Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
Quyển 3 - Chương 49: Ngoại truyện 4: Chúng ta là người một nhà (2)
Chiến Bắc Liệt ngoáy ngoáy tai, sát khí vơi đi một nửa, nhỏ giọng xác nhận: “Khuê nữ, con nói…”
Tiểu Ca Dao phồng má: “Mẹ.”
Đại Tần Chiến thần hít vào một ngụm khí, hơi xoay cổ nhìn tức phụ đang đen mặt ở phía sau, hét lớn một tiếng: “Hơi quá đáng!”
Mọi người kinh sợ, nam nhân này, có khuê nữ không cần tức phụ a!
Có khí phách!
Bên này còn chưa tán thưởng xong đã thấy Đại Tần Chiến thần giậm chân, vừa la ‘hơi quá đáng’ vừa bế Tiểu Ca Dao bước về phía Lãnh Hạ, không hề khách khí nhét con gái vào lòng nàng: “Tức phụ, khuê nữ chúng ta hơi quá đáng, phải giáo dục!”
Mọi người cười ngất.
Tiểu Ca Dao tội nghiệp hai mắt lưng tròng nhìn cha mình, nhìn thế nào cũng thấy là ánh mắt đưa dê vào miệng hổ, nhìn làm Chiến Bắc Liệt run rẩy cả tim gan, nhịn đau nhắm mắt: “Tức phụ, trọng trách giáo dục con gái giao cho nàng.”
Tách……
Nước mắt lập tức rơi xuống.
Chiến Bắc Liệt đau lòng cực điểm, giả vờ xoay người, trong ánh mắt trêu tức của Lãnh Hạ, bước đi một bước.
Thời gian chậm rãi trôi qua…..
Mọi người ngáp một cái.
Lãnh Hạ xem thường.
Chỉ thấy mỗ nam ở phái trước, bước một bước suốt nửa nén hương mà vẫn còn chưa giẫm được chân xuống đất, Lãnh Hạ lười phản ứng với nam nhân đang diễn trò này, bĩu môi trực tiếp nhét Tiểu Ca Dao cho hắn, lách qua hắn đi vào bếp, nhìn cái bộ dạng đau lòng con gái kia, nếu nàng thật sự giáo dục, đừng nói đánh, mắng một câu cũng đủ làm nam nhân kia nhảy dựng lên.
Nguy hiểm được giải trừ, Chiến Bắc Liệt cười toét miệng, nháy mắt với Tiểu Ca Dao, có sự ảo diệu chỉ hai cha con mới hiểu.
Ở bên kia Lãnh Hạ được bốn đứa con trai vây xung quanh mới tìm về được một chút thỏa mãn, bày mâm cơm xong, mọi người quây quần ngồi xuống, ngay cả Thí Thiên cũng tìm chỗ ngồi, sân viện nho nhỏ trở nên vô cùng chật chội.
Chật chội nhưng cũng rất náo nhiệt.
Chiến Bắc Liệt bế khuê nữ, thản nhiên quét mắt nhìn Ngốc tử ở đối diện, khó chịu hỏi: “Sao xuống núi muộn thế?”
Tiểu Ca Dao nhu thuận gắp một đũa rau cho hắn: “Có một tỷ tỷ lên Vân Sơn bái sư bị mắc kẹt trong trận pháp.”
Vừa dứt lời, một nửa hán tử trong Thí Thiên còn chưa có tin tức lập tức sáng rực hai mắt.
“Cô nương nào? Cao thấp béo gầy tươi ngon mọng nước không?”
“Các ngươi hỏi không có trọng điểm gì cả….. cô nương kia bao nhiêu tuổi rồi? Nhà ở đâu? Có hôn phối chưa?”
“Phi! Ngươi mới không có trọng điểm, mau lau nước miếng đi, đừng dọa Tiểu Cao Dao của ta, nào Tiểu Ca Dao, nói cho ca ca biết, cô nương kia có đẹp không?”
“Này này này, còn dám xưng ca ca, không ngại mất mặt à. Tiểu Ca Dao đừng để ý đến hắn ta, con hắn còn sinh rồi, nói cho thúc thúc biết, tỷ tỷ kia từ đâu đến?”
Một đám lang sói nhiệt huyết sôi trào hỏi liên thanh làm Tiểu Ca Dao co đầu rụt cổ, lập tức có hai người phát ra lãnh khí.
Một người không cần phải nói, cha nô Chiến Bắc Liệt.
Một người tương đối kỳ quái. vú em ngốc tử Mộ Nhị.
Chiến Bắc Liệt cảnh giác trừng mắt nhìn Mộ Nhị, lại ôm khuê nữ trong lòng chặt thêm một phần.
Mộ Nhị yên lặng dời ánh mắt đi, không nhìn.
Tiểu Ca Dao nhanh chóng gắp đồ ăn cho vị phụ thân sắp bùng nổ của mình, nghĩ nghĩ rồi nhu thuận nói: “Tỷ tỷ dễ nhìn lắm, mắt rất to, khoảng tầm….. mười lăm mười sáu tuổi gì đó, tới Vân Sơn bái sư học y, tỷ tỷ khá lợi hại, nhà tỷ ấy là trung y thế gia nổi danh Giang Châu đó, Ca Dao thích.”
Mọi người kinh sợ, tiểu cô nương này hỏi thăm đầy đủ cả nguyên quán nhà người ta rồi.
Tiểu Ca Dao chớp chớp mắt: “Muốn tỷ tỷ làm tức phụ Thập Thất.”
Phụt…….
Chiến Thập Thất lập tức phun cơm, nhìn một đám người ánh mắt dâm đãng lướt qua hai chân hắn, khóc không ra nước mắt, ta đây là nằm cũng trúng đạn a!
Tiểu ưng mâu đảo qua Thí Thiên, lập tức cả đám mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đừng thấy tên nhóc này hai năm gần đây ngoan đi không ít, bọn họ còn chưa quên trước đây nó phúc hắn thế nào đâu, đúng là một tiểu ác ma!
Ừ, ít trêu chọc thì hơn.
Mọi người nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “Có hôn phối chưa?”
Tiểu phượng mâu trừng lớn: “Ngốc! Có hôn phối rồi sao có thể làm chị dâu Ca Dao.”
Cả đám lang sói tru lên: “Mau dẫn đến!”
Lãnh Hạ bật cười, vừa lau miệng cho Chiến Bách Tuế đang nằm trong lòng, vừa nghĩ Thí Thiên đi theo nàng đã nhiều năm, trừ một số thành thân từ khi ở Tây Vệ còn lại đều là một đám độc thân, aizz, đáng tiếc, tăng nhiều thịt ít a!
Nàng vừa chuyển mắt đã thấy trong mắt Đông Phương Nhuận chợt lóe lên tia cô đơn.
Là cô đơn phải không, loại ánh mắt này quá giống ánh mắt của nàng khi vừa tới thế giới nào, bất luận mình ngoan cường đến mức nào, trời đất bao la dường như không có chỗ nào của mình hết, thưởng thức người khác vui vẻ, cảm thụ sự ấm áp của người khác……..
Chung quy chỉ là người qua đường.
Đông Phương Nhuận cũng ngẩn ra, lập tức nở nụ cười ôn nhuận như gió, nụ cười này không giả dối che đậy như xưa, hắn thoải mái bày tỏ cảm xúc của mình trước mặt nàng, chân thật, thản nhiên, không dối trá.
Tầm mắt hai người giao nhau, rồi cùng cười, mọt loại tình tự khó nói nên lời tràn lan, giống như sự hỗn loan bao năm nay đã tan thành mây khói theo nụ cười kia.
Bỗng nhiên, mọi tiếng ồn ào bên tai đều biến mất.
Tĩnh, đây là cảm giác duy nhất của Lãnh Hạ.
Lạnh, đây là cảm giác duy nhất của Đông Phương Nhuận.
Hai người vừa ngẩng đầu đã thấy tất cả mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm, trong mắt viết rõ ràng: có gian tình!
Trong đó đặc biệt là Chiến Bắc Liệt, cảnh giác nhìn Đông Phương Nhuận, ánh mắt như đề phòng cướp làm Lãnh Hạ tức đến bật cười, người này, tìm đánh!
Đương nhiên Chiến Bắc Liệt sẽ không hoài nghi, tính tình mẫu sư tử còn cần hoài nghi chắc, đã nhận định cái gì thì sẽ nhận định cả đời, cảm tình bao năm như thế đừng nói hoài nghi, cái ý nghĩ này còn chưa mọc mầm đã bị đập nát, à không đúng, phải là ý nghĩ này căn bản chưa bao giờ có cơ hội nảy mầm, là không tồn tại!
Nhưng không nghi ngờ là một chuyện, nhìn thấy tức phụ mình và Đông Phương Nhuận nhìn nhau vẫn khó tránh đánh đổ bình dấm chua.
Kết quả là Đại Tần Chiến thàn dùng ánh mắt như chim ưng cắt qua Đông Phương Nhuận……
Đông Phương Nhuận vui vẻ.
Mặc dù bị mất trí nhớ nhưng tâm tư vẫn không ngay thẳng hơn chút nào, cười cười rót thêm trà cho Lãnh Hạ, cười khanh khách gắp đồ ăn cho Lãnh Hạ, cười tủm tỉm bế lấy Chiến Bách Tuế trong lòng Lãnh Hạ, săn sóc nói: “Ăn nhiều một chút, đứa bé để ta chăm sóc giúp cho.”
Lãnh Hạ cũng vui vẻ.
Mỗi lần có Tiểu Ca Dao liền chịu phận bánh bao thiu đến con cún cũng không thèm, vì thế nàng quyết định phản kích một lần, trực tiếp không nhìn nam nhân đang nghiến răng bên kia, cười uyển chuyển nhận ý tốt của Đông Phương Nhuận: “Đa tạ.”
Tất cả mọi người vui vẻ.
Từ ngày hai người này ẩn cư tiết mục ghen này đã lâu không thấy, trước đây mỗi khi Đại Tần Chiến thần bùng nổ vì cô nương bọn họ đều thấy có chút vinh yên a, vì thế Thí Thiên lập tức buông bát, liếc nhau một cái rồi chống má bắt đầu xem diễn.
Có người vui mừng có người sầu.
Chiến Bắc Liệt nghiêm mặt, trừng mắt, nghiến răng, hắn như thế dọa Tiểu Ca Dao trượt xuống chân hắn, hai chân nhỏ chạy đến bên cạnh Mộ Nhị, quen thuộc leo lên rồi chui vào áo, sau đó thò đầu ra nhìn cha ruột mình.
Tất cả mọi người căng thẳng chờ mong lại hưng phấn nhìn Chiến Bắc Liệt, nhìn hắn lao đi rồi nhảy đến phía sau Lãnh Hạ, giơ tay cao lên rồi sau đó……. nhẹ nhàng hạ xuống.
Hai tay nhẹ nhàng đấm bóp bả vai cho tức phụ, vừa đấm vừa chân chó hỏi: “Tức phụ, chăm sóc Bách Tuế mệt mỏi lắm phải không? Dùng lực thế này vừa chưa?”
Mọi người nhìn trời.
Chỉ cảm thấy trên trời có một đàn quạ đen bay qua……
Lãnh Hạ bật cười, nam nhân này cũng quá bày trò đi, đương nhiên Chiến Bắc Liệt không biết xấu hổ, chuyện Đại Tần Chiến thần là thê nô khắp thiên hạ có ai không biết, có gì mà mất mặt? Có gì phải che giấu?
Lão tử là thê nô, lão tử kiêu ngạo!
Lãnh Hạ kéo tay hắn rồi nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng, Chiến Bắc Liệt lập tức đá bay Chiến Thập Thất đang ngồi bên cạnh, đoạt lấy chỗ ngồi của con trai không chút khách khí, ngồi xuống bên cạnh tức phụ, gắp rau, rót trà, quạt mát, bóp vai,…… Làm thê nô vô cùng kiêu ngạo.
Hai người tình nùng ý mật làm một đám quần chúng vây xem muốn phun cả thức ăn.
Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên: “Quấy rầy chư vị, không biết thần y Mộ Nhị có ở đây không?”
Giọng nói không nhanh không chậm có sự mềm mại của nữ tử, trẻ trung thoải mái lại không hề quá điệu đà.
Mọi người quay đầu lại nhìn, Tiểu Ca Dao lập tức cười tươi, vẫy vẫy cánh tay nhỏ ở trước ngực Mộ Nhị, ngọt ngào gọi: “Tỷ tỷ!”
Tiểu Ca Dao phồng má: “Mẹ.”
Đại Tần Chiến thần hít vào một ngụm khí, hơi xoay cổ nhìn tức phụ đang đen mặt ở phía sau, hét lớn một tiếng: “Hơi quá đáng!”
Mọi người kinh sợ, nam nhân này, có khuê nữ không cần tức phụ a!
Có khí phách!
Bên này còn chưa tán thưởng xong đã thấy Đại Tần Chiến thần giậm chân, vừa la ‘hơi quá đáng’ vừa bế Tiểu Ca Dao bước về phía Lãnh Hạ, không hề khách khí nhét con gái vào lòng nàng: “Tức phụ, khuê nữ chúng ta hơi quá đáng, phải giáo dục!”
Mọi người cười ngất.
Tiểu Ca Dao tội nghiệp hai mắt lưng tròng nhìn cha mình, nhìn thế nào cũng thấy là ánh mắt đưa dê vào miệng hổ, nhìn làm Chiến Bắc Liệt run rẩy cả tim gan, nhịn đau nhắm mắt: “Tức phụ, trọng trách giáo dục con gái giao cho nàng.”
Tách……
Nước mắt lập tức rơi xuống.
Chiến Bắc Liệt đau lòng cực điểm, giả vờ xoay người, trong ánh mắt trêu tức của Lãnh Hạ, bước đi một bước.
Thời gian chậm rãi trôi qua…..
Mọi người ngáp một cái.
Lãnh Hạ xem thường.
Chỉ thấy mỗ nam ở phái trước, bước một bước suốt nửa nén hương mà vẫn còn chưa giẫm được chân xuống đất, Lãnh Hạ lười phản ứng với nam nhân đang diễn trò này, bĩu môi trực tiếp nhét Tiểu Ca Dao cho hắn, lách qua hắn đi vào bếp, nhìn cái bộ dạng đau lòng con gái kia, nếu nàng thật sự giáo dục, đừng nói đánh, mắng một câu cũng đủ làm nam nhân kia nhảy dựng lên.
Nguy hiểm được giải trừ, Chiến Bắc Liệt cười toét miệng, nháy mắt với Tiểu Ca Dao, có sự ảo diệu chỉ hai cha con mới hiểu.
Ở bên kia Lãnh Hạ được bốn đứa con trai vây xung quanh mới tìm về được một chút thỏa mãn, bày mâm cơm xong, mọi người quây quần ngồi xuống, ngay cả Thí Thiên cũng tìm chỗ ngồi, sân viện nho nhỏ trở nên vô cùng chật chội.
Chật chội nhưng cũng rất náo nhiệt.
Chiến Bắc Liệt bế khuê nữ, thản nhiên quét mắt nhìn Ngốc tử ở đối diện, khó chịu hỏi: “Sao xuống núi muộn thế?”
Tiểu Ca Dao nhu thuận gắp một đũa rau cho hắn: “Có một tỷ tỷ lên Vân Sơn bái sư bị mắc kẹt trong trận pháp.”
Vừa dứt lời, một nửa hán tử trong Thí Thiên còn chưa có tin tức lập tức sáng rực hai mắt.
“Cô nương nào? Cao thấp béo gầy tươi ngon mọng nước không?”
“Các ngươi hỏi không có trọng điểm gì cả….. cô nương kia bao nhiêu tuổi rồi? Nhà ở đâu? Có hôn phối chưa?”
“Phi! Ngươi mới không có trọng điểm, mau lau nước miếng đi, đừng dọa Tiểu Cao Dao của ta, nào Tiểu Ca Dao, nói cho ca ca biết, cô nương kia có đẹp không?”
“Này này này, còn dám xưng ca ca, không ngại mất mặt à. Tiểu Ca Dao đừng để ý đến hắn ta, con hắn còn sinh rồi, nói cho thúc thúc biết, tỷ tỷ kia từ đâu đến?”
Một đám lang sói nhiệt huyết sôi trào hỏi liên thanh làm Tiểu Ca Dao co đầu rụt cổ, lập tức có hai người phát ra lãnh khí.
Một người không cần phải nói, cha nô Chiến Bắc Liệt.
Một người tương đối kỳ quái. vú em ngốc tử Mộ Nhị.
Chiến Bắc Liệt cảnh giác trừng mắt nhìn Mộ Nhị, lại ôm khuê nữ trong lòng chặt thêm một phần.
Mộ Nhị yên lặng dời ánh mắt đi, không nhìn.
Tiểu Ca Dao nhanh chóng gắp đồ ăn cho vị phụ thân sắp bùng nổ của mình, nghĩ nghĩ rồi nhu thuận nói: “Tỷ tỷ dễ nhìn lắm, mắt rất to, khoảng tầm….. mười lăm mười sáu tuổi gì đó, tới Vân Sơn bái sư học y, tỷ tỷ khá lợi hại, nhà tỷ ấy là trung y thế gia nổi danh Giang Châu đó, Ca Dao thích.”
Mọi người kinh sợ, tiểu cô nương này hỏi thăm đầy đủ cả nguyên quán nhà người ta rồi.
Tiểu Ca Dao chớp chớp mắt: “Muốn tỷ tỷ làm tức phụ Thập Thất.”
Phụt…….
Chiến Thập Thất lập tức phun cơm, nhìn một đám người ánh mắt dâm đãng lướt qua hai chân hắn, khóc không ra nước mắt, ta đây là nằm cũng trúng đạn a!
Tiểu ưng mâu đảo qua Thí Thiên, lập tức cả đám mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đừng thấy tên nhóc này hai năm gần đây ngoan đi không ít, bọn họ còn chưa quên trước đây nó phúc hắn thế nào đâu, đúng là một tiểu ác ma!
Ừ, ít trêu chọc thì hơn.
Mọi người nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “Có hôn phối chưa?”
Tiểu phượng mâu trừng lớn: “Ngốc! Có hôn phối rồi sao có thể làm chị dâu Ca Dao.”
Cả đám lang sói tru lên: “Mau dẫn đến!”
Lãnh Hạ bật cười, vừa lau miệng cho Chiến Bách Tuế đang nằm trong lòng, vừa nghĩ Thí Thiên đi theo nàng đã nhiều năm, trừ một số thành thân từ khi ở Tây Vệ còn lại đều là một đám độc thân, aizz, đáng tiếc, tăng nhiều thịt ít a!
Nàng vừa chuyển mắt đã thấy trong mắt Đông Phương Nhuận chợt lóe lên tia cô đơn.
Là cô đơn phải không, loại ánh mắt này quá giống ánh mắt của nàng khi vừa tới thế giới nào, bất luận mình ngoan cường đến mức nào, trời đất bao la dường như không có chỗ nào của mình hết, thưởng thức người khác vui vẻ, cảm thụ sự ấm áp của người khác……..
Chung quy chỉ là người qua đường.
Đông Phương Nhuận cũng ngẩn ra, lập tức nở nụ cười ôn nhuận như gió, nụ cười này không giả dối che đậy như xưa, hắn thoải mái bày tỏ cảm xúc của mình trước mặt nàng, chân thật, thản nhiên, không dối trá.
Tầm mắt hai người giao nhau, rồi cùng cười, mọt loại tình tự khó nói nên lời tràn lan, giống như sự hỗn loan bao năm nay đã tan thành mây khói theo nụ cười kia.
Bỗng nhiên, mọi tiếng ồn ào bên tai đều biến mất.
Tĩnh, đây là cảm giác duy nhất của Lãnh Hạ.
Lạnh, đây là cảm giác duy nhất của Đông Phương Nhuận.
Hai người vừa ngẩng đầu đã thấy tất cả mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm, trong mắt viết rõ ràng: có gian tình!
Trong đó đặc biệt là Chiến Bắc Liệt, cảnh giác nhìn Đông Phương Nhuận, ánh mắt như đề phòng cướp làm Lãnh Hạ tức đến bật cười, người này, tìm đánh!
Đương nhiên Chiến Bắc Liệt sẽ không hoài nghi, tính tình mẫu sư tử còn cần hoài nghi chắc, đã nhận định cái gì thì sẽ nhận định cả đời, cảm tình bao năm như thế đừng nói hoài nghi, cái ý nghĩ này còn chưa mọc mầm đã bị đập nát, à không đúng, phải là ý nghĩ này căn bản chưa bao giờ có cơ hội nảy mầm, là không tồn tại!
Nhưng không nghi ngờ là một chuyện, nhìn thấy tức phụ mình và Đông Phương Nhuận nhìn nhau vẫn khó tránh đánh đổ bình dấm chua.
Kết quả là Đại Tần Chiến thàn dùng ánh mắt như chim ưng cắt qua Đông Phương Nhuận……
Đông Phương Nhuận vui vẻ.
Mặc dù bị mất trí nhớ nhưng tâm tư vẫn không ngay thẳng hơn chút nào, cười cười rót thêm trà cho Lãnh Hạ, cười khanh khách gắp đồ ăn cho Lãnh Hạ, cười tủm tỉm bế lấy Chiến Bách Tuế trong lòng Lãnh Hạ, săn sóc nói: “Ăn nhiều một chút, đứa bé để ta chăm sóc giúp cho.”
Lãnh Hạ cũng vui vẻ.
Mỗi lần có Tiểu Ca Dao liền chịu phận bánh bao thiu đến con cún cũng không thèm, vì thế nàng quyết định phản kích một lần, trực tiếp không nhìn nam nhân đang nghiến răng bên kia, cười uyển chuyển nhận ý tốt của Đông Phương Nhuận: “Đa tạ.”
Tất cả mọi người vui vẻ.
Từ ngày hai người này ẩn cư tiết mục ghen này đã lâu không thấy, trước đây mỗi khi Đại Tần Chiến thần bùng nổ vì cô nương bọn họ đều thấy có chút vinh yên a, vì thế Thí Thiên lập tức buông bát, liếc nhau một cái rồi chống má bắt đầu xem diễn.
Có người vui mừng có người sầu.
Chiến Bắc Liệt nghiêm mặt, trừng mắt, nghiến răng, hắn như thế dọa Tiểu Ca Dao trượt xuống chân hắn, hai chân nhỏ chạy đến bên cạnh Mộ Nhị, quen thuộc leo lên rồi chui vào áo, sau đó thò đầu ra nhìn cha ruột mình.
Tất cả mọi người căng thẳng chờ mong lại hưng phấn nhìn Chiến Bắc Liệt, nhìn hắn lao đi rồi nhảy đến phía sau Lãnh Hạ, giơ tay cao lên rồi sau đó……. nhẹ nhàng hạ xuống.
Hai tay nhẹ nhàng đấm bóp bả vai cho tức phụ, vừa đấm vừa chân chó hỏi: “Tức phụ, chăm sóc Bách Tuế mệt mỏi lắm phải không? Dùng lực thế này vừa chưa?”
Mọi người nhìn trời.
Chỉ cảm thấy trên trời có một đàn quạ đen bay qua……
Lãnh Hạ bật cười, nam nhân này cũng quá bày trò đi, đương nhiên Chiến Bắc Liệt không biết xấu hổ, chuyện Đại Tần Chiến thần là thê nô khắp thiên hạ có ai không biết, có gì mà mất mặt? Có gì phải che giấu?
Lão tử là thê nô, lão tử kiêu ngạo!
Lãnh Hạ kéo tay hắn rồi nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng, Chiến Bắc Liệt lập tức đá bay Chiến Thập Thất đang ngồi bên cạnh, đoạt lấy chỗ ngồi của con trai không chút khách khí, ngồi xuống bên cạnh tức phụ, gắp rau, rót trà, quạt mát, bóp vai,…… Làm thê nô vô cùng kiêu ngạo.
Hai người tình nùng ý mật làm một đám quần chúng vây xem muốn phun cả thức ăn.
Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên: “Quấy rầy chư vị, không biết thần y Mộ Nhị có ở đây không?”
Giọng nói không nhanh không chậm có sự mềm mại của nữ tử, trẻ trung thoải mái lại không hề quá điệu đà.
Mọi người quay đầu lại nhìn, Tiểu Ca Dao lập tức cười tươi, vẫy vẫy cánh tay nhỏ ở trước ngực Mộ Nhị, ngọt ngào gọi: “Tỷ tỷ!”
Bình luận truyện