Chương 8: 8: Mục Vân Sênh 8
Thiếu chủ của Uyển Châu trở lại dịch quán, tức giận đến mức đá đổ bàn ghế, quát lão già áo đen: “Ta học pháp thuật cùng ngươi nhiều năm như vậy, kết quả lại vẫn bị một vết mực của người khác đánh bại.
Cứ thế mà về, còn mặt mũi nào mà gặp phụ vương ta?”Người áo đen mặt tĩnh lặng như nước, không vui không giận: “Pháp thuật có thể dựa vào khổ luyện mà thành, nhưng cảnh giới là hoàn toàn khác nhau, ngài bị tài hoa của Lục hoàng tử đả bại, nhưng ngài muốn trở thành đế vương thiên hạ trong tương lai, loại tài hoa này cũng vô dụng.”“Được rồi, ” Mục Vân Đức đột nhiên nhớ tới chuyện khác, “Ngươi có thấy tiểu mị linh bên người Lục hoàng tử không? Quả nhiên là mỹ lệ, bao năm nay ta tự cho là nạp được vô số mỹ nữ, nhưng so với nàng, lại… Ngươi nói có đúng không… Cũng là cảnh giới khác nhau.”Người áo đen lúc này lại nở nụ cười: “Nếu như thần không nhìn lầm, tiểu mị linh đó không phải du mị bình thường, mà là châu hồn biến thành, cho nên mới thoát tục như vậy.
Nàng còn chưa ngưng tụ ra thực thể, chờ đến sau khi nàng ngưng thành thân thể máu thịt chân chính của con người, loạn trong thiên hạ mới chính thức bắt đầu.”“Ta không hiểu, mỹ nhân này có liên quan gì đến đại loạn thiên hạ?”“Nghe nói có kỳ trân bảo châu cổ nhân chế thành, có thể hút ký ức tâm tư của tiền nhân vào trong châu.
Lâu dần, trong hạt châu cất giữ rất nhiều bí mật từ xa xưa.
Còn châu hồn đó thật ra là ảnh phản chiếu vào hạt châu của một kỳ nữ từng sống trên thế gian này, lúc đầu nàng chỉ là một hư linh không biết bản thân là ai, nhưng dần dần nàng sẽ hấp thu những hạt bụi nhỏ trong trời đất, ngưng tụ thành con người chân chính.
Bởi vậy khi mị linh đó ngưng thành người thật sẽ có thể ảnh hưởng đến số phận của người trong thiên hạ.”“Mặc tiên sinh, sao ngươi biết được những điều này?”“Cũng do các bậc tiền bối thuật lại, không ngờ hôm nay lại có thể thấy nàng ở bên người Lục hoàng tử.
Vậy nên Thế tử điện hạ, thừa dịp mị linh này còn chưa chân chính ngưng tụ thành người, nhanh một chút khống chế tâm thần nàng là thượng sách.
Ngài chiếm được sự hỗ trợ của nàng, sẽ chiếm được thiên hạ.”“Vậy hiện tại nàng ở bên người Lục hoàng tử, chẳng phải Lục hoàng tử là uy hiếp lớn nhất của chúng ta hay sao? Chúng ta phải nhanh chóng hành động thôi.”Lão giả hít một hơi: “Theo mật báo nhận được, kết quả của đại điển chiêm tinh lần trước, Lục hoàng tử đích thực là đế vương chi tuyển.
Chỉ tiếc hắn trời sinh ph óng đãng, không tin thiên mệnh, cũng tuyệt đối không bằng lòng đi từng bước do tử vi chỉ ra không sai lệch mà sống, cho nên vẫn là một biến số.”...Hôm nay, Minh đế truyền Mục Vân Sênh đến trước mặt, mặt mày u ám.“Nghe nói con không thèm tới Thái Học Điện, cũng không tập văn luyện tự, suốt ngày loay hoay mấy thứ bột phấn thuốc nước, vẽ mấy thứ kí hiệu cổ quái.
Con đường đường là hoàng tử, chơi bời hoang đường như vậy, tương lai còn có thể thành người tài sao?”Một bên Minh Nghi Hoàng hậu lắc đầu cười nhạt: “Có mẫu thân cổ quái thế nào, quả nhiên sẽ có nhi tử cổ quái thế ấy, mẫu thân ngươi cũng thường chuẩn bị mấy thứ thuật yêu dị để mê hoặc phụ hoàng ngươi, cuối cùng trúng độc từ chính mấy thứ cổ quái luyện ra mà chết, đến ngươi cũng lại chưa lấy đó làm gương…”Mục Vân Sênh cắn môi, kiềm chế sự phẫn nộ.Minh đế lại để mặc Hoàng hậu nói những lời vũ nhục mẫu thân của Mục Vân Sênh, dường như không hề liên quan tới hắn, hắn sẽ không bao giờ muốn bảo vệ nữ tử từng yêu hắn nữa, chỉ lo giáo huấn: “Đại điển chiêm tinh ngày đó, Thánh sư nói số trời đã định, ngươi sẽ thành nghiệp lớn, nhưng phải tránh xa, không thể trầm mê những thứ dị đoan, bị yêu mỵ mê hoặc, bằng không sẽ trở thành tai họa của thế gian, sao ngươi lại không tỉnh ngộ?”Mục Vân Sênh nghĩ thầm: mẫu thân ta cũng là yêu mỵ dị đoan trong mắt người sao? Thì ra cuối cùng người chỉ thấy giang sơn đại nghiệp của người, mẫu thân mới có thể rời xa nhân thế khi tuổi còn trẻ như vậy.Cậu không kìm nổi oán nộ trong lòng, cười lạnh nói: “Thiên mệnh gì cơ? Trên đời này nào có thần linh? Ai xứng tiên đoán nhân sinh tương lai của ta?”“Khốn nạn!” Minh đế giận bừng bừng, ném chén ngọc trong tay xuống đất.Thiếu niên cười nhạt, quay mình bước nhanh khỏi điện.“Ai dạy nó những lời này? Là ai xúi giục nó to gan như vậy?” Minh đế nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi, tức giận run rẩy cả người.Minh Nghi hoàng hậu đi lên đỡ hắn: “Bệ hạ bớt giận, thiếp thấy trên mình Lục hoàng tử xác thực có một cỗ tà khí, nếu thật sự có yêu linh mị hoặc, phải mời các Thánh sư tới trừ bỏ.”...“Tiểu Sênh Nhi, nếu có một ngày ta không bên ngươi nữa, ngươi có thấy tịch mịch không?”“Nàng? Nàng muốn đi đâu? Sao nàng phải đi?” Thiếu niên giật mình nhìn Phán Hề, không biết vì sao nàng lại nói vậy.Nữ hài đang nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời lưu chuyển, nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng.“Ta cuối cùng cũng phải đi rồi, cảm tạ ngươi mang ta ra khỏi thế giới trong hạt châu.
Nhưng ta không muốn tiếp tục làm một ảo ảnh du đãng trên thế gian nữa.
Ta muốn tìm một chỗ, đi ngưng ra thân thể chân chính của bản thân.”“Nhưng vì sao nhất định phải có chân thân?” Thiếu niên hỏi, “Ta nghe nói, mị linh hư vô có thể sống năm trăm năm, nếu ngưng thành hình người lại chỉ có thể sống vài thập niên.
Nếu ngưng tụ thất bại, còn có thể trở nên xấu xí tàn khuyết, thật không biết phải mạo hiểm bao nhiêu mới có thể sống như người thường, vì sao chứ?”Nữ hài như bị chạm tới nỗi lòng, cúi đầu thì thào:“Ngươi vẫn chưa rõ sao? Là để… có thể nhìn thấy bản thân một cách chân thực, chạm được vào thế giới này một cách chân thực.
Lòng ta hiểu rõ sự huyền bí của thế gian này, nhưng cuối cùng chỉ là một hư linh không có năm giác quan, không thể nghe, không thể nhìn, không thể chạm, không thể ngửi, chỉ có thể cảm ứng được rung động trong tâm linh người khác.
Ngươi là người mà ta quen thuộc nhất, ta mê luyến việc cảm thụ hỉ nộ ái ố của ngươi, vui mừng vì niềm vui của ngươi, âu sầu vì nỗi sầu của ngươi.
Nhưng thực ra ta căn bản không nhìn thấy ngươi trông như thế nào, cũng không biết vì sao tâm trạng ngươi lại thay đổi như vậy, nên ta nhất định phải trở thành một người chân chính, để chân chính sống một lần… Dù cho… chỉ có sinh mệnh ngắn ngủi, sẽ tiêu tan vào trời đất.”“Dù cho… Chỉ có sinh mệnh ngắn ngủi?”“Mị hấp thu những hạt bụi nhỏ trong trời đất ngưng tụ thành người, không thể giống như người được dựng dục trong cơ thể mẹ, trưởng thành từ lúc mới sinh.
Càng theo đuổi sự hoàn mỹ, thân thể lại càng suy yếu… Tuổi thọ ngắn ngủi là rất bình thường.”“Để đánh đổi trở thành người đẹp nhất, có thể không tiếc cuộc đời quá ngắn hay sao?”“Như vậy cũng tốt, đối với người thích cái đẹp như mạng sống giống ta đây, ta không cần phải thấy chính mình khi già đi, thật hạnh phúc biết bao.
Ngươi cũng sẽ vĩnh viễn chỉ nhớ đến thời gian tươi đẹp nhất của ta.”Mục Vân Sênh nhìn nàng, đôi mắt của nữ hài như trời sao xanh thẳm.
Cậu biết nữ hài này từ khi chỉ là một linh thức mông lung mới sinh thì đã chịu ảnh hưởng từ bản thân quá sâu, nếu không thể truy cầu cảnh giới tuyệt mỹ, thì không biết cuộc đời còn ý nghĩa gì nữa.
Vì vậy nàng quyết tuyệt từ bỏ sinh mệnh vốn sẽ rất dài của mình, chính là để cảm thụ thế giới này một cách chân thực.“Không pháp thuật nào có thể giúp nàng vĩnh viễn mỹ lệ không già sao?”Phán Hề lắc đầu, “Trên đời này không có gì là vĩnh viễn, cuối cùng tất cả đều sẽ mất đi.
Thiên hạ không có mỹ nhân nào không già đi, cũng không có vương triều nào không suy tàn, đây là quy luật của trời đất, con người cưỡng cầu thì có ích gì?”“Không có… vĩnh viễn sao?” Thiếu niên trầm ngâm.“Ta không sợ… sợ chúng, mà là… sợ ngươi…” Phán Hề thì thào, “Ngươi gặp phải bất kì nỗi khổ nào, ta nghĩ lòng ta sẽ càng khó chịu.”Thiếu niên nhìn nữ hài trước mắt chăm chú.
Đôi má thiếu nữ chẳng hiểu vì sao lại ửng hồng, cúi đầu vặn vẹo ngón tay, không dám nhìn vào mắt thiếu niên.Nàng tới thế gian này, cô độc một mình, chỉ có thiếu niên này thấy được nàng, nói chuyện với nàng, nghe tiếng lòng của nàng.
Cậu chân thành thích nàng, nàng cũng một lòng muốn cậu tốt, nguyện lấy thân mình cản hết mọi thống khổ và buồn thương trong cuộc đời cậu.
Nàng cũng không biết mình bị làm sao, nhưng lòng nàng hoan hỉ, thì ra đối tốt với một người có thể làm bản thân vui sướng đến vậy, dù phải chịu bao nhiêu khổ vì cậu cũng tình nguyện.Còn thiếu niên thì ngẩn ngơ tại đó, trước đây cậu chưa từng nghe qua những lời như vậy, bên cậu có vô số nữ hài mỹ lệ, mỗi ngày vui vẻ như đàn chim nhỏ quấn quýt cậu, nhưng cậu thật sự chưa từng nghe qua một câu này, họ đều thích ở cùng cậu, nhưng họ không phải là nàng.
Nàng độc nhất vô nhị, nàng sẽ vui vì niềm vui của cậu, buồn vì nỗi buồn của cậu, sẽ cả ngày trong lòng chỉ có hình bóng của cậu.
Còn thiếu niên cũng vậy, từ khi nàng đến bên cậu, cậu đã bất giác thay đổi, trước đây cậu không biết bản thân phải làm gì, chỉ muốn phóng túng không ràng buộc qua ngày, nhưng hiện tại, lòng cậu hiểu rõ, mình cần suy tính cẩn thận cho tương lai, tương lai thuộc về cậu và nàng.“Có lẽ sẽ phát sinh chuyện nào đó, ” nữ hài cúi đầu, “Có lẽ việc dự cảm được nguy hiểm cũng không phải điều gì hạnh phúc.”Nàng ngẩng đầu nhìn thiếu niên: “Ta sợ… Ngươi có thể… Ôm chặt ta được không…”Thiếu niên gật đầu, vươn tay ra, nữ hài tựa vào đầu vai cậu, nhưng cậu không cảm nhận được nửa phần độ ấm và trọng lượng.
Nữ hài nhẹ thở dài: “Nếu ta có thân thể chân thực… Giờ khắc này sẽ hạnh phúc và ấm áp cỡ nào…”Thiếu niên nhẹ nhàng kề sát nữ hài, nhưng không có lực lượng khiến nàng cảm thấy an ổn.
Cậu muốn ôm chặt nàng, nhưng bất lực.Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, binh lính ập đến, bao vây Tần Phong điện....Thuật pháp đại sư của Hoàng Cực Kinh Thiên Phái đi tới ngoài điện, lớn tiếng nói: “Thuật sư Văn Tường, cầu kiến Lục điện hạ.”Phán Hề kinh hoảng rời khỏi vòng ôm của thiếu niên, chạy về phía sau điện.
Thiếu niên đuổi theo, muốn giữ lấy tay nàng, nhưng không nắm được thứ gì.“Điều ta sợ rốt cục tới rồi… Tiểu Sênh Nhi… Ta trốn đi trước đã, sẽ nhanh chóng trở lại tìm được ngươi.” Nữ hài nói rồi ẩn vào bóng đêm.Thuật sư Văn Tường mang theo các đệ tử tiến vào điện, chỉ nhẹ nhàng khom người, rồi ngạo mạn nhìn quanh bốn phía.
Thuật sư của Hoàng Cực Kinh Thiên Phái có địa vị rất cao trong triều, cực kì được Minh đế tin tưởng, thêm vào đó ai cũng biết Minh đế không ưa Lục hoàng tử, nên chẳng thèm kiêng kỵ gì.“Thứ đó chạy về phía sau điện rồi, các ngươi đi tìm đi.” Văn Tường chỉ vào nhóm đệ tử của hắn, những thuật sư mặc trường bào thêu kí hiệu liền chạy về phía sau điện.“Các ngươi làm càn!” Mục Vân Sênh quát, “Ai cho phép các ngươi càn quấy ở đây.”“Tại hạ có ý chỉ của bệ hạ.” Văn Tường trực tiếp lướt qua người thiếu niên, quát đám đệ tử của hắn, “Ngay ở hướng tây nam không xa, đi, vẩy bột phù chú qua đó!”“Kia rồi!” Một thuật sư hô, “Dùng hỏa phù! Đốt chết nó!” Bọn họ gọi to, chạy về một hướng.“Không!” Thiếu niên kêu lên khủng hoảng, “Đừng thương tổn nàng!” Hắn muốn chạy ra ngoài điện, lại bị mấy nội thị giữ chặt.
Thiếu niên phẫn nộ xoay người tát một phát vào mặt một tên nội thị, sau đó giãy ra, chạy về phía đang hỗn loạn.Trong vườn, tràn ngập một mùi khét cổ quái sau khi sử dụng phù pháp.
Trái tim thiếu niên cũng như bị nướng trên lửa.Vì sao, vì sao, vì sao họ phải làm vậy? Chúng ta đã làm sai chuyện gì? Phán Hề đâu rồi? Nàng đã chết sao?Các thuật sư này tìm kiếm khắp mọi nơi, tiếp tục phát các tia phép vào bóng tối.
Thiếu niên điên cuồng kêu, đẩy bọn họ ra: “Được rồi! Được rồi! Các ngươi dừng lại hết đi!”Nhưng không ai để ý tới cậu, tựa hồ cậu không tồn tại.Trong bóng đêm, thiếu niên xông tới, kêu gào, dần dần chính cậu cũng không nghe rõ giọng của bản thân nữa, chỉ cảm thấy trước mắt đen ngòm, khập khiễng đi trong vườn, dần dần rời xa đoàn người.Xung quanh an tĩnh trở lại, thiếu niên cảm thấy trái tim mình cũng bị bao vây trong bóng đêm, không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, không dám nghĩ gì, chỉ có từng cơn đau nhức khắc khoải.
Tất cả những điều này là vì sao? Bọn họ đã làm sai điều gì? Phán Hề chỉ muốn tiếp cận thế giới con người, lý giải lòng người, nàng sai ở chỗ nào? Nàng còn có thể tiếp tục tin tưởng người đời sao? Còn mình tiếp tục sống thì có nghĩa lý gì?.
Bình luận truyện