Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
Quyển 2 - Chương 67-2
Trong phòng sinh im lặng đã lâu đột nhiên truyền đến một tiếng kêu đau đớn, tiếng kêu này xuyên thủng mái nhà xông thẳng lên trời, làm mọi người đều cắn chặt răng.
Chiến Bắc Liệt tái mét, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, khuôn mặt tuấn tú lấm tấm mồ hôi.
Hắn cố gắng đứng dậy, vọt tới bên ngoài phòng, đẩy cửa ra, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, hắn quát lên: “Tức phụ! Tức…….”
“Oa ——”
Ở giữa mấy bà đỡ, một tiếng trẻ con khóc vang lên lan dần đến đáy lòng hắn……..
Cảm giác huyết mạch tương liên này làm hắn nhất thời im miệng, vẫn giữ nguyên tư thế vọt vào trong, há hốc miệng sững sờ đứng đó, sinh…..
Sinh rồi!
Đột nhiên hắn giật mình một cái, lập tức lao tới bên cạnh giường, thấy Lãnh Hạ bình yên vô sự nằm đó mới thở phào một hơi, sắc mặt của nàng trắng bệch như tờ giấy, trên trán đầy mồ hôi, tóc tai bết lại dính hết vào mặt, khóe môi khẽ cong lên, chắc là quá mệt mỏi, biết cục cưng đã sinh ra bình an nên ngủ.
Cục cưng?
Cục cưng!
Bỗng nhiên Chiến Bắc Liệt quay sang bà đỡ đang ôm đứa bé, vui mừng hớn hở.
Con gái của lão tử………
Lúc này bà đỡ cũng lau mồ hôi, mặt cũng trắng bệch ra, tay chân run rẩy, đừng nói là người bên ngoài, ngay cả các bà đỡ đẻ hơn nửa đời người, gặp phải sản phụ không khóc không kêu không gào này, cũng là lần đầu tiên a!
Từ đầu tới cuối, bình tĩnh a, chậc chậc……..
Quá kỳ dị!
Thấy cha đứa bé nhìn qua, bà đỡ liền bế đứa bé tới trước mặt hắn, vui vẻ nói: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng phu!”
Trầm mặc.
Sau khi bà nói xong, cứ nghĩ là cha nó sẽ vui mừng bế nó, ai ngờ người kia lại như thể không nghe thấy, đứng đó bất động.
Chắc là vui đến ngốc rồi, bà đỡ lại bế đứa bé đến gần: “Chúc mừng Hoàng phu!”
Trầm mặc.
Nụ cười kia cứng ở trên mặt hắn, Chiến Bắc Liệt nhìn chằm chằm đứa trẻ trước mặt hắn, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là……….
Một cái chim nhỏ khả ái!
Bộp!
Trong bàn tay Đại Tần Chiến thần bỗng nhiên có một miếng gỗ, tấm gỗ lởm chởm kia lẳng lặng nằm ở trong tay của hắn.
Bà đỡ và cục cưng thò đầu lên nhìn, cừ thật, Hoàng phu hưng phấn, bẻ gãy cả ván giường.
Một góc giường, quả nhiên thiếu một tấm gỗ!
Chiến Bắc Liệt nhìn cái chim nhỏ đáng yêu kia, khóe miệng run rẩy, cả người như bị điện giật, nước mắt lưng tròng…………
“Sinh rồi sinh rồi!” Đám người bên ngoài hét ầm lên.
Đám người Chung Thương Thiểm Điện vừa lao vào trong đã cảm thấy một cơn gió mạnh thổi qua……..
Mỗ nam hắc y kia nước mắt lưng tròng lao ra ngoài, giơ hai tay lên người, ngửa mặt lên trời hét to: “Con gái của lão tử a ——”
Kẹt —— tầng hai của nhà trọ đối diện Cổ Mặc Trai có tiếng mở cửa sổ.
Ào —— tiếng giội nước.
Rầm —— tiếng đóng cửa sổ.
“Mẹ nó, gào khóc cả một buổi tối, mới sáng sớm kêu cái quỷ à!”
Một chậu nước lạnh giội xuống, một nam nhân ướt sũng ra đời.
Chiến Bắc Liệt ho khan không ngừng, mặt mũi nhăn nhó chạy về Cổ Mặc Trai.
Hắn tùy tiện vào một gian phòng không có người ở, được rồi, thật ra bây giờ mọi người đều tụ tập ở phòng sinh, trong viện, làm gì còn có ai, bên ngoài ồn ào náo nhiệt, trong này mình hắn cô đơn.
Chiến Bắc Liệt muốn tìm người mang đến một thùng nước, nhưng phát hiện ra bây giờ không ai quan tâm đến hắn.
Cho dù là nha hoàn hay gã sai vặt, toàn bộ đều vây quanh thằng nhóc kia, mà người chế tạo nó là hắn…..
Bị quên triệt để!
Đại Tần Chiến thần chưng bộ mặt dì ghẻ ra, tự múc nước tắm rửa thay y phục, vừa bước ra ngoài đã thấy thần tươi cười vui mừng.
Trong phòng, Chung Thương đang cứng ngắc bế cục cưng, sáu cái đầu thò vào cười híp mắt nhìn, bên cạnh là mấy bà đỡ không thấy cha đứa bé nên ân cần dạy bảo bọn họ những việc cần thiết.
Mộ Nhị ngây ngốc đứng ở cửa phòng, hai mắt ẩn chứa một chút hiếu kỳ, liếc thấy đứa bé mà Chung Thương đang bế thì định nhấc chân vào, nhưng lại co lại, nhớ tới cục cưng kia làm Tiêu Chấp Vũ đầy người, mày lại nhíu lại.
Nhấc chân, co lại, nhấc chân, co lại…..
Phân vân nhiều lần, vô cùng rối rắm.
Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một bóng dáng màu đen, Chiến Bắc Liệt oán niệm lượn lờ, u oán trừng mắt nhìn Mộ Nhị, cứ như thể vì hắn đổi váy thành áo choàng nên con gái mình mới biến thành con trai.
Mộ Đại thần y bị trừng mà không hiểu ra sao, đương nhiên hắn không hiểu thâm ý này, trong đầu bay ra một dấu chấm hỏi rõ to, một lát sau liền chớp mắt mấy cái, tiếp tục rối rắm vấn đề có nên đi vào hay không.
Nhấc chân, co lại, nhấc chân, co lại…..
Đại Tần Chiến thần trừng mắt một lúc rồi lao vào phòng, nhìn vẻ náo nhiệt bên trong, chép chép miệng, rồi chọn một góc vẽ vòng tròn.
Cuồng Phong nhìn hắn rồi bĩu môi, ý bảo mọi người: Nghĩ cách đi!
Thiểm Điện ngao một tiếng nhảy dựng lên, hô to: “Tiểu chủ tử lại khóc rồi!”
Đại Tần Chiến thần quay mặt đi, lạnh lùng hừ một tiếng, con của Chiến thần cũng dám khóc, làm lão tử mất mặt!
Lôi Minh đập vào gáy Thiểm Điện một cái, cực kỳ khinh thường, nhìn Chiến Bắc Liệt rồi vui vẻ nói: “Tiểu chủ tử thật đáng yêu a, mập mạp bụ bẫm!”
Đại Tần Chiến thần hơi động tai, hình như dài ra vài phần.
Có cửa!
Mục Thiên giơ ngón tay cái lên với Lôi Minh, giả vờ lơ đãng nói: “Nhìn xem, tiểu chủ tử giống hệt gia nha, làn da thì giống Tiểu Vương phi, trắng nõn mềm ại, chậc chậc chậc, quá đáng yêu!”
Đại Tần Chiến thần khẽ nâng mí mắt, liếc nhìn về phía này.
Mục Dương che miệng, nháy mắt nói: “Không chỉ thế, ngũ quan này, quả là phiên bản của gia, suy cho cùng thì cũng là con của gia!”
Chung Ngân vạn phần không tình nguyện bĩu môi: “Ai da, có lẽ bản công tử phải mang danh hiệu Thiên hạ đệ nhát mỹ nam tặng cho tiểu chủ tử thôi………”
Đại Tần Chiến thần liếm liếm môi, nhấc mông lên giống như muốn đứng dậy rồi lại ngồi xuống, ánh mắt đảo loạn, nhìn như con rận.
Mọi người thấy hắn như vậy liền biết là muốn nhìn con trai nhưng lại sợ mất mặt!
Chung Thương bế cục cưng tới, nhét vào lòng hắn, khuôn mặt không giấu được sự vui mừng: “Gia, nhìn tiểu chủ tử này.”
Chiến Bắc Liệt hai mắt sáng ngời nhưng lại ra vẻ không tình nguyện, khẽ ‘Ừ’ một tiếng rồi nhìn về phía tiểu bất điểm này.
Tóc đen nhánh mềm mại, làn da vô cùng mịn màng, hai tay nho nhỏ…….
Ừ, coi như là thoả mãn đi.
Đại Tần Chiến thần không muốn thừa nhận, oán khí trong lòng đã biến mất khi thấy đứa bé này.
Khi nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của Chiến thần này, lòng của Chiến Bắc Liệt, đã mềm nhũn ra, giơ tay lên, chạm nhẹ vào bàn tay nó.
Vừa đụng vào, hắn liền cảm thấy như bị bỏng!
Nhẵn nhụi mà mềm mại, lỡ như đụng mạnh quá vỡ mất thì sao?
Một lát sau, hắn nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, dùng lực đạo nhẹ nhất đời này nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia.
Mùi hương trẻ con bay đến chóp mũi, Chiến Bắc Liệt nheo mắt lại, cong thành hình trăng khuyết, khóe môi cũng nhếch lên, tâm tình rất tốt.
Một tiếng nho nhỏ vang lên, tiểu tử kia mở mắt nhìn hắn rồi bật cười ‘ Khanh khách’
Thật đáng yêu a!
Chiến Bắc Liệt thần thanh khí sảng đứng lên, cười híp mắt lại, đắc ý nhìn mấy người Chung Thương: “Con trai lão tử!”
Vừa dứt lời, cả đám liền liếc nhìn khinh thường, không biết vừa rồi ai tránh con của hắn rất xa, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn.
Sau gáy phất qua một cơn gió lạnh, bảy người bật người đứng ngay ngắn, ngẩng đầu ưỡn ngực hóp bụng!
Vừa rồi?
Cái gì vừa rồi?
Gia nhà ta thấy tiểu chủ tử xong liền vô cùng vui mừng, đúng, không có vừa rồi!
Lúc này Chiến Bắc Liệt mới hài lòng, thu hồi ánh mắt cảnh cáo, bế tiểu bất điểm đáng yêu này đến bên giường tức phụ.
Bỗng nhiên, trước mắt có một bóng dáng xanh chắn phía trước.
Mộ Nhị rối rắm mãi cuối cùng quyết định bước vào.
Hắn cách Chiến Bắc Liệt, không, là cục cưng trong lòng Chiến Bắc Liệt, xa chừng một thước, kiễng chân lên muốn nhìn đứa bé.
Đại Tần Chiến thần nhướn mày, rõ ràng là muốn nhìn con trai lão tử, sao lại đứng xa như thế, hắn vui vẻ che mặt con lại, ném cho Mộ Nhị một ánh mắt, ý nói: Con trai lão tử…….
Không cho nhìn!
Mộ Nhị mím môi, chớp chớp mắt, quay đầu đi, rõ ràng là tức giận.
Thoải mái a! Thoải mái a!
Tâm tình lúc này của Chiến Bắc Liệt, chỉ có năm chữ ấy mới có thể hình dung, hắn toét miệng, cười nhìn đứa bé, nâng nó cao lên.
Đột nhiên, Đại Tần Chiến thần co rụt mắt!
Chỉ thấy tiểu gia hỏa kia, chim nhỏ run lên………
Một dòng nước nhỏ bắn vào mặt hắn, chảy đầy ra cổ!
Sau đó, Chiến Bắc Liệt liền phát hiện, Mộ Nhị ở phía đối diện, nở nụ cười.
Rõ ràng là không khác bình thường nhưng Chiến Bắc Liệt lại nhạy cảm phất hiện, khóe môi người này cong lên, trên mặt khẽ run, trong mắt còn có ý cười hả hê.
Khuôn mặt tuấn tú lập tức đen lại, nghiến răng nhìn con mình.
Đứa bé kia vẫn chu cái miệng nhỏ nhắn mà cười, hai mắt đen láy chớp chớp, rất vô tội.
Chiến Bắc Liệt hít sâu một hơi, lau nước tiểu trên mặt đi, khuôn mặt tuấn tú đen kịt, mấy người Cuồng Phong sợ hãi nhảy tới, vẻ mắt rất kinh hoàng.
“Gia a, tiểu chủ tử không cố ý đâu!”
“Gia a, tiểu chủ tử nhỏ như vậy, sao biết được mấy cái này?”
“Gia a, hít sâu, hít sâu, xung động là ma quỷ a!”
Hắn chép chép miệng, im lặng nhướng mắt, con thỏ nhỏ chết bầm này.
Đúng lúc này, đột nhiên Đại Tần Chiến thần nghe được hai tiếng thật nhỏ chìm trong tiếng giải thích của mấy người Cuồng Phong.
À…….
Ưng mâu chợt lóe tinh quang, bỗng nhiên Chiến Bắc Liệt bước lên hai bước, nhân lúc Mộ Nhị chưa có phản ứng, kéo hắn qua rồi nhét đứa bé cho hắn.
Sau đó……..
Lui ra phía sau, khoanh tay, mỉm cười, thưởng thức.
Mộ Đại thần y chỉ là muốn nhìn thôi nên khi nhận lấy đứa bé, hai tay tê rần, trong mắt hiện lên tia hoảng loạn.
Ngay sau đó, tay nóng lên!
Một dòng chất lỏng ấm nóng chảy từ mông đứa bé kia xuống tay hắn rồi chảy xuống y bào rồi chảy xuống chân.
Sau đó, tiểu tử kia thuận tiện cọ cọ lau sạch cái mông phúng phính.
Mộ Đại thần y ngơ ngác nhìn xung quanh……..
Sau đó, ánh mắt đờ đẫn nhìn ngón chân, ánh mắt lập tức co rút lại, không thể nhịn được nữa ném tên đầu sỏ kia đi, điểm mũi chân một cái lao ra khỏi phòng.
Tiểu bất điểm bay trên không được cha hắn đỡ lấy, hai mắt rất hưng phấn, cười ‘Khanh khách’ không ngừng, chẳng hề bị dọa chút nào.
Đại Tần Chiến thần liền thơm một cái, huýt sáo cười: “Con trai ngoan!”
Mấy người Cuồng Phong tự đập vào gáy mình, không nói gì nhìn trời, sao lại cảm thấy tiểu chủ tử…….
Có vài phần phúc hắc tiềm ẩn?
Gia và Tiểu Vương phi đều là người cuồng vọng bá đạo, thẳng thắn trực tiếp, nhất là trước khi hai người ở bên nhau, đều lạnh như băng có thể đông chết người, thế mà lại đột biến gen, sinh ra một tiểu tổ tông như thế!
Đại Tần Chiến thần thong thả bước tới bên giường.
Lãnh Hạ vẫn chưa tỉnh lại, một người cảnh giác như nàng mà lại ngủ không biết gì trong hoàn cảnh ầm ĩ thế này, chắc chắn là rất mệt.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, Chiến Bắc Liệt nhìn Lãnh Hạ một hồi rồi lại nhìn con của hắn một hồi, vui sướng cười tươi.
Thấy như thấy, đám người Chung Thương rất thức thời, đẩy mấy bà đỡ rồi cùng lui ra ngoài.
Để không gian nho nhỏ ấm áp này cho một nhà ba người họ.
Chiến Bắc Liệt tái mét, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, khuôn mặt tuấn tú lấm tấm mồ hôi.
Hắn cố gắng đứng dậy, vọt tới bên ngoài phòng, đẩy cửa ra, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, hắn quát lên: “Tức phụ! Tức…….”
“Oa ——”
Ở giữa mấy bà đỡ, một tiếng trẻ con khóc vang lên lan dần đến đáy lòng hắn……..
Cảm giác huyết mạch tương liên này làm hắn nhất thời im miệng, vẫn giữ nguyên tư thế vọt vào trong, há hốc miệng sững sờ đứng đó, sinh…..
Sinh rồi!
Đột nhiên hắn giật mình một cái, lập tức lao tới bên cạnh giường, thấy Lãnh Hạ bình yên vô sự nằm đó mới thở phào một hơi, sắc mặt của nàng trắng bệch như tờ giấy, trên trán đầy mồ hôi, tóc tai bết lại dính hết vào mặt, khóe môi khẽ cong lên, chắc là quá mệt mỏi, biết cục cưng đã sinh ra bình an nên ngủ.
Cục cưng?
Cục cưng!
Bỗng nhiên Chiến Bắc Liệt quay sang bà đỡ đang ôm đứa bé, vui mừng hớn hở.
Con gái của lão tử………
Lúc này bà đỡ cũng lau mồ hôi, mặt cũng trắng bệch ra, tay chân run rẩy, đừng nói là người bên ngoài, ngay cả các bà đỡ đẻ hơn nửa đời người, gặp phải sản phụ không khóc không kêu không gào này, cũng là lần đầu tiên a!
Từ đầu tới cuối, bình tĩnh a, chậc chậc……..
Quá kỳ dị!
Thấy cha đứa bé nhìn qua, bà đỡ liền bế đứa bé tới trước mặt hắn, vui vẻ nói: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng phu!”
Trầm mặc.
Sau khi bà nói xong, cứ nghĩ là cha nó sẽ vui mừng bế nó, ai ngờ người kia lại như thể không nghe thấy, đứng đó bất động.
Chắc là vui đến ngốc rồi, bà đỡ lại bế đứa bé đến gần: “Chúc mừng Hoàng phu!”
Trầm mặc.
Nụ cười kia cứng ở trên mặt hắn, Chiến Bắc Liệt nhìn chằm chằm đứa trẻ trước mặt hắn, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là……….
Một cái chim nhỏ khả ái!
Bộp!
Trong bàn tay Đại Tần Chiến thần bỗng nhiên có một miếng gỗ, tấm gỗ lởm chởm kia lẳng lặng nằm ở trong tay của hắn.
Bà đỡ và cục cưng thò đầu lên nhìn, cừ thật, Hoàng phu hưng phấn, bẻ gãy cả ván giường.
Một góc giường, quả nhiên thiếu một tấm gỗ!
Chiến Bắc Liệt nhìn cái chim nhỏ đáng yêu kia, khóe miệng run rẩy, cả người như bị điện giật, nước mắt lưng tròng…………
“Sinh rồi sinh rồi!” Đám người bên ngoài hét ầm lên.
Đám người Chung Thương Thiểm Điện vừa lao vào trong đã cảm thấy một cơn gió mạnh thổi qua……..
Mỗ nam hắc y kia nước mắt lưng tròng lao ra ngoài, giơ hai tay lên người, ngửa mặt lên trời hét to: “Con gái của lão tử a ——”
Kẹt —— tầng hai của nhà trọ đối diện Cổ Mặc Trai có tiếng mở cửa sổ.
Ào —— tiếng giội nước.
Rầm —— tiếng đóng cửa sổ.
“Mẹ nó, gào khóc cả một buổi tối, mới sáng sớm kêu cái quỷ à!”
Một chậu nước lạnh giội xuống, một nam nhân ướt sũng ra đời.
Chiến Bắc Liệt ho khan không ngừng, mặt mũi nhăn nhó chạy về Cổ Mặc Trai.
Hắn tùy tiện vào một gian phòng không có người ở, được rồi, thật ra bây giờ mọi người đều tụ tập ở phòng sinh, trong viện, làm gì còn có ai, bên ngoài ồn ào náo nhiệt, trong này mình hắn cô đơn.
Chiến Bắc Liệt muốn tìm người mang đến một thùng nước, nhưng phát hiện ra bây giờ không ai quan tâm đến hắn.
Cho dù là nha hoàn hay gã sai vặt, toàn bộ đều vây quanh thằng nhóc kia, mà người chế tạo nó là hắn…..
Bị quên triệt để!
Đại Tần Chiến thần chưng bộ mặt dì ghẻ ra, tự múc nước tắm rửa thay y phục, vừa bước ra ngoài đã thấy thần tươi cười vui mừng.
Trong phòng, Chung Thương đang cứng ngắc bế cục cưng, sáu cái đầu thò vào cười híp mắt nhìn, bên cạnh là mấy bà đỡ không thấy cha đứa bé nên ân cần dạy bảo bọn họ những việc cần thiết.
Mộ Nhị ngây ngốc đứng ở cửa phòng, hai mắt ẩn chứa một chút hiếu kỳ, liếc thấy đứa bé mà Chung Thương đang bế thì định nhấc chân vào, nhưng lại co lại, nhớ tới cục cưng kia làm Tiêu Chấp Vũ đầy người, mày lại nhíu lại.
Nhấc chân, co lại, nhấc chân, co lại…..
Phân vân nhiều lần, vô cùng rối rắm.
Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một bóng dáng màu đen, Chiến Bắc Liệt oán niệm lượn lờ, u oán trừng mắt nhìn Mộ Nhị, cứ như thể vì hắn đổi váy thành áo choàng nên con gái mình mới biến thành con trai.
Mộ Đại thần y bị trừng mà không hiểu ra sao, đương nhiên hắn không hiểu thâm ý này, trong đầu bay ra một dấu chấm hỏi rõ to, một lát sau liền chớp mắt mấy cái, tiếp tục rối rắm vấn đề có nên đi vào hay không.
Nhấc chân, co lại, nhấc chân, co lại…..
Đại Tần Chiến thần trừng mắt một lúc rồi lao vào phòng, nhìn vẻ náo nhiệt bên trong, chép chép miệng, rồi chọn một góc vẽ vòng tròn.
Cuồng Phong nhìn hắn rồi bĩu môi, ý bảo mọi người: Nghĩ cách đi!
Thiểm Điện ngao một tiếng nhảy dựng lên, hô to: “Tiểu chủ tử lại khóc rồi!”
Đại Tần Chiến thần quay mặt đi, lạnh lùng hừ một tiếng, con của Chiến thần cũng dám khóc, làm lão tử mất mặt!
Lôi Minh đập vào gáy Thiểm Điện một cái, cực kỳ khinh thường, nhìn Chiến Bắc Liệt rồi vui vẻ nói: “Tiểu chủ tử thật đáng yêu a, mập mạp bụ bẫm!”
Đại Tần Chiến thần hơi động tai, hình như dài ra vài phần.
Có cửa!
Mục Thiên giơ ngón tay cái lên với Lôi Minh, giả vờ lơ đãng nói: “Nhìn xem, tiểu chủ tử giống hệt gia nha, làn da thì giống Tiểu Vương phi, trắng nõn mềm ại, chậc chậc chậc, quá đáng yêu!”
Đại Tần Chiến thần khẽ nâng mí mắt, liếc nhìn về phía này.
Mục Dương che miệng, nháy mắt nói: “Không chỉ thế, ngũ quan này, quả là phiên bản của gia, suy cho cùng thì cũng là con của gia!”
Chung Ngân vạn phần không tình nguyện bĩu môi: “Ai da, có lẽ bản công tử phải mang danh hiệu Thiên hạ đệ nhát mỹ nam tặng cho tiểu chủ tử thôi………”
Đại Tần Chiến thần liếm liếm môi, nhấc mông lên giống như muốn đứng dậy rồi lại ngồi xuống, ánh mắt đảo loạn, nhìn như con rận.
Mọi người thấy hắn như vậy liền biết là muốn nhìn con trai nhưng lại sợ mất mặt!
Chung Thương bế cục cưng tới, nhét vào lòng hắn, khuôn mặt không giấu được sự vui mừng: “Gia, nhìn tiểu chủ tử này.”
Chiến Bắc Liệt hai mắt sáng ngời nhưng lại ra vẻ không tình nguyện, khẽ ‘Ừ’ một tiếng rồi nhìn về phía tiểu bất điểm này.
Tóc đen nhánh mềm mại, làn da vô cùng mịn màng, hai tay nho nhỏ…….
Ừ, coi như là thoả mãn đi.
Đại Tần Chiến thần không muốn thừa nhận, oán khí trong lòng đã biến mất khi thấy đứa bé này.
Khi nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của Chiến thần này, lòng của Chiến Bắc Liệt, đã mềm nhũn ra, giơ tay lên, chạm nhẹ vào bàn tay nó.
Vừa đụng vào, hắn liền cảm thấy như bị bỏng!
Nhẵn nhụi mà mềm mại, lỡ như đụng mạnh quá vỡ mất thì sao?
Một lát sau, hắn nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, dùng lực đạo nhẹ nhất đời này nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia.
Mùi hương trẻ con bay đến chóp mũi, Chiến Bắc Liệt nheo mắt lại, cong thành hình trăng khuyết, khóe môi cũng nhếch lên, tâm tình rất tốt.
Một tiếng nho nhỏ vang lên, tiểu tử kia mở mắt nhìn hắn rồi bật cười ‘ Khanh khách’
Thật đáng yêu a!
Chiến Bắc Liệt thần thanh khí sảng đứng lên, cười híp mắt lại, đắc ý nhìn mấy người Chung Thương: “Con trai lão tử!”
Vừa dứt lời, cả đám liền liếc nhìn khinh thường, không biết vừa rồi ai tránh con của hắn rất xa, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn.
Sau gáy phất qua một cơn gió lạnh, bảy người bật người đứng ngay ngắn, ngẩng đầu ưỡn ngực hóp bụng!
Vừa rồi?
Cái gì vừa rồi?
Gia nhà ta thấy tiểu chủ tử xong liền vô cùng vui mừng, đúng, không có vừa rồi!
Lúc này Chiến Bắc Liệt mới hài lòng, thu hồi ánh mắt cảnh cáo, bế tiểu bất điểm đáng yêu này đến bên giường tức phụ.
Bỗng nhiên, trước mắt có một bóng dáng xanh chắn phía trước.
Mộ Nhị rối rắm mãi cuối cùng quyết định bước vào.
Hắn cách Chiến Bắc Liệt, không, là cục cưng trong lòng Chiến Bắc Liệt, xa chừng một thước, kiễng chân lên muốn nhìn đứa bé.
Đại Tần Chiến thần nhướn mày, rõ ràng là muốn nhìn con trai lão tử, sao lại đứng xa như thế, hắn vui vẻ che mặt con lại, ném cho Mộ Nhị một ánh mắt, ý nói: Con trai lão tử…….
Không cho nhìn!
Mộ Nhị mím môi, chớp chớp mắt, quay đầu đi, rõ ràng là tức giận.
Thoải mái a! Thoải mái a!
Tâm tình lúc này của Chiến Bắc Liệt, chỉ có năm chữ ấy mới có thể hình dung, hắn toét miệng, cười nhìn đứa bé, nâng nó cao lên.
Đột nhiên, Đại Tần Chiến thần co rụt mắt!
Chỉ thấy tiểu gia hỏa kia, chim nhỏ run lên………
Một dòng nước nhỏ bắn vào mặt hắn, chảy đầy ra cổ!
Sau đó, Chiến Bắc Liệt liền phát hiện, Mộ Nhị ở phía đối diện, nở nụ cười.
Rõ ràng là không khác bình thường nhưng Chiến Bắc Liệt lại nhạy cảm phất hiện, khóe môi người này cong lên, trên mặt khẽ run, trong mắt còn có ý cười hả hê.
Khuôn mặt tuấn tú lập tức đen lại, nghiến răng nhìn con mình.
Đứa bé kia vẫn chu cái miệng nhỏ nhắn mà cười, hai mắt đen láy chớp chớp, rất vô tội.
Chiến Bắc Liệt hít sâu một hơi, lau nước tiểu trên mặt đi, khuôn mặt tuấn tú đen kịt, mấy người Cuồng Phong sợ hãi nhảy tới, vẻ mắt rất kinh hoàng.
“Gia a, tiểu chủ tử không cố ý đâu!”
“Gia a, tiểu chủ tử nhỏ như vậy, sao biết được mấy cái này?”
“Gia a, hít sâu, hít sâu, xung động là ma quỷ a!”
Hắn chép chép miệng, im lặng nhướng mắt, con thỏ nhỏ chết bầm này.
Đúng lúc này, đột nhiên Đại Tần Chiến thần nghe được hai tiếng thật nhỏ chìm trong tiếng giải thích của mấy người Cuồng Phong.
À…….
Ưng mâu chợt lóe tinh quang, bỗng nhiên Chiến Bắc Liệt bước lên hai bước, nhân lúc Mộ Nhị chưa có phản ứng, kéo hắn qua rồi nhét đứa bé cho hắn.
Sau đó……..
Lui ra phía sau, khoanh tay, mỉm cười, thưởng thức.
Mộ Đại thần y chỉ là muốn nhìn thôi nên khi nhận lấy đứa bé, hai tay tê rần, trong mắt hiện lên tia hoảng loạn.
Ngay sau đó, tay nóng lên!
Một dòng chất lỏng ấm nóng chảy từ mông đứa bé kia xuống tay hắn rồi chảy xuống y bào rồi chảy xuống chân.
Sau đó, tiểu tử kia thuận tiện cọ cọ lau sạch cái mông phúng phính.
Mộ Đại thần y ngơ ngác nhìn xung quanh……..
Sau đó, ánh mắt đờ đẫn nhìn ngón chân, ánh mắt lập tức co rút lại, không thể nhịn được nữa ném tên đầu sỏ kia đi, điểm mũi chân một cái lao ra khỏi phòng.
Tiểu bất điểm bay trên không được cha hắn đỡ lấy, hai mắt rất hưng phấn, cười ‘Khanh khách’ không ngừng, chẳng hề bị dọa chút nào.
Đại Tần Chiến thần liền thơm một cái, huýt sáo cười: “Con trai ngoan!”
Mấy người Cuồng Phong tự đập vào gáy mình, không nói gì nhìn trời, sao lại cảm thấy tiểu chủ tử…….
Có vài phần phúc hắc tiềm ẩn?
Gia và Tiểu Vương phi đều là người cuồng vọng bá đạo, thẳng thắn trực tiếp, nhất là trước khi hai người ở bên nhau, đều lạnh như băng có thể đông chết người, thế mà lại đột biến gen, sinh ra một tiểu tổ tông như thế!
Đại Tần Chiến thần thong thả bước tới bên giường.
Lãnh Hạ vẫn chưa tỉnh lại, một người cảnh giác như nàng mà lại ngủ không biết gì trong hoàn cảnh ầm ĩ thế này, chắc chắn là rất mệt.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, Chiến Bắc Liệt nhìn Lãnh Hạ một hồi rồi lại nhìn con của hắn một hồi, vui sướng cười tươi.
Thấy như thấy, đám người Chung Thương rất thức thời, đẩy mấy bà đỡ rồi cùng lui ra ngoài.
Để không gian nho nhỏ ấm áp này cho một nhà ba người họ.
Bình luận truyện