Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 17: Tan họp



Trác Hạo Hi ngơ ngơ ngác ngác ngồi ở một bên, cho đến khi Mộc Cẩn Hiền nói: "Nếu như mọi người không có chuyện gì, vậy hội nghị đến đây kết thúc." mới dần dần phục hồi tinh thần lại.

Ánh mắt Trác Hạo Hi yên lặng nhìn Mộc Cẩn Hiền, có chút bối rối.

"Thế nào, Trác bộ trưởng có lời muốn nói?" Mộc Cẩn Hiền mười ngón tay giao nhau mà hỏi thăm.

Trác Hạo Hi vội vàng lắc đầu, "Không, tôi không có gì muốn nói." Nếu như muốn cậu phát biểu một chút về cảm nghĩ được nhận chức, cậu thật đúng là không biết phải nói gì.

"Vậy tan họp đi." Mộc Cẩn Hiền nói.

Trác Hạo Hi có chút mệt mỏi, cuối cùng cũng kết thúc, trong đầu Trác Hạo Hi là một đoàn mơ hồ, kỳ thật cũng không có gì, cậu có thể uống xì dầu, đánh chiếm hầm cầu mà không cần ị ra phân hay không a!

Cậu có thể đem mọi chuyện đều giao cho người khác làm hay không! Thói đời không phải là lớn sai khiến nhỏ, nhỏ sai khiến nhỏ hơn sao? Cậu tốt xấu cũng là bộ trưởng nha! Mặc dù bị Mộc Cẩn Hiền hỗn đản này đè đầu, dưới tay hắn hẳn là còn có phó bộ, dưới phó bộ còn có phía cán sự, cậu hẳn là có thể vụng trộm lười.

Bên trong phòng họp mọi người lục đục đi ra ngoài, Trác Hạo Hi còn đang ngẩn người, Trác Hạo Hi ngẩng đầu, mới phát hiện người cũng đã đi hết.

Mộc Cẩn Hiền đi tới cửa, giống như là nhớ tới cái gì đó, đối Trác Hạo Hi cười đến sáng sủa một tiếng, "Đúng rồi, tháng sau có tiệc dạ hội, chủ yếu là các người trong bộ vui chơi giải trí phụ trách, cậu muốn khi nào bắt đầu chuẩn bị ."

Trác Hạo Hi mở to mắt, có chút khó tin mà nhìn Mộc Cẩn Hiền, như thế rất tổn hại nha! Tốt xấu cũng chờ cậu thong thả lại sức rồi hẳng nói! Tại sao có thể như vậy, Trác Hạo Hi đang muốn chửi ầm lên, mới phát hiện trong phòng họp lớn như vậy, chỉ còn sót lại một mình cậu. Mộc Cẩn Hiền là tên hỗn đản, dám tính kế cậu.

Ai, ai, ai, tại sao lại không có ai đem số liên lạc của người bộ vui chơi giải trí cho cậu, có phải hay không như thế a!

Mộc Cẩn Hiền xong tiết học, đi ra phòng học, mới phát hiện Trác Hạo Hi đầy mắt tức giận chờ ở bên ngoài phòng học, biểu tình như hưng sư vấn tội*, "Hạo Hi, sao vậy? Sắc mặt lại khó coi như vậy."

(*) Hưng sư vấn tội, nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và "xử lý" đối thủ. :lau mồ hôi hột.

Phí lời ném bao lớn cục diện rối rắm cho cậu, sắc mặt cậu có thể không khó coi sao?

"Vì cái gì anh không nói cho tôi sớm một chút rằng mỗi người trong bộ vui chơi giải trí phải chịu trách nhiệm tổ chức phần biểu diễn." Nếu như cậu biết, cậu mới không hướng trêи họng súng mà đụng tới.

Mộc Cẩn Hiền cười nhạt một tiếng, "Mỗi bộ môn, đương nhiên đều có mỗi trách nhiệm về bộ môn đó, Hạo Hi, tôi vẫn cảm thấy cậu là người rất có tài, chỉ là chưa đi đến sân khấu phù hợp với cậu, Hạo Hi cậu nhất định có thể làm tốt!" Mộc Cẩn Hiền vươn tay vỗ vỗ bả vai Trác Hạo Hi.

Trác Hạo Hi sắc mặt khó coi nhìn Mộc Cẩn Hiền, Mộc Cẩn Hiền vẫn cảm thấy cậu rất có tài? Gia hỏa này có lẽ sẽ nhận được giải trò đùa quốc tế đi.

"Hạo Hi, cậu có phải cảm thấy khó chịu chỗ nào hay không?" Mộc Cẩn Hiền có chút lo lắng mà hỏi thăm.

"Tôi thấy khó chịu, vô cùng khó chịu, Mộc Cẩn Hiền, anh chắc rằng không phải là vì cười nhạo tôi?" Trác Hạo Hi ngẩng đầu lên, có chút tức giận hỏi.

Mộc Cẩn Hiền vô tội giang tay ra, "Hạo Hi, cậu tại sao có thể hiểu lầm tôi như vậy? Tôi là thật lòng thật tâm muốn cho cậu một cơ hội phát huy tài năng."

Trác Hạo Hi hung hăng trừng Mộc Cẩn Hiền một cái, nghênh ngang rời đi, cậu là bị điên, mới chờ Mộc Cẩn Hiền bên ngoài phòng học, chờ hắn tận hai tiết, quả nhiên là ăn nhiều chết no, loại người như Mộc Cẩn Hiền biết nói tiếng người sao? Biết sao?

Mộc Cẩn Hiền nhìn bóng lưng Trác Hạo Hi rời đi, đẩy kính mắt trêи sống mũi, lộ ra một nụ cười âm hiểm, thu dọn đồ đạc, đi ra ngoài.

Trác Hạo Hi nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, Mộc Cẩn Hiền đáng chết, không phải chỉ là từng người phải biểu diễn sao? Chưa ăn thịt heo, còn chưa từng nhìn thấy heo chạy hay sao! Lão tử liều mạng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện