Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 46-2



Trên mặt tuyết trắng mênh mông, một đội quân dài dằng dặc đang bước đi, vó ngựa cuồn cuộn, bước chân vững vàng, giống như một cơn lốc gây chấn động của mặt đất, uy thế kinh người!

Đi đầu là một nam nhân oai hùng cưỡi một con ngựa cao lớn, khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, gương mặt chính trực, mày kiếm mắt sáng kiên cường, tràn ngập khí khái nam tử, một thân khôi giáp chỉnh tề, vẻ cường hãn phủ khắp toàn thân.

Nam tử bỗng nhiên ghìm cương ngựa, cánh tay giơ thẳng lên trời.

Quân đội ở phía sau đồng loạt ghìm cương ngựa, giữa tiếng ngựa hí, mười vạn đại quân động tác đều nhau, giống như chỉ là của một người, cả đoàn quân dừng lại.

Nếu như Lãnh Hạ ở đây sẽ thấy trừ nam nhân kia, những người còn lại đều rất quen.

Phía sau nam nhân có một người bước lên, phó tướng Phùng Hiền Lập bước lên hai bước: “Tướng quân, còn cách Cách Căn thành ba mươi dặm, trinh thám phái ra chắc là đã sắp về.”

Thì ra người này chính là Uy Vũ Tướng quân, Tiêu Chấp Vũ.

Tiêu Chấp Vũ gật đầu, nhìn về phía bầu trời đầy tuyết phía trước, thanh âm trầm ổn hạ lệnh: “Nghỉ ngơi tại chỗ!”

Bảy phó tướng đều tiến lên, biết rằng Tiêu tướng quân muốn nghị sự.

Bọn họ theo Liệt Vương đã nhiều năm, lúc nghị sự thì rất nghiêm túc, chỉ khi nghỉ ngơi thì mới vui đùa, Liệt Vương đều không để tâm, đó là sự ăn ý được bồi dưỡng qua một thời gian dài.

Mà Tiêu tướng quân vẫn đóng ở doanh trại Tây cương, nếu không vì Liệt Vương xảy ra chuyện, hắn cũng sẽ không bị điều tới xích, người này làm việc nghiêm cẩn mà trầm ổn, không có khả năng hùng tài đại lược như Liệt Vương, nhưng có kinh nghiệm lâu năm, làm việc ổn thỏa, rất nghiêm túc và chuyên chú nên được bọn họ tôn trọng.

Chỉ là không khỏi có chút câu nệ, chưa thể tùy tính như với Liệt Vương.

Tiêu Chấp Vũ trầm ngâm một lát, đảo qua mấy người hỏi: “Các ngươi có ý kiến gì?”

Trịnh Thạch vung nắm đấm nói: “Cường công thôi, thời tiết như thế này, nếu kéo dài sẽ không có lợi cho chúng ta.”

Hắn nhướng mày, lắc đầu: “Mặc dù Cách Căn thành không lớn, nhưng lại cực kỳ giàu có và đông đúc, trong thành có nhiều thương hội, tài lực hùng hậu, phòng thủ chắc chắn, nếu cường công…..”

Phùng Hiền Lập suy nghĩ một chút, nói rằng: “Tướng quân, không bằng chúng ta vây thành, cắt đứt nguồn lương thực của bọn họ…….”

“Không được.” Tiêu Chấp Vũ khoát tay, lập tức bác bỏ: “Cũng là nguyên nhân đó, thương nhân trong thành rất đông, trong đó có bao nhiêu lương thực chúng ta cũng không rõ. Nếu kéo dài, thời tiết lại khắc nghiệt, có khi bọn họ chưa hết lương thực, ta đã không sống qua.”

Ngay lúc mấy người đang hết cách, một thanh âm nam nhân truyền tới: “Tiêu tướng quân!”

Chung Thương một thân hắc y, khuôn mặt nghiêm túc bước tới, phía sau là đám người Cuồng Phong Mục Thiên, hắn nói: “Vương phi đang ở trong thành.”

Đám người Chung Thương nghĩ rất đơn giản, nếu Tiểu Vương phi đang ở trong thành, vậy thì không cần lo lắng nữa!

Tiểu Vương phi bưu hãn như thế, nếu biết bọn họ sắp công thành, không thể nào không làm gì, có lẽ sẽ truyền lời đồn, làm nhiễu loạn lòng dân, có lẽ sẽ bắt giữ thành thủ mở cửa thành cho bọn họ, trong ứng ngoài hợp, dù không làm…. những cái này thì tối thiểu cũng sẽ tra xét lượng lương thực trong thành.

Dù thế nào thì Tiểu Vương phi chắc chắn sẽ trộn gió khuấy mưa, cho bọn họ công thành thuận lợi.

Tiêu Chấp Vũ lại không rõ Chung Thương có ý gì, hắn vẫn đóng tại Tây cương nên không có chút hiểu biết nào về Lãnh Hạ, ấn tượng duy nhất chỉ là ‘Phế vật công chúa’ mà thiên hạ đồn đại thôi, hơn nữa hắn thấy, dù có là dạng nữ nhân gì thì cũng chỉ là nữ nhân mà thôi.

Nữ nhân, có nghĩa là phiền phức!

Đặc biệt nhớ tới ái muội Hoàng hậu, liền nhíu mày.

Tiêu Chấp Vũ không rõ, đám phó tướng lại càng không rõ, có chút khó hiểu nhìn vẻ sùng bái đám người trên mặt đám người Chung Thương.

Không phải Vương gia cùng mưu sĩ là một đôi sao?

Nhắc tới phế vật Vương phi làm gì!

Mưu sĩ của chúng ta mới xứng đôi với Vương gia,….. à, nam nhân!

Mấy ngày trước Chung Thương đã nhận được tin Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ bình an, cũng đã nói với đám phó tướng, nhưng chuyện mưu sĩ chính là Vương phi thì căn bản cũng lười giải thích.

Năm ngày trước, hắn truyền tin đã hạ Y Thản thành cho Chung Trì xong liền không thấy hồi âm, chắc là Chung Trì đã về Tắc Nạp hoặc là mấy ngày nay Lãnh Hạ bận rộn chuyện chiếm Cách Căn thành nên quên trả lời nên lúc này, chuyện xảy ra trong thành, bọn họ vẫn chưa biết.

Thấy vẻ mặt của Tiêu Chấp Vũ và phó tướng, vệ môn cùng bĩu môi, nghi ngờ ai cũng được nhưng không thể nghi ngờ thần tượng của chúng ta!

Bọn họ đang muốn giải thích, phía xa liền có một chấm đen nhỏ lao về phía này, Tiêu Chấp Vũ nói trước: “Trinh thám đã trở về.”

“Tướng quân!” Trinh thám thở hổn hển chạy tới gần, quỳ xuống rồi nói: “Cửa thành Cách Căn mở rộng, bên trong không có động tĩnh gì.”

Mọi người nghe xong đồng loạt nhíu nhíu mày, không nghĩ được đây là có ý gì, đám người Chung Thương cũng bị tin tức này làm cho chú ý, nên không nhắc lại chuyện của Lãnh Hạ.

Phùng Hiền Lập bừng tỉnh đại ngộ, chắc chắc nói: “Dụ địch vào thành!”

Trịnh Thạch gắt một cái: “Không thể nào? Trong đó có mấy nghìn người. Hơn nữa, người Bắc Yến làm gì có đầu óc mà nói về kế sách.”

“Sao lại không thể?” Thiểm Điện nháy mắt mấy cái, khuôn mặt lộ vẻ trêu chọc: “Trận chiến ấy không phải Đông Phương Nhuận đã làm như vậy sao? Người Bắc Yến dù không nghĩ được thì cũng phải học được chứ?”

Mục Dương vuốt cằm: “Có phải Cách Căn thành muốn hàng không?”

Chung Thương lắc đầu: “Đầu hàng nhanh như thế, không phải tác phong của dân Bắc Yến lỗ mãng……….”

“Không thành kế………”

“Bỏ thành……..”

…………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện