Cường Thế Sủng Ái

Chương 46



Cố Phán và Đổng Thiện Thiện đi ra ngoài chơi, hoàn toàn là nhất thời nổi hứng.

Thật ra tính tình của cô rất lạc quan, hôm nay đúng là bị Thẩm Mộ Ngạn, gã đàn ông đáng ghét kia làm cho hơi bực bội, nhưng sau khi ưu tư vơi bớt, trong lòng cũng chỉ còn lại có tức giận.

Cô lại không có cách nào đi tìm người trêu chọc cô trút giận, nghĩ tới nghĩ lui, đành mang theo người chị em đi ra ngoài chơi một vòng.

Trước đây Cố Phán lướt Weibo thì cũng đã từng nghe nói bên thành phố S này có một quán bar nổi tiếng trên mạng, nhưng mỗi lần tới đây đều bị anh cô cấm cản nên vẫn chưa có cơ hội qua đó chơi.

Hôm nay xem như thiên thời địa lợi nhân hoà, anh trai thấy cô thế này, chắc chắn cũng sẽ không ngăn cấm cô nữa.

Có điều, lần này Cố Phán cũng rất ngoan. Cô thương lượng với Đổng Thiện Thiện xong thì gọi điện thoại cho Cố An Nam. Báo cáo xong còn cố ý bảo anh trai cô có thể phái vệ sĩ theo, nhưng mà phải để bọn họ đổi thường phục, không thì sẽ quá mức kỳ quái.

Cố An Nam nghe xong, thật ra cũng muốn đi cùng cô, nhưng ngẫm lại Đổng Thiện Thiện vẫn còn ở đó, hắn thì chẳng sao cả, chỉ sợ cô bé kia không được tự nhiên thôi.

Vậy nên, hắn ở đầu bên kia trầm mặc giây lát, sau đó đồng ý với đề nghị của Cố Phán.

Về sau, dưới sự hộ tống của vệ sĩ, Cố Phán và Đổng Thiện Thiện lái xe đi đến quán bar kia.

Khiến cô không ngờ tới chính là, mới vừa vào cửa, đối diện đã chạm mặt Tưởng Nguyên.

Hiển nhiên đối phương cũng không nghĩ đến sẽ gặp được cô, lúc chào hỏi, biểu cảm cũng rất bất ngờ.

Đơn giản nói được hai câu, Tưởng Nguyên liền mời cô và Đổng Thiện Thiện đến ngồi cùng bàn với bạn của anh ta, nhưng Cố Phán khéo léo từ chối.

Về sau, lúc đi vào quán bar, chị em tốt ở bên cạnh lặng lẽ hỏi cô một câu: "Người này là ai vậy?"

Cố Phán tùy tiện đáp, "Là đối tượng hẹn hò mà lúc trước bà nội muốn tớ đi gặp."

Đổng Thiện Thiện hiểu ra "A" lên một tiếng, sau đó nói ra một câu đánh giá rất đúng trọng tâm: "Nhìn qua là một người đàn ông rất dịu dàng, lịch sự nha."

Đổng Thiện Thiện nói xong câu này, vào khoảnh khắc đó, tất nhiên không hề nghĩ đến, người đàn ông dịu dàng, lịch sự trong miệng cô ấy, sẽ vụng trộm nói ra những lời say khiến người ta buồn nôn kia ——

Tiếng thét chói tai vang lên ở chỗ hàng ghế dài, Cố Phán và Đổng Thiện Thiện vốn còn đang thương lượng có nên đi xuống sàn nhảy hoạt động gân cốt một chút hay không, bất thình lình bị tiếng động khác thường ở bên đó hấp dẫn ánh mắt.

Kết quả mới vừa nhìn về hướng đó, đánh mắt đã thấy Thẩm Mộ Ngạn.

Ánh sáng trong quán bar rất tối, bốn phía sáng lên đều là ánh đèn màu khiến người hoa mắt. Bóng đèn màu xanh đậm cùng màu đỏ sậm giao hòa qua lại đập lên trên người của người đàn ông, bao quanh người anh là sự âm u lạnh lẽo mà ngày thường ít có.

Đúng vậy, Cố Phán chính là ngay lập tức nghĩ tới từ âm lãnh này, vả lại không chỉ như vậy, lúc người đàn ông hơi nghiêng mặt, nơi khóe mắt đuôi lông mày, dường như còn treo một tầng ác độc.

Cố Phán chẳng hề nghĩ ngợi, đứng dậy đi qua bên đó.

Đổng Thiện Thiện cũng đã nhận ra người đang gây chuyện ầm ĩ ở chỗ xa xa kia chính là anh cả nhà cô ấy, thế là cũng vội vàng nối gót theo sau, chạy theo người chị em qua đó.

Bên kia, Tưởng Nguyên bị tưới một đầu toàn là rượu, sau đó lại bị đập cho một cái như vậy, vốn dĩ men say bốc lên đầu tức khắc tiêu tan hơn phân nửa.

Mà khi hắn ta quay đầu nhìn thấy người tới là Thẩm Mộ Ngạn, những thứ còn sót lại kia, cũng hoàn toàn biến mất.

Những lời lẽ thô tục vốn đã đến bên miệng bị hắn ta nuốt trở về.

Hắn biết vừa rồi mình nói chuyện có chút quá không kiêng nể gì cả, ban đầu chỉ là lén lút tán gẫu với bạn bè, hôm nay còn uống rượu say nữa, đầu óc trống rỗng, nói chuyện gì cũng không hề chạy qua não.

Hắn ta biết quan hệ của Thẩm Mộ Ngạn và Cố Phán không tầm thường, tự nhiên cũng biết cú đánh này, rốt cuộc vì sao mình phải chịu.

Thật ra, Tưởng Nguyên không sợ Thẩm Mộ Ngạn cho lắm. Dù sao việc làm ăn của hắn ở nước ngoài có hợp tác qua lại với Thẩm Thị, nhưng tỉ lệ chiếm được cũng không nhiều lắm. Mà bên phía nhà họ Thẩm kia, còn có một Thẩm Mộ Tuyết vẫn luôn để ý tới hắn, hắn ta cũng không sợ bị tính kế gì.

Nhưng tóm lại, người đàn ông này là người nắm quyền của nhà họ Thẩm, dù là thành Bắc hay thành S, Thẩm Mộ Ngạn đều có sức ảnh hưởng hết sức quan trọng ở trong giới, hắn ta không cần thiết thật sự làm mất lòng đối phương.

Vậy nên lúc này, Tưởng Nguyên lại lau máu đi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tổng giám đốc Thẩm, vừa khéo nhỉ."

Trần Tiến ở bên cạnh cũng hơi mơ màng, anh ta vừa rồi chỉ đi theo người anh em vào thẳng quán bar, vốn cho là Thẩm Mộ Ngạn muốn đi tìm cô tiểu thư nhà họ Cố kia, nhưng nào ngờ vừa đi vào, người anh em của anh ta lại bất ngờ rảo bước đi về hướng bên này.

Đợi sau khi đến gần, thì nghe thấy gã đàn ông này mồm miệng bẩn thỉu nói câu "Có đủ sức hay không" các loại. Trần Tiến còn chưa kịp thấy rõ ràng, Thẩm Mộ Ngạn ở một bên đã quơ lấy nửa chai rượu ở bàn bên cạnh, đổ thẳng xuống đỉnh đầu của gã đàn ông kia.

Trần Tiến lớn tiếng "đệch" một câu ở trong lòng, cho rằng hình tượng này đã đủ mạnh bạo rồi, không nghĩ tới chuyện dọa người hơn còn ở phía sau ——

Người anh em của anh ta trước đây chưa bao giờ thèm động thủ, từ trước đến nay có thể sử dụng thủ đoạn đùa chết đối phương thì tuyệt đối không uổng phí sức lực của mình một chút nào, dưới ánh mắt kinh ngạc của anh ta, hung hăng đập xuống đầu đối phương một tiếng "bốp".

Bốn phía vang lên tiếng thét chói tai, mảnh vỡ của chai rượu cũng bắn tung tóe ra xung quanh. Trần Tiến nhìn thấy một màn này xong, trong đầu không chỉ là "đệch" nữa, gần như trong chớp mắt đã biến thành "đệch đệch đệchhh" rồi.

Người anh em này bình thường không ra tay, nhưng đã ra tay thì... hung ác như vậy sao?!

Còn chưa kịp đoán được rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, thì ở đầu bên kia đột nhiên có hai cô gái chạy tới.

Cả hai lớn lên đều không tệ, một người trong đó đặc biệt xinh đẹp, ở nơi như quán bar sàn nhảy ban đêm này, vẫn có thể xinh đẹp chói mắt.

Cố Phán hiển nhiên không có lòng dạ nào mà đi đoán người đàn ông xa lạ đi theo bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn là ai.

Lúc cô chạy tới, đầu tiên là nhìn lướt qua trên người Thẩm Mộ Ngạn, sau khi thấy không có vết thương cũng không có vết máu, trái tim đang treo lơ lửng mới buông xuống hơn nửa.

Tiếp đó, cô quay đầu lại nhìn về phía Tưởng Nguyên, sau khi nhìn thấy vết thương trên trán cùng vết máu chảy ra trên gần nửa khuôn mặt anh ta, lông mày cô hơi nhíu lại.

Cô lặng lẽ tiến lại gần bên Thẩm Mộ Ngạn, hơi hạ thấp giọng xuống một chút, hỏi anh: "Xảy ra chuyện gì thế? Sao anh lại ra tay với anh ta chứ?"

"Hắn đáng ăn đòn." Thẩm Mộ Ngạn lạnh lùng đáp, hơn nữa ánh mắt vẫn như cũ không hề thân thiện nhìn Tưởng Nguyên, lệ khí trong đáy mắt vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.

Người bạn của Tưởng Nguyên vốn có chút phẫn nộ, dù sao cũng là tự hắn làm chủ tìm người ra ngoài, lúc này đột nhiên chẳng hiểu ra sao để người ta bị nện cho một cái như thế, hắn ta hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút xấu hổ.

Vừa rồi hắn đã muốn thay Tưởng Nguyên ra mặt giáo huấn đối phương một chút, nhưng lại bị Tưởng Nguyên ngầm ra hiệu ngăn lại. Vốn cho là chuyện này gần như cũng sắp xong rồi, nhưng nào ngờ đối phương vậy mà không hề có một chút áy náy, thậm chí còn nói ra câu nói khiến mọi chuyện càng tệ hơn thế kia?

Cái này mẹ nó, ai mà nhịn được chứ!

"Con mẹ nó, mày nói cái gì đấy? Anh em bọn tao nói chuyện riêng liên quan gì đến mày? Cần mày phải xen vào việc của người khác à? Mày là ai hả!"

Người này là cậu ấm được cung phụng ở trong nhà, thường ngày đối với chuyện ăn nhậu chơi bời rất thành thạo, nhưng chuyện đứng đắn lại chưa từng làm, tự nhiên cũng chưa từng gặp qua Thẩm Mộ Ngạn ở trên thương trường.

Mà Thẩm Mộ Ngạn cũng mới về nước không lâu, bên cạnh hắn ta tất cả đều là bạn ăn bạn nhậu, đương nhiên cũng chưa từng nghe qua tin tức gì của người nắm quyền nhà họ Thẩm.

Vậy nên lúc này, hắn ta căn bản không nghĩ quá nhiều, vẻ mặt tràn đầy hung ác quát lên những lời kia.

Còn chưa đợi Thẩm Mộ Ngạn nói gì, Trần Tiến ở một bên trái lại đã thay người anh em mở miệng trước ——

"Sao lại không liên quan hả? Người mà bọn mày thảo luận, là chị dâu nhỏ của tao, đây gọi là không liên quan hả? Đầu năm nay, miệng thối thì phải bị đánh, không biết à?"

Ban đầu Trần Tiến vẫn không rõ Thẩm Mộ Ngạn đến cùng là vì sao lại như vậy, nhưng vừa rồi nhìn thấy Cố Phán xong, thì trong nháy mắt anh ta liền hiểu ra là chuyện gì.

Bọn họ vừa thảo luận chính là cô bé mặc váy đen, trên người Cố Phán không phải đúng là đang mặc váy đen à?

Lại ngẫm lại, trên đời này ngoài cô cả nhà họ Cố ra, còn có người nào có thể khiến cho người anh em của anh ta mất khống chế chứ?

Thế nên, sau khi gần như đoán ra được là chuyện gì xảy ra, anh ta không nhịn được liền thay người anh em mắng lại.

Cố Phán nghe xong lời Trần Tiến nói thì hơi mơ hồ.

Chị dâu nhỏ... Là chỉ cô à? Tưởng Nguyên vừa rồi đã nói tới cô, cho nên Thẩm Mộ Ngạn mới ra tay?

Trong lòng cô vô cùng kinh ngạc, cũng cực kỳ tò mò.

Nhưng cô cũng biết, bây giờ không phải là lúc tìm hiểu tình hình.

Bảo vệ của quán bar đã đang chạy về phía bên này, cô không muốn để cho sự việc phát triển theo hướng tồi tệ hơn nữa. Vì thế, cô kéo ống tay áo của Thẩm Mộ Ngạn, ra hiệu anh không nên nói thêm gì nữa, sau đó cô quay đầu lại, hướng về phía Tưởng nguyên nói ——

"Tôi bảo vệ sĩ của tôi đưa anh đi bệnh viện xử lý vết thương nhé, lát nữa có vấn đề gì mọi người tự dàn xếp riêng. Giờ... người rất đông, làm lớn chuyện đối với ai cũng không tốt, anh thấy thế nào? Đến lúc đó lỡ như lại truyền chút tin tức gì ra nước ngoài, hai người già nhà chúng ta đi du lịch cũng không yên ổn."

Tưởng Nguyên hơi bất đắc dĩ cười dưới, Cố Phán đây rõ ràng chính là thái độ bảo vệ người đàn ông ở đối diện kia, thậm chí cô còn chưa nghe thấy hắn rốt cuộc đã nói cái gì, đã vô điều kiện lựa chọn đứng ở bên phía Thẩm Mộ Ngạn rồi.

Hắn đột nhiên cảm thấy rất vô vị, thiện cảm cùng yêu thích dành cho cô vốn dĩ còn tồn tại ở trong lòng, lúc này cũng dần dần biến mất.

Lúc trước, hắn nói lời gì mà sẽ làm tình địch của Thẩm Mộ Ngạn, giờ nghĩ lại thật đúng là trò cười.

Ngay cả chút vốn liếng cơ bản cũng không có, hắn lấy cái gì để tranh với đối phương chứ?

Quên đi, dù sao hắn cũng chẳng thích Cố Phán nhiều lắm, đơn giản chính là thấy đẹp thì mê thôi. Mặc dù vừa rồi là lời say, lúc này hắn cũng cảm thấy hơi có lỗi...

Nhưng sự việc đã ầm ĩ thành thế này rồi, cũng gần như đủ rồi.

Hắn bình tĩnh cười cười, hướng về phía Cố Phán gật đầu ra hiệu, sau đó cầm áo khoác lên, gọi bạn của mình rời khỏi quán bar.

Đám người vây xem lúc đầu dần dần tản ra, Cố Phán thở phào nhẹ nhõm, vừa định hỏi rõ ràng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, thì cảm thấy cổ tay bị người kéo một cái.

Thẩm Mộ Ngạn trực tiếp mang người ra khỏi quán bar, Trần Tiến và Đổng Thiện Thiện cùng hai vệ sĩ đi theo ở phía sau.

Thời tiết cuối cùng đã vào thu, độ chênh lệch nhiệt độ sớm tối trong ngày cực lớn, ở quán bar đi ra, nơi không khí náo nhiệt như vậy, lại thổi một chút gió lạnh bên ngoài, Cố Phán ngược lại là tỉnh táo hơn nhiều.

Lửa giận vốn bị cô tạm thời bỏ qua giờ cũng bùng lên, cũng chẳng hiếu kỳ với lý do Thẩm Mộ Ngạn đánh người nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại, chủ động hỏi anh: "Tối nay tổng giám đốc Thẩm là qua đây chơi sao?"

Thẩm Mộ Ngạn vẫn chưa nói gì, Trần Tiến ở một bên đã thay anh mở miệng trước.

"Em đừng hiểu lầm, cậu ta là đặc biết tới tìm em đấy." Trần Tiến thay người anh em giải thích, nói xong lại sợ Cố Phán không biết mình là ai, nhanh chóng tự giới thiệu, "Em họ Cố đúng không? Anh là bạn nối khố của Thẩm Mộ Ngạn, Trần Tiến."

Cố Phán hơi gật đầu với anh ta, nhưng lại đặt toàn bộ lực chú ý vào lời nói của đối phương.

"Tìm tôi à? Sao anh biết tôi ở đây?"

Trong nháy mắt vừa dứt lời, trong đầu Cố Phán lại tuôn ra một ý tưởng ——

Lẽ nào, người vệ sĩ mà Thẩm Mộ Ngạn bố trí kia vẫn chưa rút đi?

Nhưng nghĩ lại lại không thể nào, sự việc cũng đã náo loạn thành thế này, sao anh vẫn có thể lưu lại người ở bên cạnh cô chứ.

Nào ngờ, người đàn ông ở đối diện nghe cô nói xong, cũng không trả lời ngay, mà là ném cho cô một câu hỏi ——

"Hôm nay em tới đây, là có hẹn với người kia à?"

Giọng Thẩm Mộ Ngạn rất trầm rất lạnh, giống hệt như bóng đêm sau lưng anh.

Cố Phán vốn đã tích tụ lửa giận trong lòng, nghe thấy giọng điệu này của anh, lại càng giận hơn.

"Có hẹn thì sao? Không phải hẹn thì sao?" Cô lạnh lùng trừng mắt liếc anh một cái, "Chuyện của em không liên quan tới anh, em cũng không hỏi làm sao anh biết em ở đây, anh cứ nói xem tới tìm em có chuyện gì đi.

Em nhớ lúc trước em từng nói, nếu anh không có ý muốn nói cho em biết đáp án của hai câu hỏi kia, vậy chúng ta cũng không cần phải gặp lại nữa.

Thế nào, anh đến tìm em, là muốn nói rồi à?"

Lúc này, trong dạ dày của Thẩm Mộ Ngạn nóng rực đau đớn. Trước đó ở công ty thật ra cũng đã đau kinh khủng, sau khi uống thuốc không bao lâu thì nghe thấy tin tức của cô, anh lại không hề trì hoãn chạy đến quán bar.

Vừa rồi tức giận che mờ hết thảy, anh không cảm nhận được bất kỳ chuyện gì khác, giờ đây yên tĩnh đứng chung một chỗ với Cố Phán, sự đau đớn không ngừng quặn lên trong dạ dày, ngược lại là càng ngày càng tệ hơn.

Mặt anh tái nhợt, cố gắng hết sức kiềm chế để không nhíu mày, hai bên trán dần dần toát ra không ít mồ hôi lạnh.

Nhưng đáng tiếc là, ánh sáng bên ngoài quá mờ, Thẩm Mộ Ngạn đứng đối diện Cố Phán lại ngược chiều ánh sáng, cả khuôn mặt gần như đều ẩn trong bóng tối, cô căn bản không phát hiện được sự khác thường của anh.

Đợi cả buổi, thấy người đàn ông ở đối diện căn bản không có ý lên tiếng, tiểu thư Cố cũng không tiếp tục kiên nhẫn được nữa.

"Xem ra hôm nay anh cũng không muốn giải thích rõ ràng với em, đã như thế, vậy em đi trước đây."

Nói xong, cô quay đầu lại gọi Đổng Thiện Thiện một tiếng: "Thiện Thiện, đi thôi."

Đổng Thiện Thiện có chút xấu hổ lại bất an, nhưng lúc này cũng chỉ có thể gật đầu với anh trai rồi theo Cố Phán rời đi.

Trần Tiến thấy hai cô bé thật sự đi xa rồi, mà Thẩm Mộ Ngạn lại chẳng có chút ý tứ muốn di chuyển, trái lại sốt ruột thay người anh em trước.

"Tình hình của cậu thế nào hả? Cô ấy muốn cậu giải thích cái gì? Chẳng lẽ cậu chính là bởi vì chuyện này mới hủy hoại bản thân thành thế này à? Tớ nói này, cậu còn nhịn cái gì chứ! Cô ấy muốn nghe cái gì thì cậu nói ra không phải là xong rồi sao? Đến mức kìm nén như thế không!"

Trần Tiến nói xong muốn thay anh mở miệng gọi Cố Phán một tiếng, lại bị Thẩm Mộ Ngạn hung hăng đè cánh tay xuống.

Chốc lát, đợi Cố Phán và Đổng Thiện Thiện đều theo vệ sĩ lên xe, sau đó xe khởi động đi xa rồi, anh mới hít sâu một hơi, mặt lộ vẻ đau đớn.

"Đưa tớ đi bệnh viện, ngay lập tức."

-

Sau khi Cố Phán về đến nhà, cơn giận trong lòng vẫn còn chưa tan.

Cô đùng đùng nói xấu Thẩm Mộ Ngạn một trận với Đổng Thiện Thiện, sau cùng, dữ dằn tặng thêm một câu: "Tớ cho anh ấy thời gian thêm một đêm nữa, xem anh ấy có muốn liên lạc với tớ không, nếu không..."

Đổng Thiện Thiện ở bên cạnh mấp máy môi, hỏi: "Nếu không thì thế nào?"

"Nếu không thì tớ thật sự sẽ thay người thích!"

Nhưng khiến tiểu thư Cố phải thất vọng rồi.

Cả một đêm, đừng nói điện thoại, ngay cả một cái tin nhắn, cô cũng không nhận được.

Cả đêm cô ngủ cũng không tính là yên ổn, cơ bản cách một lát thì sẽ nhìn điện thoại một chút, cách một lát thì sẽ nhìn điện thoại một chút.

Đợi đến lúc trời sáng hẳn, cô rốt cuộc từ bỏ.

Nhìn lên trần nhà hồi lâu, cách chỉ chốc lát, cô lại lấy điện thoại ra, mở Wechat.

Cô tìm được 【S 】trên Wechat, khuôn mặt không hề có chút biểu cảm nào, gõ một hàng chữ gửi qua ——

【 Wechat 】 Cố Phán: Bên cạnh anh có người con trai nào đáng tin cậy không? Nếu có thì giới thiệu cho em một chút.

【 Wechat 】 Cố Phán: Em muốn tiếp tục đi xem mắt!!!

Cô xem như nghĩ rõ ràng rồi, miệng gã đàn ông chiết tiệt kia tuyệt đối không phải dễ dàng cạy mở như vậy.

Đã thế, cô cũng chỉ có thể dùng biện pháp mạnh thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện