Cuồng Vọng Phi Nhân Tính
Chương 31: Kẻ hiến tặng
Khương Đức Tiên gập điện thoại, mặt trắng bệch. Anh ta tắt điện thoại di động, lấy sim ra, lại lấy khăn ăn vừa dùng qua trên bàn lau trong lau ngoài, vừa ra hiệu cho Quách Nhụy đưa điện thoại của cô cho anh.
“Chuyển sang liên lạc nội bộ, nhanh lên!”
Quách Nhụy ngơ ngác chẳng hiểu gì đưa điện thoại cho Khương Đức Tiên. Khương Đức Tiên lại lặp lại những động tác vừa làm với chiếc điện thoại này, sau đó dùng khăn ăn bọc điện thoại lại, cẩn thận cho vào trong người, đứng dậy nói với Quách Nhụy: “Cô ở đây đừng đi đâu, tôi sẽ quay lại ngay.”
Vừa bước ra khỏi cửa anh ta đã cảm thấy ánh mắt của người khách phòng đối diện đang nhìn mình với ánh mắt lạ thường. Khương Đức Tiên giả vờ như không biết gì đi thẳng ra phòng vệ sinh cuối hành lang.
Đóng cửa phòng vệ sinh lại, Khương Đức Tiên lấy điện thoại di động từ trong người ra, ném vào thùng đựng giấy lộn cạnh vách ngăn, lại lấy sim điện thoại ra bỏ vào bệ xí. Tiếp đó, anh ta kéo quần, đi giải vào cái bệ tiểu, từ ngoài cửa sổ nhìn ra thấy bóng hai người đang đi đi lại lại ven đường dưới tầng 1.
Anh ta cười gượng, kéo quần lên bước ra ngoài. Cạnh lavabo một người đàn ông đang đứng rửa tay, Khương Đức Tiên nhận ra anh ta là một trong những người khách ở phòng đối diện.
Khi anh quay trở lại phòng, Quách Nhụy không chờ được, hỏi: “Sao rồi?”
Khương Đức Tiên hạ thấp giọng trả lời: “Bên phía ông H xảy ra chuyện rồi.”
Sắc mặt Quách NHụy lập tức tái nhợt, môi cô mấp máy mấy lần: “Đàm Kỳ thế nào rồi?”
“Vẫn chưa biết!”
Quách Nhụy đứng vụt dậy, vội vàng cầm túi xách chạy ra ngoài. Khương Đức Tiên nắm ngay lấy tay cô, gằn giọng: “Cô làm cái gì thế?”
“Em phải đi xem sao.” Quách Nhụy cố gắng giằng tay ra, “Anh đừng có ngăn em!”
“Ngồi xuống!” Mặt Khương Đức Tiên biến dạng một cách đáng sợ, “Cô định hại chết tất cả mọi người sao?”
“Nếu thật sự đã xảy ra chuyện, anh cho rằng vẫn còn đường sống hay sao?” Quách Nhụy gần như phát điên, “Anh bỏ em ra!”
“Bốp!” Một cái tát mạnh giáng vào mặt Quách Nhụy, hoảng quá, Quách Nhụy phải dừng lại.
“Xin lỗi cô, Q.” Khương Đức Tiên hạ giọng: “Có lẽ sợ việc còn có cơ cứu vãn. Chúng ta không thể để cho trận tuyến phía trước rối loạn.”
Lời nói của Khương Đức Tiên giúp Quách Nhụy tạm thời ổn định trở lại, nhưng chưa được bao lâu cô lại ôm mặt khóc.
“Ông trời phù hộ… ông trời phù hộ… Đàm Kỳ…”
Khương Đức Tiên gượng cười an ủi: “Cô đừng có lo lắng quá, chắc sẽ sớm có người đến báo tin cho chúng ta thôi. Chỉ có điều cô phải nhớ, dù thế nào cũng không được nói gì.”
Quả nhiên không đến nửa giờ sau, cửa phòng bị mở rất mạnh, Trịnh Lâm dẫn mấy cảnh sát lần lượt bước vào. Biên Bình và Phương Mộc đi tiếp ngay phía sau.
Khương Đức Tiên đứng dậy: “Các anh làm gì vậy?”
Chưa dứt lời, hai cảnh sát động tác nhanh nhẹn đã bẻ quặt tay Khương Đức Tiên ra đằng sau, gì mặt xuống bàn, một cảnh sát khác lập tức khám người.
“Lệnh khám người đâu, các anh có lệnh khám người không?”
Khương Đức Tiên bị đè chặt, luôn miệng kêu: “Các anh làm như thế này là phạm pháp!”
Trịnh Lâm không thèm trả lời, cầm chiếc điện thoại người cảnh sát chịu trách nhiệm khám người vừa đưa cho, một nữ cảnh sát khám người Quách Nhụy cũng lôi ra một chiếc điện thoại di động. Trịnh Lâm chia ra gọi cả hai điện thoại, mặt không biến sắc.
“Không phải hai cái này, tìm tiếp đi!” Trịnh Lâm nhìn bộ mặt đỏ gay của Khương Đức Tiên, vẫy vẫy tay. “Hãy thả anh ta ra.”
Đồ đạc của hai người đều bị lục tung, nhưng không tìm thấy chiếc điệnt thoại thứ hai. Trịnh Lâm nghĩ một lát, anh gọi một người phụ trách công tác theo dõi ra ngoài. Người nhân viên chịu trách nhiệm phong tỏa ở tầng 1 nói cửa sổ phòng và cửa sổ phòng vệ sinh trước sau không bị kéo ra, trừ khả năng ném ra ngoài. Người cảnh sát phụ trách theo dõi ngồi ở phòng đối diện đấm vào ngực một cái, chạy vội ra phòng vệ sinh, một lát sau, anh ta chạy trở lại, vật chứng trong tay là hai chiếc điện thoại. Trịnh Lâm nhìn hai chiếc điện thoại, hỏi người cảnh sát: “Anh tận mắt nhìn thấy anh ta ném đi à?”
Người cảnh sát hơi ngượng trả lời: “Không. Tôi chỉ nhìn thấy anh ta đi vào phòng vệ sinh.” Trịnh Lâm rủa thầm một câu, ra lệnh cho cấp dưới mang hai chiếc điện thoại về để kiểm tra vân tay.
Trịnh Lâm trở lại phòng trà, Quách Nhụy đã bị dẫn vào một phòng khác. Anh ngồi trước mặt Khương Đức Tiên đang quần áo xộc xệch, nhìn thẳng vào mặt anh ta đến một phút, thong thả nói: “Nói đi, anh đã quá rõ vì sao tôi đến đây tìm anh.”
Khương Đức Tiên đã lấy lại bình tĩnh cười nhạt một tiếng: “Anh cũng biết tôi làm nghề gì mà, mớm cung chẳng có tác dụng gì với tôi đâu.”
Trịnh Lâm cũng cười, “Đừng đắc ý quá sớm, anh cho rằng tôi không nắm được gì mà lại đến đây bắt anh sao?” Anh ra hiệu cho người cảnh sát sau lưng, “Dẫn anh ta đi!”
0 giờ 30 phút đêm, hai cảnh sát tuần tra đi tuần trong khu vực gần bệnh viện thuộc trường Đại Học Y, phát hiện một chiếc xe khả nghi. Khi tiến hành kiểm tra họ phát hiện có một người giống La Gia Hải – tội phạm bỏ trốn đang bị truy nã. Cảnh sát tuần tra yêu cầu những người có mặt xuống xe để kiểm tra thì tài xế bất ngờ nổ súng và lái xe bỏ chạy. May mà hai cảnh sát mặc quần áo công vụ đa chức năng tương đối dày nên đạn chỉ bắn vào lưới sắt làm chấn thương phần mềm. Sau khi lãnh đạo Sở nhận được báo cáo, đã nhanh chóng tổ chức lực lượng vây bắt. Đến 1 giờ 20 phút cũng ngày đã bắt được những kẻ khả nghi trên chiếc xe. Kẻ khả nghi Hoàng Nhuận Hoa bị bắn chết, Đàm Kỳ bị trọng thương, kẻ khả nghi khác là La Gia Hải chạy thoát. Trong cuộc vây bắt này lực lượng cảnh sát cũng phải trả giá đắt, cảnh sát mang số hiệu C09748 Lỗ Húc đã anh dũng hi sinh.
Hai kẻ tình nghi khác là Khương Đức Tiên và Quách Nhụy bị tạm giữ theo luật pháp. Nghiên cứu cho thấy hai người này có thể là kẻ tình nghi quan trọng của vụ án, tổ chuyên án quyết định sẽ tạm giam hai người này, thời gian là 30 ngày.
Trong phòng cấp cứu của bệnh viện thuộc trường đại học Y, Đàm Kỳ mặt đeo bình ô xy, trên người cắm đầy những ống dẫn to nhỏ, đang nằm trên giường bệnh. Phương Mộc trước giường hắn nhìn một lúc, quay lại hỏi Trịnh Lâm đang đứng ôm vai: “Tình hình ra sao rồi?”
“Bị thương nặng phần đầu và ngực, vừa mới phẫu thuật xong.” Trịnh Lâm thở dài, “Tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.”
“Khi nào thì hắn có thể tỉnh lại?”
“Không biết. Có thể ba ngày, cũng có thể ba năm.” Sắc mặt Trịnh Lâm trông càng u ám, “Bác sĩ nói hắn rất có thể trở thành người thực vật.”
Phương Mộc thấy lòng nặng trĩu. Trước mắt không đủ chứng cứ buộc tội Quách Nhụy và Khương Đức Tiên. Hoàng Nhuận Hoa cũng đã chết, chỉ có thể dựa vào lời khai của Đàm Kỳ, nếu không đành phải thả người. Mà Đàm Kỳ thì không biết bao giờ mới tỉnh lại. Hi vọng duy nhất là nhanh chóng bắt lại La Gia Hải.
Đang suy nghĩ thì điện thoại trong túi rung lên, Phương Mộc ngó nhìn thì ra là Biên Bình.
“Cậu về Sở ngay, có phát hiện ở trên chiếc xe bảy chỗ.”
Qua cuộc va chạm trong buổi sớm hôm ấy, chiếc xe bảy chỗ bị hư hỏng nặng, nhưng những nhân viên khám nghiệm đã phát hiện trên xe những vật chứng quan trọng, trong đó quan trọng nhất là một cái xác.
Xác chết là một người đàn ông, khoảng từ 35 đến 40 tuổi. Lõa thể, bị nhét vào một cái bao tải. Pháp y suy đoán thời gian chết khoảng từ 20 giờ hôm qua đến 0 giờ. Nguyên nhân chết là do bị ngạt. Từ những căn cứ thu nhập được trên xác chết cho tháy nạn nhân đã bị bóp cổ chết.
Da nạn nhân thô ráp, nhưng trên mặt lại thấy được một ít hóa chất, qua phân tích được biết đó là một loại sản phẩm dưỡng da. Từ mái tóc được phun keo bọt định hình có thể thấy nạn nhân là người rất chú ý đến dáng vẻ bề ngoài.
Phương Mộc cúi xuống, ngử đi ngửi lại trên cơ thể của nạn nhân, sau đó anh khịt khịt mũi, “Chết đã lâu rồi sao trên người vẫn thơm thế?”
“Ôi” Người cán bộ pháp y đang thao tác không ngẩng đầu lên, “Thằng cha này xức rất nhiều nước hoa.”
Phương Mộc nghĩ một lát, quay lại hỏi người đồng nghiệp cùng tổ chuyên án: “Đã xác định được thân phận của nạn nhân chưa?”
“Vẫn chưa. Trên người nạn nhân không có vật gì chứng tỏ thân phận của mình, nhưng chúng tôi đã cho thông báo tìm người rồi.”
“Thế à.” Phương Mộc gật đầu. “Hãy xác minh ở những điểm giải trí lớn nhỏ, những nơi có biểu diễn văn nghệ.”
Người đồng nghiệp gật đầu rồi đi ra. Phương Mộc quay lại chỉ chỉ những vòng tròn màu đỏ rải rác trên xác nạn nhân. “Các anh vẽ những vòng tròn đỏ kia để làm gì, là trọng điểm khám nghiệm à?”
“Không.” Người cán bộ pháp y ngừng tay lại, “Đó không phải do chúng tôi vẽ.”
“Cái gì?” Phương Mộc cảm thấy ngạc nhiên, “Ý anh là khi mang cái xác này về, trên đó đã có những vòng tròn này rồi phải không?”
“Đúng!”
Có vấn đề, Phương Mộc phấn khởi nghĩ. Anh quan sát tỉ mỉ những vòng tròn đỏ, thấy trong khoang mắt của nạn nhân có một đôi, một số vị trí trên người cũng có vài cái.
“Phía sau lưng có hai cái.” Người cán bộ pháp y thò tay ra sau lưng mình chỉ chỉ, “Ở đây này.”
“Những vòng tròn đỏ này nằm ở những vị trí nào?”
“Ồ, thế mà tôi không nghĩ ra.” Người cán bộ pháp y cũng tỏ ra phấn khởi, ước lượng đại thể một lượt, “Đay là tim, đây là gan, đây là ruột non, còn đây là lá lách, phía sau lưng là thận, hà hà, có ý nghĩa đấy.”
“Ý nghĩa gì cơ?” Phương Môc vội hỏi.
“Anh xem này,” người cán bộ pháp y chỉ vào vòng tròn đỏ trên khoang măt, “Đối xứng ở đây phải là giác mạc. Tim, gan, ruột non, lá lách, tuyến tụy, lại thêm giác mạc đều là những bộ phận cơ thể có thể hiến tặng. Nếu như thêm xương, da, huyết quản và tế bào tạo máu..” Anh ta khoát tay trên cơ thể nạn nhân, “…Thì toàn thân thằng cha này đều là của quý, hà hà.”
Phương Mộc không cười mà đang trầm ngâm suy nghĩ.
Theo lời kể của hai cảnh sát tuần tra, khi phát hiện ra chiếc xe bảy chỗ, nó đang đỗ cạnh bệnh viện thuộc trường Đại học Y, mà trên người nạn nhân lại bị hung thủ vẽ những vòng tròn đó ở những vị trí những bộ phận cơ thể có thể hiến tặng, lẽ nào bọn chúng lại muốn biến nạn nhân thành kẻ hiến tặng và đem bỏ ở bệnh viện?
Điều này là không thể, thân phận nạn nhân còn đang đợi xác minh, cứ coi như là cái xác vô danh, cũng có thể giúp bệnh viện dùng làm thí nghiệm hoặc để làm giáo cụ. Không thể có khả năng tùy tiện cắt bỏ các bộ phận này để cấy ghép, cũng có thể nói, mục đích chính của hung thủ không phải là để cho nạn nhân hiến tặng các bộ phận cơ thể mà dùng cái xác của anh ta để biểu đạt một loại tâm trạng nào đó.
Đây cũng lại là một nghi thức.
Vấn đề là, trong ba người này, ai là nhân vật chính của nghi thức. Nếu giả thiết của Phương Mộc là đúng, thì Đàm Kỳ đã hoàn thành nhân vật chính trong nghi thức của mình; Nếu như vai chính lần này là La Gia Hải thì người chết kia rất có thể là kẻ năm đó đã cường hiếp Thẩm Tương, nhưng qua khám xét hiện trường, ý nghĩa của việc phạm tội để báo thù không rõ ràng.
Phương Mộc cẩn thận, tỉ mỉ khám nghiệm xác của Hoàng Nhuận Hoa. Anh phát hiện trên người anh ra ngoài vết thương bằng súng còn có những vết thương cũ trên da. Từ vị trí của những vết thương này cho thấy rất giống với hình thức anh ta tự gây thương tích cho mình. Xem ra anh này lúc còn sống đã từng có những hành vi tự hành hạ mình rất ghê gớm. Phương Mộc bồng nhiên thấy tâm trí lay động. Có lẽ người muốn đi hiến tế các bộ phận cơ thể chính là Hoàng Nhuận Hoa?
Phương Mộc lập tức cử người đi hỏi vợ Hoàng Nhuận Hoa, còn mình thì cầm ảnh của Hoàng Nhuận Hoa đi đến một số bệnh viện trong thành phố. Trải qua vừa trọn hai ngày xác minh, hai bệnh viện (trong đó bao gồm cả bệnh viện thuộc trường đại học Y) đều xác nhận Hoàng Nhuận Hoa đã từng đến bệnh viện yêu cầu được hiến tặng các bộ phận cơ thể. Bệnh viện nhận thấy tinh thần anh ta không ổn định, không phù hơp với điều kiện hiến tặng nên đều từ chối. Còn kết quả xác minh qua vợ Hoàng Nhuận Hoa, cô ta xác nhận đã từng tận mắt nhìn thấy chồng mình dùng dao cạo cứa đứt tay mình trong phòng vệ sinh.
Xem ra, Hoàng Nhuận Hoa rất căm ghét bản thân, chỉ hận một nỗi không thể hủy hoại được bản thân mình cho đến chết. Nhìn từ góc độ tâm lý học thì nguyên nhân gây ra loại tinh thần như thế này thường là do có sự áy náy trong người. Mà Hoàng Nhuận Hoa sau khi giết chết nạn nhân lại định biến nạn nhân thành kẻ hiến tế đem vứt ở bệnh viện, có mùi vị của nguy cơ tâm lý “Đổ lỗi”.
Vấn đề luôn gây băn khoăn cho tổ chuyên án hình như đã được sáng tỏ phần nào: Ý nguyện ban đầu thành lập tổ chức hỗ trợ giết người này có lẽ là để thoát khỏi một căn bệnh tâm lý nào đó.
Phương Mộc ngắm nhìn bức ảnh Hoàng Nhuận Hoa trong tay, đã bị trúng đạn chết, mắt nhắm nghiền, miệng mở to như không cam lòng. Có lẽ lúc đó anh ta cho rằng đã thoát ra được sự phiền nhiễu, có thể bắt đầu lại cuộc sống.
Phương Mộc mệt mỏi nhắm mắt lại, Hoàng Nhuận Hoa chắc chắn nắm rất nhiều bí mật, nhưng anh ta đã vĩnh viễn không nói được nữa rồi.
Thân phận của nạn nhân nhanh chóng được xác minh làm rõ, Nhiếp Bảo Khánh, 33 tuổi, trình độ đại hoc, nghề nghiêp: diễn viên. Nói là diễn viên thực ra chỉ là biểu diễn một số tiểu phẩm cách điệu tầm thường ở những nơi vui chơi giải trí trong thành phố. Hôm xảy ra án mạng, Nhiếp Bảo Khánh đi biểu diễn ở nhà hàng Kim Đạt. Khoảng 18 giờ, bảo vệ ở tiểu khu anh ta ở nhìn thấy anh ta rời khỏi nhà, nhưng đến 20 giờ khi tiết mục biểu diễn bắt đầu, Nhiếp Bảo Khánh vẫn chưa đến nhà hàng Kim Đạt. Sơ bộ nhận định trong khoảng thời gian này, Nhiếp Bảo Khánh đã bị bắt cóc.
Nạn nhân là người làm công tác biểu diễn văn nghệ ở các địa điểm vui chơi giải trí tiếp xúc nhiều thành phần phức tạp. Nhưng vợ Hoàng Nhuận Hoa và đồng nghiệp của anh ta đều nói rằng Hoàng Nhuận Hoa lúc bình thường là người an phận thủ thường, chưa bao giờ dính dáng đến những nơi như vậy. Thế thì nạn nhân và Hoàng Nhuận Hoa có khuc mắc gì với nhau? Nạn nhân có liên quan gì đến tâm lý căm ghét bản thân đến cực độ của hung thủ?
Mớ bòng bong càng gỡ càng rối, mà năm người nắm được bí mật thì một người đã chết, một bị thương, một chạy trốn, hai người còn lại thì không chịu mở miệng.
Vụt một cái đã hơn 10 ngày trôi qua. Đàm Kỳ vẫn mê man bất tỉnh. Thời hạn tạm giam 30 ngày, nay chỉ còn chưa đầy nửa tháng. Nếu không tìm được chứng cứ có tính thuyết phục chỉ còn cách biến hình thức tạm giam hình sự đối với Quách Nhụy và Khương Đức Tiên thành bảo lãnh tạm tha chờ xét sử hoặc theo dõi nơi cư trú, nhiều nhất cũng chỉ được theo dõi trong 12 tháng. Tổ chuyên án đứng trước một áp lực rất lớn.
Khương Đức Tiên và Quách Nhụy sau khi bị tạm giam đã bị hỏi cung một lần, song hai người này đều đề nghị được tạm tha chờ xét xử, sau đó không chịu khai một lời. Sau khi viện Kiểm sát từ chối tạm tha, Khương Đức Tiên và Quách Nhụy có biểu hiện không đồng nhất. Khương Đức Tiên hàng ngày ngồi trong nhà gian nhắm mắt dưỡng thần, mỗi lần bị hỏi cung đều trả lời những câu chẳng có liên quan gì, đối với tình tiết liên quan đến vụ án thì ngậm miệng không nói. Quách Nhụy thì truy hỏi tình hình Đàm Kỳ. Tuy không thông báo cho hai người này về tình hình vụ án nhưng tin rằng bọn này đã biết Đàm Kỳ đang hôn mê bất tỉnh ở bệnh viên. Khương Đức Tiên có thể yên tâm chờ đợi hết thời gian tạm giam, có lẽ cũng vì lý do này.
Ở hiện trường phát hiện tổng cộng bốn chiếc điện thoại di động. Trong phần lưu giữ cuộc gọi có sáu số điện thoại. Căn cứ vào thông báo của bộ phận trinh sát kỹ thuật, ngoài số điện thoại Đàm Kỳ và Hoàng Nhuận Hoa sử dụng ra, còn bốn số điện thoại kia thì địa điểm cuộc gọi cuối cùng được phân chia là: Một ở quán trà (nghi là số điện thoại Khương Đức Tiên và Quách Nhụy đã dùng), một ở cạnh cây cầu bị đâm xe và một ở quán rượu phía bắc. Căn cứ vào sáu số điện thoại đã được lưu lại, tổ chuyên án sơ bộ nhận định, La Gia Hải sau khi chạy thoát đã dùng điện thoại di động liên lạc với một nhân vật bí mật ở quán rượu, người này đã chỉ thị cho La Gia Hải tắt máy, tháo bỏ sim vứt đi, sau đó chỉ thị tiếp cho Khương Đức Tiên và Quách Nhụy ngay lập tức bỏ máy điện thoại, bản thân anh ta cũng làm như thế. Hai chiếc điện thoại tìm thấy ở quán trà không phát hiện thấy dấu vân tay nào, cho nên trước mắt chứng cứ để buộc tội Khương Đức Tiên và Quách Nhụy hầu như không có.
Nhân vật bí mật ở quán rượu rất có khả năng là kẻ cầm đầu tổ chức, nhưng dĩ nhiên là không dễ tìm ra hắn, hy vọng duy nhất là phải nhanh chóng tìm bắt được La Gia Hải.
Sở công an thành phố báo cáo công trạng của Lỗ Húc lên UBND tỉnh và đề nghị truy tặng danh hiệu Liệt sĩ cách mạng cho anh. Tỉnh không phê chuẩn với lý do Lỗ Húc tham gia vây bắt nhưng đã tự ý rời bỏ nhiệm vụ, không đủ điều kiện được hưởng tiêu chuẩn Liệt sĩ cách mạng. Hình Chí Lâm nổi giận kéo Trịnh Lâm lên UBND tỉnh đập bàn, dọa từ chức, cuối cùng tỉnh đã thông qua đề nghị của Sở Công an thành phố.
Nghi thức truy điệu cho Lỗ Húc được cử hành ở vườn mộ Long Phong, ngoài những cảnh sát bắt buộc phải trực, còn hầu hết cảnh sát trong toàn thành phố đều đế tiễn đưa Lỗ Húc.
Ở giữa nhà tang lễ, Lỗ Húc mặc cảnh phục, lặng lẽ nằm giữa những vòng hoa, dung mạo khoan thai. Ở cạnh lưng anh, một khẩu súng bằng nhựa dùng để luyện tập đút trong vỏ bao. Đây là kỷ vật Phương Mộc tặng anh lúc ly biệt. Anh đã vì tìm súng mà hy sinh, hãy để cho anh mang súng lên đường. Khi Phương Mộc nước mắt lưng tròng cúi xuống vái ba vái, trước mắt vẫn thấy hình dáng Lỗ Húc đang nắm chặt bàn tay anh.
“Người anh em, người anh em.”
Nếu như có một thế giới khác, chúng ta vẫn là anh em.
Thi thể Lỗ Húc sau khi hỏa táng được an táng tại nghĩa trang liệt sĩ cách mạng. Mấy ngày sau, người đến viếng nườm nượp không dứt, trong đó có cả cảnh sát hôm đó không kịp về dự lễ truy điệu, cũng có cả những người dân thành phố nghe tin tìm đến.
Phương Mộc cũng trực suốt ở khu nghĩa trang Long Phong, nhưng mục tiêu của anh không phải là Lỗ Húc mà là La Gia Hải.
23 tháng 1 là ngày sinh nhật của Thẩm Tương, nếu La Gia Hải chưa trốn ra khỏi thành phố, có thể gần đến ngày đó anh ta sẽ đến đây tưởng nhớ Thẩm Tương. Cảnh sát hóa trang bí mật được trang bị máy theo dõi phục gần mộ Thẩm Tương. Đồng thời bố trí một lực lượng lớn cảnh sát giả làm nhân viên nghĩa trang, một khi La Gia Hải xuất hiện, lập tức bắt anh ta về quy án.
Mấy ngày trôi qua không phát hiện được gì. Sáng ngày 23, qua hệ thống camera theo dõi phát hiện hai người, một nam một nữ, sau khi xem xét xác nhận là bố mẹ của Thẩm Tương. Hai ông bà kiên nhẫn dọn cỏ, bày đồ cúng lễ, đứng trước mộ lầm rầm khấn vái, cuối cùng khóc lóc một hồi rồi ra về.
Từ đó trong máy camera theo dõi không xuất hiện một đối tượng khả nghi nào nữa. Cảnh sát chịu trách nhiệm theo dõi từ các góc của nghĩa trang cũng thường báo tin “Tất cả bình thường”. Biên Bình ta lệnh cho những nhân viên mai phục cảnh giác cao độ, chuẩn bị sẵn sàng có thể đêm đến La Gia Hải sẽ đến thắp hương cho Thẩm Tương.
Bóng tối dần dần ập đến, Phương Mộc đã trực bên máy theo dõi suốt cả ngày, Biên Bình phải giục mãi anh mới cầm lấy hộp cơm đã nguội lạnh ăn lấy ăn để. Đang ăn người đồng nghiệp phụ trách máy theo dõi bỗng “ơ” lên một tiếng, sau đó kêu to có người đến.
Phương Mộc bỏ hộp cơm, đứng dậy chạy đến trước máy camera. Mặc dù trời bên ngoài đã tối, nhưng thiết bị theo dõi được trang bị công năng nhìn đêm nên nhìn qua máy vẫn thấy cảnh vật rất rõ ràng. Trước tấm bia mộ bằng đá hoa cương, một ông già đầu tóc bạc phơ đang từ từ cúi xuống vái Thẩm Tương.
“Đây không phải La Gia Hải rồi.” Biên Bình tỏ ra thất vọng. “Trời ơi, suýt nữa thì lôi lệnh bắt người ra rồi.”
Phương Mộc không động đậy, nhìn chằm chằm vào máy theo dõi, khuôn mặt của ông già đã khiến anh chấn động đến cực điểm!
“Chuyển sang liên lạc nội bộ, nhanh lên!”
Quách Nhụy ngơ ngác chẳng hiểu gì đưa điện thoại cho Khương Đức Tiên. Khương Đức Tiên lại lặp lại những động tác vừa làm với chiếc điện thoại này, sau đó dùng khăn ăn bọc điện thoại lại, cẩn thận cho vào trong người, đứng dậy nói với Quách Nhụy: “Cô ở đây đừng đi đâu, tôi sẽ quay lại ngay.”
Vừa bước ra khỏi cửa anh ta đã cảm thấy ánh mắt của người khách phòng đối diện đang nhìn mình với ánh mắt lạ thường. Khương Đức Tiên giả vờ như không biết gì đi thẳng ra phòng vệ sinh cuối hành lang.
Đóng cửa phòng vệ sinh lại, Khương Đức Tiên lấy điện thoại di động từ trong người ra, ném vào thùng đựng giấy lộn cạnh vách ngăn, lại lấy sim điện thoại ra bỏ vào bệ xí. Tiếp đó, anh ta kéo quần, đi giải vào cái bệ tiểu, từ ngoài cửa sổ nhìn ra thấy bóng hai người đang đi đi lại lại ven đường dưới tầng 1.
Anh ta cười gượng, kéo quần lên bước ra ngoài. Cạnh lavabo một người đàn ông đang đứng rửa tay, Khương Đức Tiên nhận ra anh ta là một trong những người khách ở phòng đối diện.
Khi anh quay trở lại phòng, Quách Nhụy không chờ được, hỏi: “Sao rồi?”
Khương Đức Tiên hạ thấp giọng trả lời: “Bên phía ông H xảy ra chuyện rồi.”
Sắc mặt Quách NHụy lập tức tái nhợt, môi cô mấp máy mấy lần: “Đàm Kỳ thế nào rồi?”
“Vẫn chưa biết!”
Quách Nhụy đứng vụt dậy, vội vàng cầm túi xách chạy ra ngoài. Khương Đức Tiên nắm ngay lấy tay cô, gằn giọng: “Cô làm cái gì thế?”
“Em phải đi xem sao.” Quách Nhụy cố gắng giằng tay ra, “Anh đừng có ngăn em!”
“Ngồi xuống!” Mặt Khương Đức Tiên biến dạng một cách đáng sợ, “Cô định hại chết tất cả mọi người sao?”
“Nếu thật sự đã xảy ra chuyện, anh cho rằng vẫn còn đường sống hay sao?” Quách Nhụy gần như phát điên, “Anh bỏ em ra!”
“Bốp!” Một cái tát mạnh giáng vào mặt Quách Nhụy, hoảng quá, Quách Nhụy phải dừng lại.
“Xin lỗi cô, Q.” Khương Đức Tiên hạ giọng: “Có lẽ sợ việc còn có cơ cứu vãn. Chúng ta không thể để cho trận tuyến phía trước rối loạn.”
Lời nói của Khương Đức Tiên giúp Quách Nhụy tạm thời ổn định trở lại, nhưng chưa được bao lâu cô lại ôm mặt khóc.
“Ông trời phù hộ… ông trời phù hộ… Đàm Kỳ…”
Khương Đức Tiên gượng cười an ủi: “Cô đừng có lo lắng quá, chắc sẽ sớm có người đến báo tin cho chúng ta thôi. Chỉ có điều cô phải nhớ, dù thế nào cũng không được nói gì.”
Quả nhiên không đến nửa giờ sau, cửa phòng bị mở rất mạnh, Trịnh Lâm dẫn mấy cảnh sát lần lượt bước vào. Biên Bình và Phương Mộc đi tiếp ngay phía sau.
Khương Đức Tiên đứng dậy: “Các anh làm gì vậy?”
Chưa dứt lời, hai cảnh sát động tác nhanh nhẹn đã bẻ quặt tay Khương Đức Tiên ra đằng sau, gì mặt xuống bàn, một cảnh sát khác lập tức khám người.
“Lệnh khám người đâu, các anh có lệnh khám người không?”
Khương Đức Tiên bị đè chặt, luôn miệng kêu: “Các anh làm như thế này là phạm pháp!”
Trịnh Lâm không thèm trả lời, cầm chiếc điện thoại người cảnh sát chịu trách nhiệm khám người vừa đưa cho, một nữ cảnh sát khám người Quách Nhụy cũng lôi ra một chiếc điện thoại di động. Trịnh Lâm chia ra gọi cả hai điện thoại, mặt không biến sắc.
“Không phải hai cái này, tìm tiếp đi!” Trịnh Lâm nhìn bộ mặt đỏ gay của Khương Đức Tiên, vẫy vẫy tay. “Hãy thả anh ta ra.”
Đồ đạc của hai người đều bị lục tung, nhưng không tìm thấy chiếc điệnt thoại thứ hai. Trịnh Lâm nghĩ một lát, anh gọi một người phụ trách công tác theo dõi ra ngoài. Người nhân viên chịu trách nhiệm phong tỏa ở tầng 1 nói cửa sổ phòng và cửa sổ phòng vệ sinh trước sau không bị kéo ra, trừ khả năng ném ra ngoài. Người cảnh sát phụ trách theo dõi ngồi ở phòng đối diện đấm vào ngực một cái, chạy vội ra phòng vệ sinh, một lát sau, anh ta chạy trở lại, vật chứng trong tay là hai chiếc điện thoại. Trịnh Lâm nhìn hai chiếc điện thoại, hỏi người cảnh sát: “Anh tận mắt nhìn thấy anh ta ném đi à?”
Người cảnh sát hơi ngượng trả lời: “Không. Tôi chỉ nhìn thấy anh ta đi vào phòng vệ sinh.” Trịnh Lâm rủa thầm một câu, ra lệnh cho cấp dưới mang hai chiếc điện thoại về để kiểm tra vân tay.
Trịnh Lâm trở lại phòng trà, Quách Nhụy đã bị dẫn vào một phòng khác. Anh ngồi trước mặt Khương Đức Tiên đang quần áo xộc xệch, nhìn thẳng vào mặt anh ta đến một phút, thong thả nói: “Nói đi, anh đã quá rõ vì sao tôi đến đây tìm anh.”
Khương Đức Tiên đã lấy lại bình tĩnh cười nhạt một tiếng: “Anh cũng biết tôi làm nghề gì mà, mớm cung chẳng có tác dụng gì với tôi đâu.”
Trịnh Lâm cũng cười, “Đừng đắc ý quá sớm, anh cho rằng tôi không nắm được gì mà lại đến đây bắt anh sao?” Anh ra hiệu cho người cảnh sát sau lưng, “Dẫn anh ta đi!”
0 giờ 30 phút đêm, hai cảnh sát tuần tra đi tuần trong khu vực gần bệnh viện thuộc trường Đại Học Y, phát hiện một chiếc xe khả nghi. Khi tiến hành kiểm tra họ phát hiện có một người giống La Gia Hải – tội phạm bỏ trốn đang bị truy nã. Cảnh sát tuần tra yêu cầu những người có mặt xuống xe để kiểm tra thì tài xế bất ngờ nổ súng và lái xe bỏ chạy. May mà hai cảnh sát mặc quần áo công vụ đa chức năng tương đối dày nên đạn chỉ bắn vào lưới sắt làm chấn thương phần mềm. Sau khi lãnh đạo Sở nhận được báo cáo, đã nhanh chóng tổ chức lực lượng vây bắt. Đến 1 giờ 20 phút cũng ngày đã bắt được những kẻ khả nghi trên chiếc xe. Kẻ khả nghi Hoàng Nhuận Hoa bị bắn chết, Đàm Kỳ bị trọng thương, kẻ khả nghi khác là La Gia Hải chạy thoát. Trong cuộc vây bắt này lực lượng cảnh sát cũng phải trả giá đắt, cảnh sát mang số hiệu C09748 Lỗ Húc đã anh dũng hi sinh.
Hai kẻ tình nghi khác là Khương Đức Tiên và Quách Nhụy bị tạm giữ theo luật pháp. Nghiên cứu cho thấy hai người này có thể là kẻ tình nghi quan trọng của vụ án, tổ chuyên án quyết định sẽ tạm giam hai người này, thời gian là 30 ngày.
Trong phòng cấp cứu của bệnh viện thuộc trường đại học Y, Đàm Kỳ mặt đeo bình ô xy, trên người cắm đầy những ống dẫn to nhỏ, đang nằm trên giường bệnh. Phương Mộc trước giường hắn nhìn một lúc, quay lại hỏi Trịnh Lâm đang đứng ôm vai: “Tình hình ra sao rồi?”
“Bị thương nặng phần đầu và ngực, vừa mới phẫu thuật xong.” Trịnh Lâm thở dài, “Tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.”
“Khi nào thì hắn có thể tỉnh lại?”
“Không biết. Có thể ba ngày, cũng có thể ba năm.” Sắc mặt Trịnh Lâm trông càng u ám, “Bác sĩ nói hắn rất có thể trở thành người thực vật.”
Phương Mộc thấy lòng nặng trĩu. Trước mắt không đủ chứng cứ buộc tội Quách Nhụy và Khương Đức Tiên. Hoàng Nhuận Hoa cũng đã chết, chỉ có thể dựa vào lời khai của Đàm Kỳ, nếu không đành phải thả người. Mà Đàm Kỳ thì không biết bao giờ mới tỉnh lại. Hi vọng duy nhất là nhanh chóng bắt lại La Gia Hải.
Đang suy nghĩ thì điện thoại trong túi rung lên, Phương Mộc ngó nhìn thì ra là Biên Bình.
“Cậu về Sở ngay, có phát hiện ở trên chiếc xe bảy chỗ.”
Qua cuộc va chạm trong buổi sớm hôm ấy, chiếc xe bảy chỗ bị hư hỏng nặng, nhưng những nhân viên khám nghiệm đã phát hiện trên xe những vật chứng quan trọng, trong đó quan trọng nhất là một cái xác.
Xác chết là một người đàn ông, khoảng từ 35 đến 40 tuổi. Lõa thể, bị nhét vào một cái bao tải. Pháp y suy đoán thời gian chết khoảng từ 20 giờ hôm qua đến 0 giờ. Nguyên nhân chết là do bị ngạt. Từ những căn cứ thu nhập được trên xác chết cho tháy nạn nhân đã bị bóp cổ chết.
Da nạn nhân thô ráp, nhưng trên mặt lại thấy được một ít hóa chất, qua phân tích được biết đó là một loại sản phẩm dưỡng da. Từ mái tóc được phun keo bọt định hình có thể thấy nạn nhân là người rất chú ý đến dáng vẻ bề ngoài.
Phương Mộc cúi xuống, ngử đi ngửi lại trên cơ thể của nạn nhân, sau đó anh khịt khịt mũi, “Chết đã lâu rồi sao trên người vẫn thơm thế?”
“Ôi” Người cán bộ pháp y đang thao tác không ngẩng đầu lên, “Thằng cha này xức rất nhiều nước hoa.”
Phương Mộc nghĩ một lát, quay lại hỏi người đồng nghiệp cùng tổ chuyên án: “Đã xác định được thân phận của nạn nhân chưa?”
“Vẫn chưa. Trên người nạn nhân không có vật gì chứng tỏ thân phận của mình, nhưng chúng tôi đã cho thông báo tìm người rồi.”
“Thế à.” Phương Mộc gật đầu. “Hãy xác minh ở những điểm giải trí lớn nhỏ, những nơi có biểu diễn văn nghệ.”
Người đồng nghiệp gật đầu rồi đi ra. Phương Mộc quay lại chỉ chỉ những vòng tròn màu đỏ rải rác trên xác nạn nhân. “Các anh vẽ những vòng tròn đỏ kia để làm gì, là trọng điểm khám nghiệm à?”
“Không.” Người cán bộ pháp y ngừng tay lại, “Đó không phải do chúng tôi vẽ.”
“Cái gì?” Phương Mộc cảm thấy ngạc nhiên, “Ý anh là khi mang cái xác này về, trên đó đã có những vòng tròn này rồi phải không?”
“Đúng!”
Có vấn đề, Phương Mộc phấn khởi nghĩ. Anh quan sát tỉ mỉ những vòng tròn đỏ, thấy trong khoang mắt của nạn nhân có một đôi, một số vị trí trên người cũng có vài cái.
“Phía sau lưng có hai cái.” Người cán bộ pháp y thò tay ra sau lưng mình chỉ chỉ, “Ở đây này.”
“Những vòng tròn đỏ này nằm ở những vị trí nào?”
“Ồ, thế mà tôi không nghĩ ra.” Người cán bộ pháp y cũng tỏ ra phấn khởi, ước lượng đại thể một lượt, “Đay là tim, đây là gan, đây là ruột non, còn đây là lá lách, phía sau lưng là thận, hà hà, có ý nghĩa đấy.”
“Ý nghĩa gì cơ?” Phương Môc vội hỏi.
“Anh xem này,” người cán bộ pháp y chỉ vào vòng tròn đỏ trên khoang măt, “Đối xứng ở đây phải là giác mạc. Tim, gan, ruột non, lá lách, tuyến tụy, lại thêm giác mạc đều là những bộ phận cơ thể có thể hiến tặng. Nếu như thêm xương, da, huyết quản và tế bào tạo máu..” Anh ta khoát tay trên cơ thể nạn nhân, “…Thì toàn thân thằng cha này đều là của quý, hà hà.”
Phương Mộc không cười mà đang trầm ngâm suy nghĩ.
Theo lời kể của hai cảnh sát tuần tra, khi phát hiện ra chiếc xe bảy chỗ, nó đang đỗ cạnh bệnh viện thuộc trường Đại học Y, mà trên người nạn nhân lại bị hung thủ vẽ những vòng tròn đó ở những vị trí những bộ phận cơ thể có thể hiến tặng, lẽ nào bọn chúng lại muốn biến nạn nhân thành kẻ hiến tặng và đem bỏ ở bệnh viện?
Điều này là không thể, thân phận nạn nhân còn đang đợi xác minh, cứ coi như là cái xác vô danh, cũng có thể giúp bệnh viện dùng làm thí nghiệm hoặc để làm giáo cụ. Không thể có khả năng tùy tiện cắt bỏ các bộ phận này để cấy ghép, cũng có thể nói, mục đích chính của hung thủ không phải là để cho nạn nhân hiến tặng các bộ phận cơ thể mà dùng cái xác của anh ta để biểu đạt một loại tâm trạng nào đó.
Đây cũng lại là một nghi thức.
Vấn đề là, trong ba người này, ai là nhân vật chính của nghi thức. Nếu giả thiết của Phương Mộc là đúng, thì Đàm Kỳ đã hoàn thành nhân vật chính trong nghi thức của mình; Nếu như vai chính lần này là La Gia Hải thì người chết kia rất có thể là kẻ năm đó đã cường hiếp Thẩm Tương, nhưng qua khám xét hiện trường, ý nghĩa của việc phạm tội để báo thù không rõ ràng.
Phương Mộc cẩn thận, tỉ mỉ khám nghiệm xác của Hoàng Nhuận Hoa. Anh phát hiện trên người anh ra ngoài vết thương bằng súng còn có những vết thương cũ trên da. Từ vị trí của những vết thương này cho thấy rất giống với hình thức anh ta tự gây thương tích cho mình. Xem ra anh này lúc còn sống đã từng có những hành vi tự hành hạ mình rất ghê gớm. Phương Mộc bồng nhiên thấy tâm trí lay động. Có lẽ người muốn đi hiến tế các bộ phận cơ thể chính là Hoàng Nhuận Hoa?
Phương Mộc lập tức cử người đi hỏi vợ Hoàng Nhuận Hoa, còn mình thì cầm ảnh của Hoàng Nhuận Hoa đi đến một số bệnh viện trong thành phố. Trải qua vừa trọn hai ngày xác minh, hai bệnh viện (trong đó bao gồm cả bệnh viện thuộc trường đại học Y) đều xác nhận Hoàng Nhuận Hoa đã từng đến bệnh viện yêu cầu được hiến tặng các bộ phận cơ thể. Bệnh viện nhận thấy tinh thần anh ta không ổn định, không phù hơp với điều kiện hiến tặng nên đều từ chối. Còn kết quả xác minh qua vợ Hoàng Nhuận Hoa, cô ta xác nhận đã từng tận mắt nhìn thấy chồng mình dùng dao cạo cứa đứt tay mình trong phòng vệ sinh.
Xem ra, Hoàng Nhuận Hoa rất căm ghét bản thân, chỉ hận một nỗi không thể hủy hoại được bản thân mình cho đến chết. Nhìn từ góc độ tâm lý học thì nguyên nhân gây ra loại tinh thần như thế này thường là do có sự áy náy trong người. Mà Hoàng Nhuận Hoa sau khi giết chết nạn nhân lại định biến nạn nhân thành kẻ hiến tế đem vứt ở bệnh viện, có mùi vị của nguy cơ tâm lý “Đổ lỗi”.
Vấn đề luôn gây băn khoăn cho tổ chuyên án hình như đã được sáng tỏ phần nào: Ý nguyện ban đầu thành lập tổ chức hỗ trợ giết người này có lẽ là để thoát khỏi một căn bệnh tâm lý nào đó.
Phương Mộc ngắm nhìn bức ảnh Hoàng Nhuận Hoa trong tay, đã bị trúng đạn chết, mắt nhắm nghiền, miệng mở to như không cam lòng. Có lẽ lúc đó anh ta cho rằng đã thoát ra được sự phiền nhiễu, có thể bắt đầu lại cuộc sống.
Phương Mộc mệt mỏi nhắm mắt lại, Hoàng Nhuận Hoa chắc chắn nắm rất nhiều bí mật, nhưng anh ta đã vĩnh viễn không nói được nữa rồi.
Thân phận của nạn nhân nhanh chóng được xác minh làm rõ, Nhiếp Bảo Khánh, 33 tuổi, trình độ đại hoc, nghề nghiêp: diễn viên. Nói là diễn viên thực ra chỉ là biểu diễn một số tiểu phẩm cách điệu tầm thường ở những nơi vui chơi giải trí trong thành phố. Hôm xảy ra án mạng, Nhiếp Bảo Khánh đi biểu diễn ở nhà hàng Kim Đạt. Khoảng 18 giờ, bảo vệ ở tiểu khu anh ta ở nhìn thấy anh ta rời khỏi nhà, nhưng đến 20 giờ khi tiết mục biểu diễn bắt đầu, Nhiếp Bảo Khánh vẫn chưa đến nhà hàng Kim Đạt. Sơ bộ nhận định trong khoảng thời gian này, Nhiếp Bảo Khánh đã bị bắt cóc.
Nạn nhân là người làm công tác biểu diễn văn nghệ ở các địa điểm vui chơi giải trí tiếp xúc nhiều thành phần phức tạp. Nhưng vợ Hoàng Nhuận Hoa và đồng nghiệp của anh ta đều nói rằng Hoàng Nhuận Hoa lúc bình thường là người an phận thủ thường, chưa bao giờ dính dáng đến những nơi như vậy. Thế thì nạn nhân và Hoàng Nhuận Hoa có khuc mắc gì với nhau? Nạn nhân có liên quan gì đến tâm lý căm ghét bản thân đến cực độ của hung thủ?
Mớ bòng bong càng gỡ càng rối, mà năm người nắm được bí mật thì một người đã chết, một bị thương, một chạy trốn, hai người còn lại thì không chịu mở miệng.
Vụt một cái đã hơn 10 ngày trôi qua. Đàm Kỳ vẫn mê man bất tỉnh. Thời hạn tạm giam 30 ngày, nay chỉ còn chưa đầy nửa tháng. Nếu không tìm được chứng cứ có tính thuyết phục chỉ còn cách biến hình thức tạm giam hình sự đối với Quách Nhụy và Khương Đức Tiên thành bảo lãnh tạm tha chờ xét sử hoặc theo dõi nơi cư trú, nhiều nhất cũng chỉ được theo dõi trong 12 tháng. Tổ chuyên án đứng trước một áp lực rất lớn.
Khương Đức Tiên và Quách Nhụy sau khi bị tạm giam đã bị hỏi cung một lần, song hai người này đều đề nghị được tạm tha chờ xét xử, sau đó không chịu khai một lời. Sau khi viện Kiểm sát từ chối tạm tha, Khương Đức Tiên và Quách Nhụy có biểu hiện không đồng nhất. Khương Đức Tiên hàng ngày ngồi trong nhà gian nhắm mắt dưỡng thần, mỗi lần bị hỏi cung đều trả lời những câu chẳng có liên quan gì, đối với tình tiết liên quan đến vụ án thì ngậm miệng không nói. Quách Nhụy thì truy hỏi tình hình Đàm Kỳ. Tuy không thông báo cho hai người này về tình hình vụ án nhưng tin rằng bọn này đã biết Đàm Kỳ đang hôn mê bất tỉnh ở bệnh viên. Khương Đức Tiên có thể yên tâm chờ đợi hết thời gian tạm giam, có lẽ cũng vì lý do này.
Ở hiện trường phát hiện tổng cộng bốn chiếc điện thoại di động. Trong phần lưu giữ cuộc gọi có sáu số điện thoại. Căn cứ vào thông báo của bộ phận trinh sát kỹ thuật, ngoài số điện thoại Đàm Kỳ và Hoàng Nhuận Hoa sử dụng ra, còn bốn số điện thoại kia thì địa điểm cuộc gọi cuối cùng được phân chia là: Một ở quán trà (nghi là số điện thoại Khương Đức Tiên và Quách Nhụy đã dùng), một ở cạnh cây cầu bị đâm xe và một ở quán rượu phía bắc. Căn cứ vào sáu số điện thoại đã được lưu lại, tổ chuyên án sơ bộ nhận định, La Gia Hải sau khi chạy thoát đã dùng điện thoại di động liên lạc với một nhân vật bí mật ở quán rượu, người này đã chỉ thị cho La Gia Hải tắt máy, tháo bỏ sim vứt đi, sau đó chỉ thị tiếp cho Khương Đức Tiên và Quách Nhụy ngay lập tức bỏ máy điện thoại, bản thân anh ta cũng làm như thế. Hai chiếc điện thoại tìm thấy ở quán trà không phát hiện thấy dấu vân tay nào, cho nên trước mắt chứng cứ để buộc tội Khương Đức Tiên và Quách Nhụy hầu như không có.
Nhân vật bí mật ở quán rượu rất có khả năng là kẻ cầm đầu tổ chức, nhưng dĩ nhiên là không dễ tìm ra hắn, hy vọng duy nhất là phải nhanh chóng tìm bắt được La Gia Hải.
Sở công an thành phố báo cáo công trạng của Lỗ Húc lên UBND tỉnh và đề nghị truy tặng danh hiệu Liệt sĩ cách mạng cho anh. Tỉnh không phê chuẩn với lý do Lỗ Húc tham gia vây bắt nhưng đã tự ý rời bỏ nhiệm vụ, không đủ điều kiện được hưởng tiêu chuẩn Liệt sĩ cách mạng. Hình Chí Lâm nổi giận kéo Trịnh Lâm lên UBND tỉnh đập bàn, dọa từ chức, cuối cùng tỉnh đã thông qua đề nghị của Sở Công an thành phố.
Nghi thức truy điệu cho Lỗ Húc được cử hành ở vườn mộ Long Phong, ngoài những cảnh sát bắt buộc phải trực, còn hầu hết cảnh sát trong toàn thành phố đều đế tiễn đưa Lỗ Húc.
Ở giữa nhà tang lễ, Lỗ Húc mặc cảnh phục, lặng lẽ nằm giữa những vòng hoa, dung mạo khoan thai. Ở cạnh lưng anh, một khẩu súng bằng nhựa dùng để luyện tập đút trong vỏ bao. Đây là kỷ vật Phương Mộc tặng anh lúc ly biệt. Anh đã vì tìm súng mà hy sinh, hãy để cho anh mang súng lên đường. Khi Phương Mộc nước mắt lưng tròng cúi xuống vái ba vái, trước mắt vẫn thấy hình dáng Lỗ Húc đang nắm chặt bàn tay anh.
“Người anh em, người anh em.”
Nếu như có một thế giới khác, chúng ta vẫn là anh em.
Thi thể Lỗ Húc sau khi hỏa táng được an táng tại nghĩa trang liệt sĩ cách mạng. Mấy ngày sau, người đến viếng nườm nượp không dứt, trong đó có cả cảnh sát hôm đó không kịp về dự lễ truy điệu, cũng có cả những người dân thành phố nghe tin tìm đến.
Phương Mộc cũng trực suốt ở khu nghĩa trang Long Phong, nhưng mục tiêu của anh không phải là Lỗ Húc mà là La Gia Hải.
23 tháng 1 là ngày sinh nhật của Thẩm Tương, nếu La Gia Hải chưa trốn ra khỏi thành phố, có thể gần đến ngày đó anh ta sẽ đến đây tưởng nhớ Thẩm Tương. Cảnh sát hóa trang bí mật được trang bị máy theo dõi phục gần mộ Thẩm Tương. Đồng thời bố trí một lực lượng lớn cảnh sát giả làm nhân viên nghĩa trang, một khi La Gia Hải xuất hiện, lập tức bắt anh ta về quy án.
Mấy ngày trôi qua không phát hiện được gì. Sáng ngày 23, qua hệ thống camera theo dõi phát hiện hai người, một nam một nữ, sau khi xem xét xác nhận là bố mẹ của Thẩm Tương. Hai ông bà kiên nhẫn dọn cỏ, bày đồ cúng lễ, đứng trước mộ lầm rầm khấn vái, cuối cùng khóc lóc một hồi rồi ra về.
Từ đó trong máy camera theo dõi không xuất hiện một đối tượng khả nghi nào nữa. Cảnh sát chịu trách nhiệm theo dõi từ các góc của nghĩa trang cũng thường báo tin “Tất cả bình thường”. Biên Bình ta lệnh cho những nhân viên mai phục cảnh giác cao độ, chuẩn bị sẵn sàng có thể đêm đến La Gia Hải sẽ đến thắp hương cho Thẩm Tương.
Bóng tối dần dần ập đến, Phương Mộc đã trực bên máy theo dõi suốt cả ngày, Biên Bình phải giục mãi anh mới cầm lấy hộp cơm đã nguội lạnh ăn lấy ăn để. Đang ăn người đồng nghiệp phụ trách máy theo dõi bỗng “ơ” lên một tiếng, sau đó kêu to có người đến.
Phương Mộc bỏ hộp cơm, đứng dậy chạy đến trước máy camera. Mặc dù trời bên ngoài đã tối, nhưng thiết bị theo dõi được trang bị công năng nhìn đêm nên nhìn qua máy vẫn thấy cảnh vật rất rõ ràng. Trước tấm bia mộ bằng đá hoa cương, một ông già đầu tóc bạc phơ đang từ từ cúi xuống vái Thẩm Tương.
“Đây không phải La Gia Hải rồi.” Biên Bình tỏ ra thất vọng. “Trời ơi, suýt nữa thì lôi lệnh bắt người ra rồi.”
Phương Mộc không động đậy, nhìn chằm chằm vào máy theo dõi, khuôn mặt của ông già đã khiến anh chấn động đến cực điểm!
Bình luận truyện