Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 47: Lén xông vào



Trác Hạo Hi choáng váng đi vào nhà, chuyện xảy ra gần đây, đều quá khiêu chiến thần kinh của cậu, làm cậu thật là khó xử.

Trác Phi Dương đi tới trước mặt Trác Hạo Hi, nhìn Trác Hạo Hi ngã quắp ở trêи ghế sa lon, đôi mắt đẹp nháy lên, "Hạo Hi, sao bộ dạng em cứ như bị chà đạp vậy, chẳng lẽ em cùng Mạc Ninh Viễn, cái kia cái kia."

Trác Hạo Hi vô lực liếc Trác Phi Dương, "Chị, chị đừng suy nghĩ lung tung, em và Ninh Viễn còn chưa tới loại chuyện kia."

Trác Phi Dương tiến đến trước mặt Trác Hạo Hi, bên trong đôi mắt sạch sẽ bắn ra bốn phía, "Không đến loại chuyện kia, vậy tới chuyện nào rồi?"

Trác Hạo Hi đau đầu nhìn Trác Phi Dương, bất đắc dĩ nói: "Chị, em và Ninh Viễn chỉ là đang diễn kịch.

Trác Phi Dương chống nạnh, "Được rồi, Ninh Viễn, Ninh Viễn, kêu thân thiết đến vậy, còn nói không có gì, em trai à, thật là nhìn không ra a! Ngay cả người của Giang Minh Dịch em cũng dám động vào, em cũng được đấy."

Trác Hạo Hi đặt tay lên trán, "Chị, chị đừng nói nữa, hiện tại em có cảm giác rất mờ mịt."

Trác Phi Dương kéo tay Trác Hạo Hi, "Hạo Hi, chuyện này không có gì để mờ mịt, em chỉ cần có lòng kiên định niệm trong lòng em rằng em chỉ muốn ôm mỗi người kia thôi là được rồi, em biết chị vốn dĩ đã tuyệt vọng rồi, có điều, Mạc Ninh Viễn y chính là nằm dưới, bởi vậy, em còn có chút cơ hội."

Trác Hạo Hi Lạp nắm lấy tay Trác Phi Dương, vẻ mặt đưa đám nói: "Chị, bây giờ em rất khó chịu, chị để cho em yên tĩnh một chút được không?"

Trác Phi Dương nhẹ gật đầu, "Được rồi, vậy em nghỉ ngơi cho tốt đi."

Trác Hạo Hi ôm đầu, Mạc Ninh Viễn là thật tâm, cũng chỉ là nói mà thôi, ngay từ đầu đã là diễn kịch, hay là do cậu và Mạc Ninh Viễn đều quá nhập tâm rồi hay không.

Mạc Ninh Viễn lái xe, xe nhẹ đường quen đi tới nhà trọ, Mạc Ninh Viễn đi trêи cầu thang, tâm tình không tự chủ được cứ lâng lâng, y từng cho rằng nếu như mất đi Giang Minh Dịch, cuộc đời y sẽ tựa như mất đi ánh mặt trời, không có hi vọng, nhưng kết quả là, y như thoát khỏi gánh nặng chồng chất, cả người đều trở nên nhẹ nhõm.

Rất nhiều chuyện, vĩnh viễn không thể biết được cảm giác chân chính là gì.

Mạc Ninh Viễn mở cửa, còn chưa kịp thấy rõ bên trong căn phòng, đã bị một lực mạnh ném lên trêи giường, "Cậu cứ tao như vậy, không có ai chơi cậu, là lại chạy đi câu dẫn người khác."

Từ phía sau lưng truyền đến giọng nói mà Mạc Ninh Viễn cực kỳ quen thuộc.

Giang Minh Dịch kết giao với y đã mấy năm, nhưng hình như người này xưa nay chưa từng tới chỗ ở của y bao giờ, vậy mà bây giờ lại tự hạ thấp bản thân mình mà tới đây.

Mạc Ninh Viễn lười biếng xoay người, cười như không cười nhìn Giang Minh Dịch, "Giang tiên sinh, anh không ở trêи giường Trần tiên sinh, lại chạy đến chỗ này phát tao, là ɖu͙ƈ cầu bất mãn sao?"

Giang Minh Dịch bóp lấy cằm Mạc Ninh Viễn, "Cậu cũng lớn rồi, nên đừng đùa cái trò lạt mềm buộc chặt này, Trác Hạo Hi có thể thỏa mãn cậu sao?"

Mạc Ninh Viễn híp mắt, không kìm lòng được cảm thấy chán ghét, "Chuyện của tôi, không cần tới Giang tiên sinh nhiều chuyện."

Giang Minh Dịch nhớ tới lúc Mạc Ninh Viễn hôn môi Trác Hạo Hi, có cảm giác trái tim hắn co lại rất đau, chết tiệt, người này lại dám...

Giang Minh Dịch nặng nề hôn xuống bờ môi Mạc Ninh Viễn, giống như là muốn quên đi một chuyện nào đó, lại giống như đang muốn chứng minh một chuyện nào đó, Giang Minh Dịch chỉ cảm thấy ngực hắn như có một thanh lửa đang đốt nóng, nếu như không làm chuyện này, hắn quả thực không biết bây giờ phải làm sao.

Mạc Ninh Viễn ở dưới thân Giang Minh Dịch giãy dụa, Giang Minh Dịch ngẩng đầu, "Nụ hôn của tôi so với Trác Hạo Hi thế nào?"

Hai tay Mạc Ninh Viễn bị Giang Minh Dịch chộp vào trong tay hắn, trêи mặt hiện lên nụ cười tà mị, "Thật sự là quá tệ, so với khi hôn Hạo Hi mùi hương ngọt ngào như trái cây, thì hôn với anh như là đang ăn phải ruồi vậy, Giang tiên sinh, thực sự anh nên tìm người nào đó mà rèn luyện lại cho tốt, bớt cả ngày làm người khác buồn nôn đi."

Mặt Giang Minh Dịch lúc xanh, lúc trắng, lửa giận trêи mặt không che giấu chút nào, "Tôi buồn nôn? Cậu nằm dưới thân của tôi nhiều năm như vậy, bây giờ cậu mới phát hiện được tôi buồn nôn?"

Mạc Ninh Viễn cười ha hả, "Người không vô tri uổng tuổi trẻ, hiện tại tôi đã sáng mắt ra cũng không tính là muộn a! Anh nói xem có đúng không Giang tiên sinh?"

Giang Minh Dịch nâng tay lên, Mạc Ninh Viễn lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Minh Dịch, trong ánh mắt mang theo khí lạnh phun trào, "Ninh Viễn, cậu thật sự đã động tâm với Trác Hạo Hi a?"

Mạc Ninh Viễn quay đầu, "Giang tiên sinh, anh quản quá nhiều rồi, không biết anh còn nhớ anh đã từng nói rằng, chúng ta tốt nhất ngoại trừ lên giường, thì không được can thiệp chuyện riêng của nhau, hiện tại tôi không có hứng thú với anh, tôi hi vọng chúng ta về sau sẽ không can thiệp chuyện riêng của nhau."

Giang Minh Dịch trừng mắt Mạc Ninh Viễn, ánh mắt chế giễu dần chuyển thành nổi giận, "Không muốn lên giường với tôi? Miệng nhỏ phía dưới của cậu, hình như không phải nói như vậy."

Ánh mắt Giang Minh Dịch trở nên hung ác. Trái tim Mạc Ninh Viễn khẽ giật thót, lập tức hiểu được ý nghĩ của Giang Minh Dịch, "Anh mau cút ra ngoài cho tôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện