Cửu Chuyển Tinh Thần Biến
Chương 21: Lưu gia thua
Lưu Nguyên Khải nhìn thấy thương thế của con trai mình, hắn lập tức nổi giận, vung tay lên, mang theo xu thế sấm sét công kích về phía Sở Lâm Phong.
Trên mặt Sở Lâm Phong hiện lên vẻ bất đắc dĩ, Lưu Nguyên Khải có thực lực ngang phụ thân hắn a.
Đều là tu vi Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên, nếu như bị hắn công kích mà muốn còn sống, độ khả thi rất nhỏ. Cho nên trong lòng hắn lập tức có cảm giác vô lực.
Sở Nguyên Phách còn cách mình một khoảng cách nhất định, cho dù hắn muốn cứu mình thì cũng không kịp.
Bây giờ chỉ có bản thân hắn đỡ một kích bá đạo này, chỉ cần có thể chống đỡ được, đến lúc đó Sở Nguyên Phách kịp tới thì hắn sẽ không gặp nguy hiểm nữa.
Thế nhưng muốn đỡ công kích của Lưu Nguyên Khải Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên, nói thì dễ thực hiện thì khó. Hơi suy nghĩ một chút, Sở Lâm Phong đã có chủ ý.
Bộ pháp thức cuối cùng Di hình hoán ảnh của Truy Phong Kiếm Quyết có tốc độ nhanh không gì sánh kịp, chuyện duy nhất mà hắn có thể làm hiện tại chính là né tránh.
Tuy rằng một chiêu này đối với Tinh Thần chi lực có tiêu hao rất lớn, thế nhưng giờ phút này hắn cũng không kiêng kỵ được nhiều như vậy.
Tinh Thần chi lực bị tiêu hao thì còn có thể hấp thu lại được. Thế nhưng nếu mạng nhỏ không còn thì cái gì cũng xong. Chân Sở Lâm Phong tránh đi, trong nháy mắt Di hình hoán ảnh đã được thi triển ra.
Một đạo tàn ảnh lập tức xuất hiện ở khoảng cách hơn năm thước, mà lúc này công kích bá đạo của Lưu Nguyên Khải cũng vừa vặn đánh tới vị trí ban đầu mà Sở Lâm Phong đứng.
Tốc độ của Sở Lâm Phong quá nhanh, mọi người còn tưởng rằng công kích này của Lưu Nguyên Khải đã đánh trúng lên trên người hắn, trên mặt của mọi người đều hiện lên vẻ lo lắng và kinh ngạc.
- Tiểu Phong!
Trong lòng Sở Nguyên Phách là người lo lắng nhất, nhìn thấy Lưu Nguyên Khải xuống tay ác độc đối với nhi tử của mình, cả người hắn vọt tới.
Mà lúc này trong lòng Lưu Nguyên Khải lại rất là giật mình, một chưởng này của mình là võ kỹ Huyền Giai hạ phẩm, Liệt Dương Chưởng a.
Đối phó với hậu bối như Sở Lâm Phong hoàn toàn không cần phải thi triển ra nó. Chỉ là lúc đó nhìn thấy thương thế của nhi tử nhà mình cho nên hắn mới ôm hận thi triển ra mà thôi.
Cũng không ngờ tới lại chỉ đánh lên bên trên tàn ảnh của tiểu tử này, chuyện này không thể nghi ngờ là một loại sỉ nhục đối với hắn.
Đồng thời, với bộ pháp như thần mà Sở Lâm Phong vừa thi triển ra hắn cũng có ý tham lam, muốn chiếm làm của riêng.
Hắn hiểu rất rõ Sở Nguyên Phách, dù sao cũng đã giao thiệp nhiều năm ở trong Lưu Vân thành này, đối phương có võ kỹ gì hắn rất rõ ràng.
Mà bộ pháp mà Sở Lâm Phong thi triển, trước đây hiển nhiên Sở Nguyên Phách chưa dùng tới. Đây là một loại võ kỹ mới, cấp bậc không thấp. Chí ít cũng là võ kỹ bộ pháp Hoàng giai thượng phẩm.
Sở Lâm Phong ổn định thân thể, trong mắt bắn ra lửa giận vô biên, khóe miệng có vết máu chảy ra đã cho thấy hắn đã bị thương.
Tuy rằng tốc độ của Di hình hoán ảnh rất nhanh, nhưng Tinh Thần chi lực của Lưu Nguyên Khải quá mạnh mẽ, cho nên dư âm vẫn chấn cho hắn bị trọng thơng.
Trên mặt tái nhợt, thế nhưng hắn lại không có chút xung động nào, chỉ nói:
- Lưu lão cẩu, ngươi cũng xứng làm gia chủ một gia tộc sao? Bắt nạt một hậu bối như ta thì có bản lĩnh gì chứ?
Trên mặt Lưu Nguyên Khải cũng cảm thấy không có gì vẻ vang, mình là một cao thủ Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên lại đi đối phó với một hậu bối rác rưởi, lại còn không chém giết được đối phương.
Lúc này Sở Nguyên Phách đã vọt tới bên người Sở Lâm Phong:
- Tiểu Phong, thương thế của con ra sao rồi?
Trong ánh mắt của hắn để lộ ra vẻ quan tâm.
Sở Lâm Phong cười khổ:
- Phụ thân, con không có chuyện gì, bằng vào bản lĩnh của lão cẩu kia còn không làm gì được con. Chỉ là hắn không dựa theo ước định lúc trước mà dám ra tay với con, cơn giận này dù như thế nào con cũng không nuốt trôi được.
- Con không nuốt trôi được thì ta càng không nuốt trôi được!
Sở Nguyên Phách nhìn Sở Lâm Phong không có chuyện gì, lúc này hắn mới yên tâm lại.
- Lưu Nguyên Khải, ngươi cũng đủ đê tiện đó. Đến đây, chúng ta tới so chiêu, để xem có phải những năm này ngươi ăn phân nhiều hơn cơm hay không, sao lại không biết liêm sỉ như vậy chứ?
Trên miệng Sở Nguyên Phách không có chút lưu tình nào cả.
Sau đó hắn lại nói với Sở Lâm Phong ở bên người mình:
- Tiểu Phong, lui xuống, nơi này giao cho ta, ta cũng muốn xem xem vị gia chủ Lưu gia này sẽ cho ta một câu trả lời thế nào!
Đám người chung quanh Luyện võ trường bắt đầu sôi nổi nghị luận, sắc mặt của một người trong đó rất là khó coi, nhìn thấy vẻ mặt của Sở Lâm Phong, hắn có cảm giác như không có đất dung thân.
Người này chính là Sở Lâm Hải, trước đây hắn làm nhục Sở Lâm Phong rất rõ ràng. Dùng thực lực Huyền vũ cảnh nhị trọng thiên của mình để khoe khoang ở trước mặt của hắn.
Mắng hắn là rác rưởi, không nghĩ tới người chân chính rác rưởi hóa ra lại là chính mình. Loại hành động làm mất mặt vô hình này so với đánh vào mặt thật còn đau hơn. Đây là một loại đau đớn ở trong lòng, không phải là nỗi đau da thịt có thể so sánh được.
Trong lòng Sở Lâm Nguyệt cũng nổi lên sóng gió ngập trời, thời khắc này nàng mới chân chính ý thức được Sở Lâm Phong đáng sợ như thế nào.
Hóa ra hắn vẫn luôn che giấu mình, ở Tàng thư các hắn tiến vào tầng thứ hai, khi đó nàng còn tưởng rằng là trùng hợp, không nghĩ tới hắn ta lại thật sự có được thực lực như vậy.
Nếu đến tầng thứ hai thì nhất định phải có được vũ kỹ, nhìn thân pháp mà ngày hôm nay hắn thi triển ra, đó nhất định là võ kỹ ở trên tầng thứ hai. Chuyện này làm cho trong lòng nàng càng thêm ngóng trông đối với việc tiến vào tầng thứ hai của Tàng thư các.
Lưu Nguyên Khải bị Sở Nguyên Phách chửi cho rát mặt, thế nhưng lại không tiện mở miệng, sắc mặt hắn tái xanh nói:
- Ngươi muốn thế nào thì tùy ngươi, đừng tưởng rằng ta sợ ngươi!
Hai cao thủ Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên trình diễn một màn chiến đấu đặc sắc, nhất định sẽ có lực phá hoại lớn hơn nhiều so với lúc Sở Lâm Phong và Lưu Lang chiến đấu.
Mà lúc này một hán tử trung niên của Lưu gia đi tới bên người Lưu Nguyên Khải, lặng lẽ nói gì đó.
Sở Lâm Phong nhớ ra trung niên nam tử này, hắn chính là người lúc trước nói nhỏ với Lưu lão cẩu, xem ra là một nhân vật kiểu như là quân sư.
Vẻ mặt trên mặt của Lưu Nguyên Khải không ngừng biến hóa, xem ra hán tử trung niên này là một người không đơn giản, lại có thể ảnh hưởng được đến quyết định của đối phương.
- Sở Nguyên Phách, nhi tử của ngươi giết tộc nhân ta trước, sau đó lại đả thương nhi tử của ta, mặc dù là tỷ thí quyết đấu, thế nhưng cũng không thể hạ thủ tàn nhẫn như vậy. Hôm nay nể mặt mũi Lâm gia chuyện này coi như thôi, đừng tưởng rằng là ta sợ Sở gia các ngươi.
Khi Lưu Nguyên Khải nói lời này, rất là bất đắc dĩ.
Hóa ra hắn là kiêng kỵ Lâm gia, Lâm gia và Sở gia trở thành thông gia, chẳng khác nào là hai gia tộc lớn kết minh. Khi đó nhất định Lưu gia của hắn sẽ không phải là đối thủ của hai nhà.
Chuyện ngày hôm nay huyên náo lớn như vậy, lúc trước bên ngoài đã có thám tử của Lâm gia, bây giờ nhất định người của Lâm gia đã biết được chuyện này. Đến lúc đó song phương liên thủ, rất có thể Lưu gia sẽ gặp phải tai ương diệt tộc.
Suy đi nghĩ lại, hắn quyết định nhượng bộ, vì cả gia tộc hắn không có lựa chọn nào khác.
Sở Nguyên Phách thấy Lưu Nguyên Khải nhượng bộ, cho nên hắn cũng không có ý định truy cứu nữa. Dù sao hiện tại Sở gia đã bốn bề thọ địch, kết thân với Lâm gia cũng là hành động vạn bất đắc dĩ.
Nếu như thật sự bức cho Lưu gia cuống lên, cuối cùng Lâm gia có thể giúp mình hay không còn khó nói.
- Thứ cho ta không tiễn xa được!
Giờ phút này sắc mặt của Lưu Lang đã tốt hơn rất nhiều, hắn nhìn Sở Lâm Phong ở phía xa rồi nói:
- Sở Lâm Phong, không bao lâu nữa là lúc các gia tộc kiểm tra, đến lúc đó ta sẽ không chết không thôi với ngươi ở trên võ đài!
- Luôn sẵn sàng tiếp đón! Chỉ là ngươi nên dưỡng thương cho tốt rồi hãy nói tiếp. Ta không muốn bị người tan nói là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà chiến thắng!
Sở Lâm Phong nụ cười, lạnh lùng nói. Với Lưu Lang này, sau khi trải qua tỷ thí lúc trước hắn đã không để đối phương vào trong mắt.
Một trò khôi hài cuối cùng vì lấy gia tộc làm đầu mà kết thúc, lúc này địa vị của Sở Lâm Phong ở trong Sở gia lại một lần nữa tăng lên đến đỉnh điểm.
Người trước đây xem thường hắn đều thay đổi ý nghĩ, đối với thiên tài như vậy chỉ có thể lấy lòng, nịnh bợ mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
- Tiểu Phong, đi dạo với vi phụ một chút!
Lúc này âm thanh của Sở Nguyên Phách truyền đến...
Trên mặt Sở Lâm Phong hiện lên vẻ bất đắc dĩ, Lưu Nguyên Khải có thực lực ngang phụ thân hắn a.
Đều là tu vi Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên, nếu như bị hắn công kích mà muốn còn sống, độ khả thi rất nhỏ. Cho nên trong lòng hắn lập tức có cảm giác vô lực.
Sở Nguyên Phách còn cách mình một khoảng cách nhất định, cho dù hắn muốn cứu mình thì cũng không kịp.
Bây giờ chỉ có bản thân hắn đỡ một kích bá đạo này, chỉ cần có thể chống đỡ được, đến lúc đó Sở Nguyên Phách kịp tới thì hắn sẽ không gặp nguy hiểm nữa.
Thế nhưng muốn đỡ công kích của Lưu Nguyên Khải Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên, nói thì dễ thực hiện thì khó. Hơi suy nghĩ một chút, Sở Lâm Phong đã có chủ ý.
Bộ pháp thức cuối cùng Di hình hoán ảnh của Truy Phong Kiếm Quyết có tốc độ nhanh không gì sánh kịp, chuyện duy nhất mà hắn có thể làm hiện tại chính là né tránh.
Tuy rằng một chiêu này đối với Tinh Thần chi lực có tiêu hao rất lớn, thế nhưng giờ phút này hắn cũng không kiêng kỵ được nhiều như vậy.
Tinh Thần chi lực bị tiêu hao thì còn có thể hấp thu lại được. Thế nhưng nếu mạng nhỏ không còn thì cái gì cũng xong. Chân Sở Lâm Phong tránh đi, trong nháy mắt Di hình hoán ảnh đã được thi triển ra.
Một đạo tàn ảnh lập tức xuất hiện ở khoảng cách hơn năm thước, mà lúc này công kích bá đạo của Lưu Nguyên Khải cũng vừa vặn đánh tới vị trí ban đầu mà Sở Lâm Phong đứng.
Tốc độ của Sở Lâm Phong quá nhanh, mọi người còn tưởng rằng công kích này của Lưu Nguyên Khải đã đánh trúng lên trên người hắn, trên mặt của mọi người đều hiện lên vẻ lo lắng và kinh ngạc.
- Tiểu Phong!
Trong lòng Sở Nguyên Phách là người lo lắng nhất, nhìn thấy Lưu Nguyên Khải xuống tay ác độc đối với nhi tử của mình, cả người hắn vọt tới.
Mà lúc này trong lòng Lưu Nguyên Khải lại rất là giật mình, một chưởng này của mình là võ kỹ Huyền Giai hạ phẩm, Liệt Dương Chưởng a.
Đối phó với hậu bối như Sở Lâm Phong hoàn toàn không cần phải thi triển ra nó. Chỉ là lúc đó nhìn thấy thương thế của nhi tử nhà mình cho nên hắn mới ôm hận thi triển ra mà thôi.
Cũng không ngờ tới lại chỉ đánh lên bên trên tàn ảnh của tiểu tử này, chuyện này không thể nghi ngờ là một loại sỉ nhục đối với hắn.
Đồng thời, với bộ pháp như thần mà Sở Lâm Phong vừa thi triển ra hắn cũng có ý tham lam, muốn chiếm làm của riêng.
Hắn hiểu rất rõ Sở Nguyên Phách, dù sao cũng đã giao thiệp nhiều năm ở trong Lưu Vân thành này, đối phương có võ kỹ gì hắn rất rõ ràng.
Mà bộ pháp mà Sở Lâm Phong thi triển, trước đây hiển nhiên Sở Nguyên Phách chưa dùng tới. Đây là một loại võ kỹ mới, cấp bậc không thấp. Chí ít cũng là võ kỹ bộ pháp Hoàng giai thượng phẩm.
Sở Lâm Phong ổn định thân thể, trong mắt bắn ra lửa giận vô biên, khóe miệng có vết máu chảy ra đã cho thấy hắn đã bị thương.
Tuy rằng tốc độ của Di hình hoán ảnh rất nhanh, nhưng Tinh Thần chi lực của Lưu Nguyên Khải quá mạnh mẽ, cho nên dư âm vẫn chấn cho hắn bị trọng thơng.
Trên mặt tái nhợt, thế nhưng hắn lại không có chút xung động nào, chỉ nói:
- Lưu lão cẩu, ngươi cũng xứng làm gia chủ một gia tộc sao? Bắt nạt một hậu bối như ta thì có bản lĩnh gì chứ?
Trên mặt Lưu Nguyên Khải cũng cảm thấy không có gì vẻ vang, mình là một cao thủ Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên lại đi đối phó với một hậu bối rác rưởi, lại còn không chém giết được đối phương.
Lúc này Sở Nguyên Phách đã vọt tới bên người Sở Lâm Phong:
- Tiểu Phong, thương thế của con ra sao rồi?
Trong ánh mắt của hắn để lộ ra vẻ quan tâm.
Sở Lâm Phong cười khổ:
- Phụ thân, con không có chuyện gì, bằng vào bản lĩnh của lão cẩu kia còn không làm gì được con. Chỉ là hắn không dựa theo ước định lúc trước mà dám ra tay với con, cơn giận này dù như thế nào con cũng không nuốt trôi được.
- Con không nuốt trôi được thì ta càng không nuốt trôi được!
Sở Nguyên Phách nhìn Sở Lâm Phong không có chuyện gì, lúc này hắn mới yên tâm lại.
- Lưu Nguyên Khải, ngươi cũng đủ đê tiện đó. Đến đây, chúng ta tới so chiêu, để xem có phải những năm này ngươi ăn phân nhiều hơn cơm hay không, sao lại không biết liêm sỉ như vậy chứ?
Trên miệng Sở Nguyên Phách không có chút lưu tình nào cả.
Sau đó hắn lại nói với Sở Lâm Phong ở bên người mình:
- Tiểu Phong, lui xuống, nơi này giao cho ta, ta cũng muốn xem xem vị gia chủ Lưu gia này sẽ cho ta một câu trả lời thế nào!
Đám người chung quanh Luyện võ trường bắt đầu sôi nổi nghị luận, sắc mặt của một người trong đó rất là khó coi, nhìn thấy vẻ mặt của Sở Lâm Phong, hắn có cảm giác như không có đất dung thân.
Người này chính là Sở Lâm Hải, trước đây hắn làm nhục Sở Lâm Phong rất rõ ràng. Dùng thực lực Huyền vũ cảnh nhị trọng thiên của mình để khoe khoang ở trước mặt của hắn.
Mắng hắn là rác rưởi, không nghĩ tới người chân chính rác rưởi hóa ra lại là chính mình. Loại hành động làm mất mặt vô hình này so với đánh vào mặt thật còn đau hơn. Đây là một loại đau đớn ở trong lòng, không phải là nỗi đau da thịt có thể so sánh được.
Trong lòng Sở Lâm Nguyệt cũng nổi lên sóng gió ngập trời, thời khắc này nàng mới chân chính ý thức được Sở Lâm Phong đáng sợ như thế nào.
Hóa ra hắn vẫn luôn che giấu mình, ở Tàng thư các hắn tiến vào tầng thứ hai, khi đó nàng còn tưởng rằng là trùng hợp, không nghĩ tới hắn ta lại thật sự có được thực lực như vậy.
Nếu đến tầng thứ hai thì nhất định phải có được vũ kỹ, nhìn thân pháp mà ngày hôm nay hắn thi triển ra, đó nhất định là võ kỹ ở trên tầng thứ hai. Chuyện này làm cho trong lòng nàng càng thêm ngóng trông đối với việc tiến vào tầng thứ hai của Tàng thư các.
Lưu Nguyên Khải bị Sở Nguyên Phách chửi cho rát mặt, thế nhưng lại không tiện mở miệng, sắc mặt hắn tái xanh nói:
- Ngươi muốn thế nào thì tùy ngươi, đừng tưởng rằng ta sợ ngươi!
Hai cao thủ Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên trình diễn một màn chiến đấu đặc sắc, nhất định sẽ có lực phá hoại lớn hơn nhiều so với lúc Sở Lâm Phong và Lưu Lang chiến đấu.
Mà lúc này một hán tử trung niên của Lưu gia đi tới bên người Lưu Nguyên Khải, lặng lẽ nói gì đó.
Sở Lâm Phong nhớ ra trung niên nam tử này, hắn chính là người lúc trước nói nhỏ với Lưu lão cẩu, xem ra là một nhân vật kiểu như là quân sư.
Vẻ mặt trên mặt của Lưu Nguyên Khải không ngừng biến hóa, xem ra hán tử trung niên này là một người không đơn giản, lại có thể ảnh hưởng được đến quyết định của đối phương.
- Sở Nguyên Phách, nhi tử của ngươi giết tộc nhân ta trước, sau đó lại đả thương nhi tử của ta, mặc dù là tỷ thí quyết đấu, thế nhưng cũng không thể hạ thủ tàn nhẫn như vậy. Hôm nay nể mặt mũi Lâm gia chuyện này coi như thôi, đừng tưởng rằng là ta sợ Sở gia các ngươi.
Khi Lưu Nguyên Khải nói lời này, rất là bất đắc dĩ.
Hóa ra hắn là kiêng kỵ Lâm gia, Lâm gia và Sở gia trở thành thông gia, chẳng khác nào là hai gia tộc lớn kết minh. Khi đó nhất định Lưu gia của hắn sẽ không phải là đối thủ của hai nhà.
Chuyện ngày hôm nay huyên náo lớn như vậy, lúc trước bên ngoài đã có thám tử của Lâm gia, bây giờ nhất định người của Lâm gia đã biết được chuyện này. Đến lúc đó song phương liên thủ, rất có thể Lưu gia sẽ gặp phải tai ương diệt tộc.
Suy đi nghĩ lại, hắn quyết định nhượng bộ, vì cả gia tộc hắn không có lựa chọn nào khác.
Sở Nguyên Phách thấy Lưu Nguyên Khải nhượng bộ, cho nên hắn cũng không có ý định truy cứu nữa. Dù sao hiện tại Sở gia đã bốn bề thọ địch, kết thân với Lâm gia cũng là hành động vạn bất đắc dĩ.
Nếu như thật sự bức cho Lưu gia cuống lên, cuối cùng Lâm gia có thể giúp mình hay không còn khó nói.
- Thứ cho ta không tiễn xa được!
Giờ phút này sắc mặt của Lưu Lang đã tốt hơn rất nhiều, hắn nhìn Sở Lâm Phong ở phía xa rồi nói:
- Sở Lâm Phong, không bao lâu nữa là lúc các gia tộc kiểm tra, đến lúc đó ta sẽ không chết không thôi với ngươi ở trên võ đài!
- Luôn sẵn sàng tiếp đón! Chỉ là ngươi nên dưỡng thương cho tốt rồi hãy nói tiếp. Ta không muốn bị người tan nói là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà chiến thắng!
Sở Lâm Phong nụ cười, lạnh lùng nói. Với Lưu Lang này, sau khi trải qua tỷ thí lúc trước hắn đã không để đối phương vào trong mắt.
Một trò khôi hài cuối cùng vì lấy gia tộc làm đầu mà kết thúc, lúc này địa vị của Sở Lâm Phong ở trong Sở gia lại một lần nữa tăng lên đến đỉnh điểm.
Người trước đây xem thường hắn đều thay đổi ý nghĩ, đối với thiên tài như vậy chỉ có thể lấy lòng, nịnh bợ mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
- Tiểu Phong, đi dạo với vi phụ một chút!
Lúc này âm thanh của Sở Nguyên Phách truyền đến...
Bình luận truyện