Cửu Chuyển Tinh Thần Biến

Chương 13: Truy phong kiếm quyết



Sau khi Sở Lâm Phong tiến vào tầng thứ hai, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, so với bên trong tưởng tượng của hắn hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau.

Trong này mờ mịt, tầm nhìn không tới năm mét, xem ra tầng thứ hai này không lớn, thế nhưng đi được nửa ngày cũng không có đi tới được đầu bên kia. Còn có chỗ kỳ quái hơn chính là nơi này không có bất kỳ vật gì, chí ít hắn không có gặp được hoặc là nhìn thấy được.

- Sao nơi này lại trống rỗng như vậy chứ? Kiếm linh, ngươi có ý kiến gì không?

Sở Lâm Phong thầm hỏi trong lòng.

- Nơi này là một không gian kết giới, người có thể sáng tạo ra không gian này ít nhất cũng có thực lực vũ cảnh tầng thứ sáu, hẳn là tổ tiên Sở gia ngươi để lại.

- Vũ cảnh tầng thứ sáu? Như vậy chẳng phải là tồn tại rất trâu bò hay sao, sao lại không tìm được võ kỹ cơ chứ?

Tuy rằng trong lòng Sở Lâm Phong khiếp sợ, thế nhưng hắn ũng không quên mục đích đi tới nơi này.

Một lát sau kiếm linh mới nói:

-  Vũ cảnh tầng thứ sáu đối với chỗ của các ngươi xem như là một cao thủ, nơi này là kết giới không gian kết giới, cần dùng Tinh Thần chi lực để tìm kiếm, ngươi dùng Tinh Thần chi lực trong cơ thể ngươi thử xem.

Sau khi có phương pháp thì Sở Lâm Phong vội vàng vận chuyển Tinh Thần chi lực trong cơ thể, chỉ là đây là một vấn đề thực sự đã làm khó hắn, dùng Tinh Thần chi lực tìm kiếm, hắn cũng không biết tìm kiếm ra sao.

- Dùng Tinh Thần chi lực kiểm tra sự vật, trong lòng nhất định phải không có tạp niệm, bao trùm Tinh Thần chi lực lên trên toàn thân, dùng tâm thần để nhận biết. Đây là kết giới do cao thủ vũ cảnh tầng thứ sáu bố trí, muốn giải trừ nó, dùng thực lực bây giờ của ngươi có chút khó khăn.

Sở Lâm Phong nghe xong như hiểu mà không hiểu gật gật đầu, lại một lần nữa vận chuyển Tinh Thần chi lực, dựa theo lời kiếm linh nói che kín toàn thân, dùng tâm thần để nhận biết chung quanh.

Nơi này không hề có thứ gì, nhắm mắt lại so với mở mắt ra cũng không có gì khác nhau, Sở Lâm Phong chậm rãi di chuyển. Lúc này hắn có cảm giác như đã nhìn thấy một cái bàn đá, trên mặt bàn có bày một cái hộp tinh xảo.

Bàn đá ở vị trí cách trước mặt hắn hai thước, tâm thần của Sở Lâm Phong khẽ động, vội vàng đi đến cái bàn đá kia. Đợi tới khi hắn mở mắt ra thì vẫn không hề có thứ gì như trước, cũng không có lấy một cái bóng của bàn đá.

Sau khi nhắm mắt, lại một lần nữa dùng tâm thần để nhận biết thì hắn lại nhìn thấy bàn đá kia. Giống như nó đang ở trước mặt mình vậy, mà cái hộp kia chỉ cần mình đưa tay là có thể lấy được.

Lần này Sở Lâm Phong không đi hỏi kiếm linh, hắn dựa theo tâm thần để nhận biết phương vị rồi đưa tay ra nắm lấy cái hộp kia,. Khi tay chạm tới cái hộp kia, hắn có một loại cảm giác rất là chân thực, là cảm giác chạm đến đồ vật thực sự.

Hộp không có cấm chế, tuy rằng Sở Lâm Phong nhắm hai mắt nhưng vẫn có thể lập tức mở ra được. Bên trong có một quyển thư tịch ố vàng đang lẳng lặng nằm ở bên trong.

Thư tịch võ kỹ, đây là ý nghĩ đầu tiên trong lòng của Sở Lâm Phong, hắn không chút suy nghĩ trực tiếp cầm lên. Hắn cảm nhận được rõ ràng đồ vật đang ở trong tay. Lúc này Sở Lâm Phong mới mở hai mắt ra.

Vừa nhìn, quả nhiên là một quyển sách, đúng như lúc dùng tâm thần để nhận biết, tuy rằng thư tịch võ kỹ ở trong tay, chỉ là cái bàn đá và cái hộp kia lại biến mất không thấy hình bóng.

Không thể không nói nơi này quá mức quỷ dị, nếu như không phải kiếm linh nói cho hắn biết phương pháp thì không biết lúc nào hắn mới có thể tìm được bản thư tịch võ kỹ này.

Tuy rằng thời gian rất ngắn ngủi, thế nhưng Sở Lâm Phong lại phát hiện ra Tinh Thần chi lực trong cơ thể mình đã bị dùng mất hơn nửa, nếu như lại muốn tìm thêm một quyển thư tịch võ kỹ, sợ rằng cũng không có sức để làm.

Nhìn bản thư tịch võ kỹ không dễ có được trong tay này, Sở trong lòng Lâm Phong cảm khái một trận, nhất định hắn phải cố gắng tu luyện vũ kỹ này, khiến cho những người coi thường hắn phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

- Tiểu tử, ngươi nên mau chóng ghi nhớ nội dung trong thư tịch vũ kỹ này đi. Thư tịch vũ kỹ này không thể mang ra khỏi Tàng thư các này, vận khí của ngươi không tệ, thư tịch vũ kỹ này xem như là một quyển võ kỹ không tệ.

Âm thanh của kiếm linh xuất hiện ở trong đầu của Sở Lâm Phong.

Có thể làm cho kiếm linh nói là võ kỹ không tồi, như vậy nhất định sẽ là thứ tốt, Sở Lâm Phong lập tức lật lên xem thư tịch.

Thư tịch ở trong tay, muốn lật xem rất là dễ dàng. Nhưng hắn lật xem nửa ngày cũng không thu hoạch được gì, bởi vì bên trên thư tịch vũ kỹ này không hề có một chữ nào, hoàn toàn là một mảnh giấy trắng.

- Chuyện gì xảy ra? Trên thư tịch này căn bản không có chữ, ta ghi nhớ thế nào đây?

Sở Lâm Phong lầm bầm nói, kỳ thực hắn đang chuẩn bị hỏi kiếm linh, nhưng lại không muốn để cho nó coi khinh mình.

- Tiểu tử, ngươi dùng Tinh Thần chi lực thử mà xem, phương pháp giống nhau, có thể nhớ được bao nhiêu thì nhớ bấy nhiêu. Cho tới khi nào toàn bộ Tinh Thần chi lực bên trong cơ thể ngươi bị dùng hết thì mới thôi.

Sở Lâm Phong cười khổ, quả thực hắn có chút ngu ngốc, hắn nên sớm nghĩ tới chuyện này mới đúng achứ.

Sau khi vận chuyển Tinh Thần chi lực sau, Sở Lâm Phong đặt toàn bộ tâm tư lên trên việc ghi nhớ nội dung của bản thư tịch võ kỹ này.

Quả nhiên, trên thư tịch vũ kỹ này lập tức xuất hiện chữ viết, tuy rằng nhắm hai mắt, thế nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Trên tờ thứ nhất của thư tịch có viết mấy câu nói khiến cho Sở Lâm Phong trở nên kích động, trên mặt viết: tử tôn Sở gia, nếu như có người có thể tìm được bản thư tịch võ kỹ này ở Tàng thư các, như vậy đã nói rõ số ngươi rất may mắn. Đây là võ kỹ đắc ý nhất năm đó của ta, võ kỹ Huyền giai trung phẩm Truy Phong Kiếm Quyết. Đây xem như là võ kỹ tốt nhất trong Tàng thư các này, hi vọng sau khi ngươi học được võ kỹ này thì có thể vì sự phồn hoa hưng thịnh của Sở gia mà nỗ lực.

Cuối cùng Sở Lâm Phong nhìn thấy ba chữ Sở Thiên Hùng như rồng bay phượng múa ở dưới cùng tờ giấy này.

Căn cứ vào ghi chép trong gia tộc cho nên Sở Lâm Phong biết Sở Thiên Hùng này, đây là một vị tổ tiên lợi hại nhất của Sở gia, bởi vì hắn cho nên Sở gia mới trở thành một trong năm thế gia lớn ở Lưu Vân thành này.

Khi đó là thời điểm huy hoàng nhất của Sở gia, mấy gia tộc lớn khác đều lấy Sở gia như thiên lôi sai đâu đánh đó, chỉ là đây đã là chuyện 300 ba trăm năm trước rồi.

Tuy rằng trong lòng kích động, nhưng Sở Lâm Phong vẫn rất nhanh khiến cho tâm tình bình tĩnh trở lại, có thể nói võ kỹ Huyền giai trung phẩm là võ kỹ cao cấp nhất trong Lưu Vân thành hiện tại. So với võ kỹ mà của gia chủ Sở gia hiện tại gia chủ Sở gia, Sở Nguyên Phách cũng còn cao hơn một phẩm.

Nếu như hắn có thể học được vũ kỹ này thì sẽ có phần thắng trong tỷ thí gia tộc không lâu sau đó.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Sở Lâm Phong toàn tâm toàn ý vùi đấu vào Truy Phong Kiếm Quyết, không phải hắn muốn tìm hiểu, mà là phải nhớ kỹ. Đợi sau khi trở về các rồi mới chậm rãi tìm hiểu và tu luyện.

Tinh Thần chi lực trong cơ thể từ từ giảm bớt, số lượng tờ giấy trong thư tịch vũ kỹ này không nhiều, không tới mười trang, nếu như là bình thường thì nhiều nhất Sở Lâm Phong chỉ cần xem qua hai lần là đã nhớ rồi. Tuy rằng hắn không có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, thế nhưng cũng không cách biệt là bao.

Nhưng hôm nay hắn đã xem gần như năm lần mà vẫn chưa ghi nhớ được, chuyện này khiến cho trong lòng Sở Lâm Phong có chút lo lắng.

Đối với hiện tượng kỳ quái này hắn cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ có liên tục xem nhiều lần, toàn tâm toàn ý ghi nhớ nội dung bên trên.

Tinh Thần chi lực trong cơ thể càng ngày càng ít, chữ viết trên mặt giấy cũng càng ngày càng mơ hồ. Sau khi xem xong tờ thứ chín, rốt cục Sở Lâm Phong đã ghi nhớ toàn bộ nội dung của Truy Phong Kiếm Quyết này.

Mà giờ khắc này Tinh Thần chi lực của hắn đã rỗng tuếch, giống như vừa mới trải qua một trận chiến sinh tử vậy, toàn thân vô lực, y phục trên người đã sớm bị mồ hôi làm ướt đẫm, Sở Lâm Phong vô lực ngồi co quắp ở dưới đất.

Mà lúc này hắn phát hiện ra thư tịch võ kỹ trong tay đã không cánh mà bay, xem ra đúng như lời kiếm linh nói, muốn mang đi là chuyện không thể nào.

- Cũng nên đi ra ngoài rồi!

Sở Lâm Phong chậm rãi đứng lên, vừa mới chuẩn bị cất bước đi thì trước người đột nhiên truyền đến một đợt chấn động, một loại lực lượng kỳ lạ trong nháy mắt đã che kín toàn thân của hắn.

Sở Lâm Phong cảm giác hai mắt tối sầm lại, sau đó đã xuất hiện ở tầng thứ nhất Tàng thư các. Cảm giác không hiểu ra sao khiến cho Sở Lâm Phong không biết làm sao, mà âm thanh xuất hiện sau lưng lại dọa hắn gần chết.

- Ngươi đã đi ra rồi sao? Sao lại nhanh như vậy chứ?

Âm thanh rất quen thuộc, là âm thanh của Sở Lâm Nguyệt.

- Khi ngươi nói chuyện có thể chào hỏi trước hay không, sẽ hù chết người đó!

Sở Lâm Phong không vui nói.

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Sở Lâm Phong không hiểu rõ ý tứ của Sở Lâm Nguyệt cho nên mới hỏi ngược lại.

- Từ lúc ngươi đi vào cho đến lúc ra nhiều nhất chỉ mất năm phút đồng hồ, lẽ nào ngươi đã tìm được thư tịch võ kỹ? Là võ kỹ thế nào vậy, để cho ta xem một chút được không?

Sở Lâm Nguyệt không chú ý tới vẻ mặt trên mặt Sở Lâm Phong mà lên tiếng hỏi như máy.

Sở Lâm Phong tiến vào tầng thứ hai của Tàng thư các, trong cảm giác của hắn ít nhất cũng có hai canh giờ. Thế nhưng Sở Lâm Nguyệt lại nói nhiều nhất chri có năm phút đồng hồ, chuyện này lại khiến cho hắn có chút kỳ quái.

- Thư tịch võ kỹ? Ta cũng không tìm được aá, bên trong cũng không có đồ vật gì cả. Ta tìm nửa ngày cũng không có tìm được cho nên mới đi ra, quả thực có chút khiến cho người ta thất vọng nha.

Sở Lâm Phong ra vẻ rất ủ rũ nói.

- Ha ha, ta biết ngươi không thể tìm được thư tịch võ kỹ mà. Muốn tìm được thư tịch trong tầng thứ hai không chỉ cần có vận may, mà phương pháp cũng rất quan trọng.

Sở Lâm Nguyệt cười nói, nhưng trong lòng lại tự lẩm bẩm:

- Nếu như người người đi vào đều có thể tìm được thư tịch võ kỹ thì Sở gia ta đã sớm là gia tộc lợi hại nhất bên trong năm thế gia lớn rồi.

- Phương pháp gì vậy?

Sở Lâm Phong làm bộ không biết, vẻ mặt ra vẻ rất là chờ mong hỏi nàng.

- Cái này có nói cho ngươi cũng vô dụng, mỗi người trong gia tộc chỉ có một lần cơ hội tiến vào tầng thứ hai, ngươi không nên biết thì tốt nhất, tránh cho trong lòng khó chịu. Không phải mỗi lần vận may đều tốt như vậy ađâu!

- Như vậy không phải ta sẽ không có cơ hội tiến vào nữa hay sao?

Sở Lâm Phong cười khổ nói.

Nếu như ngươi biết ta tìm được thư tịch võ kỹ lợi hại nhất ở bên trong thì không biết ngươi có thể phiền muộn đến mức phun ra máu hay không. Chỉ là bí mật này ta sẽ không nói cho ngươi nghe.

Sở Lâm Phong thầm nói trong lòng, chỉ là Sở Lâm Nguyệt lại nở nụ cười xấu xa nhìn về phía Sở Lâm Phong:

- Muốn đi vào đó không phải là không có cơ hội, chỉ là thư tịch võ kỹ trong tầng thứ nhất này có mấy quyển không tồi, ví dụ như Bài Vân chưởng, Liệt Diễm quyền...

- Hi vọng khi ngươi tiến vào tầng thứ hai có thể có được võ kỹ ngươi muốn ha, uổng phí cơ hội như vậy thực sự là đáng tiếc!

Sở Lâm Phong nói xong trực tiếp rời đi, để lại Sở Lâm Nguyệt đang nở nụ cười trên nỗi khổ của người khác ở lại chỗ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện