Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
Quyển 2 - Chương 52-3
Ở một góc quân doanh, trong rừng cây.
Mộ Nhị thở hổn hển, trốn trên một tán cây.
Mộ Đại thần y luôn luôn sạch sẽ cũng không kịp xem chỗ này bẩn đến mức nào, khuôn mặt luôn luôn đờ đẫn nay lại chứa vài phần kinh hoàng, thận trọng liếc nhìn bên ngoài.
Qua thời gian khoảng một nén nhang, tai hắn hơi rung rung, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, thở phào một hơi.
Đứng dậy, đi ra phía ngoài.
Đúng lúc này, một tiếng hưng phấn vang lên.
“Quả nhiên thần y đang ở đây, mau tới mau tới!”
Đôi mắt cứng nhắc của Mộ Nhị trợn lên, đang định thi triển khinh công bỏ chạy, đột nhiên bốn phía lao tới vô số cái bóng, các lão quân y lao tới chặn đường, người kéo tay, kẻ lôi chân, lấy hắn làm trung tâm, quây thành một vòng.
Nói chung, phân công hợp tác, đồng lòng kháng địch!
Mộ Nhị nhìn hơn mười lão quân y ở xung quanh, rất có vài phần thê lương muốn hỏi trời xanh.
Sau đó, thời gian đặt câu hỏi, bắt đầu.
“Thần y thần y, Liên kiến thảo và Sư tử quả phải phối như thế nào?”
“Thần y thần y, cách châm cứu thức thứ bảy của Đỗ thị là như thế nào?”
“Thần y thần y, lão hủ vốn ở Trần Châu Tây Vệ, gia đình bốn đời làm nghề y, có thể bái thần y làm sư phụ được không?”
“Thần y thần y…………”
Tiếng huyên náo vang lên ầm ĩ bên tai Mộ Nhị, hành hạ Mộ Đại thần y đầu óc quay cuồng, đinh tai nhức óc.
Thật ra Mộ Nhị, tuy rằng ưa thích sạch sẽ nên ngay cả y đức cũng quăng cho chó ăn nhưng lương tâm thì vẫn còn, những người này già cả hết rồi, bảo hắn thi triển công phu đẩy họ ra thì hắn không ra tay được.
Cho nên Mộ Đại thần y không ra tay chỉ đành chịu bị tra tấn.
Một khắc đồng hồ trôi qua, gần nửa canh giờ trôi qua, một canh giờ trôi qua, hắn bịt lại mọi giác quan của mình, ngơ ngác đứng tại chỗ, giống như một bức tượng điêu khắc, nhìn mấy lão quân y, vô thanh vô tức, không nghe thấy, bất động.
Cũng bởi vì như vậy nên Mộ Đại thần y cũng không nghe thấy, ở một nơi khác vang lên một tiếng huýt sáo đầy sảng khoái.
Rốt cục, hắn nắm được một cơ hội rút khỏi vòng vây bay vút đi, để lại một tàn ảnh đầy oán niệm giữa không trung, biến mất.
…………..
Nhưng mà hắn vừa mới tìm được một chỗ trốn……………
Mới được một lúc đã lại nghe thấy tiếng của mấy lão quân y: “Quả nhiên là ở đây! Đừng…… để thần y chạy nữa!”
Tình cảnh bị bao vây lại diễn ra!
………
Tiết mục ngươi đuổi ta chạy cứ xảy ra liên tục trong quân doanh suốt cả một đêm.
Mấy lão quân y dù khỏe thế nào thì cũng không thể chịu được nữa, suốt đêm quả thật bọn họ đã chạy khắp cả quân doanh.
Một đám quân y rời đi, một người trong đó tò mò vỗ vỗ người bên cạnh hỏi: “Chu lão, sao lần nào ông cũng biết chỗ thần y trốn?”
“Trốn cái gì?” Quân y tên là Chu lão cực kỳ đắc ý: “Lão hủ nói cho các người biết, đây là thần y đang khảo nghiệm chúng ta!”
Mọi người không giải thích được: “Khảo nghiệm?”
Chu lão vẻ mặt chắc chắn, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, thần y hy vọng có thể có một đồ đệ để truyền thụ y bát, nhưng chúng ta nhiều người như vậy, hắn không chọn được a!”
Mọi người hiểu ra: “Ai có kiên nhẫn nhất thì chính là người đó!”
Chu lão than thở: “Thần y quả nhiên lại chính là thần y, ngay cả cách nhận đồ đệ cũng thần bí như thế.”
Mọi người ngạc nhiên nói: “Làm sao ông biết?”
“À, là do một tên lính quèn nói cho lão hủ!” Chu lão nhớ lại tiểu binh kia, vóc người cao lớn nên không mặc vừa quân phục, nhìn rất buồn cười.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ: “Cũng là do hắn báo tin sao?”
“Ừ!” Chu lão liên tục gật đầu khen: “Tiểu tử kia, là một hạt giống tốt, chỉ cần có lòng thì nhất định có thể nổi danh!”
Hắn lại nhớ lại dáng vẻ của tiểu binh kia, tuấn, thực sự là tuấn, cũng lạ thật, tiểu binh tuấn tú như thế mà lại chưa gặp lần nào.
Chu lão thần bí nói nhỏ: “Aizz, lão hủ là người lớn tuổi nhất ở đây, dù có bái sư thì cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Lão hủ sẽ nói cho các ngươi biết một tin, tiểu binh kia có quan hệ không tệ với thần y, thần y lệnh cho hắn đi tìm một ít tranh mỹ nữ, có biết điều này nói lên cái gì không?”
Mọi người hai mắt lóe lên tinh quang, còn phải nói sao, thần y thích mỹ nữ a!
Trong lòng mỗi người đều đang tính toán, không sợ ngươi không nhận đồ, chỉ sợ ngươi không có nhược điểm!
Thần y a thần y, đồ nhi biết phải làm sao rồi!
Mọi người nhìn nhau, vuốt râu ho khan một tiếng, che giấu sự nội tâm kích động rồi tự đi về lều của mình.
Trong quân doanh dần dần khôi phục lại sự tĩnh lặng, chỉ có gió lạnh thét gào………..
Tiểu binh cao lớn mặc y phục ngắn cũn huýt sáo sải bước trong quân doanh Tây Vệ, trên mặt có ý cười vô tội, ưng mâu cũng rất sảng khoái.
A, cũng phải chỉnh đốn một chút nha!
Mộ Nhị thở hổn hển, trốn trên một tán cây.
Mộ Đại thần y luôn luôn sạch sẽ cũng không kịp xem chỗ này bẩn đến mức nào, khuôn mặt luôn luôn đờ đẫn nay lại chứa vài phần kinh hoàng, thận trọng liếc nhìn bên ngoài.
Qua thời gian khoảng một nén nhang, tai hắn hơi rung rung, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, thở phào một hơi.
Đứng dậy, đi ra phía ngoài.
Đúng lúc này, một tiếng hưng phấn vang lên.
“Quả nhiên thần y đang ở đây, mau tới mau tới!”
Đôi mắt cứng nhắc của Mộ Nhị trợn lên, đang định thi triển khinh công bỏ chạy, đột nhiên bốn phía lao tới vô số cái bóng, các lão quân y lao tới chặn đường, người kéo tay, kẻ lôi chân, lấy hắn làm trung tâm, quây thành một vòng.
Nói chung, phân công hợp tác, đồng lòng kháng địch!
Mộ Nhị nhìn hơn mười lão quân y ở xung quanh, rất có vài phần thê lương muốn hỏi trời xanh.
Sau đó, thời gian đặt câu hỏi, bắt đầu.
“Thần y thần y, Liên kiến thảo và Sư tử quả phải phối như thế nào?”
“Thần y thần y, cách châm cứu thức thứ bảy của Đỗ thị là như thế nào?”
“Thần y thần y, lão hủ vốn ở Trần Châu Tây Vệ, gia đình bốn đời làm nghề y, có thể bái thần y làm sư phụ được không?”
“Thần y thần y…………”
Tiếng huyên náo vang lên ầm ĩ bên tai Mộ Nhị, hành hạ Mộ Đại thần y đầu óc quay cuồng, đinh tai nhức óc.
Thật ra Mộ Nhị, tuy rằng ưa thích sạch sẽ nên ngay cả y đức cũng quăng cho chó ăn nhưng lương tâm thì vẫn còn, những người này già cả hết rồi, bảo hắn thi triển công phu đẩy họ ra thì hắn không ra tay được.
Cho nên Mộ Đại thần y không ra tay chỉ đành chịu bị tra tấn.
Một khắc đồng hồ trôi qua, gần nửa canh giờ trôi qua, một canh giờ trôi qua, hắn bịt lại mọi giác quan của mình, ngơ ngác đứng tại chỗ, giống như một bức tượng điêu khắc, nhìn mấy lão quân y, vô thanh vô tức, không nghe thấy, bất động.
Cũng bởi vì như vậy nên Mộ Đại thần y cũng không nghe thấy, ở một nơi khác vang lên một tiếng huýt sáo đầy sảng khoái.
Rốt cục, hắn nắm được một cơ hội rút khỏi vòng vây bay vút đi, để lại một tàn ảnh đầy oán niệm giữa không trung, biến mất.
…………..
Nhưng mà hắn vừa mới tìm được một chỗ trốn……………
Mới được một lúc đã lại nghe thấy tiếng của mấy lão quân y: “Quả nhiên là ở đây! Đừng…… để thần y chạy nữa!”
Tình cảnh bị bao vây lại diễn ra!
………
Tiết mục ngươi đuổi ta chạy cứ xảy ra liên tục trong quân doanh suốt cả một đêm.
Mấy lão quân y dù khỏe thế nào thì cũng không thể chịu được nữa, suốt đêm quả thật bọn họ đã chạy khắp cả quân doanh.
Một đám quân y rời đi, một người trong đó tò mò vỗ vỗ người bên cạnh hỏi: “Chu lão, sao lần nào ông cũng biết chỗ thần y trốn?”
“Trốn cái gì?” Quân y tên là Chu lão cực kỳ đắc ý: “Lão hủ nói cho các người biết, đây là thần y đang khảo nghiệm chúng ta!”
Mọi người không giải thích được: “Khảo nghiệm?”
Chu lão vẻ mặt chắc chắn, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, thần y hy vọng có thể có một đồ đệ để truyền thụ y bát, nhưng chúng ta nhiều người như vậy, hắn không chọn được a!”
Mọi người hiểu ra: “Ai có kiên nhẫn nhất thì chính là người đó!”
Chu lão than thở: “Thần y quả nhiên lại chính là thần y, ngay cả cách nhận đồ đệ cũng thần bí như thế.”
Mọi người ngạc nhiên nói: “Làm sao ông biết?”
“À, là do một tên lính quèn nói cho lão hủ!” Chu lão nhớ lại tiểu binh kia, vóc người cao lớn nên không mặc vừa quân phục, nhìn rất buồn cười.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ: “Cũng là do hắn báo tin sao?”
“Ừ!” Chu lão liên tục gật đầu khen: “Tiểu tử kia, là một hạt giống tốt, chỉ cần có lòng thì nhất định có thể nổi danh!”
Hắn lại nhớ lại dáng vẻ của tiểu binh kia, tuấn, thực sự là tuấn, cũng lạ thật, tiểu binh tuấn tú như thế mà lại chưa gặp lần nào.
Chu lão thần bí nói nhỏ: “Aizz, lão hủ là người lớn tuổi nhất ở đây, dù có bái sư thì cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Lão hủ sẽ nói cho các ngươi biết một tin, tiểu binh kia có quan hệ không tệ với thần y, thần y lệnh cho hắn đi tìm một ít tranh mỹ nữ, có biết điều này nói lên cái gì không?”
Mọi người hai mắt lóe lên tinh quang, còn phải nói sao, thần y thích mỹ nữ a!
Trong lòng mỗi người đều đang tính toán, không sợ ngươi không nhận đồ, chỉ sợ ngươi không có nhược điểm!
Thần y a thần y, đồ nhi biết phải làm sao rồi!
Mọi người nhìn nhau, vuốt râu ho khan một tiếng, che giấu sự nội tâm kích động rồi tự đi về lều của mình.
Trong quân doanh dần dần khôi phục lại sự tĩnh lặng, chỉ có gió lạnh thét gào………..
Tiểu binh cao lớn mặc y phục ngắn cũn huýt sáo sải bước trong quân doanh Tây Vệ, trên mặt có ý cười vô tội, ưng mâu cũng rất sảng khoái.
A, cũng phải chỉnh đốn một chút nha!
Bình luận truyện