẩn người, cố gắng liếc mắt nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy nó lại bò theo mặt tường ra đằng sau anh ta…
Nơi đó là một đống củi.
Mắt anh ta không thể nhìn thấy phía sau, chỉ nghe được tiếng sột soạt.
Quái vật bới loạn chồng củi, cũng nhanh chóng tìm được bọc vải nhét bên trong.
Miệng nó phát ra tiếng “Xịt” nho nhỏ, sau đó liền nhét bao vải vào miệng.
Nhưng lớp vải phía ngoài khiến nó không ăn được, nó lại nhổ ra, dùng móng tay sắc bén như dao cào cào.
Lớp vải phía ngoài rách ra, để lộ vật thể màu đỏ bên trong
Quái vật có vẻ vui sướng, cái miệng giống miệng mèo lập tức há to đến cực hạn, chớp mắt đã nhét cả bọc vải vào mồm, dùng sức mà nhai nuốt.
Đúng vào lúc này, một cái bóng nhanh như sói thoắt cái từ góc tường bên trái phòng lao ra, dùng tốc độ cực nhanh vồ về phía con quái vật!
Trong đêm tối yên tĩnh tiếng sủa ‘gâu gâu’ đầy khí thế hung mãnh càng trở nên vang dội!
Quái vật mới vừa rồi còn đang thưởng thức mỹ thực lập tức ré lên một tiếng như tiếng mèo, cũng vội xoay người chạy thục mạng về phía ngược lại.
Con chó săn màu vàng đen thân hình cường tráng lập tức đuổi theo, chỉ chưa đến mười giây đã đuổi theo con quái vật, biến mất trong bóng tối.
Khi Cổ Nhân còn đang sững sờ thì một bàn tay khẽ vỗ lên vai anh ta.
Đến lúc này, anh ta mới chợt nhận ra mình có thể cử động rồi.
Anh ta quay đầu lại liền nhìn thấy Tống Tân đang ôm con mèo mướp, đằng sau cô là thiếu niên nhà hàng xóm.
Tống Tân nhìn thấy Cổ Nhân không sao, thầm nghĩ trong lòng, cũng may lưỡi Uông Minh có tác dụng, nếu không anh ta không chết cũng trọng thương.
Buổi sáng hôm nay cô đi cắt lưỡi Uông Minh, sau đó giao cho Hạ Nghị giấu ở đây.
Ngoài ra cô còn bảo Hạ Nghị chặt tay chân thi thể Uông Minh, để đề phòng khả năng quái vật vứt bỏ thi thể bà Thẩm mà nhập vào Uông Minh.
Nửa thật nửa giả mà lừa Cổ Nhân cũng là bất đắc dĩ…. Đổi thành bất cứ ai, đều sẽ không đồng ý mạo hiểm nguy hiểm làm mồi nhử.
Huống chi…
Buổi chiều cô đã tìm được thi thể bà Thẩm, còn giấu ở một nơi xa chỗ này, chính là để phòng ngừa con mèo kia sẽ đem thi thể đến nơi khác.
Đợi cho đến đêm, con mèo nhập vào cơ thể người, thân thể nó sẽ ở nguyên vị trí giống như đã chết.
Mà Tống Tân nhất định phải nhân lúc này lấy thi thể của nó, chạy về nhà họ Mã.
Nhưng tốc độ của cô đương nhiên kém con quái vật kia, cho nên người bị làm mồi nhử có tỷ lệ rất cao sẽ chết.
Khi cô vạch ra kế hoạch này thì đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng Cổ Nhân sẽ chết.
Cũng may cái đầu lưỡi kia kéo dài được chút thời gian.
Tống Tân không chắc lưỡi có hữu dụng hay không, chỉ là căn cứ vào thi thể vợ chồng Mã Quý cô thấy sáng nay mà suy đoán rằng con quái vật này hẳn là rất thích ăn đầu lưỡi.
Nếu không nó cũng sẽ không bỏ lại cả cái đầu mà chỉ ăn mỗi lưỡi.
Cổ Nhân lúc này đã hoàn hồn, căm tức nhìn Tống Tân, đang định chất vấn thì con mèo mướp nhìn như đã chết kia đột nhiên sống lại!
Nó hơi nhúc nhích, dường như nhận ra có chuyện không ổn nên lập tức muốn chạy.
Nhưng nó giãy giãy lại phát hiện mình vẫn nằm trong lòng Tống Tân…. Trên thân thể nó chẳng biết từ lúc nào đã bị quấn mấy vòng dây thừng, dây thừng buộc nó và cánh tay Tống Tân lại với nhau!
Hai mắt nó trợn to lập lòe trong bóng tối, bốn cái chân đạp đạp khua khoắng, miệng phát ra tiếng kêu ô ô quỷ dị… Nghe cực kỳ giống tiếng trẻ con khóc.
Đúng vào lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn dồn dập vang lên từ bên phải phòng, đồng thời còn kèm theo tiếng người đàn ông mặc vest chửi bới.
Tống Tân nhếch môi, bình tĩnh nhận lấy con dao từ tay thiếu niên. Khi thành viên đội xanh vừa từ khúc cua chạy tới, cô liền dùng sức đâm vào tim con mèo.
Mũi đao xuyên qua thân thể nó, thậm chí còn có đâm một chút vào cánh tay cô.
Khi vừa cảm nhận được đau đớn thì trên bầu trời đen như mực đột nhiên xuất hiện vô số pháo hoa nhiều màu rực rỡ.
Trong tiếng pháo nổ, giọng “Chúng nó” lại vang lên, giọng điệu vô cùng vui sướng…
“Chúc mừng người chơi đội đỏ đã hoàn thành trận đấu đầu tiên! Quả là kích thích quớ đi thôi! Vung hoa vung hoa~”
“Chúc mừng người chơi số 3003 Tống Tân, được 1458 người xem ở hành tinh chúng tôi ủng hộ! Sau khi cô thành công hoàn ba trận sẽ được một phần quà lớn bí mật nha!”
“Đồng thời chúng tôi cũng vô cùng lấy làm tiếc cho đội xanh, tất cả thành viên đội xanh đã thua, sau khi trò chơi chấm dứt lập tức loại!”
“Ố kê, sau đây thì…. Trò chơi kết thúc.”
Vừa dứt lời, các người chơi đội xanh chỉ kịp phát ra một tiếng hét tuyệt vọng bất lực, ngay sau đó, đầu bốn người đồng thời nổ tung.
Giống như… Màn pháo hoa đầy trời kia vậy.
Cùng lúc đó, cảnh tượng trước mắt Tống Tân bỗng nhiên biến đổi.
Đêm tối yên tĩnh, nhà cao tầng san sát, một chút ánh sáng từ trong nhà chiếu ra cộng thêm đèn đường khiến cô nhìn thấy khu chung cư quen thuộc. Quay đầu, phía sau là cửa hàng bánh bao đã đóng cưa.
Trên mặt đất còn có máu, nhưng thi thể đã không thấy đâu rồi.
Xung quanh dường như không có ai, Tống Tân chỉ thấy bóng người in trên cửa sổ.
Nếu như là bình thường, dù là đêm khuya thì thành phố này cũng sẽ không yên tĩnh như thế…. Có lẽ dùng lặng ngắt như tờ để hình dung càng phù hợp hơn.
Tống Tân đứng tại chỗ một lát, đưa tay vén mái tóc rối bời, rồi mới cất bước đi về nhà.
Nhà cô chỉ là một căn hộ nhỏ một phòng ngủ, một phòng khách, thêm bếp, nhà vệ sinh và ban công, một người ở là vừa vặn.
Chiếc điện thoại đột nhiên biến mất lúc bước vào trò chơi đã lại xuất trong túi quần, chìa khóa cũng ở trong đó.
Tống Tân rút chìa khóa mở cử. Nhìn gian phòng đen kịt, cô liền đưa tay bật đèn.
Cũng may… Mặc dù cả thế giới đều đen, ít nhất đèn điện vẫn dùng được.
Việc đầu tiên sau khi Tống Tân về đến nhà đó là tìm quần áo đi tắm nước nóng, sau đó lên giường nằm.
Khi quay về với cái ‘hang ổ nhỏ’ quen thuộc, thể xác và tinh thần mệt mỏi cuối cùng cũng có thể an tâm thư giãn được đôi chút.
Cô cầm điện thoại lên lại phát hiện đã hoàn toàn không có tín hiệu, mạng cũng không dùng được.
Nút ấn trên cổ tay cũng không phản ứng, hẳn là vì cô đã rời khỏi trò chơi.
Tống Tân dựa vào gối, đột nhiên không biết làm gì.
Cô nghĩ nghĩ, liền cầm đạo cụ đặt trên tủ đầu giường tới.
Cái thẻ đạo cụ kia khi lật qua mặt trước luôn hiện lên hướng dẫn sử dụng. Mà cục đá kia… Cũng vẫn không có tí tẹo phản ứng nào.
Tống Tân có chút buồn cười, cục đá này không khác những cục đá ven đường là mấy, chắc chỉ là cục đá bình thường mà thôi. Cô lại cứ giữ kè kè bên mình, đúng là quá ngốc.
Chẳng lẽ lúc đánh nhau với người ta, dùng cục đá này đập bể đầu đối phương sao?
Cô tiện tay đặt cục đá lên tủ đầu giường, thẻ đạo cụ thì nhét dưới gối, cắm tai nghe vào điện thoại, nghe kể chuyện từ từ chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này cũng không an ổn, cô mơ thấy trên bầu trời đột nhiên tối đen xuất hiện một khuôn mặt khổng lồ há miệng nuốt người đi đường, nhai nhai, cuối cùng xương rơi xuống còn đập chết vài người đang hốt hoảng chạy thục mạng.
Khi cô suýt chút nữa cũng bị hút lên ăn tươi nuốt sống thì bỗng giật mình tỉnh lại.
Ba giờ sáng, cô bật đèn đầu giường lên, trong lúc miên man suy nghĩ lại từ từ ngủ thiếp đi.
Lần này cô lại mơ thấy một giấc mơ hoang đường nữa.
Cô nhặt được một cục đá vô cùng bẩn, vừa định ném đi thì cục đá này lại lên tiếng.
Nó nói: “Ném tôi đi cô sẽ phải hối hận!”
Không biết tại sao, ở trong mộng Tống Tân còn có thể trông thấy cục đá có một khuôn mặt cực kỳ kiêu ngạo.
Vốn định ngày mai sẽ vứt cục đá với đống đồ bỏ trong nhà, nhưng khi Tống Tân tỉnh lại nhìn thấy cục đá này thì không thể không nghĩ tới câu nói trong mơ kia.
Hay là giữ lại đi…. Trong nhà không phải còn có quả hạch đào sao? Kích cỡ cục đá này có lẽ không đập chết người được, nhưng đập quả hạch đào thì vẫn í zỳ.
Mười giờ sáng, Tống Tân ở trong nhà rảnh rỗi đến phát chán liền ra ngoài, thói quen trước kia mà chạy bộ buổi sáng…. Nhưng, có lẽ nên coi như chạy bộ đêm khuya thì đúng hơn? Dù sao thì bầu trời vẫn còn đen sì như mực.
Nhưng khi cô ra ngoài mới phát hiện thế giới bên ngoài đã loạn cào cào lên rồi.
Đêm qua cô không nhìn kỹ mà về nhà luôn, nhưng hiện tại cô mới chú ý tới cửa của siêu thị nhỏ dưới tầng không biết đã bị phá hỏng từ bao giờ. Trong siêu thị vung vãi hàng hóa, thậm chí còn vãi ra tận ngoài đường.
Cô đi ngang qua thì một đứa nhỏ tám tuổi đang từ trong chạy ra, trong lòng còn ôm một túi đựng kẹo.
Nhìn thấy Tống Tân, nó cũng không hề chột dạ, chỉ tăng tốc chạy về phía chung cư, giống như sợ cô sẽ xông lên cướp đồ vậy.
Tống Tân nhíu mày, đi vào siêu thị nhìn một lượt mới phát hiện hàng hóa còn lại đều là đồ dùng hằng ngày, mà thức ăn và nước uống thì đã chẳng còn mấy.
Cô mới chợt nhận ra, thì ra thế giới này đã loạn đến như vậy rồi.
Bên ngoài còn loạn hơn, dọc theo lối đi bộ mấy bước, cô liền nhìn thấy một chiếc minubus cố tình đâm vào cửa chính một cửa hàng nằm bên đường,
Sau khi đâm vỡ cửa kính, xe lùi lại một chút, liền có hai người đàn ông xuống xe. Bọn họ cầm hai cái thùng rỗng, đi vào cửa hàng.
Cửa hàng kia ngày nào Tống Tân cũng đi qua, nếu như nhớ không lầm… Là tiệm tạp hóa do một đôi vợ chồng già mở.
Đôi vợ chồng già khoảng sáu, bảy mươi tuổi. Bình thường luôn tươi cười đón khách, nhìn có vẻ rất ôn hòa dễ gần. Mà nơi ở của bọn họ chính là gian nhỏ sau cửa hàng.
Nói cách khác, nếu như đôi vợ chồng này còn sống thì lúc này họ đang ở trong kia.
Tống Tân không muốn xen vào việc của người khác, cô cũng không cho là mình có thể đánh thắng hai người đàn ông khoẻ mạnh
Cô quay đầu đi về, sau khi đi mấy bước liền ngừng chân, lại quay lại.
Trong quán có chút động tĩnh, dường như là hai người đàn ông đang chuyển đồ. Mà kèm theo đó là một giọng nói già nua: “Van xin các cậu… Ít nhất cũng để lại một ít, bà nhà tôi không được khỏe…”
Hai người đàn ông mắng chửi mấy câu, một người trong đó còn nói: “Không phải càng tốt sao? Lũ già chúng mày sống chỉ lãng phí lương thực, chết đói mẹ luôn đi!”
Tống Tân vừa đi về vừa lặng lẽ nhìn vào trong quán.
Hai người kia đang nhét đồ vào thùng, cũng không ngừng đe dọa ông bà cụ, hoàn toàn không để ý đến Tống Tân đi ngang qua.
Cô liền dừng bước, mặt quay về phía cửa hàng, chân lại rón rén lùi về sau, chẳng mấy chốc đã đến bên chiếc xe.
Cô nghiêng đầu nhìn cửa xe không đóng, khẽ mỉm cười, sau đó mở cửa chui vào, giẫm chân ga, thuần thục mà quẹo trái phi ra đường lớn.
Qua kính chiếu hậu, cô thấy hai người đàn ông kia đang tức giận đuổi theo cô. Đáng tiếc chẳng bao lâu bọn họ đã chạy hết nổi rồi, chỉ có thể dừng lại, vừa thở vừa chửi.
Tống Tân dừng xe, quay đầu nhìn đồ ăn trong xe, hơi nhướng mày, lại quay đầu xe lái ngược về.
Cô hạ cửa kính xe xuống một chút, khi đi ngang qua hai người đàn ông kia thì hô to: “Cảm ơn nhé!”
Suýt nữa thì khiến bọn họ tức chết.
Bình luận truyện