Cuồng Hoan Đi! Loài Người
Chương 57: Vòng hai
Editor: mèomỡ
Các người chơi đang nói chuyện rôm rả cũng lặng dần, chút náo nhiệt mới xuất hiện một chút lập tức bị sự im lặng nặng nề nhấn chìm.
Một lúc lâu sau, mới có người mở lời: “Lúc trước tôi từng hỏi chúng nó, trò chơi tổng cộng có bao nhiêu trận…”
Anh ta còn chưa nói xong thì một người bỗng đặt dĩa trong tay xuống đĩa, phát ra một tiếng keng giòn vang, sau đó ngẩng đầu nói: “Tôi cũng từng hỏi, chúng nó không trả lời.”
Người chơi ngồi ở gần nhất khẽ thở dài một hơi: “Đừng hơn nữa, chủ đề này… Thảo luận cũng không ra được kết quả.”
Tống Tân đứng dậy dùng kẹp gắp một cái đùi gà đặt vào đĩa của Trọng Phong, sau đó ngồi xuống, im lặng ăn đồ ăn trước mặt.
Ngay từ khi trận đấu đầu tiên còn chưa bắt đầu cô đã từng hỏi chúng nó, trò chơi có giới hạn hay không, chúng nó trả lời là có, nhưng không nói tổng cộng có bao nhiêu trận.
Lúc ấy cô liền biết trò chơi có bao nhiêu trận hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của chúng nó. Khichúng nó trả lời cô, sợ rằng chính chúng nó cũng không biết sẽ tạo ra bao nhiêu trận.
Thật mong rằng có thể ít một chút…
“Không nói cái này nữa, mọi người còn người thân không?” Một người chơi nói sang chuyện khác: “Tôi vốn ở cùng cha mẹ, sau khi bị chọn thành người chơi thì chuyển ra ngoài vì sợ bọn họ trong lúc nói chuyện với tôi lỡ nhắc đến cái gì có liên quan đến trò chơi.”
Anh ta vừa dứt lời, con nhóc kia liền khóc òa lên.
Những người khác đều sững sờ, sau đó liền hiểu ra, không ai dám hỏi. Người chơi ngồi ở bên cạnh con nhóc liền đưa nó tờ giấy ăn, những người khác đều im lặng.
Càng nói càng sai nhiều, chi bằng đừng nói gì cả.
Mọi người vội vàng ăn xong rồi tự trở về phòng.
Trên bàn đặt một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ, hiển thị bây giờ là 11 rưỡi.
Dựa theo thời gian trong hiện thực thì đây là 11 rưỡi trưa.
Nói cách khác, cách trò chơi ngày mai còn một khoảng thời gian.
Tống Tân cùng Trọng Phong nói chuyện một lúc, Trọng Phong thấy cô có chút chán liền bắt đầu kể cho cô nghe…. Truyện Liêu Trai lưu trong kho tài liệu của anh.
Sau khi Tống Tân mới lấy thẻ đạo cụ tìm được trên thi thể ra nhìn một lượt. Sau khi thấy tên trên thẻ cô liền buồn cười.
Thẻ đạo cụ này đã từng được người chơi kia dùng để đối phó Trọng Phong, tên là “Bàn phím giết người”. Sau khi sử dụng đạo cụ sẽ lập tức xuất hiện một chiếc bàn phím, phương pháp sử dụng chính là đánh chữ trên bàn phím, chữ đánh ra sẽ hóa thành thực thể siêu nặng đánh tới đối tượng người sử dụng thẻ muốn tấn công.
Tống Tân có chút bùi ngùi. Khi cô còn đang vẽ truyện tranh thỉnh thoảng cũng gặp phải anh hùng bàn phím, để lại bình luận chê bôi lung tung, tác giả mà hơi phản bác liền chửi rủa người ta.
Mà khi tác giả phản bác sẽ có vài độc giả đứng ngoài nói “Tác giả này thật quá đáng, còn dám mắng độc giả, méo đọc nữa.” sau đó là một đám phụ họa, mà ngay cả các độc giả bênh tác giả cũng sẽ bị chửi cùng.
Khi ấy, vị tác giả kia vẫn còn là tác giả mới, vừa bắt đầu công việc vẽ tranh, chỉ có thể yên lặng chịu trận, ngay cả một câu cãi lại cũng không dám nói.
Nhưng những người lại càng quá đáng hơn, thậm chí còn độc ác nguyền rủa cả nhà tác giả.
Tống Tân có dạo bởi vì những bình luận kia mà định bỏ truyện đang vẽ, bởi vì cô không chịu được việc bọn họ sỉ nhục người nhà mình. Thỉnh thoảng cô cũng rất muốn ăn miếng trả miếng lại nguyên si những lời nguyền rủa đó cho bọn họ, nhưng gõ chữ xong lại lựa chọn yên lặng xóa bỏ.
Cô còn đỡ, có một người cùng nghề với cô vốn có bệnh trầm cảm. Những kẻ bình luận ác ý kia sẽ không biết, những chữ bọn họ dùng bàn phím gõ ra đã khiến bệnh của cô ấy càng ngày càng nghiêm trọng, suýt chút nữa làm hại cô gái đáng yêu ấy nhảy lầu tự sát.
Sau đó Tống Tân liền điều chỉnh lại tâm trạng, đối mặt với những bình luận kia chỉ cười cho qua, không để trong lòng nữa. Nhưng cô gái kia lại phải điều trị tâm lý thật lâu, cũng vĩnh viễn từ bỏ ngành sản xuất truyện tranh mà mình yêu thích nhất.
Cho nên Tống Tân biết, chữ bàn phím gõ ra… Thật sự có thể giết người.
Chỉ có điều, trước kia là ở trên bàn phím gõ ra những dòng đầy ác ý, đánh vào tâm lý đối phương, từng bước đẩy người ta đến bước đường cùng. Mà hiện giờ tấm thẻ đạo cụ bàn phím này lại biến những con chữ thành thực thể.
Từng chữ đánh ra đều nặng đến ngàn cân, có thể đập chết người tại chỗ.
Tấm thẻ đạo cụ này chỉ còn một lần sử dụng, có tác dụng trong hai phút.
Thật ra đây cũng không phải là một đạo cụ quá lợi hại, bởi vì trong quá trình sử dụng người dùng phải dùng cả hai tay để điều khiển, điều này sẽ khiến người dùng không thể hành động linh hoạt. Một khi bị áp sát, cũng rất dễ bị lật ngược tình thể.
Tống Tân lắc đầu cười khẽ…. Nghĩ lại thì điểm này rất giống anh hùng bàn phím trốn sau màn hình.
Đến chiều, bên ngoài có người đi đi lại lại, Tống Tân mở cửa ra xem thì chỉ nhìn thấy cửa phòng đối diện bị đóng lại.
Bạch Thần cũng qua phòng Tống Tân một lần, mặc dù đã đóng cửa phòng nhưng anh ta vẫn nói thật nhỏ: “Lúc ăn cơm tôi đã quan sát qua, tối nay có khả năng giết người nhất chính là người chơi để râu kia, lúc ấy anh ta luôn liếc mắt nhìn con nhóc kia.”
Tống Tân cũng chú ý tới điều này, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Chính con nhỏ ấy chắc cũng nhận ra rồi, chúng ta cũng không cần nhiều chuyện đúng không?” Bạch Thần nói.
Tống Tân nhíu mày: “Anh muốn giúp nó à?”
Bạch Thần cười, nói: “Tôi muốn hỏi ý kiến của cô, kẻo đến lúc đó cô ra ngoài hỗ trợ tôi lại vẫn đang ngủ khò.”
Tống Tân ngẫm nghĩ lại một lát, mới lên tiếng: “Thuận theo tự nhiên đi, tôi không cần quá nhiều đồng đội.”
Giúp con nhỏ đó thì không khác nào có ý muốn làm đồng đội trong trò chơi lần này. Nhưng Tống Tân cảm thấy, con nhóc kia tuy có chút thông minh nhưng vẫn chưa đủ.
Tuổi và kinh nghiệm của nó không đủ để nó che dấu tâm cơ của mình. Thế cho nên khi bắt đầu vào trò chơi, nó lợi dụng người chơi đi dép lê kia thì đã làm lộ chính mình rồi.
Hơn nữa, trước khi đạo cụ vô địch xuất hiện, tất cả mọi người đều phải cùng tìm manh mối, có hợp tác hay không không có gì khác nhau. Nhiều lắm thì khi cướp đoạt đạo cụ giúp nhau mà thôi, nhưng nếu đạo cụ không đủ đồng đội nhất định cũng sẽ trở thành kẻ thù.
Nếu như không phải Bạch Thần chủ động tìm cô hợp tác, cô cũng sẽ không hợp tác với bất kỳ ai.
Bạch Thần gật đầu: “Được, vậy tối nay ngoại trừ hai chúng ta, phòng người khác có động tĩnh gì đều không cần để ý.”
Anh ta ở lại nói chuyện thêm một lúc nữa liền quay về phòng.
Có lẽ là bởi vì anh ta biểu hiện rất quang minh chính đại, nên các người chơi vốn định lén đi đồng đội cũng không che giấu nữa.
Chẳng bao lâu sau, ai và ai hợp thành một đội, ai đơn độc một người mọi người đều rõ cả.
Con nhóc kia đi tìm một đoàn ba người, không biết nói những gì mà lúc đi ra vẻ mặt tươi cười, có vẻ cực kỳ vui vẻ.
Tống Tân dựa ở cửa ra vào nhìn nó về phòng, rồi lại quay sang nhìn người chơi để râu phòng đối diện.
Người kia hơi hé cửa, chỉ lộ ra nửa bên mặt, mắt nhìn chằm chằm con nhóc kia, sắc mặt có vẻ âm trầm.
Anh ta nhận thấy Tống Tân đang nhìn liền đóng cửa lại.
Buổi tối Tống Tân ngủ coi như ngon. Cô đã dặn Trọng Phong, chờ sau khi anh tỉnh nếu cách vách có động tĩnh thì gọi cô dậy. Nhưng lần duy nhất cô tỉnh lại trong đêm là vì tiếng động ở căn phòng bên trái.
Cô mở cửa ra nhìn, thấy cửa một gian phòng mở ra, bên trong còn có tiếng người đánh nhau và tiếng la hét, mà tất cả các căn phòng còn lại đều đóng.
Cô cũng đóng cửa, tiếp tục ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau Bạch Thần lại đến gõ cửa, nói đêm qua chết một người. Nhưng người chết không phải con nhóc kia, nó vẫn còn sống nhăn răng.
Trên thi thể người chết có vết lục lọi rất rõ ràng, hiển nhiên là hung thủ muốn tìm đạo cụ.
Tống Tân đoán hung thủ nhất định đã tìm được đạo cụ, hoặc nên nói, từ trước lúc giết người đã biết nạn nhân có đạo cụ.
Nếu là cô, muốn làm chuyện này, chắc chắn cũng chọn người có đạo cụ. Sau khi giết người lại lấy được đạo cụ chẳng phải càng có thể bảo đảm vòng tiếp theo sẽ cướp được đạo cụ vô địch sao.
Nếu không ai lại muốn làm chuyện phí sức lại chẳng có kết quả tốt này chứ? Dù sao thì giết một người chơi cũng còn bốn người nữa cơ mà, chưa tính đến khả năng bản thân sẽ bị thương lúc giết người, tự nâng cao khả năng thua cuộc của mình, sẽ chẳng ai ngu xuẩn như vậy cả.
Đồ ăn trong sảnh tự động khôi phục lại trạng thái chưa bị ăn, chín người đều im lặng ngồi ăn, không ai nhắc tới người chơi bị giết rốt cuộc chết trong tay ai.
Ai cũng đều là người được lợi, chết một người, xác suất lấy được đạo cụ vô địch sẽ tăng cao. Cho dù không ai nói, nhưng sợ rằng trong lòng mọi người đều ước chết thêm bốn người nữa…. Chỉ cần người chết không phải mình là được rồi.
Bây giờ là hơn 6 giờ sáng, sau khi ăn xong trò chơi cũng chưa bắt đầu.
Các người chơi liền đứng trong đại sảnh nói chuyện, chỉ có điều đều là nói chuyện với đồng đội, mà đoàn ba người kia vốn không hề nói gì với con nhóc kia.
Bạch Thần cười khẩy, nói với Tống Tân: “Nó ranh ma thật.”
Xem tình hình hiện tại có thể thấy ba người kia vốn không cho con nhóc ấy gia nhập đội ngũ của bọn họ. Nhưng hôm qua lúc ra khỏi phòng họ con nhóc ấy lại cười thật vui vẻ sung sướng, điều này khiến người ta hiểu lầm rằng ba người kia để con nhóc ấy gia nhập nhóm.
Người đàn ông để râu vốn định ra tay với nó cũng vì thế mà do dự, thế cho nên buổi tối mới không động thủ.
Cứ thế tới 9 giờ.
Khi kim đồng hồ chỉ đúng 9 giờ, giọng chúng nó lập tức vang lên.
“Mọi người ở đây có khỏe không? Những đồ ăn này là chúng tôi tỉ mỉ chuẩn bị đó. Nhìn có vẻ các vị cũng rất thích nhỉ? Hi vọng bữa cơm tiếp theo mọi người cũng có thể ăn được như thế… Nào, bây giờ vòng hai của trò chơi chính thức bắt đầu.”
Vừa dứt lời, cảnh tượng trước mắt Tống Tân cũng biến đổi.
Lần này thật sự là một tầng hầm.
Cô ở đứng là một căn phòng ngủ với bốn bức tường nhìn qua rất bình thường. Trong phòng đặt vài món đồ dùng hàng ngày thông thường, chỉ có cửa phòng bị khóa.
Tống Tân tạm thời không có tâm trạng quan sát hoàn cảnh xung quanh, bởi vì hiện giờ có một việc làm cô rất kinh ngạc….
Trong căn hầm này chỉ có hai người là cô và Trọng Phong!
Các người chơi đang nói chuyện rôm rả cũng lặng dần, chút náo nhiệt mới xuất hiện một chút lập tức bị sự im lặng nặng nề nhấn chìm.
Một lúc lâu sau, mới có người mở lời: “Lúc trước tôi từng hỏi chúng nó, trò chơi tổng cộng có bao nhiêu trận…”
Anh ta còn chưa nói xong thì một người bỗng đặt dĩa trong tay xuống đĩa, phát ra một tiếng keng giòn vang, sau đó ngẩng đầu nói: “Tôi cũng từng hỏi, chúng nó không trả lời.”
Người chơi ngồi ở gần nhất khẽ thở dài một hơi: “Đừng hơn nữa, chủ đề này… Thảo luận cũng không ra được kết quả.”
Tống Tân đứng dậy dùng kẹp gắp một cái đùi gà đặt vào đĩa của Trọng Phong, sau đó ngồi xuống, im lặng ăn đồ ăn trước mặt.
Ngay từ khi trận đấu đầu tiên còn chưa bắt đầu cô đã từng hỏi chúng nó, trò chơi có giới hạn hay không, chúng nó trả lời là có, nhưng không nói tổng cộng có bao nhiêu trận.
Lúc ấy cô liền biết trò chơi có bao nhiêu trận hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của chúng nó. Khichúng nó trả lời cô, sợ rằng chính chúng nó cũng không biết sẽ tạo ra bao nhiêu trận.
Thật mong rằng có thể ít một chút…
“Không nói cái này nữa, mọi người còn người thân không?” Một người chơi nói sang chuyện khác: “Tôi vốn ở cùng cha mẹ, sau khi bị chọn thành người chơi thì chuyển ra ngoài vì sợ bọn họ trong lúc nói chuyện với tôi lỡ nhắc đến cái gì có liên quan đến trò chơi.”
Anh ta vừa dứt lời, con nhóc kia liền khóc òa lên.
Những người khác đều sững sờ, sau đó liền hiểu ra, không ai dám hỏi. Người chơi ngồi ở bên cạnh con nhóc liền đưa nó tờ giấy ăn, những người khác đều im lặng.
Càng nói càng sai nhiều, chi bằng đừng nói gì cả.
Mọi người vội vàng ăn xong rồi tự trở về phòng.
Trên bàn đặt một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ, hiển thị bây giờ là 11 rưỡi.
Dựa theo thời gian trong hiện thực thì đây là 11 rưỡi trưa.
Nói cách khác, cách trò chơi ngày mai còn một khoảng thời gian.
Tống Tân cùng Trọng Phong nói chuyện một lúc, Trọng Phong thấy cô có chút chán liền bắt đầu kể cho cô nghe…. Truyện Liêu Trai lưu trong kho tài liệu của anh.
Sau khi Tống Tân mới lấy thẻ đạo cụ tìm được trên thi thể ra nhìn một lượt. Sau khi thấy tên trên thẻ cô liền buồn cười.
Thẻ đạo cụ này đã từng được người chơi kia dùng để đối phó Trọng Phong, tên là “Bàn phím giết người”. Sau khi sử dụng đạo cụ sẽ lập tức xuất hiện một chiếc bàn phím, phương pháp sử dụng chính là đánh chữ trên bàn phím, chữ đánh ra sẽ hóa thành thực thể siêu nặng đánh tới đối tượng người sử dụng thẻ muốn tấn công.
Tống Tân có chút bùi ngùi. Khi cô còn đang vẽ truyện tranh thỉnh thoảng cũng gặp phải anh hùng bàn phím, để lại bình luận chê bôi lung tung, tác giả mà hơi phản bác liền chửi rủa người ta.
Mà khi tác giả phản bác sẽ có vài độc giả đứng ngoài nói “Tác giả này thật quá đáng, còn dám mắng độc giả, méo đọc nữa.” sau đó là một đám phụ họa, mà ngay cả các độc giả bênh tác giả cũng sẽ bị chửi cùng.
Khi ấy, vị tác giả kia vẫn còn là tác giả mới, vừa bắt đầu công việc vẽ tranh, chỉ có thể yên lặng chịu trận, ngay cả một câu cãi lại cũng không dám nói.
Nhưng những người lại càng quá đáng hơn, thậm chí còn độc ác nguyền rủa cả nhà tác giả.
Tống Tân có dạo bởi vì những bình luận kia mà định bỏ truyện đang vẽ, bởi vì cô không chịu được việc bọn họ sỉ nhục người nhà mình. Thỉnh thoảng cô cũng rất muốn ăn miếng trả miếng lại nguyên si những lời nguyền rủa đó cho bọn họ, nhưng gõ chữ xong lại lựa chọn yên lặng xóa bỏ.
Cô còn đỡ, có một người cùng nghề với cô vốn có bệnh trầm cảm. Những kẻ bình luận ác ý kia sẽ không biết, những chữ bọn họ dùng bàn phím gõ ra đã khiến bệnh của cô ấy càng ngày càng nghiêm trọng, suýt chút nữa làm hại cô gái đáng yêu ấy nhảy lầu tự sát.
Sau đó Tống Tân liền điều chỉnh lại tâm trạng, đối mặt với những bình luận kia chỉ cười cho qua, không để trong lòng nữa. Nhưng cô gái kia lại phải điều trị tâm lý thật lâu, cũng vĩnh viễn từ bỏ ngành sản xuất truyện tranh mà mình yêu thích nhất.
Cho nên Tống Tân biết, chữ bàn phím gõ ra… Thật sự có thể giết người.
Chỉ có điều, trước kia là ở trên bàn phím gõ ra những dòng đầy ác ý, đánh vào tâm lý đối phương, từng bước đẩy người ta đến bước đường cùng. Mà hiện giờ tấm thẻ đạo cụ bàn phím này lại biến những con chữ thành thực thể.
Từng chữ đánh ra đều nặng đến ngàn cân, có thể đập chết người tại chỗ.
Tấm thẻ đạo cụ này chỉ còn một lần sử dụng, có tác dụng trong hai phút.
Thật ra đây cũng không phải là một đạo cụ quá lợi hại, bởi vì trong quá trình sử dụng người dùng phải dùng cả hai tay để điều khiển, điều này sẽ khiến người dùng không thể hành động linh hoạt. Một khi bị áp sát, cũng rất dễ bị lật ngược tình thể.
Tống Tân lắc đầu cười khẽ…. Nghĩ lại thì điểm này rất giống anh hùng bàn phím trốn sau màn hình.
Đến chiều, bên ngoài có người đi đi lại lại, Tống Tân mở cửa ra xem thì chỉ nhìn thấy cửa phòng đối diện bị đóng lại.
Bạch Thần cũng qua phòng Tống Tân một lần, mặc dù đã đóng cửa phòng nhưng anh ta vẫn nói thật nhỏ: “Lúc ăn cơm tôi đã quan sát qua, tối nay có khả năng giết người nhất chính là người chơi để râu kia, lúc ấy anh ta luôn liếc mắt nhìn con nhóc kia.”
Tống Tân cũng chú ý tới điều này, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Chính con nhỏ ấy chắc cũng nhận ra rồi, chúng ta cũng không cần nhiều chuyện đúng không?” Bạch Thần nói.
Tống Tân nhíu mày: “Anh muốn giúp nó à?”
Bạch Thần cười, nói: “Tôi muốn hỏi ý kiến của cô, kẻo đến lúc đó cô ra ngoài hỗ trợ tôi lại vẫn đang ngủ khò.”
Tống Tân ngẫm nghĩ lại một lát, mới lên tiếng: “Thuận theo tự nhiên đi, tôi không cần quá nhiều đồng đội.”
Giúp con nhỏ đó thì không khác nào có ý muốn làm đồng đội trong trò chơi lần này. Nhưng Tống Tân cảm thấy, con nhóc kia tuy có chút thông minh nhưng vẫn chưa đủ.
Tuổi và kinh nghiệm của nó không đủ để nó che dấu tâm cơ của mình. Thế cho nên khi bắt đầu vào trò chơi, nó lợi dụng người chơi đi dép lê kia thì đã làm lộ chính mình rồi.
Hơn nữa, trước khi đạo cụ vô địch xuất hiện, tất cả mọi người đều phải cùng tìm manh mối, có hợp tác hay không không có gì khác nhau. Nhiều lắm thì khi cướp đoạt đạo cụ giúp nhau mà thôi, nhưng nếu đạo cụ không đủ đồng đội nhất định cũng sẽ trở thành kẻ thù.
Nếu như không phải Bạch Thần chủ động tìm cô hợp tác, cô cũng sẽ không hợp tác với bất kỳ ai.
Bạch Thần gật đầu: “Được, vậy tối nay ngoại trừ hai chúng ta, phòng người khác có động tĩnh gì đều không cần để ý.”
Anh ta ở lại nói chuyện thêm một lúc nữa liền quay về phòng.
Có lẽ là bởi vì anh ta biểu hiện rất quang minh chính đại, nên các người chơi vốn định lén đi đồng đội cũng không che giấu nữa.
Chẳng bao lâu sau, ai và ai hợp thành một đội, ai đơn độc một người mọi người đều rõ cả.
Con nhóc kia đi tìm một đoàn ba người, không biết nói những gì mà lúc đi ra vẻ mặt tươi cười, có vẻ cực kỳ vui vẻ.
Tống Tân dựa ở cửa ra vào nhìn nó về phòng, rồi lại quay sang nhìn người chơi để râu phòng đối diện.
Người kia hơi hé cửa, chỉ lộ ra nửa bên mặt, mắt nhìn chằm chằm con nhóc kia, sắc mặt có vẻ âm trầm.
Anh ta nhận thấy Tống Tân đang nhìn liền đóng cửa lại.
Buổi tối Tống Tân ngủ coi như ngon. Cô đã dặn Trọng Phong, chờ sau khi anh tỉnh nếu cách vách có động tĩnh thì gọi cô dậy. Nhưng lần duy nhất cô tỉnh lại trong đêm là vì tiếng động ở căn phòng bên trái.
Cô mở cửa ra nhìn, thấy cửa một gian phòng mở ra, bên trong còn có tiếng người đánh nhau và tiếng la hét, mà tất cả các căn phòng còn lại đều đóng.
Cô cũng đóng cửa, tiếp tục ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau Bạch Thần lại đến gõ cửa, nói đêm qua chết một người. Nhưng người chết không phải con nhóc kia, nó vẫn còn sống nhăn răng.
Trên thi thể người chết có vết lục lọi rất rõ ràng, hiển nhiên là hung thủ muốn tìm đạo cụ.
Tống Tân đoán hung thủ nhất định đã tìm được đạo cụ, hoặc nên nói, từ trước lúc giết người đã biết nạn nhân có đạo cụ.
Nếu là cô, muốn làm chuyện này, chắc chắn cũng chọn người có đạo cụ. Sau khi giết người lại lấy được đạo cụ chẳng phải càng có thể bảo đảm vòng tiếp theo sẽ cướp được đạo cụ vô địch sao.
Nếu không ai lại muốn làm chuyện phí sức lại chẳng có kết quả tốt này chứ? Dù sao thì giết một người chơi cũng còn bốn người nữa cơ mà, chưa tính đến khả năng bản thân sẽ bị thương lúc giết người, tự nâng cao khả năng thua cuộc của mình, sẽ chẳng ai ngu xuẩn như vậy cả.
Đồ ăn trong sảnh tự động khôi phục lại trạng thái chưa bị ăn, chín người đều im lặng ngồi ăn, không ai nhắc tới người chơi bị giết rốt cuộc chết trong tay ai.
Ai cũng đều là người được lợi, chết một người, xác suất lấy được đạo cụ vô địch sẽ tăng cao. Cho dù không ai nói, nhưng sợ rằng trong lòng mọi người đều ước chết thêm bốn người nữa…. Chỉ cần người chết không phải mình là được rồi.
Bây giờ là hơn 6 giờ sáng, sau khi ăn xong trò chơi cũng chưa bắt đầu.
Các người chơi liền đứng trong đại sảnh nói chuyện, chỉ có điều đều là nói chuyện với đồng đội, mà đoàn ba người kia vốn không hề nói gì với con nhóc kia.
Bạch Thần cười khẩy, nói với Tống Tân: “Nó ranh ma thật.”
Xem tình hình hiện tại có thể thấy ba người kia vốn không cho con nhóc ấy gia nhập đội ngũ của bọn họ. Nhưng hôm qua lúc ra khỏi phòng họ con nhóc ấy lại cười thật vui vẻ sung sướng, điều này khiến người ta hiểu lầm rằng ba người kia để con nhóc ấy gia nhập nhóm.
Người đàn ông để râu vốn định ra tay với nó cũng vì thế mà do dự, thế cho nên buổi tối mới không động thủ.
Cứ thế tới 9 giờ.
Khi kim đồng hồ chỉ đúng 9 giờ, giọng chúng nó lập tức vang lên.
“Mọi người ở đây có khỏe không? Những đồ ăn này là chúng tôi tỉ mỉ chuẩn bị đó. Nhìn có vẻ các vị cũng rất thích nhỉ? Hi vọng bữa cơm tiếp theo mọi người cũng có thể ăn được như thế… Nào, bây giờ vòng hai của trò chơi chính thức bắt đầu.”
Vừa dứt lời, cảnh tượng trước mắt Tống Tân cũng biến đổi.
Lần này thật sự là một tầng hầm.
Cô ở đứng là một căn phòng ngủ với bốn bức tường nhìn qua rất bình thường. Trong phòng đặt vài món đồ dùng hàng ngày thông thường, chỉ có cửa phòng bị khóa.
Tống Tân tạm thời không có tâm trạng quan sát hoàn cảnh xung quanh, bởi vì hiện giờ có một việc làm cô rất kinh ngạc….
Trong căn hầm này chỉ có hai người là cô và Trọng Phong!
Bình luận truyện