Cửu Chuyển Tinh Thần Biến

Chương 28: Toàn trường khiếp sợ



Trên thân kiếm loang lổ Thanh Sương kiếm của Sở Lâm Phong lập tức hiển hiện ra kiếm quang chói mắt, đó là kết quả của việc rót tinh thần lực vào trong đó.

Một cỗ kiếm khí có hình dạng như cự long, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt của vị trọng tài kia.

Phong Quyển Tàn Vân là thức thứ bảy trong Truy Phong Kiếm Quyết. Sau khi thi triển ra một chiêu này, tinh thần lực trong cơ thể của Sở Lâm Phong thoáng cái đã bị rút ra hơn nửa, cả người lập tức có cảm giác vô lực.

Đây là một chiêu duy nhất để hắn dựa vào, nếu như chiêu này vẫn không thể chém giết hoặc là làm đối phương bị thương nặng, như vậy thứ chờ đợi hắn rất có thể sẽ là cái chết.

Sau khi tên trọng tài kia thi triển ra một kích có uy lực cường đại nhất của bản thân, còn chưa xong đã phải gấp gáp xoay người lại, bởi vì công kích của Sở Lâm Phong đã đến.

Hắn thật không ngờ Sở Lâm Phong có thể đang né tránh, đồng thời còn khởi xướng công kích đối với mình.

Một loại cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có xuất hiện ở trong lòng của hắn:

- Đây là vũ kỹ gì vậy? Uy lực thật lớn a.

Lúc này đã không cho phép hắn suy nghĩ nhiều như vậy nữa. Lực công kích cực kỳ lớn của Phong Quyển Tàn Vân lập tức cuốn linh thạch trên mặt đất lên, xoắn tới phương hướng của mình.

Hắn muốn né tránh một chiêu này đã không còn kịp, cho nên biện pháp duy nhất chính là liều mạng. Hắn vội vàng chém ra một kiếm, sau đó cả người nhanh chóng lui về phía sau.

Uy lực của vũ kỹ Huyền Giai trung phẩm cũng không phải là đơn giản như vậy. Tên trọng tài chém ra một kiếm, một kiếm này không thể ngăn cản được kiếm khí giống như rồng một chút nào, mà ngược lại, trong nháy mắt kiếm khí đã che mất hắn.

- A!

Thanh âm không biết là thống khổ hay giật mình xuất hiện ở trong miệng của hắn.

Cả người hắn trực tiếp bị quấn lên trên không trung, đại khái qua chừng năm giây, tên trọng tài bị cuốn vào trên không trung này mới rơi xuống, mà công kích lần này của Sở Lâm Phong cũng coi như đã kết thúc.

Bụi mù tràn ngập, cho nên không nhìn thấy rõ tình huống cụ thể. Mà Sở Lâm Phong chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, vẻ mặt không thay đổi nhìn về phía cách đó không xa, trong lòng cũng đang hết sức lo lắng.

Tất cả mọi người đều chấn kinh, vũ kỹ cường đại như vậy là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy. Mà người thi triển ra vũ kỹ này còn là một thiếu niên trước đây được xưng là phế vật.

Trên khán đài, trên mặt Tư Mã Tĩnh Di cũng hiện lên vẻ giật mình, tuy rằng có khăn che mặt, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra được.

Trong lòng Sở Nguyên Phách rất chấn động, so với bất kỳ kẻ nào còn mạnh hơn nhiều. Đây cũng không phải là vũ kỹ có trong gia tộc, trong nhận thức của hắn, vũ kỹ lợi hại nhất trong gia tộc chính là vũ kỹ Huyền Giai hạ phẩm mà mình tu hành hiện tại.

- Vũ kỹ này của Phong Nhi từ đâu mà đến? Chẳng lẽ là lấy được từ tầng thứ hai của Tàng thư các? Không có khả năng a. Trong tầng thứ hai cũng sẽ không có vũ kỹ như vậy, nếu có thời gian phải hỏi nó mới được.

Mà lúc này bụi mù đã tán đi, mọi người vây xem chung quanh đã nhìn thấy rõ tình huống trên lôi đài. Đương nhiên lôi đài lúc này đã không thể gọi là lôi đài nữa, bởi vì đã sớm bị phá hỏng không còn nhìn thấy hình dáng nữa.

Trên mặt đất có một người đang nằm, một người nhiễm đầy máu tươi của chính mình. Y phục trên người đã biến mất, không nhúc nhích nằm ở chỗ đó.

- Hắn đánh bại cao thủ Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên, chuyện này là thật sao? Thật là khó có thể tin được!

Trong đám người lập tức có người kinh hô.

- Tiểu tử này muốn nghịch thiên hay sao? Ngay cả cao thủ Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên cũng không phải là đối thủ của hắn. Nghe nói hắn mới là Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên, thật là làm cho người ta khó có thể tin được.

Động tĩnh bên này của Sở Lâm Phong thực sự quá lớn, thế cho nên mọi người đang quan sát tổ khác liên tục nhìn về phía lôi đài của tổ hắn. Trong lúc nhất thời chung quanh đã kín người, hết chỗ.

Sở Lâm Phong từ từ đi tới trước mặt tên trọng tài kia rồi cẩn thận xem xét. Mà ánh mắt của đối phương cũng đang nhìn về phía hắn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không cam lòng và không tin.

Lúc này thanh âm của Kiếm linh Nguyệt Nhi xuất hiện:

- Lần này ngươi quá kiêu ngạo, lục phủ ngũ tạng của người này đã vỡ vụn toàn bộ, thế nhưng có thể chống đỡ đến bây giờ đã coi như là kỳ tích rồi. Bại lộ thực lực quá sớm cũng không phải là hành động sáng suốt, phải biết rằng ở đây, người lợi hại hơn so với hắn có vô số. Mà vũ kỹ ngươi vừa mới thi triển đã có có vài người để ý rồi.

- Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn. Sở Lâm Phong ta cũng không phải là một người sợ phiền phức, nếu bọn chúng đã thích để ý thì cứ kệ bọn chúng để ý đi!

- Đây là vũ kỹ gì, vì sao... Vì sao lại có được uy lực như vậy.

Tên trọng tài kia chật vật nói.

Sở Lâm Phong biết đây là nghi hoặc lớn nhất trong lòng đối phương trước khi chết, nếu như không trả lời đối phương, có lẽ đối phương có chết cũng sẽ không nhắm mắt.

- Vũ kỹ Huyền Giai trung phẩm, Truy Phong Kiếm Quyết!

Thanh âm không lớn, có thể chỉ có thể để cho đối phương nghe được, Sở Lâm Phong không muốn lại tạo ra oanh động.

Trên khuôn mặt tái nhợt của nam tử trung niên hiện lên một nụ cười khổ:

- Ngươi... trước đó ngươi không phải là... không phải là bị thương sao? Vì sao... vì sao hiện tại lại không có chuyện gì?

- Ngươi thực sự muốn biết sao?

Tên trọng tài kia gật đầu, mới vừa muốn nói chuyện thì khóe miệng lại có một ngụm máu tươi hộc ra, xem ra rất nhanh hắn sẽ không chịu được nữa.

Sở Lâm Phong nhìn hắn một cái, chân mày hơi nhăn lại, quên đi, cứ nói cho hắn biết ah, để hắn chết đi mà không có chút tiếc nuối nào nữa.

- Lúc trước ta bị thương, kỳ thực đều là giả bộ, ngay cả máu chảy ra từ khóe miệng cũng là ta cưỡng chế nghịch chuyển linh lực trong cơ thể mà tạo thành, mục đích chính là muốn tạo ra một biểu hiện giả dối. Khiến cho ngươi nghĩ rằng ta đã thực sự bị thương, còn bị thương không nhẹ. Như vậy ngươi sẽ sơ suất, bởi vì ngươi sẽ nghĩ ta không phải là đối thủ của ngươi. Ta muốn ở dưới tình huống ngươi nghĩ ta sẽ chết dưới một chiêu kia của ngươi, ta sẽ lại thi triển ra công kích lợi hại nhất của ta. Cho ngươi trở tay không kịp, như vậy cho dù ngươi không chết thì cũng có thể khiến cho ngươi bị thương nặng.

Tên trọng tài kia nghe Sở Lâm Phong nói xong, máu tươi trong miệng lại tuôn ra, rất hiển nhiên mình đã trúng ám chiêu của người này, cho nên mới biến thành bộ dáng như lúc này.

- Ngươi... ngươi thật... lòng dạ thật sâu hiểm! Ta...

Lời còn chưa nói hết thì hắn đã mất đi khí tức sinh mạng, Sở Lâm Phong lẳng lặng đứng ở đó, ánh mắt nhìn về phía vài người đang ngồi ở trên ghế khách quý.

Gây ra chuyện lớn như vậy, phải có người tới thu thập tàn cục chứ. Bản thân hắn có thể vào trận chung kết hay không thì cũng phải có người đứng ra nói. Mà người này chính là Tư Mã Tĩnh Di chủ trì gia tộc tỷ thí lần này.

Lúc này ánh mắt của Tư Mã Tĩnh Di cũng đang nhìn về phía Sở Lâm Phong, ánh mắt của hai người một lần nữa đối diện, một loại cảm giác tim đập nhanh trước nay chưa từng có đột nhiên sinh ra.

Sở Lâm Phong giống như một mê cung, khiến cho nàng suy đoán không ra. Trên tư liệu đăng ký rõ ràng chỉ có thực lực là Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên, mà hôm nay ngay cả cao thủ Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên cũng bị chém giết.

Đây là chuyện mà bất kỳ kẻ nào cũng khó có thể tiếp nhận được. Về chuyện của Sở Lâm Phong, tuy rằng nàng không biết nhiều lắm, thế nhưng lại tương đối hiếu kỳ.

Một người được xưng là phế vật lại dám bênh vực kẻ yếu ở trên đường, người như vậy nếu không phải là phế vật chân thì thì cính là tồn tại nghịch thiên.

Ánh mắt của Sở Lâm Phong vẫn không hề rời khỏi ánh mắt của Tư Mã Tĩnh Di, hắn ưa thích loại cảm giác này. Thế nhưng hắn lại không nói rõ được là tại sao, chỉ cảm thấy rất đã nghiền.

Lúc này, Tư Mã Tĩnh Di đứng lên, thanh âm như chuông bạc từ miệng của nàng vang vọng:

- Lần gia tộc tỷ thí năm nay có quá nhiều kinh hỉ, Sở Lâm Phong khiêu chiến trọng tài Huyền vũ cảnh cửu trọng đạt được thắng lợi. Ta tuyên bố, những người khác trong tổ của hắn có thể không tỷ thí, tổ này hắn là người tấn cấp. Nếu như có đệ tử không phục thì cũng có thể đi khiêu chiến cao thủ Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên. Nếu như có thể thắng lợi thì có thể thay thế Sở Lâm Phong, trở thành người đứng đầu tổ thứ ba rồi tấn cấp. Chém giết một trọng tài khiến cho Phủ thành chủ ta mất đi một cao thủ, vốn nên bị trừng phạt. Thế nhưng bản tiểu thư cũng không nghiêm phạt, trái lại còn ca ngợi hắn, bởi vì hắn là người của Lưu Vân Thành ta, là kiêu ngạo của Lưu Vân Thành ta.

Lời nói của Tư Mã Tĩnh Di lập tức dẫn tới những tiếng vỗ tay nhiệt liệt, đồng thời đại danh Sở Lâm Phong cũng chính thức rơi vào trong tim của mỗi người.

Chỉ là, trong lòng phụ tử Lưu Nguyên Khải thì lại tức giận đến mức khó nhịn. Bọn họ vốn định bằng gia tộc tỷ thí lần này chém giết người này, thế nhưng lại không nghĩ rằng đối phương lại có thể chém giết được cao thủ Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên, thật là người tính không bằng trời tính.

Mà ở trong đám người có có một nữ tử cũng đeo khăn che mặt như Tư Mã Tĩnh Di, sau khi nghe thấy vậy trong lòng cũng chấn động:

- Ta cho rằng thực lực của ta tăng lên rất mau rồi, thế nhưng không nghĩ tới Lâm Phong ngươi còn nhanh hơn cả ta!

Lúc này Sở Lâm Phong ngây người như phỗng đứng ở đó, kết quả như vậy khiến cho hắn trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp nhận được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện