Cửu Biện Liên
Quyển 3 - Chương 9: Lần đầu nhìn thấy đá nguyệt sắc
Vu Dương dẫn chúng tôi đi về phía trước, ra khỏi nơi của Hề Nang một
lúc thì địa thế dần cao lên. Cuối cùng mặt đất dần trở nên dốc đến mức
phải vịn mấy cây trúc ven đường mới có thể đi tiếp.
Diệu Diệu vẫn là người nhẹ nhàng nhất trong đội hình, thỉnh thoảng cô nhóc lại còn đuổi theo một chiếc lá trúc bị gió thổi bay.
“Đi bao lâu nữa mới đến vậy?” Huyền Kỳ thở hồng hộc hỏi.
Vu Dương chỉ về phía trước rồi bước nhanh hơn.
Mấy phút sau, địa thế lại dần bằng phẳng trở lại.
“Thanh Loan, mau đến nhìn xem.” Huyền Kỳ đứng cách đó không xa gọi tôi.
Tôi sải hai bước dài liền thấy trong rừng trúc trước mắt có một khoảng đất trống, trên đất có khá nhiều măng.
Tôi không cảm thấy mấy cây măng này có gì kì lạ nhưng đúng lúc này Vu Dương lại cứ nhìn chăm chú vào khoảng đất trống kia như có điều suy nghĩ.
“Có thể nhận ra điều gì không?” Huyền Kỳ không dám đến quấy rầy, chỉ đành qua hỏi Thẩm Thiên Huy.
Thẩm Thiên Huy lắc đầu nói: “Không biết, sư công cũng chẳng giỏi trận pháp chứ nói chi là tôi.”
Sau đó, mọi người không ai nói gì thêm, ngay cả Diệu Diệu cũng chăm chú nhìn Vu Dương, đợi xem anh sẽ có kết luận gì. Ai ngờ, anh nhìn thật lâu cũng không lên tiếng, chân mày lại càng nhíu chặt.
“Vấn đề nghiêm trọng lắm à?” Thẩm Thiên Huy khẽ hỏi thăm dò.
Vu Dương gật đầu một cái, chỉ vào ngay giữa của khoảng đất trống rồi nói: “Nhìn chỗ đó đi.”
Theo hướng tay anh chỉ, tôi mới thấy có một cây măng bị rút ra khỏi đất, phần bùn đất xung quanh khu vực này đã không còn tươi xốp nhưng tất cả măng lại vẫn không hề có vẻ khô héo.
“Cái này gọi là mắt trận.” Anh nói tiếp “Nhìn sơ qua, đây quả thật là một Khốn Long trận bình thường. Tất cả các trận pháp đều chỉ cần giải được mắt trận thì sẽ phá được, nhưng trận này….”
“Thế nào?” Huyền Kỳ thấy anh không nói tiếp, nóng lòng hỏi.
“Phá rồi lại tựa như chưa phá.” Vu Dương nói lời này xong, khuôn mặt tỏ vẻ nghi hoặc, ánh mắt vẫn không rời khỏi chỗ cây măng đã bị rút ra.
Lúc này,đột nhiên một tiếng “bíp bíp” chợt vang lên, trong ban đêm tĩnh lặng lại vô cùng vang dội, mọi người đều sợ hết hồn, thậm chí Vu Dương còn cầm sẵn một quả cầu lửa trong tay.
“A, thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Thẩm Thiên Huy giơ cổ tay rồi nhấn nút “Là báo thức của đồng hồ điện tử, có lẽ ban nãy không cẩn thận nhấn nút mở, thật ngại quá.”
Vừa thở phào một hơi thì đột nhiên mấy cây măng trước mắt lại bắt đầu chuyển động, mặc dù tốc độ rất chậm nhưng dùng mắt thường vẫn có thể thấy rõ ràng.
“Mấy cây măng đang chuyển động.” Tôi kéo Vu Dương một cái.
“Chuyển động sao?” Anh chăm chú nhìn một lúc rồi nói: “Không có.”
Tôi nhìn Huyền Kỳ rồi lại nhìn Thẩm Thiên Huy, hai người đều lắc đầu với tôi.
Tôi bình tĩnh nhìn lại thật kĩ, xác định mình không hề nhìn nhầm: “Đang di chuyển thật mà.”
Vu Dương suy nghĩ một lúc, nhanh chóng nhặt mấy chiếc lá trúc sắp thành hàng giống mấy cây măng; “Nói cho tôi biết nó chuyển động thế nào.”
Mặc dù tốc độ di chuyển bây giờ của mấy cây măng nhanh hơn một chút nhưng cự ly cũng không lớn, chỉ di chuyển chút xíu rồi lại ngừng. Tôi so sánh rồi sắp xếp lại mấy chiếc lá trên đất, diễn tả cách mấy cây măng di chuyển.
Vu Dương cúi đầu nhìn một lúc lâu, sắc mặt cũng chợt thay đổi: “Mau lui lại đằng sau!”
Thế nhưng đã trễ.
Tôi chỉ cảm thấy ở nơi giữa của khoảng đất trống kia đột nhiên xuất hiện một luồng sức mạnh cứ như sóng biển không ngừng phất qua thân thể mình. Sau đó, một cơn buồn ngủ chợt ập đến, tôi cảm thấy buồn ngủ hơn bao giờ hết, chưa bao giờ tôi mong mình được nhắm mắt lại đánh một giấc như lúc này.
Trên cổ lại xuất hiện cảm giác đau đớn như bị thiêu cháy, tôi liền tỉnh táo lại, mở đôi mắt đang khép hờ ra, tôi liền thấy Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy đã ngã trên đất, Diệu Diệu thì đang lo lắng chạy qua chạy lại giữa hai người còn Vu Dương thì nhìn tôi.
Tôi mệt chết đi được nhưng toàn thân lại không còn sức lực, đầu choáng váng, không còn sức để nói.
Cơn buồn ngủ lại ập đến, càng mãnh liệt hơn trước. Ngủ một lát thôi, trong đầu tôi hiện lên một ý nghĩ như thế.
“Tỉnh lại, không được ngủ!” Lúc tôi ngã xuống, tôi đã nghe Vu Dương nói vậy.
Trên cổ lại truyền đến một trận đau đớn. Tôi hơi tỉnh táo một chút nhưng mí mắt vẫn rất nặng, chỉ mở thành một đường nhỏ xíu. Tôi thấy Vu Dương đang vỗ vỗ mấy cái lên người Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy.
“Meo meo…” Bên tai có tiếng mèo kêu, một thứ ướt át đang lướt trên mặt tôi.
Diệu Diệu, đừng làm phiền, tôi chỉ ngủ một lát thôi, một lát thôi mà. Tôi nhắm mắt lại, từ từ chìm sâu vào bóng đêm.
“Chị à, mau tỉnh lại! Không được ngủ, không được ngủ! Nếu ngủ rồi hồn sẽ mất đó!” Giọng nói của Diệu Diệu như nổ vang trong đầu tôi, đồng thời tôi lại cảm thấy trên tay có cảm giác đau đớn, hình như bị thứ gì đó làm rách da rồi.
Thật vậy chăng? Hồn sẽ mất, mất sao. Tôi chỉ muốn ngủ….
“Thanh Loan! Tỉnh lại!” Vu Dương luồn tay vào sau ót tôi, nâng nửa người của tôi lên.
Tôi mơ mơ màng màng “Ừm” một tiếng, sau đó trên cổ lại truyền đến cảm giác đau thấu xương, đau đến mức tôi mở tròn mắt, cơn buồn ngủ đều tiêu tán.
Trước mắt là đôi mắt vàng óng của Vu Dương, tôi nhớ lại lời Diệu Diệu mới nói ban nãy, hơi sợ hãi.
“Bị mất hồn phách là chuyện gì thế?” Tôi hỏi Vu Dương.
Anh vừa định nói chuyện lại chợt nghe có tiếng cười khặc khặc quái dị từ trong rừng trúc.
“Aizzzz, chỉ một lúc mà đã có hai người ngã rồi, tốt quá vậy nè.” Người đang chậm rãi bước ra chính là Hề Nang ban nãy.
Vu Dương hoảng hốt, buông tay tôi ra rồi đứng dậy.
“Tao biết chắc bọn mày sẽ đến xem trận mà.” Hề Nang cười quái dị hai tiếng nói: “Không ngờ à? Tao vẫn luôn theo sau lưng bọn mày.”
“Quả thật không ngờ.” Vu Dương nói bình tĩnh “Tao tưởng mày vẫn còn nhớ lần dạy dỗ trước.”
“Lần này tao cũng chẳng sợ.” Hề Nang nói rồi lấy ra một viên đá tròn.
Viên đá tròn như trân châu, bề mặt sáng bóng như ngọc, trong bóng tối tỏa ra ánh sáng màu trắng, bên trong viên ngọc dường như có sương mù đang chuyển động.
Sắc mặt Vu Dương biến đổi, sững sờ đứng đó, ánh mắt mãi cũng không dời đi.
“Thấy cái này quen không?” Hề Nang cười hắc hắc.
“Từ đâu mà có?” Yên lặng một lúc, Vu Dương trầm giọng hỏi.
Hề Nang tung tung viên đá trong tay, rồi lại cất vào người: “Do người khác đưa, chuyên môn dùng để đối phó mày đó.”
“Ai?” Giọng Vu Dương càng trầm hơn, nghe lại càng bình tĩnh. Tôi cũng hơi sợ.
Không đợi câu trả lời, một ngọn lửa đã từ từ lan đến dưới chân Hề Nang.
Vu Dương đi từng bước đến, dừng lại ở ngọn lửa trước mặt và lẳng lặng đợi.
Không bao lâu sau, lửa dần nhỏ lại. Đột nhiên, một bóng người mang theo một luồng khói trắng chợt nhảy lên, lao về phía Vu Dương.
Vu Dương cũng không trốn, chỉ nhẹ nhàng đẩy cái bóng kia qua bên cạnh.
“Thật sự là đá Nguyệt Sắc, người nọ không gạt tao, ha ha ha…” Cái bóng kia chính là Hề Nang, nó vừa rơi xuống đất đã lập tức lấy hòn đá trong ngực ra cười lớn.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Vu Dương chợt biến mất rồi xuất hiện trước mặt Hề Nang, đưa tay cướp lấy đá Nguyệt Sắc trong tay nó. Hề Nang quá sợ hãi, cuộn người lăn qua một bên, khó khăn tránh thoát.
“Lấy ra.” Vu Dương đi đến một bước, lấy roi da bên hông ra, quất “Chát” một phát.
Hề Nang bình tĩnh lại, cũng không sợ, chỉ cười: “Sao không dùng ngọn lửa nho nhỏ kia của mày đi?”
Lời còn chưa dứt, ngọn roi như rắn đã bay đến trước mặt nó, Hề Nang lăn qua một bên tránh thoát. Ngọn roi quất vào một cây trúc, Vu Dương vừa thu tay lại thì cây trúc liền gãy làm đôi.
“Mày mới thấy lửa nhỏ của tao thôi à?” Anh lạnh lùng nói “Hôm nay thử thêm cái này được không?”
Hề Nang nhìn cây trúc vừa bị chặt đứt, lòng hơi lo lắng: “Mày cho rằng tao sẽ sợ mày à?”
“Tao cũng chẳng cần mày sợ tao.” Vu Dương nhướng mày nói “Chỉ cần mày nói cho tao biết, ai đã đưa đá Nguyệt Sắc cho mày, là ai đã tạo ra cái trận này.”
“Không biết.” Hề Nang vừa nói, ánh mắt vừa xoay chuyển, dễ dàng nhận ra nó muốn tìm cơ hội chạy trốn.
Vu Dương vung tay. Lần này, roi da chuẩn xác quấn lên cổ Hề Nang.
“Nói.” Vu Dương từ từ thu roi lại, kéo Hề Nang đến trước mặt mình, sau đó giẫm chân lên bụng nó.
“Thật… không biết mà….” Roi da hẳn là quấn rất chặt, khuôn mặt trẻ con trắng nõn của Hề Nang đỏ bừng, miệng không thể khép lại, lưỡi lè ra ngoài.
Vu Dương càng đạp mạnh hơn khiến Hề Nang kêu to.
Đúng lúc này, một tiếng gầm to vang lên. Một trận gió mạnh thổi ập tới khiến tôi sợ đến mức chạy về phía Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy đang nằm.
Lúc quay đầu lại mới phát hiện, chỗ tôi đứng ban nãy đã thành một cái rãnh to, mà người làm ra chính là một con hổ trắng khổng lồ.
“Bạch Hổ…. cứu…” Hề Nang vươn tay về phía Bạch Hổ.
Vu Dương nghe nói thế, nghi ngờ nhìn Bạch Hổ.
Bạch Hổ chần chờ một lúc, lại gầm to một tiếng. Nó cúi người sau đó liền xông thẳng về phía Vu Dương.
“Điên rồi sao!” Vu Dương hiển nhiên bất ngờ, trong lúc vội vã chẳng quan tâm đến Hề Nang dưới chân đã rút roi ra ngăn cản.
Hề Nang được thả ra, lập tức gục mặt trên đất há miệng thở dốc, ánh mắt chăm chú nhìn Vu Dương.
Vu Dương quất roi mấy lần liền vung tay, một quả cầu lửa liền xuất hiện. Một người một hổ lui về sau một bước, cách nhau một đoạn, lúc này Vu Dương vừa lúc đưa lưng về phía Hề Nang.
Hề Nang thấy thế, trong mắt lóe ra ánh sáng gian xảo.
“Cẩn thận!” Trong tiếng kêu to của tôi, Hề Nang nhảy lên, hàm răng bén nhọn hướng thẳng về phần gáy của Vu Dương.
Vu Dương không chút hoang mang xoay người, không rõ động tác của anh nhưng chiếc roi đã quất lên người Hề Nang, vết thương lớn vô cùng, kéo dài từ vai trái đến tận eo.
Hề Nang kêu thảm thiết, lảo đảo chạy về phía rừng trúc.
Vu Dương chạy theo hai bước, rồi lại dừng lại, sau đó quay đầu nhìn chúng tôi do dự.
Tôi bỗng ý thức được, lúc này Hề Nang bị thương không nhẹ, chắc chắn chạy không xa, lúc này chính là cơ hội tốt để Vu Dương lấy lại đá Nguyệt Sắc, nhưng anh lại sợ Bạch Hổ làm chúng tôi bị thương nên mới do dự không đuổi theo.
“Mau đuổi theo!” Tôi biết đá Nguyệt Sắc rất quan trọng với anh.
Anh nghe vậy sửng sốt, sau đó nét mặt dần bình tĩnh trở lại.
“Từ khi nào mà mày lại cấu kết với Hề Nang làm việc xấu vậy hả?” Anh hỏi, nhìn về phía Bạch Hổ.
Diệu Diệu vẫn là người nhẹ nhàng nhất trong đội hình, thỉnh thoảng cô nhóc lại còn đuổi theo một chiếc lá trúc bị gió thổi bay.
“Đi bao lâu nữa mới đến vậy?” Huyền Kỳ thở hồng hộc hỏi.
Vu Dương chỉ về phía trước rồi bước nhanh hơn.
Mấy phút sau, địa thế lại dần bằng phẳng trở lại.
“Thanh Loan, mau đến nhìn xem.” Huyền Kỳ đứng cách đó không xa gọi tôi.
Tôi sải hai bước dài liền thấy trong rừng trúc trước mắt có một khoảng đất trống, trên đất có khá nhiều măng.
Tôi không cảm thấy mấy cây măng này có gì kì lạ nhưng đúng lúc này Vu Dương lại cứ nhìn chăm chú vào khoảng đất trống kia như có điều suy nghĩ.
“Có thể nhận ra điều gì không?” Huyền Kỳ không dám đến quấy rầy, chỉ đành qua hỏi Thẩm Thiên Huy.
Thẩm Thiên Huy lắc đầu nói: “Không biết, sư công cũng chẳng giỏi trận pháp chứ nói chi là tôi.”
Sau đó, mọi người không ai nói gì thêm, ngay cả Diệu Diệu cũng chăm chú nhìn Vu Dương, đợi xem anh sẽ có kết luận gì. Ai ngờ, anh nhìn thật lâu cũng không lên tiếng, chân mày lại càng nhíu chặt.
“Vấn đề nghiêm trọng lắm à?” Thẩm Thiên Huy khẽ hỏi thăm dò.
Vu Dương gật đầu một cái, chỉ vào ngay giữa của khoảng đất trống rồi nói: “Nhìn chỗ đó đi.”
Theo hướng tay anh chỉ, tôi mới thấy có một cây măng bị rút ra khỏi đất, phần bùn đất xung quanh khu vực này đã không còn tươi xốp nhưng tất cả măng lại vẫn không hề có vẻ khô héo.
“Cái này gọi là mắt trận.” Anh nói tiếp “Nhìn sơ qua, đây quả thật là một Khốn Long trận bình thường. Tất cả các trận pháp đều chỉ cần giải được mắt trận thì sẽ phá được, nhưng trận này….”
“Thế nào?” Huyền Kỳ thấy anh không nói tiếp, nóng lòng hỏi.
“Phá rồi lại tựa như chưa phá.” Vu Dương nói lời này xong, khuôn mặt tỏ vẻ nghi hoặc, ánh mắt vẫn không rời khỏi chỗ cây măng đã bị rút ra.
Lúc này,đột nhiên một tiếng “bíp bíp” chợt vang lên, trong ban đêm tĩnh lặng lại vô cùng vang dội, mọi người đều sợ hết hồn, thậm chí Vu Dương còn cầm sẵn một quả cầu lửa trong tay.
“A, thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Thẩm Thiên Huy giơ cổ tay rồi nhấn nút “Là báo thức của đồng hồ điện tử, có lẽ ban nãy không cẩn thận nhấn nút mở, thật ngại quá.”
Vừa thở phào một hơi thì đột nhiên mấy cây măng trước mắt lại bắt đầu chuyển động, mặc dù tốc độ rất chậm nhưng dùng mắt thường vẫn có thể thấy rõ ràng.
“Mấy cây măng đang chuyển động.” Tôi kéo Vu Dương một cái.
“Chuyển động sao?” Anh chăm chú nhìn một lúc rồi nói: “Không có.”
Tôi nhìn Huyền Kỳ rồi lại nhìn Thẩm Thiên Huy, hai người đều lắc đầu với tôi.
Tôi bình tĩnh nhìn lại thật kĩ, xác định mình không hề nhìn nhầm: “Đang di chuyển thật mà.”
Vu Dương suy nghĩ một lúc, nhanh chóng nhặt mấy chiếc lá trúc sắp thành hàng giống mấy cây măng; “Nói cho tôi biết nó chuyển động thế nào.”
Mặc dù tốc độ di chuyển bây giờ của mấy cây măng nhanh hơn một chút nhưng cự ly cũng không lớn, chỉ di chuyển chút xíu rồi lại ngừng. Tôi so sánh rồi sắp xếp lại mấy chiếc lá trên đất, diễn tả cách mấy cây măng di chuyển.
Vu Dương cúi đầu nhìn một lúc lâu, sắc mặt cũng chợt thay đổi: “Mau lui lại đằng sau!”
Thế nhưng đã trễ.
Tôi chỉ cảm thấy ở nơi giữa của khoảng đất trống kia đột nhiên xuất hiện một luồng sức mạnh cứ như sóng biển không ngừng phất qua thân thể mình. Sau đó, một cơn buồn ngủ chợt ập đến, tôi cảm thấy buồn ngủ hơn bao giờ hết, chưa bao giờ tôi mong mình được nhắm mắt lại đánh một giấc như lúc này.
Trên cổ lại xuất hiện cảm giác đau đớn như bị thiêu cháy, tôi liền tỉnh táo lại, mở đôi mắt đang khép hờ ra, tôi liền thấy Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy đã ngã trên đất, Diệu Diệu thì đang lo lắng chạy qua chạy lại giữa hai người còn Vu Dương thì nhìn tôi.
Tôi mệt chết đi được nhưng toàn thân lại không còn sức lực, đầu choáng váng, không còn sức để nói.
Cơn buồn ngủ lại ập đến, càng mãnh liệt hơn trước. Ngủ một lát thôi, trong đầu tôi hiện lên một ý nghĩ như thế.
“Tỉnh lại, không được ngủ!” Lúc tôi ngã xuống, tôi đã nghe Vu Dương nói vậy.
Trên cổ lại truyền đến một trận đau đớn. Tôi hơi tỉnh táo một chút nhưng mí mắt vẫn rất nặng, chỉ mở thành một đường nhỏ xíu. Tôi thấy Vu Dương đang vỗ vỗ mấy cái lên người Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy.
“Meo meo…” Bên tai có tiếng mèo kêu, một thứ ướt át đang lướt trên mặt tôi.
Diệu Diệu, đừng làm phiền, tôi chỉ ngủ một lát thôi, một lát thôi mà. Tôi nhắm mắt lại, từ từ chìm sâu vào bóng đêm.
“Chị à, mau tỉnh lại! Không được ngủ, không được ngủ! Nếu ngủ rồi hồn sẽ mất đó!” Giọng nói của Diệu Diệu như nổ vang trong đầu tôi, đồng thời tôi lại cảm thấy trên tay có cảm giác đau đớn, hình như bị thứ gì đó làm rách da rồi.
Thật vậy chăng? Hồn sẽ mất, mất sao. Tôi chỉ muốn ngủ….
“Thanh Loan! Tỉnh lại!” Vu Dương luồn tay vào sau ót tôi, nâng nửa người của tôi lên.
Tôi mơ mơ màng màng “Ừm” một tiếng, sau đó trên cổ lại truyền đến cảm giác đau thấu xương, đau đến mức tôi mở tròn mắt, cơn buồn ngủ đều tiêu tán.
Trước mắt là đôi mắt vàng óng của Vu Dương, tôi nhớ lại lời Diệu Diệu mới nói ban nãy, hơi sợ hãi.
“Bị mất hồn phách là chuyện gì thế?” Tôi hỏi Vu Dương.
Anh vừa định nói chuyện lại chợt nghe có tiếng cười khặc khặc quái dị từ trong rừng trúc.
“Aizzzz, chỉ một lúc mà đã có hai người ngã rồi, tốt quá vậy nè.” Người đang chậm rãi bước ra chính là Hề Nang ban nãy.
Vu Dương hoảng hốt, buông tay tôi ra rồi đứng dậy.
“Tao biết chắc bọn mày sẽ đến xem trận mà.” Hề Nang cười quái dị hai tiếng nói: “Không ngờ à? Tao vẫn luôn theo sau lưng bọn mày.”
“Quả thật không ngờ.” Vu Dương nói bình tĩnh “Tao tưởng mày vẫn còn nhớ lần dạy dỗ trước.”
“Lần này tao cũng chẳng sợ.” Hề Nang nói rồi lấy ra một viên đá tròn.
Viên đá tròn như trân châu, bề mặt sáng bóng như ngọc, trong bóng tối tỏa ra ánh sáng màu trắng, bên trong viên ngọc dường như có sương mù đang chuyển động.
Sắc mặt Vu Dương biến đổi, sững sờ đứng đó, ánh mắt mãi cũng không dời đi.
“Thấy cái này quen không?” Hề Nang cười hắc hắc.
“Từ đâu mà có?” Yên lặng một lúc, Vu Dương trầm giọng hỏi.
Hề Nang tung tung viên đá trong tay, rồi lại cất vào người: “Do người khác đưa, chuyên môn dùng để đối phó mày đó.”
“Ai?” Giọng Vu Dương càng trầm hơn, nghe lại càng bình tĩnh. Tôi cũng hơi sợ.
Không đợi câu trả lời, một ngọn lửa đã từ từ lan đến dưới chân Hề Nang.
Vu Dương đi từng bước đến, dừng lại ở ngọn lửa trước mặt và lẳng lặng đợi.
Không bao lâu sau, lửa dần nhỏ lại. Đột nhiên, một bóng người mang theo một luồng khói trắng chợt nhảy lên, lao về phía Vu Dương.
Vu Dương cũng không trốn, chỉ nhẹ nhàng đẩy cái bóng kia qua bên cạnh.
“Thật sự là đá Nguyệt Sắc, người nọ không gạt tao, ha ha ha…” Cái bóng kia chính là Hề Nang, nó vừa rơi xuống đất đã lập tức lấy hòn đá trong ngực ra cười lớn.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Vu Dương chợt biến mất rồi xuất hiện trước mặt Hề Nang, đưa tay cướp lấy đá Nguyệt Sắc trong tay nó. Hề Nang quá sợ hãi, cuộn người lăn qua một bên, khó khăn tránh thoát.
“Lấy ra.” Vu Dương đi đến một bước, lấy roi da bên hông ra, quất “Chát” một phát.
Hề Nang bình tĩnh lại, cũng không sợ, chỉ cười: “Sao không dùng ngọn lửa nho nhỏ kia của mày đi?”
Lời còn chưa dứt, ngọn roi như rắn đã bay đến trước mặt nó, Hề Nang lăn qua một bên tránh thoát. Ngọn roi quất vào một cây trúc, Vu Dương vừa thu tay lại thì cây trúc liền gãy làm đôi.
“Mày mới thấy lửa nhỏ của tao thôi à?” Anh lạnh lùng nói “Hôm nay thử thêm cái này được không?”
Hề Nang nhìn cây trúc vừa bị chặt đứt, lòng hơi lo lắng: “Mày cho rằng tao sẽ sợ mày à?”
“Tao cũng chẳng cần mày sợ tao.” Vu Dương nhướng mày nói “Chỉ cần mày nói cho tao biết, ai đã đưa đá Nguyệt Sắc cho mày, là ai đã tạo ra cái trận này.”
“Không biết.” Hề Nang vừa nói, ánh mắt vừa xoay chuyển, dễ dàng nhận ra nó muốn tìm cơ hội chạy trốn.
Vu Dương vung tay. Lần này, roi da chuẩn xác quấn lên cổ Hề Nang.
“Nói.” Vu Dương từ từ thu roi lại, kéo Hề Nang đến trước mặt mình, sau đó giẫm chân lên bụng nó.
“Thật… không biết mà….” Roi da hẳn là quấn rất chặt, khuôn mặt trẻ con trắng nõn của Hề Nang đỏ bừng, miệng không thể khép lại, lưỡi lè ra ngoài.
Vu Dương càng đạp mạnh hơn khiến Hề Nang kêu to.
Đúng lúc này, một tiếng gầm to vang lên. Một trận gió mạnh thổi ập tới khiến tôi sợ đến mức chạy về phía Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy đang nằm.
Lúc quay đầu lại mới phát hiện, chỗ tôi đứng ban nãy đã thành một cái rãnh to, mà người làm ra chính là một con hổ trắng khổng lồ.
“Bạch Hổ…. cứu…” Hề Nang vươn tay về phía Bạch Hổ.
Vu Dương nghe nói thế, nghi ngờ nhìn Bạch Hổ.
Bạch Hổ chần chờ một lúc, lại gầm to một tiếng. Nó cúi người sau đó liền xông thẳng về phía Vu Dương.
“Điên rồi sao!” Vu Dương hiển nhiên bất ngờ, trong lúc vội vã chẳng quan tâm đến Hề Nang dưới chân đã rút roi ra ngăn cản.
Hề Nang được thả ra, lập tức gục mặt trên đất há miệng thở dốc, ánh mắt chăm chú nhìn Vu Dương.
Vu Dương quất roi mấy lần liền vung tay, một quả cầu lửa liền xuất hiện. Một người một hổ lui về sau một bước, cách nhau một đoạn, lúc này Vu Dương vừa lúc đưa lưng về phía Hề Nang.
Hề Nang thấy thế, trong mắt lóe ra ánh sáng gian xảo.
“Cẩn thận!” Trong tiếng kêu to của tôi, Hề Nang nhảy lên, hàm răng bén nhọn hướng thẳng về phần gáy của Vu Dương.
Vu Dương không chút hoang mang xoay người, không rõ động tác của anh nhưng chiếc roi đã quất lên người Hề Nang, vết thương lớn vô cùng, kéo dài từ vai trái đến tận eo.
Hề Nang kêu thảm thiết, lảo đảo chạy về phía rừng trúc.
Vu Dương chạy theo hai bước, rồi lại dừng lại, sau đó quay đầu nhìn chúng tôi do dự.
Tôi bỗng ý thức được, lúc này Hề Nang bị thương không nhẹ, chắc chắn chạy không xa, lúc này chính là cơ hội tốt để Vu Dương lấy lại đá Nguyệt Sắc, nhưng anh lại sợ Bạch Hổ làm chúng tôi bị thương nên mới do dự không đuổi theo.
“Mau đuổi theo!” Tôi biết đá Nguyệt Sắc rất quan trọng với anh.
Anh nghe vậy sửng sốt, sau đó nét mặt dần bình tĩnh trở lại.
“Từ khi nào mà mày lại cấu kết với Hề Nang làm việc xấu vậy hả?” Anh hỏi, nhìn về phía Bạch Hổ.
Bình luận truyện