Cữu Chưởng Huyền Công

Chương 9: Đoạn tình di hận



Khoác chiếc áo ngọc trai, Tần Á Mỵ ngắm mình trong tấm gương đồng. Nàng có cảm giác người trong gương không phải là mình nữa, mà là một trang giai nhân tuyệt sắc. Nàng mỉm cười với ý niệm: “Mình đã lột xác. Mình không còn là Tần Á Mỵ, mà đã là tiểu thư thiên kim lá ngọc cành vàng, một nghĩa nữ của Thượng Quan Đại Phu đại nhân. Tại Dương Châu này, đâu còn là ả nữ nhân nào khả dĩ sánh với mình.”

Những viên ngọc trai thật đẹp, đều đặn phủ lên hai bờ vai Á Mỵ như một nền tôn tạo thêm vẻ kiều diễm của nàng. Á Mỵ hơi xoay người để tiện ngắm thân thể mình từ phía sau. Nàng buột miệng nói:

- Á Mỵ… nàng đẹp quá!

Á Mỵ ngắm mình trong chiếc gương đồng mà quên hẳn cả gã công tử đang hiện diện trong gian phòng mình. Gã thư sinh vận lam y có khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, nếu như không có nốt ruồi với mấy cọng râu tài vô duyên mọc dưới cằm gã, thì y quả là một trang nam tử lịch lãm, không một chỗ khiếm khuyết. Một trang mỹ nam tử, mà lúc nào cũng toát ra sức lôi cuốn đối với bất cứ nữ nhân nào.

Gã im lặng ngắm nhìn Tần Á Mỵ đang đứng soi mình trước tấm gương đồng.

Nhưng rồi sự im lặng của gã bị Tần Á Mỵ phá vỡ đi. Nàng quay lại đối mặt với gã, nhỏ nhẻ nói:

- Tịnh huynh thấy Á Mỵ có đẹp không?

Gã gật đầu. Và cứ như trở thành thói quen mỗi khi phải buông ra một câu nói khen thưởng ai đó, tay gã ve mấy sợi râu mọc ra từ nốt ruồi.

- Tại Dương Châu này, Sỹ Nhân không thấy nữ nhân nào đẹp hơn nàng.

Á Mỵ nguýt mắt, vồn vã hỏi:

- Tịnh huynh nói thật đó chứ?

- Tại hạ không bao giờ biết nói ngoa.

Gã bước đến trước mặt nàng.

Bằng một động tác rất tự nhiên, Tịnh Sỹ Nhân đặt tay lên bờ vai Á Mỵ.

Sự đụng chạm của Tịnh Sỹ Nhân không tạo ra phản kháng nơi Á Mỵ mà ngược lại còn biểu lộ vẻ thẹn thùng qua đôi lưỡng quyền ửng hồng.

Y quay Tần Á Mỵ đối mặt với chiếc gương đồng. Khuôn mặt của Sỹ Nhân như kề sát vào mặt nàng. Y nhỏ nhẻ như muốn rót từng lời nói vào tai nàng:

- Nàng nhìn xem… có đẹp không?

Câu hỏi của Tịnh Sỹ Nhân hàm ý khen ngợi chiếc áo ngọc trai trên người Á Mỵ, hay khen ngợi bộ mặt khôi ngô tuấn tú của hắn. Á Mỵ không biết Sỹ Nhân khen cái gì, nhưng hơi thở của gã phà vào lỗ tai nàng, luồng hơi thở đó tạo ra cho nàng một cảm giác là lạ. Một thứ cảm giác đầy chất khơi gợi lửa tình.

Trong nàng có cảm giác đó nhưng vẫn vờ như không có. Nàng nhìn vào chiếc gương đồng, hai cánh môi điểm một nụ cười mỉm duyên dáng. Nụ cười đó như một nét duyên gợi tình mà nàng muốn thố lộ với Tịnh Sỹ Nhân.

Nàng nhỏ nhẻ nói:

- Á Mỵ thấy đẹp lắm.

Nàng thốt ra câu nói mà mắt thì chăm chẳm nhìn vào khuôn mặt khôi ngô anh tuấn của họ Tịnh trong chiếc gương đồng.

Tay Sỹ Nhân vẫn đặt lên đôi bờ vai Á Mỵ. Y nhỏ nhẻ nói:

- Chiếc áo ngọc trai mà lão nhân gia ban cho nàng đẹp hay nàng đẹp?

Á Mỵ nũng nịu nói:

- Tất cả những gì hiện ra trong chiếc gương đồng này đều đẹp cả.

Chẳng biết lời nói đó của Tần Á Mỵ tác động thế nào đến Tịnh Sỹ Nhân, nhưng nàng nhận ngay cái gì đó chạm nhẹ vào gáy mình tạo ra sự nhột nhạt. Nàng nhìn vào chiếc gương đồng, thấy Sỹ Nhân đang lắc lư chiếc cằm một cách chậm rãi. Đến lúc đó Tần Á Mỵ mới nghiệm ra vì sao gáy mình có cảm giác nhột nhạt. Đúng là những sợi râu tài của nốt ruồi trên cằm của họ Tịnh đang tạo ra cảm giác nhột nhạt lạ lẫm nọ.

Á Mỵ nhận ra cảm giác đó nhưng không phản kháng lại. Nàng đã không phản kháng lại hành động của Sỹ Nhân mà ngược lại còn thích thú tiếp nhận nó.

Bởi cảm giác mà Tịnh Sỹ Nhân đang tạo ra từ những sợi râu tài khiến cho nàng đê mê. Một cái giác đê mê mà Tần Á Mỵ chưa thể nào diễn tả được bằng lời nói của mình. Nàng chỉ biểu lộ sự đê mê đó qua lớp da ốc nổi trên hai cánh tay mình.

Tịnh Sỹ Nhân nhỏ nhẻ nói:

- Trong tấm gương đồng kia, tất cả đều đẹp ư?

Nàng khẽ gật đầu:

- Tất cả đều đẹp. Trong đó có chân diện của Tịnh huynh.

Gã nheo mày:

- Vậy sao?

- Tịnh huynh là mỹ nam tử mà. Chân diện của huynh, có thể làm bẫy tình bẫy tất cả nữ nhân tại Dương Châu đó.

Tịnh Sỹ Nhân ghé miệng cắn nhẹ vào lỗ tai Tần Á Mỵ. Động tác của gã buộc Á Mỵ phải phản ứng. Nàng vòng tay ra sau, bấu vào lưng Tịnh Sỹ Nhân, nũng nịu nói:

- Tịnh huynh…

Gã nghe tiếng của nàng nhưng không nhả răng ra khỏi lỗ tai của Á Mỵ mà nhè nhẹ mấp lấy nó. Á Mỵ tiếp nhận sự mơn trớn của Sỹ Nhân qua hai hàm răng của y. Nó không tạo ra sự đau đớn cho nang mà lại tạo ra một cảm giác lạ thường, để rồi khơi dậy lửa dục tình vừa êm ái vừa gợi mời. Cùng với sự cảm giác đó, Á Mỵ nhận được sự ẩm ướt, lẫn đòi hỏi nảy nở trong cơ thể nàng nóng bừng lên. Theo một bản năng vô thức mà nàng không kềm chế được, mười ngón chỉ thanh mảnh của Tần Á Mỵ bấu lấy lưng Tịnh Sỹ Nhân.

Tịnh Sỹ Nhân tiếp nhận mười ngón chỉ đó với ánh mắt lả lơi đưa tình.

Y nhả miệng ra khỏi lỗ tai Á Mỵ nhỏ nhẻ nói:

- Tất cả nữ nhân tại Dương Châu đều có thể rơi vào bẫy tình của Tịnh Sỹ Nhân, nhưng không biết trong đó có nàng không?

Tần Á Mỵ như chẳng cần suy nghĩ tới câu hỏi của Tịnh Sỹ Nhân, mà gật đầu ngay khi bên tai còn đọng lại lời nói kia.

Nàng vừa gật đầu vừa đỏ mặt, nhưng mười ngón chỉ thanh mảnh vẫn bấu cứng lấy bờ vai của họ Tịnh.

Á Mỵ nhỏ nhẻ nói:

- Á Mỵ cũng là nữ nhân như bao nhiêu nữ nhân khác.

Lời nói của nàng như một sự khích lệ khiến hai cánh tay của Tịnh Sỹ Nhân trợt tuột xuống rồi vòng qua trước đôi gò bồng đảo của nàng. Y không sục sạo đôi bàn tay thư sinh vào trang phục của Á Mỵ để chinh phục hai quả tuyết lê đang căng cứng nhựa tình chờ đợi, mà chỉ đợi chờ bên ngoài chiếc áo ngọc trai.

Y nhỏ nhẻ nói:

- Nàng đẹp lắm.

Sắc diện nàng càng thẹn thùng ngây dại với lời nói của họ Tịnh.

Á Mỵ bẻn lẻn hỏi:

- Trong cuộc đời của Tịnh huynh hẳn có nhiều nữ nhân đã trải qua. Chắc trong những người đó, có người đẹp hơn Á Mỵ chứ?

- Sỹ Nhân không quan tâm đến những nữ nhân nào khác khi bên cạnh có một trang mỹ nữ.

Gã nói rồi hơi niểng đầu nhìn sang, dùng lưỡi vuốt ve má Á Mỵ. Một cảm giác ngây ngất khỏa lấp mọi suy nghĩ của nàng bởi chiếc lưỡi ẩm ướt của Tịnh Sỹ Nhân.

Nàng nhìn vào tấm gương đồng. Đôi thu nhãn của Á Mỵ như bị hút vào những động tác mơn trớn của họ Tịnh. Nàng ngây người ra tiếp nhận những cảm giác đó, để rồi có sự bùng nổ dữ dội của ngọn lửa dục tình trong nội thể của nàng.

Sự bùng nổ buộc Tần Á Mỵ không thể nào kềm chế được những xúc cảm đang dâng trào. Mười ngón chỉ của nàng bấu chặt lấy lưng Tịnh Sỹ Nhân, rồi như những động tác kia vẫn không đủ để nàng khỏa lấp được những cảm giác dâng trào trong nội thể mình, mà phải quay lại đối mặt với gã.

Nàng vòng tay qua cổ Tịnh Sỹ Nhân kéo gã xuống.

Đôi môi nàng hé ra cùng với động tác kéo Tịnh Sỹ Nhân về phía mình.

Hai cánh môi nàng chực áp vào môi Tịnh Sỹ Nhân, nhưng gã đã kịp né tránh.

Một thoáng sững sờ đờ đẫn hiện lên chân diện của Á Mỵ. Cùng với sự sững sờ là chân diện nóng bừng, thẹn thùng. Á Mỵ nghĩ thầm: “Sao Tịnh Sỹ Nhân lại né tránh nụ hôn của mình?”

Câu hỏi đó nhanh chóng được khỏa lấp khi Tịnh Sỹ Nhân rọi hai luồng nhãn quang gợi tình, chiếu vào mắt nàng. Y vừa nhìn Tần Á Mỵ vừa dùng ngón tay thoa nhẹ lên hai cánh môi đang hé mở, mọng ướt chờ đợi.

Tịnh Sỹ Nhân nhỏ nhẻ nói:

- Nàng là nghĩa nữ của lão nhân gia mà.

Nàng đỏ mặt thẹn thùng, miễn cưỡng nói:

- Nhưng ở đây chỉ có Á Mỵ và Tịnh huynh.

- Mặc dù lão nhân gia không có ở đây, nhưng trong tâm ta và nàng luôn có lão nhân gia. Đúng không nào?

Á Mỵ gật đầu.

Tịnh Sỹ Nhân vuốt má nàng.

Y vừa vuốt má Á Mỵ vừa nói:

- Dù không có Thượng Quan lão nhân gia hiện hữu ở đây, chúng ta cũng luôn nghĩ đến người.

Á Mỵ gật đầu:

- Á Mỵ cũng nghĩ như huynh.

Y điểm nụ cười mỉm, sửa lại chiếc áo ngọc trai trên bờ vai Á Mỵ. Vừa sửa chiếc áo ngọc trai, Tịnh Sỹ Nhân vừa nói:

- Khi nào lão nhân gia cho phép… ta sẽ đến đón nàng.

Tịnh Sỹ Nhân nâng cằm Á Mỵ lên:

- Rất mong gặp lại nàng.

Á Mỵ lưỡng lự hỏi:

- Chàng định về ngay bây giờ à?

Y gật đầu, rồi từ tốn nói:

- Gã Đạo vương Khắc Vị Phong còn nói với nàng điều gì nữa không?

- Y không nói gì với Á Mỵ cả.

- Nàng phải tránh xa hắn.

- Á Mỵ biết.

- Ta về đây… Nàng không phải tiễn.

Á Mỵ nắm tay Tịnh Sỹ Nhân với vẻ nuối tiếc. Y nhướng mày, rồi điểm nụ cười mỉm:

- Ta sẽ đến đón nàng không bao lâu đâu.

Nói rồi Sỹ Nhân gỡ tay Á Mỵ bước thẳng đến cửa biệt phòng. Đứng ngay ngưỡng cửa y nhìn lại Á Mỵ một lần nữa, từ tốn nói:

- Chiếc áo ngọc trai trên người nàng đẹp lắm đó.

Nghe lời nói đó của Tịnh Sỹ Nhân, Á Mỵ ban cho gã một ánh mắt lả lơi đưa tình.

Khi Sỹ Nhân đi rồi, Á Mỵ mới quay lại tấm gương đồng. Nàng đứng ngắm mình trong tấm gương đồng sáng loáng đó. Tất cả vẻ tự mãn, hoan hỷ và phấn khích đều hiện lên ánh mắt của Á Mỵ.

Nàng đứng thật lâu trước tấm gương đồng như thể không muốn rời khỏi tấm gương đồng đó nữa. Nàng thích thú với chiếc áo ngọc trai khoác trên người.

Một làn gió nhẹ thổi vào lưng nàng.

Á Mỵ quay lại bởi làn gió nhẹ đó báo cho nàng biết có ai đó đã ở trong biệt phòng của mình, mà Á Mỵ liên tưởng đến một người duy nhất có thể vào phòng mình, người đó chỉ là Khắc Vị Phong.

Đúng như linh cảm của Á Mỵ mách bảo. Khắc Vị Phong đứng ngay sau lưng nàng tự bao giờ mà tuyệt nhiên chẳng hề tạo ra tiếng động nào. Hai người nhìn nhau.

Sắc diện của Á Mỵ từ chỗ bình thường chuyển qua màu đỏ rồi lại trở sang màu trắng bệch. Phía đối diện, Vị Phong khoác một vẻ mặt lạnh như băng giá.

Hai cánh môi Á Mỵ mấp máy nhưng không thể nào thốt được ra lời. Nàng muốn nói một lời gì đó với chàng nhưng khốn nỗi cổ họng khô quánh chẳng thể nào thốt được lời nào.

Vị Phong từ từ thở ra.

Tiếng thở ra của chàng vừa dứt thì Á Mỵ mới cất lời:

- Khắc huynh… Huynh…

Vị Phong khoát tay:

- Nàng không cần phải nói. Ta biết tất cả rồi.

Buông một tiếng thở dài, Vị Phong bước đến trước mặt Á Mỵ.

Chàng nhìn vào mắt Á Mỵ, từ từ nói:

- Vì lý do gì… nàng phản bội ta?

- Ơ…

Vị Phong lắc đầu:

- Chiếc áo ngọc trai nàng đang vận trên người đẹp quá. Chắc chỉ có nghĩa nữ của vị Thượng Quan Đại Phu đại kỳ nhân mới có được tấm áo ngọc trai như thế này.

Á Mỵ cúi gằm mặt nhìn xuống:

- Khắc huynh muốn trả thù?

Buông một tiếng thở dài, Vị Phong lắc đầu:

- Ta không phải đột nhập vào biệt phòng của nàng với mục đích trả thù. Nàng có quyền rũ bỏ một tình yêu mà. Ta chỉ đến nói cho nàng biết Tiểu Cầu, Tiểu Khẩu, Tiểu Vị, và Tiểu Ngôn đã chết rồi.

Á Mỵ sững sờ:

- Sao?

Vị Phong cắn răng trên vào môi dưới.

Á Mỵ hỏi:

- Ai giết những tiểu hành khất đó chứ?

- Nàng nên hỏi, ai đã nói cho Tịnh Sỹ Nhân công tử kia biết nơi ở của Đạo vương Khắc Vị Phong.

Á Mỵ cúi gằm mặt xuống.

Nàng chỉ biết cúi mặt không thể nào tìm được lời đối đáp với Vị Phong.

Nàng làm sao có thể trả lời với Phong câu hỏi đó. Bởi lẽ ngoài nàng ra đâu còn ai biết chỗ cư ngụ của Khắc Vị Phong và những tiểu ăn mày.

Á Mỵ từ từ ngẩng lên. Nàng buộc phải tiếp nhận ánh mắt khắt khe và tàn nhẫn của Khắc Vị Phong.

Á Mỵ lí nhí nói:

- Khắc huynh giết muội chứ?

- Đúng ra nàng cũng có lỗi trong cái chết của năm tiểu tử kia. Đúng ra ta phải giết nàng để những tiểu đệ của mình khả dĩ nhắm mắt được. Nhưng ta không làm điều đó.

Buông một tiếng thở dài, Vị Phong nói tiếp:

- Nàng sẽ tự phán quyết hành vi của mình. Còn Khắc Vị Phong không lấy mạng nàng. Nhưng nếu nàng gặp lại Tịnh Sỹ Nhân và cả Thượng Quan Đại Phu nghĩa phụ thì nhắn hai người đó rằng… một ngày nào đó, Đạo vương Khắc Vị Phong sẽ tìm đến họ. Tìm đến họ bằng mối huyết thù. Tìm đến họ bằng mối huyết thù bất đội trời chung. Mối huyết thù định đoạt sự tồn vinh của Vị Phong, hoặc hai người đó.

Vị Phong mím hai cánh môi khi thốt dứt lời.

Á Mỵ miễn cưỡng nói:

- Muội sẽ báo lại với nghĩa phụ.

Vị Phong gật đầu:

- Ta đa tạ nàng trước. Còn vì sao Khắc Vị Phong không giết nàng, bởi lẽ ta không muốn người ta hiểu lầm, ta giết nàng chỉ vì chữ tình.

Vị Phong đã là kẻ băng hoại giết Diệp Diệp, thì có thể làm điều đó nhưng Vị Phong không phải là kẻ băng hoại. Và chữ tình của nàng cũng không đáng để Đạo vương Khắc Vị Phong phải phẫn nộ u hoài.

Vi Phong se một hạt ngọc trai dính tên chiếc áo, từ tốn nói:

- Chiếc áo ngọc trai này đẹp lắm… nàng hãy ráng giữ nó, cáo từ.

Nói rồi, Vị Phong quay bước trở ra bằng lối cửa sổ. Cửa sổ đóng sập lại, Á Mỵ sững sờ đứng như bị chôn chân dưới sàn gạch. Một lúc sau nàng bước nhanh đến bên cửa sổ, mở ra dáo dác nhìn. Chỉ có màn đêm thanh vắng hiện hữu trong tầm mắt và thính nhĩ của nàng. Tuyệt nhiên chẳng còn thấy nhân dạng của Khắc Vị Phong đâu nữa.

Á Mỵ đứng bên cửa sổ mà bồi hồi nghĩ đến sự xuất quỷ nhập thần của Khắc Vị Phong. Nàng bất giác lo lắng cho Thượng Quan Đại Phu, và lo lắng cho cả Tịnh Sỹ Nhân,

Hai bàn tay thanh mảnh của nàng bấu vào thành cửa sổ.

Á Mỵ nhẩm nói:

- Khắc Vị Phong… ngươi là bóng ma hay sao mà chỗ nào cũng có thể đến được? Tần Á nhứt định không để cho ngươi hại đến nghĩa phụ đâu.

Nàng phải nghĩ thế thôi. Nếu như Khắc Vị Phong hại Thượng Quan Đại Phu thì nàng đâu thể trở thành vị tiểu thư thiên kim lá ngọc cành vàng của vị đại kỳ nhân, danh tiếng lẫy lừng Trung Thổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện