Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 78: Nước



Trong lúc chờ ba người kia khôi phục thể lực thì cô và Trọng Phong đã xử lý xong mười cây châm. Sau khi chia cho mỗi người một cây thì số còn lại được Tống Tân cho vào nhẫn không gian.

Sau đó, Tống Tân và Trọng Phong rời khỏi con đường này trước, chuyển qua con đường bên phải, một lát sau ba người kia mới đi theo.

Cũng đi được tầm mười phút thì phía trước lại xuất hiện làn sương đen.

Nguy hiểm vừa trải qua cách đó không lâu khiến bọn họ vừa nhìn thấy sương đen liền trở nên căng thẳng. Nhưng lần này làn sương đen tan đi rất nhanh, xuất hiện trước mặt bọn họ là một cụ bà tóc hoa râm.

Bà ta mặc một bộ quần áo có vẻ cũ, mái tóc bạc được búi thành búi thấp, đứng ngay giữa con đường. Mà ở phía sau bà ta, làn sương đen đã hoàn toàn tan hết, nhưng thay vào đó là làn sương trắng mịt mù.

Sương trắng che khuất hoàn toàn con đường, khiến người chơi không nhìn thấy gì bên trong.

Các người chơi đứng cách bà lão hơn mười mét, cũng không dám tùy tiện tiến lên.

Bà lão kia lại chậm rãi nâng tay lên, mỉm cười vẫy tay với bọn họ: “Các bạn trẻ, đừng sợ, lại đây đi.”

Bà ta cười hiền từ, khiến người ta rất dễ dàng có cảm giác thân thiết.

Người chơi nhìn nhau, Sử Văn khẽ nói: “Chúng ta đằng nào cũng phải qua, nếu không thì cũng chẳng qua được ván này. Mọi người cẩn thận, đặc biệt phải chú ý ‘nước’.”

Những người khác gật đầu, cùng nhau cất bước tiến về phía trước.

Trong lúc bọn họ đến gần, bà lão nghiêng người đứng dẹp sang một bên đường, cười tủm tỉm đưa tay ra mời, nói: “Mời đi.”

Các người chơi dừng lại cách làn sương trắng ba bước, Tống Tân quay sang hỏi bà ta: “Bà không có quy tắc gì muốn nói sao?”

Bà lão cười nhăn tít cả mặt, đôi mắt lại lấp lánh tỏa sáng: “Không phải ông già ở ải trước đã nói cho các người rồi sao? Ta không có gì muốn nói, chỉ cần các người vượt qua được làn sương trắng này, ta còn có thể gợi ý cho các người về cửa ải tiếp theo nữa cơ.”

“Bên trong có phải rất nguy hiểm không?” Tiết Thịnh lo lắng hỏi.

Bà lão chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt vẫn hiền từ thân thiết: “Không, nếu các người có thể vượt qua thì cửa ải này cực kỳ an toàn. Nhưng nếu không vượt qua, thì… Nó sẽ lấy mạng của các người.”

Sử Văn nhìn chằm chằm làn sương trắng, hỏi: “Chỉ cần cẩn thận ‘nước’ thì sẽ không sao, đúng không”

Bà lão lại không trả lời, chỉ nở nụ cười thần bí khó lường: “Chúc các người may mắn.”

Các người chơi lại không lập tức đi vào bên trong, bọn họ có chút do dự.

Nghiêm Tĩnh hỏi: “Có thể lần lượt đi vào sao? Người đi vào trước có thể nói người đằng sau bên trong có gì.”

“Vậy ai tình nguyện đi trước?” Sử Văn lắc lắc đầu: “Không ai muốn cả.”

Bà lão cười ha hả: “Không cần do dự, mỗi người một khác, những chuyện các người gặp được bên trong đó sẽ không giống nhau đâu. Đi vào trước đi vào sau chẳng có gì khác biệt cả.”

“Đi thôi, liều mạng.” Tiết Thịnh cắn răng, đôi mắt nhìn chằm chằm làn sương trắng phía trước, mang theo quyết tâm chịu chết bước vào làn sương.

Những người khác thấy thế cũng đi theo.

Tống Tân và Trọng Phong thì dừng lại trước làn sương trắng.

Cô lo cho Trọng Phong, nhưng Trọng Phong rõ ràng càng lo cho cô hơn. Anh gỡ miêu đao đưa cho Tống Tân, khẽ nói: “Nếu sau khi đi vào mà chúng ta không ở cạnh nhau thì em nhất định phải tự bảo vệ bản thân.”

Tống Tân không nhận, lắc đầu nói: “Cây đao này em không phát huy được đến một phần mười uy lực của nó. Đối với em mà nói, nó còn không hữu dụng bằng dao găm, hơn nữa thân đao quá dài còn gây cản trở hành động, để anh cầm vẫn tốt nhất. Anh cũng phải cẩn thận, còn phải nhớ kỹ là dù trong đó xảy ra chuyện dù, kể cả nghe thấy tiếng em thì anh cũng phải bảo vệ chính mình trước. Đây là mệnh lệnh của em, anh phải tuân theo, biết chưa?”

Trọng Phong chớp chớp mắt, im lặng quay đầu nhanh chóng đi vào làn sương trắng.

Anh không đồng ý, cũng sẽ không đồng ý. Tống Tân chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, sau đó cất bước đi vào sương trắng.

Ngay trong khoảnh khắc bước chân vào, một luồng sáng chói mắt liền lóe lên, ánh sáng ấy sáng đến mức khiến cô không nhìn thấy gì.

Trong mấy giây không nhìn thấy, những giác quan khác lập tức trở nên nhạy hơn. Vì thế cô nhanh chóng nhận ra, mình đang ngồi trong một chiếc ô tô đang chạy.

Phía dưới là ghế xe mềm mại thoải mái, đai an toàn chéo qua người, mùi đặc trưng của ô tô xộc vào mũi.

Ước chừng qua sáu bảy giây, thị giác của cô mới dần dần hồi phục.

Lúc này, tất cả mọi thứ trước mắt cô đều mơ hồ, đồng thời cũng nghe thấy bên tai có tiếng nói chuyện.

Tiếng phụ nữ nói: “Tiểu Tân, lát nữa tới nhà bà nội, con nhớ đừng có nói lỡ lời. Bà lớn tuổi rồi, chúng ta đừng khiến bà phải nhọc lòng nữa nhé.”

Ngay sau đó là tiếng trẻ con non nớt: “Con biết rồi, papa rất khỏe, không hề phải vào bệnh viện.”

Tống Tân chấn động, kinh ngạc trợn tròn mắt, thế nhưng trước mắt cô vẫn cứ mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mờ mờ.

Cô nhìn được mình đang ngồi ở trên ghế phụ, bên tay trái có một bóng người mờ mờ đang lái xe, mà khi cô quay đầu lại, đằng sau là hai bóng người thân mật ôm nhau ngồi ở ghế sau.

Bóng người lớn xoa đầu đứa bé, dịu dàng nói: “Ngoan, chờ về nhà mama mua kem cho con nha.”

Bóng người nho nhỏ gật đầu: “Mama, con không muốn ăn kem, con muốn cùng papa mama đi công viên giải trí.”

Sau đó, từ trên ghế lái bên trái Tống Tân vang lên tiếng cười yêu chiều: “Được, cuối tuần này được nghỉ papa đưa con đi nhé, chúng ta chơi tàu lượn siêu tốc được không?”

Đứa bé kích động vỗ tay cười nói: “Con còn muốn đi nhà ma!”

Người phụ nữ cũng bậy cười, khẽ gõ một cái lên đầu đứa bé: “Con bé này, to gan thật, không giống con gái gì cả.”

Bé gái cũng cười vui sướng, thực vui vẻ, thực hạnh phúc.

Giờ khắc này, trước mắt Tống Tân bỗng nhiên trở nên rõ ràng.

Cô thấy mình khi còn nhỏ đang dựa lên người mẹ, tươi cười xán lạn. Nụ cười ấy còn chói mắt hơn ánh mặt trời.

Ba mẹ vẫn giống hệt lúc trước khi họ rời đi. Đã quá lâu rồi cô không được nhìn thấy bọn họ. Hiện giờ nhìn lại bỗng thấy ba mẹ không hề cao lớn, cũng không không gì làm không được như lúc cô còn nhỏ nữa.

Tống Tân cảm thấy đôi mắt đã có chút ươn ướt, cô chớp chớp mắt, kìm nén những giọt nước mắt, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe.

Ngoài cửa sổ, cảnh vật lướt qua như bay. Bờ ruộng và những căn nhà quen thuộc mà lại xa lạ đều đang nhắc nhở cô… Sắp đến lúc đó.

Cô biết tất cả đều là giả, tất cả đều đã qua, bây giờ cô đã không còn là một đứa trẻ, cũng không có khả năng trở lại quá khứ.

Cho nên, cô không thể đắm chìm trong đó, cần phải bình tĩnh lại.

Tống Tân hít một hơi thật sâu, ép mình nhắm mắt lại, không nghe ba người kia nói chuyện với nhau nữa.

Cô bắt đầu nghĩ, ‘nước’ ở nơi nào

Trong trí nhớ của cô, bọn họ sẽ xảy ra tai nạn xe cộ ở phía trước, nhưng xung quanh không hề có nước, sự cố này hoàn toàn không có liên quan gì đến nước cả.

Như vậy, vì sao cửa ải này lại nhắc nhở là tránh xa nước.

Nước… Trên xe có một lọ nước khoáng, chẳng lẽ cô nên nhân lúc này ném nó đi, hoặc chính cô nhảy xe chạy đi?

Nhưng tay cô không thể chạm vào bình nước kia, cũng không mở được cửa xe.

Chẳng lẽ chờ đến khi sự cố phát sinh, bình nước này sẽ bị cán nát, sau đó nước bên trong chảy ra làm ướt cơ thể cô thì cô sẽ bị tính là thất bại

Tống Tân nhíu mày, cảm thấy cũng có khả năng.

Cô cúi đầu muốn cởi đai an toàn trên người, nhưng ngón tay lại xuyên qua nó, không làm được gì.

Đang lúc cô còn không biết làm sao thì bỗng ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc xe vận tải màu đỏ lớn từ phía trước bên trái lao tới.

Cô theo bản năng hét to: “Ba, cẩn thận chiếc xe kia, mau dừng lại!”

Nhưng rõ ràng cô đã kêu rất lớn nhưng ba ngồi bên cạnh cô lại giống như không hề nghe thấy, ô tô vẫn chạy về phía trước.

Ba mươi mấy giây sau, dưới ánh mắt hoảng sợ tuyệt vọng của Tống Tân, chiếc xe vận tải lớn mất khống chế bỗng nhiên chuyển hướng, lao thẳng về phía họ!

Tiếng phanh xe chói tai giống tiếng kèn của Tử Thần.

Ba hoảng loạn hét to một tiếng, vội đánh tay lái, nhưng lại không thay đổi được gì. Mẹ cô ở phía sau rõ ràng đã mất lý trí, nhưng lại dựa vào bản năng của người mẹ mà ôm chặt lấy con, lấy thân mình che chở cô.

“Rầm” một tiếng, giống sấm sét trên bầu trời, càng giống một đòn đánh thẳng vào tim Tống Tân.

Trước khi chiếc xe biến dạng, cô đột nhiên phát hiện mình đã thay đổi vị trí.

Cô đứng bên đường nơi hai chiếc xe xảy ra tai nạn, giống như một người ngoài cuộc, ngay cả những mảnh vụn đều bắn xuyên qua thân thể cô.

Cô tận mắt nhìn thấy hai xe đâm vào nhau, tận mắt nhìn thấy xe con bị chiếc xe vận tải nghiền nát. Đặc biệt là ghế điều khiển phía trước, gần như nát bét.

Người ngồi bên trong sẽ như nào?

Tống Tân nhớ lại nhiều năm trước khi nhìn thấy nhân viên cứu hộ từ từ nhặt ra những mảnh thịt nát màu đỏ trong xe…

Nước mắt làm mờ tầm mắt cô, chỉ cần cô chớp một cái, nước mắt sẽ lập tức lăn xuống.

Mà đúng lúc này, Tống Tân bỗng nhiên hiểu ‘nước’ mà cô phải tránh ra là gì.

Cô vội vàng ngẩng đầu, mở to mắt nhìn bầu trời trong xanh, sau đó giơ tay, dùng ống tay áo đè lên mắt, làm vải dệt thấm hết những giọt nước mắt chưa kịp chảy xuống.

Cô không dám khóc, cũng không thể khóc, bởi vì nước mắt chính là ‘nước’ mà cô cần tránh!

Cô bắt đầu nhìn chằm chằm mây trên trời, trong lòng nghĩ, đám mây này nhìn thật giống một con cún nhỏ, đám mây kia lại giống một đóa hoa hồng.

Còn có đám mây ở phía chân trời kia, có giống đồng hai trăm mà cô bị người ta mượn xong quỵt không cơ chứ.

Chờ đến khi trò chơi kết thúc, cô nhất định phải tiếp tục vẽ truyện tranh, đến lúc đó sẽ dùng cô và Trọng Phong làm nhân vật chính. Trọng Phong đẹp như vậy, truyện tranh của cô nhất định sẽ được rất nhiều người thích……

Trọng Phong còn có thể làm người nổi tiếng, không biết diễn cũng không sao, không biết hát cũng không sao, ở cái đất nước này, chỉ cần đẹp là có thể trở ‘tiểu thịt tươi’ được nhiều người quan tâm rồi…

Tống Tân miên man suy nghĩ, cố gắng phân tán sự chú ý, không dám dừng lại một giây nào.

Cô rất sợ dòng suy nghĩ đột nhiên đứt đoạn, một khi dừng lại cô nhất định sẽ lại nhớ đến quá khứ bi thương đó.

Cô cần phải sống sót, không vì chính cô, cũng phải vì ba mẹ trước khi chết đã liều mình bảo vệ cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện