Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 5: Tìm kiếm manh mối



Editor: mèomỡ

Cô gái kia không biết đã thực hiện động tác đứng lên ngồi xuống bao nhiêu lần, mệt đến nỗi khi đứng lên hai chân đã run lẩy bẩy.

Nhưng mệt nhọc trên thân thể đã xua tan một chút sợ hãi và đau buồn, khiến trạng thái của cô ta khá hơn một chút.

Cô ta lèn nhìn Tống Tân mấy lần, mới từ từ đi đến bên cạnh Tống Tân, nhẹ nhàng ngồi xuống, yếu ớt hỏi: “Ừm, tôi tên Mã Duy, cô tên gì?”

“Tống Tân.”

“Chữ Hân trong ‘tươi tốt phồn thịnh sao’?”

[Chú thích: Chữ Tân và Hân trong tiếng trung đều phát âm là /xīn/]

Tống Tân nhìn cô ta một cái, ngồi dậy, vừa thay giày vừa nói: “Chữ Tân trong vất vả.”

“À…” Mã Duy định nói chuyện phiếm để khéo gần quan hệ, nghĩ một lát lại nói: “Tên của cô thật đặc biệt.”

Tay Tống Tân buộc dây giày hơi khựng lại, quay đầu nhìn cô ta: “Cô rảnh thì theo tôi ra ngoài tìm manh mối đi.”

Mã Duy ngẩn người: “Tuyết lớn như vậy mà vẫn ra ngoài sao, những người khác cũng chưa…”

Tống Tân không đợi cô ta nói xong, liền đứng dậy đi ra cửa.

Mã Duy chần chờ một lát liền chạy theo trước khi Tống Tân đóng cửa.

Khí lạnh ập vào mặt khiến người ta không kịp phản ứng, chỉ trong nháy mắt đã lan khắp toàn thân hai người. Lạnh đến mức khiến Tống Tân ngứa mũi, hắt hơi một cái.

Cô lặng lẽ đi dọc theo hàng hiên ra cửa lớn, mở cánh cửa chính khép hờ ra.

Lúc này, gian phòng bên trái cửa chính cũng đột nhiên mở ra, một người người ló đầu nhìn ra ngoài, nhìn thẳng Tống Tân, hỏi: “Hai người muốn đi ra ngoài à?”

Mã Duy gật đầu nói: “Chúng tôi muốn đi tìm manh mối, mấy người đi không?”

Một người đàn ông khác cũng đi tới, hai người chơi liếc nhau, khẽ gật đầu.

Một người đàn ông mặc quần áo đen trong số hai người nói: “Hai cô gái còn không sợ lãnh, chúng tôi còn dám nói không sao? Vậy đi, chúng ta chia nhau ra, trước khi trời tối sẽ cùng nhau chia sẻ manh mối mình phát hiện được.”

Anh ta còn chưa nói xong, Uông Minh trong căn phòng nhỏ đối diện cũng mở cửa đi ra.

Tống Tân nhìn qua bốn người, trong lòng thầm nghĩ, tâm trạng của bọn họ có vẻ như đều khá hơn trước nhiều, ít nhất đã không còn tỏ rõ vẻ thấp thỏm lo âu nữa.

Năm người nói vài câu thì đã ra đến cửa chính, sau đó tản ra mỗi người một hướng đi tìm manh mối.

Nhà trong thôn không xây theo một kiểu giống nhau, mà tùy theo ý của chủ nhà.

Gần nhà họ Mã là một căn nhà nhỏ có vẻ cũ kỹ, Tống Tân liền tới nhà này trước.

Nhà không có sân cũng không hàng rào, có thể từ xa nhìn thẳng vào cửa phòng ba gian, bên sườn còn một túp lều bằng cỏ, dường như là chuồng gà.

Tống Tân đứng ở bên ngoài gọi vọng vào: “Có ai ở nhà không?”

Trong gian phòng bên trái có chút động tĩnh nhỏ, ngay sau liền có người hỏi: “Ai đấy?”

“Tôi tới thôn để trừ tà, muốn tìm các thôn dân hỏi thăm chút chuyện.” Tống Tân biết, thân phận này nhất định rất hữu dụng.

Quả nhiên, người trong nhà lập tức mở cửa. Một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi từ khe cửa thò đầu ra, nhìn Tống Tân một lượt, mới yên tâm mở cửa, cười nói với cô: “Em chưa gặp chị bao giờ, chị là đại sư thôn trưởng mời tới thật ạ? Nghe nói lần này mời mấy vị liền, sao giờ chỉ có một mình chị?”

Xem ra thiếu niên này rất thích nói chuyện.

“Bọn họ đi hỏi thăm chút chuyện ở chỗ khác.” Tống Tân chỉ chỉ trong nhà: “Có thể vào nhà nói chuyện không?”

Bên ngoài thật sự quá lạnh, giày của cô bị tuyết làm ướt, chân đã lạnh đến mức không còn cảm giác nữa rồi.

Thiếu niên vội vàng gật đầu: “Đương nhiên có thể! Ông nội em không khỏe, chúng ta vào nhà chính nói chuyện đi. Đại sư muốn biết chuyện gì có thể hỏi em, chuyện người trong thôn em biết rõ lắm!”

Cậu ta vừa nói vừa xoay người đóng cửa, lại đẩy cửa nhà chính ra, nói với Tống Tân: “Chị vào ngồi trước đi, em đi nhóm chút than.”

Mấy phút sau, Tống Tân cùng thiếu niên ngồi đối diện nhau bên một chậu than, cô hỏi thẳng: “Cậu biết chuyện của nhà họ Mã cách không? Bọn họ đối xử với mẹ già thế nào, tính cách bà cụ bình thường thế nào?”

Thiếu niên có lẽ không ngờ “Đại sư” điều tra chuyện lạ trong thôn lại hỏi về chuyện nhà họ Mã nên hơi sững sờ mất một lát mới đáp: “Bà Thẩm rất tốt, lúc em còn nhỏ trong nhà không có đồ ăn, bà còn lén cho em bánh bao. Chỉ có điều…”

Vẻ mặt cậu có chút tức giận: “Em nói thật với chị, chị đừng nói cho bọn họ biết là em nói nhé… Hai lão con trai của bà chẳng kẻ nào ra gì. Mã Quý sợ vợ, từ khi cưới vợ về cái gì cũng nghe ả, bà Thẩm lớn tuổi như vậy còn ngày ngày bắt bà làm rất nhiều việc, động chút lại mắng bà. Lần trước em đi ngang qua còn nghe tiếng bà Thẩm kêu khóc, lén nhìn từ cửa vào lại thấy ả đàn bà chanh chua kia đang véo tay bà cụ!”

Tống Tân hơi nhíu mày, lại hỏi: “Vậy còn ông con cả của bà?”

“Hai năm trước lúc anh em họ chia nhà tranh nhau ghê lắm.” Thiếu niên liến thoắng một hơi kể không ngừng.

Tống Tân tóm tắt đại khái là lúc chia tài sản cả hai anh em đều muốn căn nhà này. Bà Thẩm làm chủ đưa cho con thứ là Mã Quý. Lúc ấy bà nói với con cả rằng: “Con là anh thì nên nhường em, nhà cho thằng hai, con xây nhà mới thì tốt hơn.”

Nhưng tiền chia cho con cả lại không nhiều đến mức có thể xây được một tòa tứ hợp viện lớn như vậy. Vì thế con cả hờn dỗi rời khỏi nơi này, dùng tiền mua một căn nhà nhỏ ở thôn bên, còn bán hết ruộng đất bên này, mua đất bên kia. Coi như quyết an cư lạc nghiệp bên kia, không về nữa.

Thiếu niên nói, khi đó Mã Quý vẫn luôn tỏ ra rất hiếu thuận, nhưng chia tài sản xong liền lộ nguyên hình.

Ngay từ đầu còn giả vờ giả vịt trước mặt người trong thôn, nhưng giấy không thể gói được lửa, qua một thời gian ngắn mọi người đều biết, cũng đứng ra khuyên nhưng càng khuyên da mặt hai vợ chồng họ càng dày.

Qua khoảng nửa năm, Mã Quý bị Lý Thúy xúi giục qua thôn bên tìm anh trai thương lượng vấn đề phụng dưỡng mẹ già.

Con cả vốn không định quan tâm, nhưng Mã Quý làm phiền không ngừng, đành trả thù lao hàng tháng để bà Thẩm ở lại nhà Mã Quý.

Sau đó con cả phát hiện Mã Quý và Lý Thúy ngược đãi mẹ già, không đành lòng nên mới để bà thay phiên ở mỗi bên một tháng. Vợ con cả lại không cam tâm tình nguyện, cho nên cứ đủ tháng là lập tức đưa mẹ chồng về.

Đến giờ đã hơn một năm, trong lúc ấy bà cụ mắc bệnh, trở nên nửa điên nửa dại, lúc tỉnh lúc không. Lúc lú lẫn thì tự làm bẩn mình còn hơn ăn xin, đại tiểu tiện tùy chỗ, thậm chí còn có một lần nửa đêm nổi điên chạy đi gõ cửa nhà người khác.

Vì vậy ngay cả con cả vốn còn có chút thương mẹ, cũng dần dần trở nên ghét bà.

Đối với hai anh em này, bà Thẩm giống một món đồ bẩn thỉu, chỉ mong có thể nhanh chóng vứt đi.

Tình hình đại khái là thế. Tống Tân lại hỏi một chút về chuyện lạ trong thôn, những gì thiếu niên nói cũng không khác những điều cô đã biết là mấy.

Cô lại hỏi vị trí của gia đình có con nhỏ mất tích, cảm ơn cậu thanh niên xong lại đi.

Nhưng đợi cô tới nơi thì lại trông thấy một người đàn ông của đội xanh đi từ nhà họ Lưu ra.

Hai người đối mặt, người đàn ông kia nhướng mày rồi đi thẳng. Hiện giờ hai đội là quan hệ đối địch, hơn nữa còn liên quan đến sống chết, thật sự không cần khách sáo.

Tống Tân nhìn anh ta đi xa, mới đi tiếp vào nhà họ Lưu hỏi bọn họ tình huống cụ thể về đứa bé mất tích.

Điều khiến cô không ngờ chính là…

Vợ chồng hai người khi biết được Tống Tân là “Đại sư” thì rõ ràng còn khẩn thiết năn nỉ cô mau chóng trừ tà, cầu xin cô giúp họ tìm con.

Nhưng khi Tống Tân hỏi về đêm đứa nhỏ mất tích thì ánh mắt của bọn họ lại bỗng nhiên trở nên chết lặng, không đáp lại lấy một chữ. Cho dù cô có hỏi thế nào, đối phương đều giống như không nghe thấy.

Tống Tân chợt hiểu…. Manh mối này đã bị đội xanh tìm được, cô là thành viên đội đỏ nên không thể xem.

Cô cân nhắc một lát, quay sang hỏi hai vợ chồng vị trí những nấm mồ bị đào rồi nhanh chóng tìm đường tới.

Mộ của thôn Dương Liễu phần lớn đều tập trung tại một vị trí, ấy là ở sườn hai ngọn núi sau thôn. Đi theo con đường mòn ở giữa có thể trông thấy một bãi đá vụn chồng chất bên cạnh, đi tiếp về phía trước là có thể nhìn thấy lác đác vài nấm mồ rồi.

Trong lúc Tống Tân đi về phía sau núi, cô trông thấy trên nền tuyết có dấu chân đi từ bên trái tới.

Cô lo đội xanh tới trước lấy mất manh mối, liền bước nhanh hơn. Chẳng mấy chốc đã tới bên kia con đường, cũng thấy đằng trước có người đang đi vào trong.

Người nọ mặc một bộ vest.

Trong số tất cả người chơi chỉ có một người mặc như vậy…. Thuộc đội xanh.

Tuyết đọng trên mặt đất quá dày, Tống Tân  không chạy nhanh được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia tới chỗ đám mồ trước.

Trước khi người đàn ông kia kịp ngồi xuống xem xét tình hình thì cô đã tới kịp, đứng sau lưng anh ta.

Người đàn ông đã sớm nghe thấy đằng sau có tiếng động, lúc này anh ta đang dùng tay đào tuyết đọng phía trên nấm mồ, không quay đầu lại: “Nơi này đọng tuyết quá dày, muốn tìm được manh mối trước hết phải đào tuyết lên đã.”

Tống Tân ừ một tiếng, cất bước đi về phía một gò đất bị tuyết phủ trắng phía trước, dùng cả hai tay đào tuyết xung quanh.

Hai tay vốn lạnh buốt đào tuyết một lát thế mà lại ấm lên. Vài phút sau, nấm mồ trước mặt Tống Tân đã lộ ra bộ dáng cơ bản, nhưng lại là một nấm mồ nguyên vẹn không có dấu vết từng bị đào xới.

Người đàn ông bên kia dường như cũng không tìm được gì, hai người lại thay đổi địa điểm tìm tiếp.

Khoảng hơn hai mươi phút, ở nấm mồ thứ ba Tống Tân cuối cùng cũng phát hiện một thứ…

Đó là một cái hang nhỏ tầm bát cơm bị giấu dưới tuyết, nằm ở đống bùn đất bị đông cứng bên sườn nấm mồ.

Có tuyết đã tràn vào trong hang, Tống Tân liền cẩn thận dùng tay đào ra. Nhưng đào đến cuối, trong tuyết lại mang theo thứ gì đó cứng cứng màu xám hồng.

Khi cô dùng ngón tay gạt hết tuyết và vụn băng phía trên, nhìn rõ nó là gì thì cô suýt buồn nôn đến nỗi vứt nó ra.

Đây là… Một con chuột chết.

Chính xác ra là một con chuột chết bị vỡ bụng, chảy rất nhiều máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện