Cuồng Loạn Thăng Tiên
Chương 4: Yêu Ta Đi Nào....
Sắp có cao trào 18 plút...
....................................
U Linh Cấm Vực....
Duy Tuấn được Lão Túc chỉ dẫn đến đây, vì có một nơi linh khí rất nồng đậm, thích hợp cho Duy Tuấn tu luyện, nhưng nơi đó có Linh Vật trấn giữ bảo khố, Ma Thú cũng rất đông đúc nên chưa từng bị phát hiện, khiến linh khí hoá thành linh mạch, đủ cho một tu sĩ đột phá Kim Anh cảnh.
- Tiểu tử, mau dùng Ám nguyên lực ẩn thân, sau đó sử dụng thân pháp vượt qua Ma Thú ở đây, ngươi đánh không lại bọn chúng.
Lão Túc lên tiếng nói.
- Ma Thú ta đánh không lại? Vậy cái kia Linh Vật đánh thế nào?
Duy Tuấn ngay lập tức hỏi lại, hắn có cảm giác lo lắng khác thường.
- Đừng lo, ta có cách...
Vụt... Vèo...
Trên vách đá tối đen, có một cái bóng đen lướt đi với tốc độ siêu việt, Ma Thú với đôi mắt đỏ ngầu không nhìn thấy được bóng đen đó.
- Nơi này, mau dừng lại...
Khi chạy đến một hốc đá, Lão Túc gọi Duy Tuấn, bảo hắn chạy vào trong hốc đá này, nói là hốc đá nhưng lại dài và rộng như một hang động vậy.
Đi đến cuối cùng, cũng chỉ là ngõ cụt bằng đá.
- Lão Túc, đây là ngõ cụt kia mà?
- Lấy trong nhẫn trữ vật viên ngọc mà ta bảo lúc trước.
Duy Tuấn lấy viên ngọc màu đỏ từ trong nhẫn trữ vật ra, bỗng nhiên viên ngọc chiếu sáng rực rỡ cả hang động, vách đá trước mặt cũng từ từ rung động, tách ra như cánh cửa.
Bên trong là một hang động khá rộng, từng viên đá đính trên vách phát ra tia sáng như ánh đuốc, giữa động là một bức tượng bằng đá của một con hồ ly chín đuôi, mặt đất hang trong suốt, nhìn rõ phía dưới có từng dòng suối màu vàng đang chảy, là linh mạch.
- Lão Túc, Linh Vật ở đâu? Làm sao đối phó nó?
Duy Tuấn ngay lập tức cảnh giác trước sự yên tĩnh này, ngay lập tức hỏi Lão Túc.
- Sử dụng thứ này, ta sắp bị áp chế...
Lão Túc gấp gáp nói, từ trong nhẫn trữ vật bay ra một viên ngọc màu đỏ, bên trong có hình bát quái đang xoay tròn, vô cùng đẹp đẽ.
- Lão Túc, sử dụng thế nào?
Duy Tuấn hỏi Lão Túc, nhưng chỉ nhận được sự im lặng, lúc trước Lão Túc đã nói, có viên ngọc này sẽ có thể chiến thắng Linh Vật, nhưng không có nói cách sử dụng cho hắn biết, khi vào mật động này, linh hồn, thần thức đều bị áp chế, lâm vào ngủ say, nên Lão Túc không thể trả lời Duy Tuấn.
Rắc....
Bỗng nhiên bức tượng cửu vĩ hồ rạn nứt, từ bên trong loé ra ánh sáng màu đỏ rực rỡ, từng mảnh vụn rơi xuống, một trụ sáng màu đỏ bùng lên, bao trùm bức tượng.
- Thiên Nhãn Tiên Thuật....
Duy Tuấn mở Thiên Nhãn, tròng mắt xoay tròn, không gian xung quanh bỗng lít nha lít nhít văn tự kì lạ, một dòng chữ xuất hiện trên cột sáng màu đỏ.
Linh Vật U Linh động, Cửu Vĩ Hồ Yêu, Kim Anh cảnh tầng 6.
- Aaaaa.....
Một tiếng kêu nhẹ của nữ nhân vang lên, bên trong cột sáng màu đỏ xuất hiện một bóng người, với chín cái đuôi đung đưa, trên tay mang một tẩu thuốc cổ xưa, cột sáng vụt tắt, bên trong là một nữ nhân mặc áo bào đỏ, mái tóc cam nhạt, trên đầu có đôi tai cáo nghoe ngẩy, đôi mắt màu đỏ long lanh, bộ ngực lớn lấp ló dưới áo bào rộng rãi, sau lưng là chín cái đuôi cáo màu đỏ đung đưa.
- Lại thêm một tên ngu ngốc, linh mạch và bảo tàng không giành cho các ngươi.
Hồ nữ đôi môi đỏ hồng xinh đẹp hé mở, âm thanh ngọt ngào nhưng vô cùng khinh miệt.
- Ặc, Kim Anh cảnh tầng 6? Đây là hại chết ta rồi.
Duy Tuấn đổ mồ hôi lạnh, lòng bàn chân bốc lên khí lạnh đến đầu tê rần, tay run rẩy, miệng lắp bắp.
- Ta, ta, ta đi lạc... Tạm, tạm biệt...
Duy Tuấn xoay người định rời đi, thì bị thứ gì đó mềm mại giữ lại, đó chính là hai cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ Nữ, nàng ta nở nụ cười mị hoặc, nói.
- Muốn đi là đi sao? Đâu dễ vậy?
- Đừng, tha cho ta a.... À.....
..........................................
Hoàng Tinh Đế ở Hoàng gia đang tất bật chạy tới chạy lui, tìm kiếm Thái Y sư chữa bệnh cho ái thê, nhưng không có chút kết quả nào, cuối cùng cho Mị Ái phu nhân uống Tịnh Băng Tâm Đan, cho nàng ngủ say, gìn giữ tuổi thọ, kìm hãm tâm bệnh.
- Làm sao đây? Rốt cuộc nên làm sao giúp Mị Ái đây?
Tinh Đế đau lòng, tay cầm chén trà nhưng không uống, cuối cùng bóp nát nó, chén trà bằng Linh Cốt Thạch rắn chắc bị bóp nát, tu vi của Tinh Đế không phải yếu nhược.
- Phu quân, người đừng lo lắng nữa, mọi chuyện rồi sẽ qua mà thôi.
Một nữ phụ mặc áo lụa màu hồng lả lướt đi đến, thì thầm bên tai Tinh Đế, đây chính là Diễm Hương đại phu nhân, 32 tuổi, tu vi Luyện Tâm cảnh viên mãn, con gái của gia chủ Đinh gia, dưới sự thống trị của Hoàng gia.
- Phu nhân, nàng mau nói ta biết bây giờ ta nên làm gì?
Tinh Đế quay sang hỏi Diễm Hương.
- Phu quân, ngươi cứ nghỉ ngơi, mọi chuyện sẽ được giải quyết mà thôi.
Diễm Hương vuốt ve mũi Tinh Đế, một làn hương màu hồng bay vào mũi Tinh Đế, khiến mắt ông ta lim dim, ngủ say.
- Tinh Đế, ngươi cứ ngủ đi, Hoàng gia rồi từ từ sụp đổ mà thôi...
Diễm Hương thay đổi vẻ mặt, sự gian xảo, độc ác hiện lên khuôn mặt, Hoàng Tinh Đế ngủ say nên không nghe được gì, suốt nhiều năm, hắn bị Diễm Hương hạ độc, mà không hề nhận ra.
- Hoàng Duy Tuấn con ngươi cũng may mắn, không chết trong bụng Mị Ái, nhưng cuối cùng vẫn chết trong tay ta mà thôi, haha... Các ngươi không hề biết Kiểm Chất Thạch bị biến dạng, nên tưởng nó có tư chất phế vật, thật đúng là ngu ngốc.
Diễm Hương cười lớn, Hoàng gia bị bao trùm bởi mây đen vần vũ.
......................................
U Linh động....
Duy Tuấn đang đối mặt với Hồ Nữ, ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng ta đang cầm viên ngọc màu đỏ bát quái mân mê trong tay, vô cùng thích thú.
- Ngươi muốn gì? Mau thả ta ra...
Duy Tuấn vùng vẫy, la hét với Hồ Nữ.
- Chỉ cần ngươi giúp ta phục dụng Hồ Châu này, ta sẽ thả ngươi ra và hoàn thành một nguyện vọng cho ngươi, thấy thế nào?
Hồ Nữ nở nụ cười đáng sợ, nhìn Duy Tuấn nói.
- Nếu không thì thế nào?
- Ta giết....
- Ực..... Ta, ta làm, ta làm...
Duy Tuấn nuốt xuống nước bọt, gật đầu liên tục nói.
- Rất thông minh, đây là khế ước, ký đi.
Hồ Nữ dùng ngón tay trắng nõn vẽ trong hư không, một tờ giấy màu vàng xuất hiện, bên trên có mấy dòng chữ kì lạ.
- Ta rất công bằng, cho nên ta viết khế ước này, còn không ký vào.
Hồ Nữ trừng mắt nhìn Duy Tuấn, khiến hắn ngay lập tức cắn ngón tay, in ngón tay lên trên tờ giấy này.
- Tiếp theo ta nên làm gì?
Duy Tuấn nhìn Hồ Nữ hỏi, nhưng một màn không thể tin xảy ra, Hồ Nữ nhét viên châu vào miệng Duy Tuấn, môi đào của nàng đặt lên môi Duy Tuấn, dùng lưỡi cuốn lấy lưỡi hắn và viên huyết châu.
- Ư, um....
Duy Tuấn bị quấn lấy lưỡi, chỉ ú ớ được mấy chữ, hắn không tin được chuyện đang xảy ra.
- Hum, đừng hiểu lầm, Huyết Hồ Châu cần dương khí hoà tan, sau đó giao hợp với ta mới có hiệu quả mạnh mẽ được.
Hồ Nữ liếm môi, mặt đỏ bừng, áo bào trễ vai, lộ ra gò bồng đào trắng nõn, nụ hoa màu hồng lấp ló, hai tay ôm chặt eo Duy Tuấn, chín cái đuôi thì quấn lấy cơ thể Duy Tuấn, khiến hắn không thể di chuyển.
- Nóng quá...
Duy Tuấn cảm thấy cổ họng nóng rát dữ dội, sau đó lan ra khắp cơ thể, đũng quần bắt đầu dựng lều, bàn tay run run đặt lên gò bồng đào của Hồ Nữ.
- Hư....
Hồ Nữ khẽ rên nhẹ một tiếng, cơ thể cong lại, mật đạo nóng ran, mật dịch ướt át chảy ra ướt đẫm đũng quần.
Khuôn mặt Hồ Nữ đỏ bừng, đưa đầu lưỡi liếm nhẹ lên cổ Duy Tuấn, thổi một hơi nóng vào tai hắn, thì thầm.
- Yêu ta đi nào.....
......................................
..... Hết.....
....................................
U Linh Cấm Vực....
Duy Tuấn được Lão Túc chỉ dẫn đến đây, vì có một nơi linh khí rất nồng đậm, thích hợp cho Duy Tuấn tu luyện, nhưng nơi đó có Linh Vật trấn giữ bảo khố, Ma Thú cũng rất đông đúc nên chưa từng bị phát hiện, khiến linh khí hoá thành linh mạch, đủ cho một tu sĩ đột phá Kim Anh cảnh.
- Tiểu tử, mau dùng Ám nguyên lực ẩn thân, sau đó sử dụng thân pháp vượt qua Ma Thú ở đây, ngươi đánh không lại bọn chúng.
Lão Túc lên tiếng nói.
- Ma Thú ta đánh không lại? Vậy cái kia Linh Vật đánh thế nào?
Duy Tuấn ngay lập tức hỏi lại, hắn có cảm giác lo lắng khác thường.
- Đừng lo, ta có cách...
Vụt... Vèo...
Trên vách đá tối đen, có một cái bóng đen lướt đi với tốc độ siêu việt, Ma Thú với đôi mắt đỏ ngầu không nhìn thấy được bóng đen đó.
- Nơi này, mau dừng lại...
Khi chạy đến một hốc đá, Lão Túc gọi Duy Tuấn, bảo hắn chạy vào trong hốc đá này, nói là hốc đá nhưng lại dài và rộng như một hang động vậy.
Đi đến cuối cùng, cũng chỉ là ngõ cụt bằng đá.
- Lão Túc, đây là ngõ cụt kia mà?
- Lấy trong nhẫn trữ vật viên ngọc mà ta bảo lúc trước.
Duy Tuấn lấy viên ngọc màu đỏ từ trong nhẫn trữ vật ra, bỗng nhiên viên ngọc chiếu sáng rực rỡ cả hang động, vách đá trước mặt cũng từ từ rung động, tách ra như cánh cửa.
Bên trong là một hang động khá rộng, từng viên đá đính trên vách phát ra tia sáng như ánh đuốc, giữa động là một bức tượng bằng đá của một con hồ ly chín đuôi, mặt đất hang trong suốt, nhìn rõ phía dưới có từng dòng suối màu vàng đang chảy, là linh mạch.
- Lão Túc, Linh Vật ở đâu? Làm sao đối phó nó?
Duy Tuấn ngay lập tức cảnh giác trước sự yên tĩnh này, ngay lập tức hỏi Lão Túc.
- Sử dụng thứ này, ta sắp bị áp chế...
Lão Túc gấp gáp nói, từ trong nhẫn trữ vật bay ra một viên ngọc màu đỏ, bên trong có hình bát quái đang xoay tròn, vô cùng đẹp đẽ.
- Lão Túc, sử dụng thế nào?
Duy Tuấn hỏi Lão Túc, nhưng chỉ nhận được sự im lặng, lúc trước Lão Túc đã nói, có viên ngọc này sẽ có thể chiến thắng Linh Vật, nhưng không có nói cách sử dụng cho hắn biết, khi vào mật động này, linh hồn, thần thức đều bị áp chế, lâm vào ngủ say, nên Lão Túc không thể trả lời Duy Tuấn.
Rắc....
Bỗng nhiên bức tượng cửu vĩ hồ rạn nứt, từ bên trong loé ra ánh sáng màu đỏ rực rỡ, từng mảnh vụn rơi xuống, một trụ sáng màu đỏ bùng lên, bao trùm bức tượng.
- Thiên Nhãn Tiên Thuật....
Duy Tuấn mở Thiên Nhãn, tròng mắt xoay tròn, không gian xung quanh bỗng lít nha lít nhít văn tự kì lạ, một dòng chữ xuất hiện trên cột sáng màu đỏ.
Linh Vật U Linh động, Cửu Vĩ Hồ Yêu, Kim Anh cảnh tầng 6.
- Aaaaa.....
Một tiếng kêu nhẹ của nữ nhân vang lên, bên trong cột sáng màu đỏ xuất hiện một bóng người, với chín cái đuôi đung đưa, trên tay mang một tẩu thuốc cổ xưa, cột sáng vụt tắt, bên trong là một nữ nhân mặc áo bào đỏ, mái tóc cam nhạt, trên đầu có đôi tai cáo nghoe ngẩy, đôi mắt màu đỏ long lanh, bộ ngực lớn lấp ló dưới áo bào rộng rãi, sau lưng là chín cái đuôi cáo màu đỏ đung đưa.
- Lại thêm một tên ngu ngốc, linh mạch và bảo tàng không giành cho các ngươi.
Hồ nữ đôi môi đỏ hồng xinh đẹp hé mở, âm thanh ngọt ngào nhưng vô cùng khinh miệt.
- Ặc, Kim Anh cảnh tầng 6? Đây là hại chết ta rồi.
Duy Tuấn đổ mồ hôi lạnh, lòng bàn chân bốc lên khí lạnh đến đầu tê rần, tay run rẩy, miệng lắp bắp.
- Ta, ta, ta đi lạc... Tạm, tạm biệt...
Duy Tuấn xoay người định rời đi, thì bị thứ gì đó mềm mại giữ lại, đó chính là hai cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ Nữ, nàng ta nở nụ cười mị hoặc, nói.
- Muốn đi là đi sao? Đâu dễ vậy?
- Đừng, tha cho ta a.... À.....
..........................................
Hoàng Tinh Đế ở Hoàng gia đang tất bật chạy tới chạy lui, tìm kiếm Thái Y sư chữa bệnh cho ái thê, nhưng không có chút kết quả nào, cuối cùng cho Mị Ái phu nhân uống Tịnh Băng Tâm Đan, cho nàng ngủ say, gìn giữ tuổi thọ, kìm hãm tâm bệnh.
- Làm sao đây? Rốt cuộc nên làm sao giúp Mị Ái đây?
Tinh Đế đau lòng, tay cầm chén trà nhưng không uống, cuối cùng bóp nát nó, chén trà bằng Linh Cốt Thạch rắn chắc bị bóp nát, tu vi của Tinh Đế không phải yếu nhược.
- Phu quân, người đừng lo lắng nữa, mọi chuyện rồi sẽ qua mà thôi.
Một nữ phụ mặc áo lụa màu hồng lả lướt đi đến, thì thầm bên tai Tinh Đế, đây chính là Diễm Hương đại phu nhân, 32 tuổi, tu vi Luyện Tâm cảnh viên mãn, con gái của gia chủ Đinh gia, dưới sự thống trị của Hoàng gia.
- Phu nhân, nàng mau nói ta biết bây giờ ta nên làm gì?
Tinh Đế quay sang hỏi Diễm Hương.
- Phu quân, ngươi cứ nghỉ ngơi, mọi chuyện sẽ được giải quyết mà thôi.
Diễm Hương vuốt ve mũi Tinh Đế, một làn hương màu hồng bay vào mũi Tinh Đế, khiến mắt ông ta lim dim, ngủ say.
- Tinh Đế, ngươi cứ ngủ đi, Hoàng gia rồi từ từ sụp đổ mà thôi...
Diễm Hương thay đổi vẻ mặt, sự gian xảo, độc ác hiện lên khuôn mặt, Hoàng Tinh Đế ngủ say nên không nghe được gì, suốt nhiều năm, hắn bị Diễm Hương hạ độc, mà không hề nhận ra.
- Hoàng Duy Tuấn con ngươi cũng may mắn, không chết trong bụng Mị Ái, nhưng cuối cùng vẫn chết trong tay ta mà thôi, haha... Các ngươi không hề biết Kiểm Chất Thạch bị biến dạng, nên tưởng nó có tư chất phế vật, thật đúng là ngu ngốc.
Diễm Hương cười lớn, Hoàng gia bị bao trùm bởi mây đen vần vũ.
......................................
U Linh động....
Duy Tuấn đang đối mặt với Hồ Nữ, ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng ta đang cầm viên ngọc màu đỏ bát quái mân mê trong tay, vô cùng thích thú.
- Ngươi muốn gì? Mau thả ta ra...
Duy Tuấn vùng vẫy, la hét với Hồ Nữ.
- Chỉ cần ngươi giúp ta phục dụng Hồ Châu này, ta sẽ thả ngươi ra và hoàn thành một nguyện vọng cho ngươi, thấy thế nào?
Hồ Nữ nở nụ cười đáng sợ, nhìn Duy Tuấn nói.
- Nếu không thì thế nào?
- Ta giết....
- Ực..... Ta, ta làm, ta làm...
Duy Tuấn nuốt xuống nước bọt, gật đầu liên tục nói.
- Rất thông minh, đây là khế ước, ký đi.
Hồ Nữ dùng ngón tay trắng nõn vẽ trong hư không, một tờ giấy màu vàng xuất hiện, bên trên có mấy dòng chữ kì lạ.
- Ta rất công bằng, cho nên ta viết khế ước này, còn không ký vào.
Hồ Nữ trừng mắt nhìn Duy Tuấn, khiến hắn ngay lập tức cắn ngón tay, in ngón tay lên trên tờ giấy này.
- Tiếp theo ta nên làm gì?
Duy Tuấn nhìn Hồ Nữ hỏi, nhưng một màn không thể tin xảy ra, Hồ Nữ nhét viên châu vào miệng Duy Tuấn, môi đào của nàng đặt lên môi Duy Tuấn, dùng lưỡi cuốn lấy lưỡi hắn và viên huyết châu.
- Ư, um....
Duy Tuấn bị quấn lấy lưỡi, chỉ ú ớ được mấy chữ, hắn không tin được chuyện đang xảy ra.
- Hum, đừng hiểu lầm, Huyết Hồ Châu cần dương khí hoà tan, sau đó giao hợp với ta mới có hiệu quả mạnh mẽ được.
Hồ Nữ liếm môi, mặt đỏ bừng, áo bào trễ vai, lộ ra gò bồng đào trắng nõn, nụ hoa màu hồng lấp ló, hai tay ôm chặt eo Duy Tuấn, chín cái đuôi thì quấn lấy cơ thể Duy Tuấn, khiến hắn không thể di chuyển.
- Nóng quá...
Duy Tuấn cảm thấy cổ họng nóng rát dữ dội, sau đó lan ra khắp cơ thể, đũng quần bắt đầu dựng lều, bàn tay run run đặt lên gò bồng đào của Hồ Nữ.
- Hư....
Hồ Nữ khẽ rên nhẹ một tiếng, cơ thể cong lại, mật đạo nóng ran, mật dịch ướt át chảy ra ướt đẫm đũng quần.
Khuôn mặt Hồ Nữ đỏ bừng, đưa đầu lưỡi liếm nhẹ lên cổ Duy Tuấn, thổi một hơi nóng vào tai hắn, thì thầm.
- Yêu ta đi nào.....
......................................
..... Hết.....
Bình luận truyện