Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
Quyển 3 - Chương 35-6
Edit: Kiri
Điệu hổ ly sơn?
Chung Thương nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Dẫn ám vệ ở gần đó đi? Nhưng ám vệ ở đấy phần lớn là…..”
Nói đến đây, hắn chợt dừng lại, hít vào một ngụm lãnh khí.
Ám vệ ở gần đó, trên cơ bản đều là âm thầm bảo vệ mỏ lưu hoàng, nếu như mục đích của Đông Phương Nhuận là điệu hổ ly sơn, vậy thì nó nói lên điều gì?
Mục tiêu của hắn, là lưu hoàng!
Chiến Bắc Liệt gật đầu, khẳng định suy đoán của hắn: “Chính là lưu hoàng!”
Chung Thương rốt cuộc cũng không giữ được vẻ mặt nghìn năm không đổi nữa, nếu là lưu hoàng, vậy thì rốt cuộc là đã biết nguyên liệu chế tạo bom là lưu hoàng muốn phá hỏng hay là……..
Nếu nói muốn phá hỏng thì cũng không đúng, từ lúc Tiểu Vương phi dạy cho mấy người thợ làm pháo hoa, bọn họ đã được bí mật đưa đến Hoàng cung để chế tạo, mà vẫn khai thác mỏ lưu hoàng kia, cứ cách một thời gian, nhanh thì hai ba tháng, chậm thì nửa năm, sẽ có người phụ trách vận chuyển về cung, qua sáu năm trong cung đã có một lượng dự trữ lớn, nếu bây giờ muốn phá hỏng thì rõ ràng là đã chậm.
Vậy thì khả năng duy nhất…….
Chung Thương không dám nghĩ sâu hơn nữa, hắn là một trong những người đầu tiên được tận mắt chứng kiến uy lực kinh người của bom, biết rõ vật kia đáng sợ đến thế nào, nếu thứ này không chỉ là của Đại Tần, nếu thứ này được dùng trên chiến trường, nếu như hai bên giao chiến coi đây là vũ khí…..
Hắn dường như có thể nhìn thấy, nơi nơi đầy máu, khắp nơi là những cánh tay, cẳng chân bị nổ nát, cảnh tượng kêu rên khắp chiến trường.
Sắc mặt Chung Thương trắng bệch, hắn mau chóng nói: “Thuộc hạ lập tức dùng bồ câu đưa tin, bảo ám vệ từ bỏ việc truy đuổi, quay lại bảo vệ mỏ lưu hoàng, và bảo ám vệ các nơi khác đến đó trợ giúp, nhất định không thể để cho Đông Phương Nhuận đạt được mục đích!”
Lãnh Hạ lắc đầu, thản nhiên nói: “Sợ rằng đã chậm.”
Đông Phương Nhuận mất những ba tháng để bố trí chuyện này, nếu đã xuất hiện thì chứng tỏ hắn đã bố trí xong, truyền được tin đến đó cũng phải mất nửa ngày, có lẽ khi chim bồ câu đến nơi……..
Lưu hoàng đã vào tay hắn!
Vẻ mặt Chiến Bắc Liệt cũng nặng nề, hắn trầm ngâm một lát rồi hạ lệnh: “Điều hết đội vận chuyển lưu hoàng về kinh, trực tiếp điều ám vệ ở các nơi gần đó đến trợ giúp!”
Dù không giữ được lưu hoàng thì cũng phải giữ được người!
“Rõ!” Chung Thương nhanh chóng rời đi.
Đợi hắn đi rồi, Lãnh Hạ kéo Chiến Bắc Liệt ngồi xuống bờ cát.
Nắm lên một vốc cát mịn, rồi để những hạt cát vàng chảy đi giữa khe hở các ngón tay, Chiến Thập Thất ở phía xa đang nô đùa vui vẻ trong biển, cười vô cùng rực rỡ.
Lãnh Hạ đang muốn giống như những người mẹ ở hiện đại, dặn một câu cẩn thận, thì chợt nhớ nơi này là cổ đại…….
Tiểu tử kia khinh công cao tuyệt, còn lợi hại hơn cả nàng!
Nàng bật cười, nghe Chiến Bắc Liệt ở bên cạnh nói: “Lúc trước Chung Thương từng nói qua một lần, ta thì cứ nghĩ đến chuyện nàng ở trong Hoàng cung nên không nghĩ đến việc này, giờ nghĩ lại, khi đó Đông Phương Nhuận giả vờ như thế là để sau lần đầu không đuổi theo được, lần thứ hai chắc chắn sẽ đuổi theo không bỏ.”
“Ừ, trời xui đất khiến……..” Lãnh Hạ gật đầu, nhìn Chiến Thập Thất vẫy vẫy tay với nàng, cũng vẫy vẫy lại với con, rồi nói: “Thật ra nếu nhìn từ góc độ khác, dù có thật sự để ý, chúng ta cũng chưa chắc đã nghĩ đến, mục tiêu của hắn lại là lưu hoàng!”
Nàng khẽ thở dài: “Có phải ta…… đã quá tự tin?”
Mục đích Đông Phương Nhuận cướp lưu hoàng không cần nói cũng biết, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới, ở thời đại này lại có người có thể chế tạo ra bom, mặc dù trước đó Hoa Mị đã lộ ra chút tin tức nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ về phương diện này.
Trong tiềm thức của nàng, đây là chuyện không thể xảy ra.
Dường như nàng luôn cảm thấy mình là người hiện đại nên trội hơn người khác, đứng ở một góc độ tài trí hơn người để nhìn thế giới này, khinh thường thế giới này, cũng khinh thường người nơi này.
Thật ra, nếu nhìn từ một góc độ khác, khinh công, nội công, y thuật,…. ở nơi này, có rất nhiều thứ hiện đại cũng không bì kịp.
Một bàn tay to ôm lấy eo nàng, thấy người nào đó hất cằm về phía bả vai, Lãnh Hạ khẽ cười tựa đầu vào vai hắn rồi nghe hắn nói: “Ừ, quả là có chút hơi tự tin….”
Cắn một cái vào rái tai hắn, làm mỗ nam rụt cổ lại, toàn thân nổi da gà.
Nàng khẽ cười dương dương đắc ý, chỗ nhạy cảm của nam nhân này, nàng đã sớm nắm rõ.
Chiến Bắc Liệt nghiêng đầu liếc nàng, ý bảo: Tức phụ, nàng châm lửa?
Lãnh Hạ nhìn trời, giả vờ vô tội: Lửa gì?
Bên tai vang lên tiếng nghiến răng, rốt cuộc cũng biến mất, Chiến Bắc Liệt kéo nàng vào lòng, nhìn nàng nói: “Tức phụ, nàng có tư cách để tự tin, thiên hạ này, không ai so được với nàng!”
Lãnh Hạ cúi đầu cười rộ lên, rồi ngẩng đầu khẽ liếm môi hắn.
Hai người lại ôm hôn lần thứ hai.
Lúc này, Chiến Bắc Liệt tập trung tinh thần hôn Lãnh Hạ, còn đang suy nghĩ, ngày hè, bãi cát, biển xanh, trời cao, ôm hôn, ừm, cuối cùng cũng không có người quấy rầy.
“Mẫu thân!”
Hai đôi môi lập tức tách ra!
Mỗ nam hô hấp dồn dập buông nàng ra, bực bội nghiến răng, hai lần triền miên lại hai lần bị quấy rối, muốn ăn vợ mình cũng không ăn được, cái tên tiểu quỷ này!
Hung tợn trừng mắt: Nhóc con, ngươi cố ý!
Mỗ tiểu hài tử không cam lòng yếu thế, đáp trả lại ánh mắt hắn: Đoán đúng rồi!
Chiến Bắc Liệt nổi giận, thầm nghĩ túm lấy tên nhóc này đánh cho một trận, nhìn cái mông nhỏ đang lắc lư trước mặt kia, thật sự muốn đánh cho cánh hoa cúc rơi đầy đất.
Đương nhiên, có Lãnh Hạ ở bên cạnh, mỗ nam cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Quay sang tức phụ với ánh mắt chờ mong, chỉ cần vươn tay ra là hắn có thể ôm chầm lấy, sau đó tiếp tục làm chuyện vừa nãy còn chưa làm xong, có khi còn có thể chạy về lều, phát triển xa hơn từ cái hôn môi kia……
Mỗ nam đại hận a!
Cái ánh mắt kia, mỗ nữ trực tiếp không nhìn, bỗng nhiên phượng mâu híp lại, nhìn nam tử áo xanh phía xa, và một cái đầu nhỏ thò ra từ trong vạt áo hắn, cười híp mắt vẫy vẫy tay.
Lăng Tử vốn đang đi thẳng, vì cái vẫy tay này mà quay ngoắt bốn mươi lăm độ, ngơ ngác bước đến.
“Nha nha nha nha……..”
Tiểu Ca Dao thấy cha mẹ và ca ca liền vươn tay cánh tay mũm mĩm ra, Chiến Bắc Liệt lập tức nhảy lên ôm lấy con gái, ôm bé vào lòng nghe mùi hương ngọt ngào của bé, trái tim thiết huyết của Chiến thần lập tức mềm thành nước.
“Gọi cha.”
Nỗ lực để con gái mới bảy tháng gọi cha, quả là một việc không bình thường, cho nên chỉ đành nhận lấy một ánh mắt xem thường của tiểu Ca Dao.
Mỗ nam sợ hãi than: “Con gái chúng ta trừng mắt cũng đẹp y như mẹ nó!”
Lần này thì là bốn ánh mắt xem thường.
Mỗi người ở đây đều miễn phí ném cho hắn một cái.
Đại Tần Chiến thần có con gái là thấy đầy đủ, hoàn toàn không thèm để tâm đến ánh mắt ghét bỏ của những người khác, chỉ một lòng chơi đùa với con gái yêu quý, thơm bé một cái rồi lấy râu cọ cọ, làm tiểu Ca Dao cười không ngừng.
Tiếng cười thanh thúy bay vào tim mỗ nam.
Đột nhiên, ưng mâu chớp chớp, Chiến Bắc Liệt cảm thấy không biết giờ trong lòng mình là mùi vị gì.
Chỉ thấy cánh tay nho nhỏ kia đang chăm chú kéo vạt áo của tên ngốc nào đó, tiểu Ca Dao quả thật là muốn cha mẹ và ca ca bế, nhưng điều kiện tiên quyết là không thể để bé buông tên ngốc kia ra, đủ để thấy rõ, tên ngốc này không biết đã dùng cách gì mà khiến tiểu Ca Dao đơn thuần đáng yêu bị u mệ, để hắn chiếm cứ vị trí của cha mẹ trong lòng!
Đương nhiên, đây là lời gào thét trong lòng mỗ nam.
Đại Tần Chiến thần yêu con gái thành cuồng rất không có lập trường trực tiếp thiên vị con gái bảo bối của mình, chỉ cần có chuyện, nhất định là do người khác!
Ví dụ như, chuyện này còn chưa rõ ràng đã oan uổng Lăng tử.
Vì vậy, Đại Tần Chiến thần quyết định thử nghiệm.
Hãy thông cảm cho nam nhân ấu trĩ này, hắn bắt tên ngốc nào đó đứng cách xa một thước rồi dùng mọi cách để lừa tiểu Ca Dao buông ra, tuy rằng tiểu Phượng mâu trong veo như nước luôn lóe sáng nhìn về phía Mộ Nhị nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng, vào thời khắc quyết định, con gái sẽ chạy về phía cha ruột.
Đúng vậy, chính là thế, ngay cả khi đã bị cự tuyệt vô số lần, năng lực mỗ nam sống lại và tự thôi miên bản thân vẫn tăng cao không ngừng!
Sau đó hắn đứng cách Lăng tử hơn một thước, xin hãy thông cảm lần nữa cho nam nhân lấy việc công làm việc tư này, cười tủm tỉm lấy một miếng đường ra lắc lắc trước mặt tiểu Ca Dao, bộ dạng y như con sói to: “Con gái, theo cha có đường ăn!”
Lãnh Hạ và Chiến Thập Thất liếc nhau, cùng ngã ngửa, thật sự không thể hiểu nổi ý nghĩa của cuộc thử nghiệm này.
Đi về phía Chiến Bắc Liệt, con gái cha ruột, là phải.
Đi về phía Mộ Nhị, thì chẳng phải là tự khiến mình không thoải mái à?
Cho nên, hai người trơ mắt nhìn tiểu Ca Dao rối rắm nhìn hai bên, rồi cuối cùng cắn răng, giậm chân, hai mắt đẫm lệ lảo đảo bò về phía Mộ Nhị, đối với mỗ Chiến thần anh tuấn mặt đen đang nghiến răng, cả hai đều không có chút đồng tình nào.
Tự tìm ngược a!
Mỗ nam khó chịu, tiếp tục kéo con gái ra rồi đẩy tiểu Thập Thất lên: “Ngươi, đi!”
Chiến Thập Thất liếc muội muội đang cười cực đẹp, chợt phát hiện cái thử nghiệm này cũng khá có cảm giác thành tựu, vừa nghĩ tới cảnh muội muội chọn thần y bỏ Chiến thần nhưng lại chọn hắn bỏ thần y, trong lòng như có ai đổ mật!
Vì vậy, đứa bé tự tìm ngược thứ hai, đi.
Thập Thất chống nạnh, bộ dạng giống con sói nhỏ: “Muội muội, theo ca, ca dẫn muội đi chơi.”
Không hổ là hai cha con, ngay cả cách dụ dỗ cũng giống y nhau… không có sáng tạo!
Lần lựa chọn này dễ dàng không ít, tiểu Ca Dao chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi bò về phía Mộ Nhị.
Một tia sét đánh thẳng xuống, mỗ tiểu hài tử há hốc mồm, quyết định suy nghĩ về chuyện yêu thương muội muội.
Có người vui cũng có kẻ buồn, đương nhiên vui vẻ là Chiến Bắc Liệt.
Đại Tần Chiến thần cười ha ha, cực kỳ vui, vừa nghĩ tới vẻ mặt rối răm lúc đầu của con gái, liền cảm thấy viên mãn!
Tối thiểu, mình cũng xếp trước nhóc con này!
Trợn mắt lên: “Tiểu quỷ, ngươi vẫn còn non lắm!”
Điệu hổ ly sơn?
Chung Thương nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Dẫn ám vệ ở gần đó đi? Nhưng ám vệ ở đấy phần lớn là…..”
Nói đến đây, hắn chợt dừng lại, hít vào một ngụm lãnh khí.
Ám vệ ở gần đó, trên cơ bản đều là âm thầm bảo vệ mỏ lưu hoàng, nếu như mục đích của Đông Phương Nhuận là điệu hổ ly sơn, vậy thì nó nói lên điều gì?
Mục tiêu của hắn, là lưu hoàng!
Chiến Bắc Liệt gật đầu, khẳng định suy đoán của hắn: “Chính là lưu hoàng!”
Chung Thương rốt cuộc cũng không giữ được vẻ mặt nghìn năm không đổi nữa, nếu là lưu hoàng, vậy thì rốt cuộc là đã biết nguyên liệu chế tạo bom là lưu hoàng muốn phá hỏng hay là……..
Nếu nói muốn phá hỏng thì cũng không đúng, từ lúc Tiểu Vương phi dạy cho mấy người thợ làm pháo hoa, bọn họ đã được bí mật đưa đến Hoàng cung để chế tạo, mà vẫn khai thác mỏ lưu hoàng kia, cứ cách một thời gian, nhanh thì hai ba tháng, chậm thì nửa năm, sẽ có người phụ trách vận chuyển về cung, qua sáu năm trong cung đã có một lượng dự trữ lớn, nếu bây giờ muốn phá hỏng thì rõ ràng là đã chậm.
Vậy thì khả năng duy nhất…….
Chung Thương không dám nghĩ sâu hơn nữa, hắn là một trong những người đầu tiên được tận mắt chứng kiến uy lực kinh người của bom, biết rõ vật kia đáng sợ đến thế nào, nếu thứ này không chỉ là của Đại Tần, nếu thứ này được dùng trên chiến trường, nếu như hai bên giao chiến coi đây là vũ khí…..
Hắn dường như có thể nhìn thấy, nơi nơi đầy máu, khắp nơi là những cánh tay, cẳng chân bị nổ nát, cảnh tượng kêu rên khắp chiến trường.
Sắc mặt Chung Thương trắng bệch, hắn mau chóng nói: “Thuộc hạ lập tức dùng bồ câu đưa tin, bảo ám vệ từ bỏ việc truy đuổi, quay lại bảo vệ mỏ lưu hoàng, và bảo ám vệ các nơi khác đến đó trợ giúp, nhất định không thể để cho Đông Phương Nhuận đạt được mục đích!”
Lãnh Hạ lắc đầu, thản nhiên nói: “Sợ rằng đã chậm.”
Đông Phương Nhuận mất những ba tháng để bố trí chuyện này, nếu đã xuất hiện thì chứng tỏ hắn đã bố trí xong, truyền được tin đến đó cũng phải mất nửa ngày, có lẽ khi chim bồ câu đến nơi……..
Lưu hoàng đã vào tay hắn!
Vẻ mặt Chiến Bắc Liệt cũng nặng nề, hắn trầm ngâm một lát rồi hạ lệnh: “Điều hết đội vận chuyển lưu hoàng về kinh, trực tiếp điều ám vệ ở các nơi gần đó đến trợ giúp!”
Dù không giữ được lưu hoàng thì cũng phải giữ được người!
“Rõ!” Chung Thương nhanh chóng rời đi.
Đợi hắn đi rồi, Lãnh Hạ kéo Chiến Bắc Liệt ngồi xuống bờ cát.
Nắm lên một vốc cát mịn, rồi để những hạt cát vàng chảy đi giữa khe hở các ngón tay, Chiến Thập Thất ở phía xa đang nô đùa vui vẻ trong biển, cười vô cùng rực rỡ.
Lãnh Hạ đang muốn giống như những người mẹ ở hiện đại, dặn một câu cẩn thận, thì chợt nhớ nơi này là cổ đại…….
Tiểu tử kia khinh công cao tuyệt, còn lợi hại hơn cả nàng!
Nàng bật cười, nghe Chiến Bắc Liệt ở bên cạnh nói: “Lúc trước Chung Thương từng nói qua một lần, ta thì cứ nghĩ đến chuyện nàng ở trong Hoàng cung nên không nghĩ đến việc này, giờ nghĩ lại, khi đó Đông Phương Nhuận giả vờ như thế là để sau lần đầu không đuổi theo được, lần thứ hai chắc chắn sẽ đuổi theo không bỏ.”
“Ừ, trời xui đất khiến……..” Lãnh Hạ gật đầu, nhìn Chiến Thập Thất vẫy vẫy tay với nàng, cũng vẫy vẫy lại với con, rồi nói: “Thật ra nếu nhìn từ góc độ khác, dù có thật sự để ý, chúng ta cũng chưa chắc đã nghĩ đến, mục tiêu của hắn lại là lưu hoàng!”
Nàng khẽ thở dài: “Có phải ta…… đã quá tự tin?”
Mục đích Đông Phương Nhuận cướp lưu hoàng không cần nói cũng biết, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới, ở thời đại này lại có người có thể chế tạo ra bom, mặc dù trước đó Hoa Mị đã lộ ra chút tin tức nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ về phương diện này.
Trong tiềm thức của nàng, đây là chuyện không thể xảy ra.
Dường như nàng luôn cảm thấy mình là người hiện đại nên trội hơn người khác, đứng ở một góc độ tài trí hơn người để nhìn thế giới này, khinh thường thế giới này, cũng khinh thường người nơi này.
Thật ra, nếu nhìn từ một góc độ khác, khinh công, nội công, y thuật,…. ở nơi này, có rất nhiều thứ hiện đại cũng không bì kịp.
Một bàn tay to ôm lấy eo nàng, thấy người nào đó hất cằm về phía bả vai, Lãnh Hạ khẽ cười tựa đầu vào vai hắn rồi nghe hắn nói: “Ừ, quả là có chút hơi tự tin….”
Cắn một cái vào rái tai hắn, làm mỗ nam rụt cổ lại, toàn thân nổi da gà.
Nàng khẽ cười dương dương đắc ý, chỗ nhạy cảm của nam nhân này, nàng đã sớm nắm rõ.
Chiến Bắc Liệt nghiêng đầu liếc nàng, ý bảo: Tức phụ, nàng châm lửa?
Lãnh Hạ nhìn trời, giả vờ vô tội: Lửa gì?
Bên tai vang lên tiếng nghiến răng, rốt cuộc cũng biến mất, Chiến Bắc Liệt kéo nàng vào lòng, nhìn nàng nói: “Tức phụ, nàng có tư cách để tự tin, thiên hạ này, không ai so được với nàng!”
Lãnh Hạ cúi đầu cười rộ lên, rồi ngẩng đầu khẽ liếm môi hắn.
Hai người lại ôm hôn lần thứ hai.
Lúc này, Chiến Bắc Liệt tập trung tinh thần hôn Lãnh Hạ, còn đang suy nghĩ, ngày hè, bãi cát, biển xanh, trời cao, ôm hôn, ừm, cuối cùng cũng không có người quấy rầy.
“Mẫu thân!”
Hai đôi môi lập tức tách ra!
Mỗ nam hô hấp dồn dập buông nàng ra, bực bội nghiến răng, hai lần triền miên lại hai lần bị quấy rối, muốn ăn vợ mình cũng không ăn được, cái tên tiểu quỷ này!
Hung tợn trừng mắt: Nhóc con, ngươi cố ý!
Mỗ tiểu hài tử không cam lòng yếu thế, đáp trả lại ánh mắt hắn: Đoán đúng rồi!
Chiến Bắc Liệt nổi giận, thầm nghĩ túm lấy tên nhóc này đánh cho một trận, nhìn cái mông nhỏ đang lắc lư trước mặt kia, thật sự muốn đánh cho cánh hoa cúc rơi đầy đất.
Đương nhiên, có Lãnh Hạ ở bên cạnh, mỗ nam cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Quay sang tức phụ với ánh mắt chờ mong, chỉ cần vươn tay ra là hắn có thể ôm chầm lấy, sau đó tiếp tục làm chuyện vừa nãy còn chưa làm xong, có khi còn có thể chạy về lều, phát triển xa hơn từ cái hôn môi kia……
Mỗ nam đại hận a!
Cái ánh mắt kia, mỗ nữ trực tiếp không nhìn, bỗng nhiên phượng mâu híp lại, nhìn nam tử áo xanh phía xa, và một cái đầu nhỏ thò ra từ trong vạt áo hắn, cười híp mắt vẫy vẫy tay.
Lăng Tử vốn đang đi thẳng, vì cái vẫy tay này mà quay ngoắt bốn mươi lăm độ, ngơ ngác bước đến.
“Nha nha nha nha……..”
Tiểu Ca Dao thấy cha mẹ và ca ca liền vươn tay cánh tay mũm mĩm ra, Chiến Bắc Liệt lập tức nhảy lên ôm lấy con gái, ôm bé vào lòng nghe mùi hương ngọt ngào của bé, trái tim thiết huyết của Chiến thần lập tức mềm thành nước.
“Gọi cha.”
Nỗ lực để con gái mới bảy tháng gọi cha, quả là một việc không bình thường, cho nên chỉ đành nhận lấy một ánh mắt xem thường của tiểu Ca Dao.
Mỗ nam sợ hãi than: “Con gái chúng ta trừng mắt cũng đẹp y như mẹ nó!”
Lần này thì là bốn ánh mắt xem thường.
Mỗi người ở đây đều miễn phí ném cho hắn một cái.
Đại Tần Chiến thần có con gái là thấy đầy đủ, hoàn toàn không thèm để tâm đến ánh mắt ghét bỏ của những người khác, chỉ một lòng chơi đùa với con gái yêu quý, thơm bé một cái rồi lấy râu cọ cọ, làm tiểu Ca Dao cười không ngừng.
Tiếng cười thanh thúy bay vào tim mỗ nam.
Đột nhiên, ưng mâu chớp chớp, Chiến Bắc Liệt cảm thấy không biết giờ trong lòng mình là mùi vị gì.
Chỉ thấy cánh tay nho nhỏ kia đang chăm chú kéo vạt áo của tên ngốc nào đó, tiểu Ca Dao quả thật là muốn cha mẹ và ca ca bế, nhưng điều kiện tiên quyết là không thể để bé buông tên ngốc kia ra, đủ để thấy rõ, tên ngốc này không biết đã dùng cách gì mà khiến tiểu Ca Dao đơn thuần đáng yêu bị u mệ, để hắn chiếm cứ vị trí của cha mẹ trong lòng!
Đương nhiên, đây là lời gào thét trong lòng mỗ nam.
Đại Tần Chiến thần yêu con gái thành cuồng rất không có lập trường trực tiếp thiên vị con gái bảo bối của mình, chỉ cần có chuyện, nhất định là do người khác!
Ví dụ như, chuyện này còn chưa rõ ràng đã oan uổng Lăng tử.
Vì vậy, Đại Tần Chiến thần quyết định thử nghiệm.
Hãy thông cảm cho nam nhân ấu trĩ này, hắn bắt tên ngốc nào đó đứng cách xa một thước rồi dùng mọi cách để lừa tiểu Ca Dao buông ra, tuy rằng tiểu Phượng mâu trong veo như nước luôn lóe sáng nhìn về phía Mộ Nhị nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng, vào thời khắc quyết định, con gái sẽ chạy về phía cha ruột.
Đúng vậy, chính là thế, ngay cả khi đã bị cự tuyệt vô số lần, năng lực mỗ nam sống lại và tự thôi miên bản thân vẫn tăng cao không ngừng!
Sau đó hắn đứng cách Lăng tử hơn một thước, xin hãy thông cảm lần nữa cho nam nhân lấy việc công làm việc tư này, cười tủm tỉm lấy một miếng đường ra lắc lắc trước mặt tiểu Ca Dao, bộ dạng y như con sói to: “Con gái, theo cha có đường ăn!”
Lãnh Hạ và Chiến Thập Thất liếc nhau, cùng ngã ngửa, thật sự không thể hiểu nổi ý nghĩa của cuộc thử nghiệm này.
Đi về phía Chiến Bắc Liệt, con gái cha ruột, là phải.
Đi về phía Mộ Nhị, thì chẳng phải là tự khiến mình không thoải mái à?
Cho nên, hai người trơ mắt nhìn tiểu Ca Dao rối rắm nhìn hai bên, rồi cuối cùng cắn răng, giậm chân, hai mắt đẫm lệ lảo đảo bò về phía Mộ Nhị, đối với mỗ Chiến thần anh tuấn mặt đen đang nghiến răng, cả hai đều không có chút đồng tình nào.
Tự tìm ngược a!
Mỗ nam khó chịu, tiếp tục kéo con gái ra rồi đẩy tiểu Thập Thất lên: “Ngươi, đi!”
Chiến Thập Thất liếc muội muội đang cười cực đẹp, chợt phát hiện cái thử nghiệm này cũng khá có cảm giác thành tựu, vừa nghĩ tới cảnh muội muội chọn thần y bỏ Chiến thần nhưng lại chọn hắn bỏ thần y, trong lòng như có ai đổ mật!
Vì vậy, đứa bé tự tìm ngược thứ hai, đi.
Thập Thất chống nạnh, bộ dạng giống con sói nhỏ: “Muội muội, theo ca, ca dẫn muội đi chơi.”
Không hổ là hai cha con, ngay cả cách dụ dỗ cũng giống y nhau… không có sáng tạo!
Lần lựa chọn này dễ dàng không ít, tiểu Ca Dao chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi bò về phía Mộ Nhị.
Một tia sét đánh thẳng xuống, mỗ tiểu hài tử há hốc mồm, quyết định suy nghĩ về chuyện yêu thương muội muội.
Có người vui cũng có kẻ buồn, đương nhiên vui vẻ là Chiến Bắc Liệt.
Đại Tần Chiến thần cười ha ha, cực kỳ vui, vừa nghĩ tới vẻ mặt rối răm lúc đầu của con gái, liền cảm thấy viên mãn!
Tối thiểu, mình cũng xếp trước nhóc con này!
Trợn mắt lên: “Tiểu quỷ, ngươi vẫn còn non lắm!”
Bình luận truyện