Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 3 - Chương 1-1: Ba năm sau



Edit: Kiri

Trăng sáng như ngọc, muôn ngàn vì sao lấp lánh……

Trong phòng tiệc vô cùng ồn ào, tiếng trò chuyện vui đùa không ngừng lan ra khắp nơi trong Liệt Vương phủ.

Ba đôi phu thê Chiến gia, Mộ Nhị, lão ngoan đồng, Mạc Tuyên, Tiêu Phi Ca, Diệp Nhất Hoàng, văn võ bá quan….. Tất cả những người Lãnh Hạ biết, không biết, quen, không quen, đều tụ tập ở đây cụng ly vô cùng náo nhiệt.

Tối nay, là ngày tiểu bất điểm chọn đồ vật đoán tương lai.

Chiến Bắc Diễn nắm tay Chiến Tiểu Quai đã sắp hai tuổi, cười híp mắt bước đến cạnh Chiến Bắc Liệt, vuốt cằm hỏi: “Con trai ngươi sắp một tuổi rồi, sao còn không đặt tên đi?”

Hai kẻ không xứng làm cha mẹ này!

Đại Tần Chiến thần liếc thằng nhóc đang dính chặt lấy tức phụ mình mọi nơi mọi lúc, hàm răng bắt đầu ngứa.

Hắn trả đòn: “Phu thê hai người thì xứng đáng lắm, đặt tên con là Chiến Tiểu Quai.”

Hơn nữa Tiểu Quai càng lớn càng khốc, lại có cái tên như thế, rất kỳ dị.

Chiến Tiểu Quai liếc mắt nhìn hắn, lãnh khí lại nhè nhẹ bốc lên.

Chiến Bắc Diễn vuốt cằm, cũng rất bất đắt dĩ: “Phượng nhi thích.”

Chiến Bắc Liệt bóp trán, ba huynh đệ bọn họ cũng chẳng ai chê cười nổi ai: “Lãnh Hạ nói, muốn cho thằng nhóc con kia một cái tên ý nghĩa.”

Ai biết lại nghĩ suốt gần một năm.

Bàn tay nhỏ bé trong tay Chiến Bắc Diễn hơi động, hắn cúi đầu nhìn băng sơn tiểu khốc nam, buông tay ra chua xót nói: “Con ta cũng bị tức phụ ngươi lừa đi rồi.”

Nói đến cái này, Đại Tần Chiến thần càng buồn khổ.

Ai biết mẫu sư tử lại có duyên với trẻ con như thế, ba tiểu quỷ kia đều rất thích nàng, không nói thằng nhóc kia chính là da trâu chuyển thế, ngay cả Tiểu Quai lãnh khốc cũng không biết là bị trúng tà gì mà từ ngày chọn đồ vật đoán tương lai ấy liền sùng bái mẫu sư tử, còn bái nàng làm sư phụ.

Được buông tay, tiểu khốc nam lập tức bước đến trước mặt Lãnh Hạ, ngửa mặt lên, sùng bái nói: “Sư phụ.”

Lãnh Hạ xoa xoa đầu nó, cười nhắc nhở: “Mẫu hậu cũng ở đây.”

Tiêu Phượng hoàn toàn bị không nhìn, bĩu môi quay mặt đi chỗ khác lầm bầm: “Không giống lão nương chút nào.”

Rồi lập tức ước ao đố kỵ liếc nhìn tiểu bất điểm đáng yêu, méo miệng nói: “Đây mới là ta sinh……”

Chiến Tiểu Quai ghét bỏ liếc nàng, không tình nguyện nói: “Mẫu hậu.”

Chiến Tiểu Quai càng lớn, sự ghét bỏ này càng tăng, mẹ ruột trên danh nghĩa của nó không giống nó chút nào, suốt ngày trèo tường, chọi dế, uống rượu, chẳng biết chuyện nào mà nữ nhân cần biết cả, quả đúng là một người chuyên gây họa.

Tiêu Phượng gian tà đảo mắt, êm ái gọi: “Tiểu Quai……….”

Nhất thời, băng sơn tiểu khốc nam đen mặt, ngay cả đuôi mắt cũng không phân cho mẹ ruột chút nào, rõ ràng là vô cùng ghét bỏ cái tên này.

Một lát sau, nó chợt nhào vào lòng Lãnh Hạ, không thèm để ý đến nữ nhân đặt cho hắn cái tên quái đản như thế nữa.

Tiêu Phượng tươi cười hớn hở, chuyện vui nhất mỗi ngày chính là dùng cái tên này để bắt nạt tiểu quỷ kia!

“Khanh khách……..”

Một tiếng cười thanh thúy truyền đến, tiểu bất điểm một tuổi đuôi mắt cong cong, khuôn mặt kia quả là phiên bản nhỏ của Chiến thần, cười cực kỳ sáng lạn: “Mẹ.”

Tiểu bất điểm còn chưa nói được câu dài, chỉ nói được từng chữ một nhưng đại khái cũng hiểu được ý nó muốn nói gì, nhất là chữ mẹ này luôn treo ở miệng, hơn nữa còn rất thích gọi trước mặt Chiến Bắc Liệt, êm ái gọi làm Lãnh Hạ cong cong phượng mâu, làm Đại Tần Chiến thần ngứa răng.

Lãnh Hạ xoa xoa hai tiểu quỷ trong lòng, sờ má đứa này một cái rồi sờ đầu đứa kia cái nữa.

Trong lòng vô cùng thỏa mãn!

Nhìn bầu trời đêm ngoài điện, thấm thoát đã tới thế giới này hơn hai năm rưỡi rồi.

Con trai của nàng cũng đã một tuổi, tuy rằng thỏa mãn nhưng cũng có lúc nhớ tới thế giới trước kia, bằng hữu duy nhất Kiều Thanh, thiết bị hiện đại hoàn mỹ, nhà cao tầng chót vót, đèn điện, xe thể thao, súng ống đạn được……..

Còn có khẩu súng yêu quý của nàng —— Glocker 17.

Bỗng nhiên, phượng mâu sáng ngời, Lãnh Hạ thốt ra: “Glocker 17……..”

Cúi đầu nhìn con trai mũm mĩm trong lòng, mày liễu giương cao, vui vẻ nói: “Thập Thất……. Chiến Thập Thất1″

Lãnh Đại sát thủ lẩm nhẩm cái tên này mấy lần, càng nghe càng thấy hài lòng, càng nghe càng thấy thoả mãn.

Tiểu bất điểm chớp chớp mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ dị, ba chữ này, dường như, có lẽ, hình như, giống như, e rằng….. có liên hệ với mình!

Nó mở to mắt nhìn Lãnh Hạ, ý nói: Không phải chứ?

“Chiến Thập Thất a!” Tiêu Phượng hai mắt lóe sáng, ôm chầm lấy tiểu bất điểm reo hò: “Cái tên thật đáng yêu! Cái tên đáng yêu hợp với khuôn mặt đáng yêu, ai nha, tuyệt phối a!”

Tiểu bất điểm khóe miệng giật một cái, nhìn về phía Tiêu Phượng, cũng hỏi câu kia: Không phải chứ?

Tiêu Phượng reo lên làm mọi người chú ý.

“Thập Thất?” Tiếng nói thanh quý truyền đến, Chiến Bắc Diễn cười như gió xuân ấm áp, híp đôi mắt hồ ly, nói theo tức phụ: “Thập Thất, sĩ khí! Tiểu tử này sau này sẽ là tiểu Chiến thần, chinh chiến sa trường, sĩ khí của quân lính rất quan trọng, tên hay!”

Tiểu bất điểm đang cười thì cứng lại, quay đầu nhìn về phía Chiến Bắc Diễn, cũng ý kia: Không phải chứ?

“Ai nha, tên này rất hay!” Lão ngoan đồng khoa chân múa tay rất vui sướng, càng nghĩ càng thấy vừa lòng, giơ ngón tay cái lên với Lãnh Hạ: “Sư huynh nó là Mộ Nhị, nó là Chiến Thập Thất, nha đầu, có đẳng cấp giống lão nhân gia!”

Tiểu bất điểm khóc không ra nước mắt, quay đầu nhìn về phía sư phụ bất lương, tiếp tục hỏi: Không phải chứ?

Linh cảm càng ngày càng mãnh liệt, mẹ ruột nói, Đại Tần Hoàng đế nói, Hoàng hậu nói, ngay cả sư phụ cũng nói, còn vị cha ruột kia…. càng không cần phải bàn.

Quả nhiên, Chiến Bắc Liệt híp mắt lại, nhếch miệng cười, nhướn mày nói: “Vậy gọi là Chiến Thập Thất!”

“Ta phản đối!”

Đột nhiên, một tiếng phản đối vang lên rất kiên quyết, mọi người quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy ba người Cuồng Phong đứng ở trên bàn, cùng giơ tay lên, khuôn mặt hiên ngang lẫm liệt, quát to: “Chúng ta không đồng ý!”

Tiểu chủ tử là Chiến thần tương lai, sao có thể có cái tên quái đản như thế?

Phải khí phách a!

Phải suất a!

Phải vang dội a!

Phải có một cái tên mà chỉ cần nói ra, quân địch liền sợ run người, bốn bể chấn động a!

Tiểu bất điểm hai mắt rưng rưng, nước mắt lưng tròng, cảm động nhìn ba thúc thúc ngày thường ngu ngốc, quyết định sau này không bao giờ chỉnh bọn họ nữa, hoạn nạn gặp chân tình a!

Đương nhiên, trừ tiểu bất điểm, những người còn lại đều khó chịu.

Lãnh Hạ nhướn mày: “Hả?”

Tiêu Phượng xắn tay áo: “Hả?”

Chiến Bắc Diễn cười ấm áp: “Hả?”

Lão ngoan đồng vuốt râu: “Hả?”

Chiến Bắc Liệt khoanh tay: “Hả?”

Năm chữ ‘Hả?” cảnh cáo rõ ràng, năm ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua, ba người lập tức nhũn cả hai chân.

Cuồng Phong nuốt nước miếng một cái, cánh tay đang giơ lên nhũn xuống, nói nhỏ: “Làm sao bây giờ?”

Thiểm Điện chớp chớp mắt, lắp bắp: “Làm ….. làm….. sao bây giờ?”

Lôi Minh hung tợn trừng mắt nhìn hai người, hai kẻ không có khí tiết!

Hắn gật đầu thật mạnh, dưới ánh mắt cảnh cáo của mọi người, hô to: “Ta phản đối, bữa tiệc đêm nay, sao không có tôm hấp? Đây chính là món Vương phi thích ăn nhất!”

Nói xong, ba người dều nhếch môi, chân chó cười.

Lách tách!

Tiểu bất điểm đang nước mắt lưng tròng thì nước mắt lập tức rơi xuống, rồi bị những tiếng chúc mừng của mọi người bao phủ….

Kết quả là, trong lễ chọn đồ vật đoán tương lai, tiểu chủ tử của Liệt Vương phủ cuối cùng cũng có tên —— Chiến Thập Thất!

Chiến Thập Thất được bế lên một chiếc bàn dài, giống y Tiểu Quai lúc chọn đồ vật đoán tương lai, trên đó cái gì cũng có.

“Thập Thất, thích gì thì chọn cái đó!”

“Thập Thất, nhìn kỹ vào, liên quan đến tương lai của con đó!”

“Thập Thất, nhất định phải chọn thứ con thích nhất, cả đời cũng không muốn thả ra!”

Chiến Thập Thất đáng yêu đảo một vòng quanh cái bàn, chép chép miệng, trực tiếp không để ý đến cái tên khiến kẻ khác phát điên mới được đặt kia, nghe được câu nói vừa rồi.

Chọn thứ thích nhất….. liên quan đến tương lai…… cả đời không muốn thả ra……..

Nó chậm rãi bò trên bàn………

Chiến Bắc Liệt khó mà có lần tình thương của cha dâng lên, căng thẳng nhìn xung quanh, xác định tất cả các tiểu cô nương đều nằm ở vùng an toàn mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cũng không muốn để thằng nhóc này chọn một tức phụ về, mất mặt, rất mất mặt!

Lãnh Hạ bật cười: “Chọn một tức phụ về cũng không sao, chỉ cần con thích, chúng ta cổ vũ tự do yêu đương!”

Chiến Thập Thất còn đang bò…..

Cuối cùng, trong sự mong chờ của mọi người, thân thể bé nhỏ bò một vòng rồi quay về điểm xuất phát, chợt nhào vào trong lòng Lãnh Hạ!

Chiến Thập Thất túm lấy mẹ không buông tay, mềm mại, chấp nhất gọi: “Mẹ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện