Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
Quyển 2 - Chương 51-2
Lãnh Hạ thật sự là tự nguyện, từ lúc ở trong quán trọ nàng đã phát hiện mấy thương nhân ở đây có vấn đề, tư thế ngồi thẳng tắp, tay phải luôn không tự chủ mà đặt ở hông, động tác ăn rất gọn lẹ, khí tức trầm ổn, mặc dù bọn họ đã cố ý che dấu nhưng vẫn không thể sửa đổi được thói quen của một người lính lâu năm.
Tin Tiêu Phượng ở đây không ai biết vậy thì tất nhiên mục tiêu của những người này sẽ là mình vừa vang danh ở Cách Căn thành, nàng dùng tình trạng của Vệ vương để thử, quả nhiên liền thấy phản ứng khác thường của bọn họ, chỉ thế đã đủ nói lên thân phận rồi.
Trong toàn Tây Vệ, muốn tìm nàng cũng chỉ có Mộ Dung Triết luôn nhung nhớ ‘Phù dung’ mà thôi.
Thí Thiên và Mộ Nhị cũng biến mất chính là vì nàng muốn để lại manh mối cho Chiến Bắc Liệt, thứ nhất, nàng đã từng đồng ý với Thí Thiên, để bọn họ tự tay kết liễu Mộ Dung Triết, thứ hai, đã có thần y ở bên, vậy thì khả năng nàng bị khói mê làm ngất xỉu rồi bị bắt là hoàn toàn không thể.
Hơn nữa có Mộ Nhị giúp nàng, cũng không phải lẻ loi một mình, Chiến Bắc Liệt cũng nên yên tâm mới đúng.
Lúc này, trên đường, có một chiếc xe ngựa lao rất nhanh, phía sau kéo thêm mấy chiếc xe đẩy hàng, trên đó có rất nhiều lông thú, giống y như là tiểu thương đang chở hàng.
Trong một chiếc xe đẩy, dưới một lớp lông thú, không hề có chút ánh sáng nào, Lãnh Hạ và Mộ Nhị bị trói gô lại, ngồi cạnh nhau trong không gian chật hẹp.
Nàng vẫn bình thường, trong mắt đám người kia nàng chỉ là phế vật, nên chỉ bị trói chân tay lại thôi, nhưng Mộ Nhị thì khác, một cao thủ dù bị hạ Nhuyễn cân tán thì vẫn là cao thủ, bọn họ cực kỳ cảnh giác với hắn, trói toàn thân hắn lại.
Mộ Đại thần y luôn luôn sạch sẽ bị sợi dây bẩn thỉu kia buộc lại như cái bánh chưng, bị nhét trong một chỗ chật chội, nỗi oán hận trong lòng ngày một tăng lên.
Lãnh Hạ giơ cánh tay đang bị trói lên, chọc chọc vào cánh tay Mộ Nhị, đằng hắng một cái rồi nói nhỏ: “Này.”
Mộ Nhị chậm rãi chuyển động cổ, chuyển tới hướng ngược lại với nàng, bất động, không thèm để ý.
Lãnh Hạ chớp mắt mấy cái, giận thật à, nàng lại chọc rồi giải thích: “Ta chỉ muốn dùng viên đá để nhắc nhở ngươi thôi.”
Mộ Nhị không nhúc nhích chút nào, cố chấp quay đầu, kiên quyết không để ý tới nữ nhân không có lương tâm này.
Lãnh Hạ cong khóe môi lên, nói bóng nói gió: “Nhuyễn cân tán này nhất định là vô dụng với thần y ngươi, việc giật đứt mấy sợi dây này thì cũng chỉ là một bữa ăn sáng………………….”
Ý nói bóng gió, nếu Mộ Đại thần y tức giận như vậy thì còn ở đây với nàng làm gì?
Phượng mâu âm thầm quan sát người bên cạnh, nhưng chỉ nhìn được gáy, nên đương nhiên cũng không biết, Mộ Đại thần y bị vạch trần lặng lẽ há hốc mồm, trong đôi mắt ngơ ngác hiện lên một tia buồn bực.
Lần đầu tiên trong đời Mộ Đại thần y, thấy răng có chút ngứa, có xúc động muốn quay lại cắn người.
Lãnh Hạ nhún vai, tựa đầu ván ván gỗ ở phía sau, chậm rãi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức, quyết định để Mộ Nhị thiếu thốn biểu tình nhưng nội tâm cũng rất phong phú tự quên đi.
Mộ Nhị khẽ nhúc nhích tai, lát sau đã nghe được tiếng hít thở đều đặn ở bên cạnh, nữ nhân kia đã ngủ thiếp đi rồi à.
Hắn nhíu nhíu mày, chậm rãi quay cổ lại, quả nhiên nhìn thấy nữ nhân đáng trách kia đang say ngủ, môi liền mím lại thành một đường thẳng, hơi hơi run rẩy, một lúc sau mới chấp nhận tựa đầu vào ván gỗ, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến lúc Mộ Nhị hít thở đều đặn, Lãnh Hạ mới hí mắt ra liếc hắn, khóe môi liền cong lên, nhẹ nhàng nhắm lại lại.
A, thật dễ lừa.
Lúc Lãnh Hạ tỉnh lại thì thấy Mộ Nhị đang dựa đầu vào đầu nàng, tóc của nàng đâm vào má hắn, Lăng Tử đang mơ ngủ, vài lần muốn hất tóc đi nhưng vì đang bị trói nên không cựa quậy được, mày cau lại thật chặt, miệng há ra, cực kỳ khó chịu.
Trên đầu truyền đến tiếng người nói, lông thú ở trên bị giở ra, không gian y tối bỗng bị chói mắt bởi ánh sáng rực rỡ.
Mộ Nhị bỗng nhiên tỉnh lại, hơi hơi chép miệng, ánh mắt lim dim, đôi mắt trong veo như trẻ con, thanh khiết mà thơ ngây.
Mấy ngày nay, hai người vẫn luôn bị giam ở trên xe, chỉ lúc ăn cơm mới được giở tấm lông thú ra, được ném cho bánh bao.
Đương nhiên Lãnh Hạ ăn gì cũng không sao, nhưng chỉ khổ Mộ Đại thần y, tuy hắn quanh năm dạo quanh ngũ quốc, nhưng ăn ở đều rất tốt, như là thanh sam hắn luôn mặc, chất liệu mềm mại, giá trị không nhỏ, mà từ lúc đi theo nàng, cuộc sống sinh hoạt của người này tụt dốc không phanh, thậm chí bây giờ chỉ có bánh bao.
Lãnh Hạ cảm động, cũng biết Mộ Nhị ở lại là vì lo lắng cho mình, dù nguyên nhân ban đầu hắn quen nàng là gì thì cũng luôn hỗ trợ nàng, lòng nàng mãi mãi không quên.
Nghĩ tới đây liền không tự chủ mà cong môi lên.
Một cái bánh bao bị vứt xuống, nàng cầm lên gặm một miếng, quá cứng, vừa quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt của nam nhân kia.
Nam nhân gầy nhỏ kia hiện rõ ý cười trên mặt, chăm chú nhìn Mộ Nhị.
Lãnh Hạ nhíu mày, ánh mắt này………
Nam nhân kia chậm rãi để bánh bao vào tay Mộ Nhị, nhưng chưa rời đi mà còn sờ soạng mu bàn tay hắn một chút, trong mắt lóe lên sự hưng phấn mà bỉ ổi.,
Lãnh Hạ nhếch miệng, gợi lên một độ cong khinh bỉ, dâm loạn thần y Mộ Nhị, hắn làm được chắc.
Lát nữa chết thế nào cũng không biết!
Mộ Nhị nghiêm túc nhìn chằm chằm cánh tay đang sờ soạng kia, nam nhân kia lại dời tay đến người hắn, cười dâm ô: “Tiểu tử, rơi vào tay Cừu Tam ta, nhất định sẽ khiến ngươi thoải mái gào khóc!”
Mộ Nhị cau mày, hơi nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ mối liên hệ giữa ‘ Gào khóc’ và ‘ Thoải mái’.
Bộ dáng ngơ ngác này lập tức làm nam nhân tên Cừu Tam kia sôi trào máu sói!
Lãnh Hạ bình tĩnh gặm bánh bao, không hề lo lắng chút nào.
“Công phu tốt thì sao, không phải bây giờ cũng nằm trong tay ta sao!” Nam nhân nuốt nước miếng một cái, hưng phấn không thôi, móng vuốt lại sờ soạn gò má của Mộ Nhị, đột nhiên, một bàn tay nắm lấy móng vuốt của hắn, quát: “Cừu Tam, đang thi hành nhiệm vụ.”
Cừu Tam chép chép miệng, đẩy tay hắn ra, cười nhạo nói: “Trịnh lão đại, tiểu tử này vốn không phải là nhiệm vụ của chúng ta, thứ chủ tử muốn là phế vật này, lão tử đùa một chút thì sao?”
Trịnh lão đại không đồng ý nghiêm mặt lại khiển trách: “Người này công phu cực cao, ngươi đừng đùa với lửa!”
Cừu Tam gắt một tiếng, tay hắn bóp cằm Mộ Nhị, quay mặt hắn về phía Trịnh lão đại, khinh bỉ nói: “Ngươi xem bộ dáng ngốc nghếch của hắn, lão tử chơi đùa gì có khi hắn cũng không biết, hơn nữa đã bị hạ Nhuyễn cân tán, có thể làm gì…………”
Vừa nói được nửa lời thì đột nhiên sùi bọt mép, co giật.
“Cừu Tam!” Vẻ mặt Trịnh lão đại hoảng sợ, nắm lây tay hắn, quát to: “Cừu Tam, Cừu Tam! Có chuyện gì thế?”
Những người khác bị tiếng vang này làm kinh động, đều bỏ lại tiểu nhị, lập tức lao tới, thấy tình trạng của Cừu Tam thì đều hoảng hốt, đến tận lúc mắt hắn trợn trắng lên, ngã lăn ra đất, mà vẫn chưa hoàn hồn.
Mọi người vô cùng trầm mặc, Sấu Tử có phản ứng đầu tiên, chạy tới giơ tay ra run rẩy kiểm tra hơi thở của hắn, đột nhiên trợn to mắt, ngồi bệt xuống đất, đờ đẫn lắc đầu.
Sao tại sao có thể như vậy?
Nhìn thi thể của Cừu Tam, mọi người không thể tin nỉ non, đang tốt đẹp sao tự nhiên lại…………..
Sấu Tử giống như điên rồi, chỉ vào Mộ Nhị, thét to: “Là ngươi! Là ngươi giết hắn?”
“Không phải hắn………” Trịnh lão đại lắc đầu, kéo Sấu Tử đang điên cuồng lại, giải thích: “Ta vừa tận mắt thấy, hắn không làm gì cả.”
Tuy nói thế nhưng trong lòng hắn vẫn như có thứ gì đó đè nặng.
Nhìn kỹ hai người, phế vật kia thì đang gặm bánh bao, rõ ràng là sợ đến choáng váng, còn tên ngốc kia thì vẫn nhìn phía trước không chuyển nhưng đã bị hạ Nhuyễn cân tán………
Hơn nữa vừa rồi hắn đứng ở đây đều không thấy hai người đó làm gì.
Nhưng càng như vậy thì càng khiến hắn sợ hãi, Trịnh lão đại không thể nói rõ cảm giác của hắn lúc này, thật là sởn gai ốc, nếu quả thật là do hai người kia, thì rốt cuộc bọn họ đã chọc tới phiền phức lớn đến cỡ nào!
“Tiểu tử này luôn mồm nói bậy, có phải là đã đắc tội…….” Một người trong đó run rẩy nói, chỉ tay lên trời.
Cũng chỉ có thể giải thích như vậy thôi, không thì sao lại đột tử?
Lãnh Hạ âm thầm nhếch môi một cái, cổ đại chính là như vậy, mọi việc không giải thích được đều đổ tại trời.
“Nhặt xác cho hắn đi, có thể là điều bất trắc.” Trịnh lão đại hít sâu một hơi, hồn bay phách lạc bỏ lại câu này rồi rời đi.
Đi được nửa đường đột nhiên hắn quay lại, xem xét cẩn thận Lãnh Hạ và Mộ Nhị một lần rồi mới lắc đầu tự giễu cười cười, thực sự là trông gà hoá cuốc.
Sau khi mọi người thận trọng thu dọn xác của Cừu Tam xong liền trùm lông lên, trong xe lại tối đen.
Lãnh Hạ hơi ngả đầu, nhìn tới nhìn lui khắp người Mộ Nhị, ngạc nhiên nói: “Ngươi dấu độc ở đâu?”
Mộ Nhị quay đầu đi, không thèm để ý.
Lãnh Hạ chấn động, rõ ràng vẫn là thái độ như trước, vậy mà nàng lại cảm nhận được rõ ràng………
Mộ Đại thần y, kiêu ngạo!
Loại tự hào mình hơn người trong lĩnh vực mình am hiểu, tản ra từ người Lăng tử này.
Lãnh Hạ buồn cười nhướng mắt, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, hỏi đùa: “Ngươi biết người lúc nãy có ý gì ư?”
Nàng hỏi như vẫn cũng là căn cứ, dù sao từ đầu tới cuối Mộ Nhị không hề có vẻ khuất nhục do bị dâm loạn, vẻ mặt khó hiểu không hề che giấu chút nào.
Mộ Nhị quay đầu nhìn về phía nàng, đuối mắt khẽ liếc nàng trong đó có vài phần hiếu kỳ.
Lãnh Hạ càng kinh ngạc, trừng mắt lên hỏi: “Ngươi không biết vậy sao lại giết hắn?”
Mộ Đại thần y mím môi, không nói một lời, vẫn không nhúc nhích, trong không gian tối đen, mắt hắn hơi chớp chớp, mi dài khẽ run, tựa như cánh bướm tuyệt mỹ, cực đẹp.
Sau một hồi trầm mặc, ngay lúc Lãnh Hạ cho rằng hắn sẽ không nói thì Mộ Đại thần y mới mở lòng từ bi phun ra một chữ: “Bẩn.”
Lãnh Hạ ngây người một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu ra ý hắn, có lẽ dù Mộ Nhị không biết đến những thứ này nhưng vẫn có thể cảm giác được ác ý của người kia, hơn nữa, bàn tay bẩn thỉu của hắn lại dám chạm vào khuôn mặt cao quý của Mộ Đại thần y, khiến bệnh sạch sẽ của hắn phát tác, cho nên………
Lãnh Hạ cực kỳ im lặng nhìn trời, nếu Cừu Tam biết mình chết là vì tay mình rất bẩn, không biết có đạp mộ mà đứng dậy không.
Được rồi, nếu người này thật sự vùng dậy thì có thiên quân vạn mã cũng không đỡ nổi a!
Tin Tiêu Phượng ở đây không ai biết vậy thì tất nhiên mục tiêu của những người này sẽ là mình vừa vang danh ở Cách Căn thành, nàng dùng tình trạng của Vệ vương để thử, quả nhiên liền thấy phản ứng khác thường của bọn họ, chỉ thế đã đủ nói lên thân phận rồi.
Trong toàn Tây Vệ, muốn tìm nàng cũng chỉ có Mộ Dung Triết luôn nhung nhớ ‘Phù dung’ mà thôi.
Thí Thiên và Mộ Nhị cũng biến mất chính là vì nàng muốn để lại manh mối cho Chiến Bắc Liệt, thứ nhất, nàng đã từng đồng ý với Thí Thiên, để bọn họ tự tay kết liễu Mộ Dung Triết, thứ hai, đã có thần y ở bên, vậy thì khả năng nàng bị khói mê làm ngất xỉu rồi bị bắt là hoàn toàn không thể.
Hơn nữa có Mộ Nhị giúp nàng, cũng không phải lẻ loi một mình, Chiến Bắc Liệt cũng nên yên tâm mới đúng.
Lúc này, trên đường, có một chiếc xe ngựa lao rất nhanh, phía sau kéo thêm mấy chiếc xe đẩy hàng, trên đó có rất nhiều lông thú, giống y như là tiểu thương đang chở hàng.
Trong một chiếc xe đẩy, dưới một lớp lông thú, không hề có chút ánh sáng nào, Lãnh Hạ và Mộ Nhị bị trói gô lại, ngồi cạnh nhau trong không gian chật hẹp.
Nàng vẫn bình thường, trong mắt đám người kia nàng chỉ là phế vật, nên chỉ bị trói chân tay lại thôi, nhưng Mộ Nhị thì khác, một cao thủ dù bị hạ Nhuyễn cân tán thì vẫn là cao thủ, bọn họ cực kỳ cảnh giác với hắn, trói toàn thân hắn lại.
Mộ Đại thần y luôn luôn sạch sẽ bị sợi dây bẩn thỉu kia buộc lại như cái bánh chưng, bị nhét trong một chỗ chật chội, nỗi oán hận trong lòng ngày một tăng lên.
Lãnh Hạ giơ cánh tay đang bị trói lên, chọc chọc vào cánh tay Mộ Nhị, đằng hắng một cái rồi nói nhỏ: “Này.”
Mộ Nhị chậm rãi chuyển động cổ, chuyển tới hướng ngược lại với nàng, bất động, không thèm để ý.
Lãnh Hạ chớp mắt mấy cái, giận thật à, nàng lại chọc rồi giải thích: “Ta chỉ muốn dùng viên đá để nhắc nhở ngươi thôi.”
Mộ Nhị không nhúc nhích chút nào, cố chấp quay đầu, kiên quyết không để ý tới nữ nhân không có lương tâm này.
Lãnh Hạ cong khóe môi lên, nói bóng nói gió: “Nhuyễn cân tán này nhất định là vô dụng với thần y ngươi, việc giật đứt mấy sợi dây này thì cũng chỉ là một bữa ăn sáng………………….”
Ý nói bóng gió, nếu Mộ Đại thần y tức giận như vậy thì còn ở đây với nàng làm gì?
Phượng mâu âm thầm quan sát người bên cạnh, nhưng chỉ nhìn được gáy, nên đương nhiên cũng không biết, Mộ Đại thần y bị vạch trần lặng lẽ há hốc mồm, trong đôi mắt ngơ ngác hiện lên một tia buồn bực.
Lần đầu tiên trong đời Mộ Đại thần y, thấy răng có chút ngứa, có xúc động muốn quay lại cắn người.
Lãnh Hạ nhún vai, tựa đầu ván ván gỗ ở phía sau, chậm rãi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức, quyết định để Mộ Nhị thiếu thốn biểu tình nhưng nội tâm cũng rất phong phú tự quên đi.
Mộ Nhị khẽ nhúc nhích tai, lát sau đã nghe được tiếng hít thở đều đặn ở bên cạnh, nữ nhân kia đã ngủ thiếp đi rồi à.
Hắn nhíu nhíu mày, chậm rãi quay cổ lại, quả nhiên nhìn thấy nữ nhân đáng trách kia đang say ngủ, môi liền mím lại thành một đường thẳng, hơi hơi run rẩy, một lúc sau mới chấp nhận tựa đầu vào ván gỗ, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến lúc Mộ Nhị hít thở đều đặn, Lãnh Hạ mới hí mắt ra liếc hắn, khóe môi liền cong lên, nhẹ nhàng nhắm lại lại.
A, thật dễ lừa.
Lúc Lãnh Hạ tỉnh lại thì thấy Mộ Nhị đang dựa đầu vào đầu nàng, tóc của nàng đâm vào má hắn, Lăng Tử đang mơ ngủ, vài lần muốn hất tóc đi nhưng vì đang bị trói nên không cựa quậy được, mày cau lại thật chặt, miệng há ra, cực kỳ khó chịu.
Trên đầu truyền đến tiếng người nói, lông thú ở trên bị giở ra, không gian y tối bỗng bị chói mắt bởi ánh sáng rực rỡ.
Mộ Nhị bỗng nhiên tỉnh lại, hơi hơi chép miệng, ánh mắt lim dim, đôi mắt trong veo như trẻ con, thanh khiết mà thơ ngây.
Mấy ngày nay, hai người vẫn luôn bị giam ở trên xe, chỉ lúc ăn cơm mới được giở tấm lông thú ra, được ném cho bánh bao.
Đương nhiên Lãnh Hạ ăn gì cũng không sao, nhưng chỉ khổ Mộ Đại thần y, tuy hắn quanh năm dạo quanh ngũ quốc, nhưng ăn ở đều rất tốt, như là thanh sam hắn luôn mặc, chất liệu mềm mại, giá trị không nhỏ, mà từ lúc đi theo nàng, cuộc sống sinh hoạt của người này tụt dốc không phanh, thậm chí bây giờ chỉ có bánh bao.
Lãnh Hạ cảm động, cũng biết Mộ Nhị ở lại là vì lo lắng cho mình, dù nguyên nhân ban đầu hắn quen nàng là gì thì cũng luôn hỗ trợ nàng, lòng nàng mãi mãi không quên.
Nghĩ tới đây liền không tự chủ mà cong môi lên.
Một cái bánh bao bị vứt xuống, nàng cầm lên gặm một miếng, quá cứng, vừa quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt của nam nhân kia.
Nam nhân gầy nhỏ kia hiện rõ ý cười trên mặt, chăm chú nhìn Mộ Nhị.
Lãnh Hạ nhíu mày, ánh mắt này………
Nam nhân kia chậm rãi để bánh bao vào tay Mộ Nhị, nhưng chưa rời đi mà còn sờ soạng mu bàn tay hắn một chút, trong mắt lóe lên sự hưng phấn mà bỉ ổi.,
Lãnh Hạ nhếch miệng, gợi lên một độ cong khinh bỉ, dâm loạn thần y Mộ Nhị, hắn làm được chắc.
Lát nữa chết thế nào cũng không biết!
Mộ Nhị nghiêm túc nhìn chằm chằm cánh tay đang sờ soạng kia, nam nhân kia lại dời tay đến người hắn, cười dâm ô: “Tiểu tử, rơi vào tay Cừu Tam ta, nhất định sẽ khiến ngươi thoải mái gào khóc!”
Mộ Nhị cau mày, hơi nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ mối liên hệ giữa ‘ Gào khóc’ và ‘ Thoải mái’.
Bộ dáng ngơ ngác này lập tức làm nam nhân tên Cừu Tam kia sôi trào máu sói!
Lãnh Hạ bình tĩnh gặm bánh bao, không hề lo lắng chút nào.
“Công phu tốt thì sao, không phải bây giờ cũng nằm trong tay ta sao!” Nam nhân nuốt nước miếng một cái, hưng phấn không thôi, móng vuốt lại sờ soạn gò má của Mộ Nhị, đột nhiên, một bàn tay nắm lấy móng vuốt của hắn, quát: “Cừu Tam, đang thi hành nhiệm vụ.”
Cừu Tam chép chép miệng, đẩy tay hắn ra, cười nhạo nói: “Trịnh lão đại, tiểu tử này vốn không phải là nhiệm vụ của chúng ta, thứ chủ tử muốn là phế vật này, lão tử đùa một chút thì sao?”
Trịnh lão đại không đồng ý nghiêm mặt lại khiển trách: “Người này công phu cực cao, ngươi đừng đùa với lửa!”
Cừu Tam gắt một tiếng, tay hắn bóp cằm Mộ Nhị, quay mặt hắn về phía Trịnh lão đại, khinh bỉ nói: “Ngươi xem bộ dáng ngốc nghếch của hắn, lão tử chơi đùa gì có khi hắn cũng không biết, hơn nữa đã bị hạ Nhuyễn cân tán, có thể làm gì…………”
Vừa nói được nửa lời thì đột nhiên sùi bọt mép, co giật.
“Cừu Tam!” Vẻ mặt Trịnh lão đại hoảng sợ, nắm lây tay hắn, quát to: “Cừu Tam, Cừu Tam! Có chuyện gì thế?”
Những người khác bị tiếng vang này làm kinh động, đều bỏ lại tiểu nhị, lập tức lao tới, thấy tình trạng của Cừu Tam thì đều hoảng hốt, đến tận lúc mắt hắn trợn trắng lên, ngã lăn ra đất, mà vẫn chưa hoàn hồn.
Mọi người vô cùng trầm mặc, Sấu Tử có phản ứng đầu tiên, chạy tới giơ tay ra run rẩy kiểm tra hơi thở của hắn, đột nhiên trợn to mắt, ngồi bệt xuống đất, đờ đẫn lắc đầu.
Sao tại sao có thể như vậy?
Nhìn thi thể của Cừu Tam, mọi người không thể tin nỉ non, đang tốt đẹp sao tự nhiên lại…………..
Sấu Tử giống như điên rồi, chỉ vào Mộ Nhị, thét to: “Là ngươi! Là ngươi giết hắn?”
“Không phải hắn………” Trịnh lão đại lắc đầu, kéo Sấu Tử đang điên cuồng lại, giải thích: “Ta vừa tận mắt thấy, hắn không làm gì cả.”
Tuy nói thế nhưng trong lòng hắn vẫn như có thứ gì đó đè nặng.
Nhìn kỹ hai người, phế vật kia thì đang gặm bánh bao, rõ ràng là sợ đến choáng váng, còn tên ngốc kia thì vẫn nhìn phía trước không chuyển nhưng đã bị hạ Nhuyễn cân tán………
Hơn nữa vừa rồi hắn đứng ở đây đều không thấy hai người đó làm gì.
Nhưng càng như vậy thì càng khiến hắn sợ hãi, Trịnh lão đại không thể nói rõ cảm giác của hắn lúc này, thật là sởn gai ốc, nếu quả thật là do hai người kia, thì rốt cuộc bọn họ đã chọc tới phiền phức lớn đến cỡ nào!
“Tiểu tử này luôn mồm nói bậy, có phải là đã đắc tội…….” Một người trong đó run rẩy nói, chỉ tay lên trời.
Cũng chỉ có thể giải thích như vậy thôi, không thì sao lại đột tử?
Lãnh Hạ âm thầm nhếch môi một cái, cổ đại chính là như vậy, mọi việc không giải thích được đều đổ tại trời.
“Nhặt xác cho hắn đi, có thể là điều bất trắc.” Trịnh lão đại hít sâu một hơi, hồn bay phách lạc bỏ lại câu này rồi rời đi.
Đi được nửa đường đột nhiên hắn quay lại, xem xét cẩn thận Lãnh Hạ và Mộ Nhị một lần rồi mới lắc đầu tự giễu cười cười, thực sự là trông gà hoá cuốc.
Sau khi mọi người thận trọng thu dọn xác của Cừu Tam xong liền trùm lông lên, trong xe lại tối đen.
Lãnh Hạ hơi ngả đầu, nhìn tới nhìn lui khắp người Mộ Nhị, ngạc nhiên nói: “Ngươi dấu độc ở đâu?”
Mộ Nhị quay đầu đi, không thèm để ý.
Lãnh Hạ chấn động, rõ ràng vẫn là thái độ như trước, vậy mà nàng lại cảm nhận được rõ ràng………
Mộ Đại thần y, kiêu ngạo!
Loại tự hào mình hơn người trong lĩnh vực mình am hiểu, tản ra từ người Lăng tử này.
Lãnh Hạ buồn cười nhướng mắt, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, hỏi đùa: “Ngươi biết người lúc nãy có ý gì ư?”
Nàng hỏi như vẫn cũng là căn cứ, dù sao từ đầu tới cuối Mộ Nhị không hề có vẻ khuất nhục do bị dâm loạn, vẻ mặt khó hiểu không hề che giấu chút nào.
Mộ Nhị quay đầu nhìn về phía nàng, đuối mắt khẽ liếc nàng trong đó có vài phần hiếu kỳ.
Lãnh Hạ càng kinh ngạc, trừng mắt lên hỏi: “Ngươi không biết vậy sao lại giết hắn?”
Mộ Đại thần y mím môi, không nói một lời, vẫn không nhúc nhích, trong không gian tối đen, mắt hắn hơi chớp chớp, mi dài khẽ run, tựa như cánh bướm tuyệt mỹ, cực đẹp.
Sau một hồi trầm mặc, ngay lúc Lãnh Hạ cho rằng hắn sẽ không nói thì Mộ Đại thần y mới mở lòng từ bi phun ra một chữ: “Bẩn.”
Lãnh Hạ ngây người một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu ra ý hắn, có lẽ dù Mộ Nhị không biết đến những thứ này nhưng vẫn có thể cảm giác được ác ý của người kia, hơn nữa, bàn tay bẩn thỉu của hắn lại dám chạm vào khuôn mặt cao quý của Mộ Đại thần y, khiến bệnh sạch sẽ của hắn phát tác, cho nên………
Lãnh Hạ cực kỳ im lặng nhìn trời, nếu Cừu Tam biết mình chết là vì tay mình rất bẩn, không biết có đạp mộ mà đứng dậy không.
Được rồi, nếu người này thật sự vùng dậy thì có thiên quân vạn mã cũng không đỡ nổi a!
Bình luận truyện