Cửu Chuyển Tinh Thần Biến
Chương 32: Gặp lại lâm nhược hi
Sau khi Sở Lâm Phong tiêu hóa tin tức mà Kiếm linh Nguyệt Nhi mang tới cho hắn, trong lòng hắn lập tức cảm giác được nhiệm vụ trên vai của mình lại tăng lên.
Cả đêm hấp thu tinh thần lực, Sở Lâm Phong cảm giác tinh thần lực trong cơ thể đã khôi phục được sáu bảy phần, đã có thể thi triển một lần Di hình hoán ảnh và Phong quyển tàn vân.
Lúc xế chiều, Sở Nguyên Phách có tới tìm Sở Lâm Phong, hắn rất là cao hứng đối với biểu hiện hôm nay của Sở Lâm Phong. Trong lòng hắn vốn có rất nhiều nghi hoặc, thế nhưng lại bị Sở Lâm Phong dùng lý do đến lúc sẽ kể cho hắn biết để đuổi hắn đi.
Trời còn chưa sáng thì Sở Lâm Phong đã rời khỏi Sở phủ, hắn cũng không muốn đụng phải đám người vuốt mông ngựa kia. Bây giờ hắn là nhân vật phong vân trong Lưu Vân Thành, vẫn nên khiêm tốn một chút cho thỏa đáng.
Thời gian còn sớm, hắn một thân một mình đi tới đỉnh núi phía sau núi, lẳng lặng hít thở bầu không khí mới mẻ sáng sớm ở trên đỉnh núi, cảm giác cả người đều vui vẻ thoải mái.
Sở Lâm Phong ngồi dưới đất từ từ nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện ra khẩu quyết tâm pháp của Truy Phong Kiếm Quyết.
Bắt đầu từ thức thứ bảy, ba chiêu phía sau cũng không có khẩu quyết, chỉ tên gọi của kiếm chiêu. Cho nên hắn chỉ có thể dựa vào lĩnh ngộ của mình để tu luyện mà thôi.
Phong quyển tàn vân đã học xong được một đoạn thời gian, kế tiếp thứ phải học chính là thức thứ tám.
Kiếm chiêu thức thứ tám tên là Phong lâm thiên hạ, Sở Lâm Phong nhớ tới lúc hắn tu hành thức thứ bảy Phong quyển tàn vân là vô ý lĩnh ngộ ra. Khi đó cảnh giới của hắn vừa vặn mới đột phá Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên.
- Lẽ nào thức này cần phải đột phá tới lục trọng thiên thì mới có khả năng tu hành được hay sao?
Trong lòng hắn âm thầm suy đoán.
- Không sai! Trẻ nhỏ dễ dạy! Tinh thần lực không đủ cường đại thì sẽ không có cách nào tu hành vũ kỹ này, ngươi ngẫm lại tình huống lúc ngươi thi triển thức thứ bảy mà xem. Chỉ cần một chiêu đã có thể tiêu hao hết một nửa tinh thần lực của ngươi, như vậy thức thứ tám thì sao? Không phải là có thể tiêu hao hết toàn bộ hay sao?
Lúc này thanh âm của Kiếm linh Nguyệt Nhi vang lên trong đầu Sở Lâm Phong.
Không thể không nói Kiếm linh này là một người thầy tốt bạn hiền của Sở Lâm Phong, có thể giúp cho Sở Lâm Phong bớt đi rất nhiều thời gian, không phải đi những con đường vòng không cần thiết.
Mở mắt ra, vừa nhìn thì mặt trời đã lên cao, không nghĩ tới hắn vừa mới nhắm mắt vừa nghĩ thì thời gian đã trôi qua lâu như vậy. Sở Lâm Phong vội vàng đứng lên, đi thật nhanh về phương hướng Phủ thành chủ.
Hôm nay là ngày cuối cùng gia tộc tỷ thí, hôm qua hắn len lén chạy đi, có Tư Mã Tĩnh Di thì đương nhiên người khác sẽ không nói gì.
Hôm nay thì lại khác, cho dù hắn có là thiên tài đi chăng nữa. Nếu như không thông qua tỷ thí thì sẽ không có ai chấp nhận hắn là đệ nhất nhân, coi như là Tư Mã Tĩnh Di cũng không phải là ngoại lệ.
Mà lúc này ở nơi diễn ra gia tộc tỷ thí đã sớm kín người, hôm nay là tỷ thí đặc sắc nhất cho nên người người đều không muốn bỏ qua cơ hội lần này. Vì vậy chung quanh các lôi đài đã có bị vây kín, chật như nêm.
Trên lôi đài, lúc này đệ tử đứng đầu chín tổ đều đã đến, một người trong đó còn mang theo khăn che mặt màu tím, làm cho người ta có một loại cảm giác thần bí.
Lúc này Tư Mã Tĩnh Di đã ở trên lôi đài, giờ phút này trong tay nàng cầm mấy cái lệnh bài, ánh mắt hết nhìn đông lại nhìn tây, lầm bầm nói:
- Sao người này còn chưa tới? Lẽ nào hôm qua ta đã hạ thủ quá nặng, khiến cho hắn bị thương không có cách nào đến đây tham dự tỷ thí được?
Phía dưới, đám người vây xem cũng nghị luận ầm ĩ, trong đó có người bất mãn nói:
- Sở Lâm Phong này thật là lên mặt, chúng ta đã chờ hắn được nửa ngày rồi mà hắn không tới. Như vậy có lẽ nên thủ tiêu tư cách dự thi của hắn đi thôi.
Một người nói chuyện vạn người ủng hộ, lập tức có không ít thanh âm phụ họa vang lên ở chung quanh:
- Thủ tiêu tư cách dự thi của Sở Lâm Phong! Thủ tiêu tư cách dự thi của Sở Lâm Phong...
Nữ tử mang khăn che mặt trên đài nghe vậy lập tức chấn động, hai mắt như điện nhìn về phía mọi người đang phụ họa, trong lòng thầm nghĩ:
- Nếu như Lâm Phong bởi vì các ngươi mà bị thủ tiêu tư cách, nhất định ta sẽ làm cho các ngươi phải trả giá thật lớn!
Mặt khác, trong lòng một nữ tử khác cũng lo lắng nói:
- Sở Lâm Phong, tên đáng chết nhà ngươi rốt cuộc đã đi đâu rồi? Làm sao còn chưa tới chứ? Không phải đã gặp nguy hiểm gì đó chứ?
Tư Mã Tĩnh Di hơi cau mày lại, nói:
- Mọi người im lặng cho ta! Ta sẽ cho hắn thêm thời gian một nén nhang, có thể hắn có chuyện gì đó cho nên mới chậm trễ. Nếu như trong thời gian một nén nhang mà còn chưa tới, như vậy ta sẽ thủ tiêu tư cách của hắn.
Lời nói của Tư Mã Tĩnh Di lập tức đưa đến hiệu quả, tiếng nghị luận trong đám người đã giảm bớt một cách rõ ràng. Tất cả mọi người đang chờ thời gian nửa nén hương này trôi qua.
Có vài người hy vọng Sở Lâm Phong có thể sớm chạy tới trong khoảng thời gian nửa nén hương này. Mà có chút người thì hy vọng hắn vĩnh viễn không nên xuất hiện ở nơi này.
Mà giờ khắc này, Sở Nguyên Phách trên khán đài cũng có vẻ lo lắng, hắn biết Sở Lâm Phong không phải là đứa trẻ không biết nặng nhẹ. Nếu như bây giờ còn chưa tới thì nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhất định có người thấy thiên phú của hắn mà sinh ra tâm tư đố kị, làm xằng làm bậy. Hoặc là nó thực sự không muốn tới tham gia trận tỷ thí này, nghĩ không ai là đối thủ của nó nữa.
Bất kể là loại kết quả nào thì Sở Nguyên Phách cũng không có cách nào tiếp nhận được. Đây chính là vinh quang của gia tộc mà, thời gian nửa nén hương cũng không lâu, nếu như Sở Lâm Phong thực sự không tới. Khi về đến nhà hắn sẽ hung hăng trách phạt tiểu tử này một phen.
Ngay khi Sở Nguyên Phách lo lắng bất an thì một đạo thân ảnh đã nhanh chóng chạy tới phương hướng lôi đài tỷ thí. Nhìn thấy bóng người kia, hắn nở nụ cười nói:
- Tiểu tử đáng chết, làm việc luôn luôn khiến cho người ta kinh ngạc như vậy. Sỉ nhục của Sở gia phải dựa vào con rửa sạch rồi.
Thấy Sở Lâm Phong đến, mọi người vây xem đều tự giác nhường ra một con đường. Người có thể chém giết Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên cũng không phải là người mà ai cũng có thể chọc vào được.
Sở Lâm Phong thở hổn hển đi tới trước lôi đài, còn chưa mở miệng thì Tư Mã Tĩnh Di đã nói:
- Sở Lâm Phong, ngươi cũng thật lớn mật đó. Dám để cho toàn bộ Lưu Vân Thành chờ một mình ngươi, ngươi là người thứ nhất làm như vậy.
- Có lẽ là bởi vì ngày hôm qua tiêu hao quá lớn, cho nên hôm nay ta ngủ quên, ngại quá, đã khiến cho mọi người phải đợi lâu rồi!
Sở Lâm Phong cười đùa nói.
- Lên lôi đài đi, tất cả mọi người đều đang chờ ngươi rút thăm đây!
Tư Mã Tĩnh Di thấy Sở Lâm Phong đến, tâm tình lập tức trở nên tốt hơn nhiều.
Mà lần này Sở Lâm Phong cũng không dám nhìn vào mặt nữ tử này, trong đầu hắn đã nhớ kỹ lời cảnh cáo của Kiếm linh Nguyệt Nhi, tránh xa nàng. Thế cho nên khi nhìn về phía ánh mắt của nàng hắn không nhìn mặt mà chỉ nhìn thân thể của nàng.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác ánh mắt của hắn lại rơi xuống chỗ hùng vĩ của Tư Mã Tĩnh Di. Chỗ kia đã bị hắn hung hăng vuốt ve qua, mà Sở Lâm Phong lại hồn nhiên không phát giác ra được.
Đương nhiên Tư Mã Tĩnh Di cũng thấy được mục tiêu ánh mắt của Sở Lâm Phong, nàng thầm nghĩ:
- Tiểu tử thối, đúng là tà tâm không đổi. Chờ sau khi tỷ thí kết thúc, xem ta xử lý ngươi như thế nào!
Sở Lâm Phong đi lên lôi đài, lúc này hắn mới phát hiện ra đã có chín người đứng ở trên lôi đài, hắn biết chín người này chính là người đứng đầu mỗi một tổ.
Bảy nam đệ tử, hai nữ đệ tử. Hai nữ đệ tử này đều đưa lưng về phía hắn, không thấy rõ dáng vẻ, chỉ là có thể đứng ở chỗ này nhất định thực lực sẽ không tồi.
- Sở Lâm Phong, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không tới kia đấy!
Lúc này một nữ tử trong đó xoay người đi tới trước mặt của Sở Lâm Phong rồi nói.
- Sở Lâm Nguyệt?
Sở Lâm Phong hết sức giật mình, hắn không nghĩ tới Sở Lâm Nguyệt lại có thể tiến vào top mười.
- Rất kỳ quái sao? Bản tiểu thư sao lại không thể lấy tiến vào top mười chứ? Ta đang đợi khiêu chiến ngươi!
Sở Lâm Nguyệt trừng mắt nhìn Sở Lâm Phong một cái rồi nói.
- Tùy thời bồi tiếp. Chỉ là hôm nay dường như lớn hơn một chút, ha hả!
Thanh âm của Sở Lâm Phong không lớn, vừa vặn có thể để cho Sở Lâm Nguyệt nghe thấy được.
Lúc Sở Lâm Nguyệt chuẩn bị phát hỏa thì nữ đệ tử khác quay người sang. Chỉ là trên mặt của đối phương lại có một cái khăn che mặt màu tím che đi dung mạo.
Lúc này Sở Lâm Phong mới nhìn thấy bộ dáng của đối phương, hắn lập tức chấn động tới mức thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống trên lôi đài.
- Nhược Hi!
Trong lòng không nhịn được kích động, hắn kêu thành tiếng.
Cả đêm hấp thu tinh thần lực, Sở Lâm Phong cảm giác tinh thần lực trong cơ thể đã khôi phục được sáu bảy phần, đã có thể thi triển một lần Di hình hoán ảnh và Phong quyển tàn vân.
Lúc xế chiều, Sở Nguyên Phách có tới tìm Sở Lâm Phong, hắn rất là cao hứng đối với biểu hiện hôm nay của Sở Lâm Phong. Trong lòng hắn vốn có rất nhiều nghi hoặc, thế nhưng lại bị Sở Lâm Phong dùng lý do đến lúc sẽ kể cho hắn biết để đuổi hắn đi.
Trời còn chưa sáng thì Sở Lâm Phong đã rời khỏi Sở phủ, hắn cũng không muốn đụng phải đám người vuốt mông ngựa kia. Bây giờ hắn là nhân vật phong vân trong Lưu Vân Thành, vẫn nên khiêm tốn một chút cho thỏa đáng.
Thời gian còn sớm, hắn một thân một mình đi tới đỉnh núi phía sau núi, lẳng lặng hít thở bầu không khí mới mẻ sáng sớm ở trên đỉnh núi, cảm giác cả người đều vui vẻ thoải mái.
Sở Lâm Phong ngồi dưới đất từ từ nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện ra khẩu quyết tâm pháp của Truy Phong Kiếm Quyết.
Bắt đầu từ thức thứ bảy, ba chiêu phía sau cũng không có khẩu quyết, chỉ tên gọi của kiếm chiêu. Cho nên hắn chỉ có thể dựa vào lĩnh ngộ của mình để tu luyện mà thôi.
Phong quyển tàn vân đã học xong được một đoạn thời gian, kế tiếp thứ phải học chính là thức thứ tám.
Kiếm chiêu thức thứ tám tên là Phong lâm thiên hạ, Sở Lâm Phong nhớ tới lúc hắn tu hành thức thứ bảy Phong quyển tàn vân là vô ý lĩnh ngộ ra. Khi đó cảnh giới của hắn vừa vặn mới đột phá Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên.
- Lẽ nào thức này cần phải đột phá tới lục trọng thiên thì mới có khả năng tu hành được hay sao?
Trong lòng hắn âm thầm suy đoán.
- Không sai! Trẻ nhỏ dễ dạy! Tinh thần lực không đủ cường đại thì sẽ không có cách nào tu hành vũ kỹ này, ngươi ngẫm lại tình huống lúc ngươi thi triển thức thứ bảy mà xem. Chỉ cần một chiêu đã có thể tiêu hao hết một nửa tinh thần lực của ngươi, như vậy thức thứ tám thì sao? Không phải là có thể tiêu hao hết toàn bộ hay sao?
Lúc này thanh âm của Kiếm linh Nguyệt Nhi vang lên trong đầu Sở Lâm Phong.
Không thể không nói Kiếm linh này là một người thầy tốt bạn hiền của Sở Lâm Phong, có thể giúp cho Sở Lâm Phong bớt đi rất nhiều thời gian, không phải đi những con đường vòng không cần thiết.
Mở mắt ra, vừa nhìn thì mặt trời đã lên cao, không nghĩ tới hắn vừa mới nhắm mắt vừa nghĩ thì thời gian đã trôi qua lâu như vậy. Sở Lâm Phong vội vàng đứng lên, đi thật nhanh về phương hướng Phủ thành chủ.
Hôm nay là ngày cuối cùng gia tộc tỷ thí, hôm qua hắn len lén chạy đi, có Tư Mã Tĩnh Di thì đương nhiên người khác sẽ không nói gì.
Hôm nay thì lại khác, cho dù hắn có là thiên tài đi chăng nữa. Nếu như không thông qua tỷ thí thì sẽ không có ai chấp nhận hắn là đệ nhất nhân, coi như là Tư Mã Tĩnh Di cũng không phải là ngoại lệ.
Mà lúc này ở nơi diễn ra gia tộc tỷ thí đã sớm kín người, hôm nay là tỷ thí đặc sắc nhất cho nên người người đều không muốn bỏ qua cơ hội lần này. Vì vậy chung quanh các lôi đài đã có bị vây kín, chật như nêm.
Trên lôi đài, lúc này đệ tử đứng đầu chín tổ đều đã đến, một người trong đó còn mang theo khăn che mặt màu tím, làm cho người ta có một loại cảm giác thần bí.
Lúc này Tư Mã Tĩnh Di đã ở trên lôi đài, giờ phút này trong tay nàng cầm mấy cái lệnh bài, ánh mắt hết nhìn đông lại nhìn tây, lầm bầm nói:
- Sao người này còn chưa tới? Lẽ nào hôm qua ta đã hạ thủ quá nặng, khiến cho hắn bị thương không có cách nào đến đây tham dự tỷ thí được?
Phía dưới, đám người vây xem cũng nghị luận ầm ĩ, trong đó có người bất mãn nói:
- Sở Lâm Phong này thật là lên mặt, chúng ta đã chờ hắn được nửa ngày rồi mà hắn không tới. Như vậy có lẽ nên thủ tiêu tư cách dự thi của hắn đi thôi.
Một người nói chuyện vạn người ủng hộ, lập tức có không ít thanh âm phụ họa vang lên ở chung quanh:
- Thủ tiêu tư cách dự thi của Sở Lâm Phong! Thủ tiêu tư cách dự thi của Sở Lâm Phong...
Nữ tử mang khăn che mặt trên đài nghe vậy lập tức chấn động, hai mắt như điện nhìn về phía mọi người đang phụ họa, trong lòng thầm nghĩ:
- Nếu như Lâm Phong bởi vì các ngươi mà bị thủ tiêu tư cách, nhất định ta sẽ làm cho các ngươi phải trả giá thật lớn!
Mặt khác, trong lòng một nữ tử khác cũng lo lắng nói:
- Sở Lâm Phong, tên đáng chết nhà ngươi rốt cuộc đã đi đâu rồi? Làm sao còn chưa tới chứ? Không phải đã gặp nguy hiểm gì đó chứ?
Tư Mã Tĩnh Di hơi cau mày lại, nói:
- Mọi người im lặng cho ta! Ta sẽ cho hắn thêm thời gian một nén nhang, có thể hắn có chuyện gì đó cho nên mới chậm trễ. Nếu như trong thời gian một nén nhang mà còn chưa tới, như vậy ta sẽ thủ tiêu tư cách của hắn.
Lời nói của Tư Mã Tĩnh Di lập tức đưa đến hiệu quả, tiếng nghị luận trong đám người đã giảm bớt một cách rõ ràng. Tất cả mọi người đang chờ thời gian nửa nén hương này trôi qua.
Có vài người hy vọng Sở Lâm Phong có thể sớm chạy tới trong khoảng thời gian nửa nén hương này. Mà có chút người thì hy vọng hắn vĩnh viễn không nên xuất hiện ở nơi này.
Mà giờ khắc này, Sở Nguyên Phách trên khán đài cũng có vẻ lo lắng, hắn biết Sở Lâm Phong không phải là đứa trẻ không biết nặng nhẹ. Nếu như bây giờ còn chưa tới thì nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhất định có người thấy thiên phú của hắn mà sinh ra tâm tư đố kị, làm xằng làm bậy. Hoặc là nó thực sự không muốn tới tham gia trận tỷ thí này, nghĩ không ai là đối thủ của nó nữa.
Bất kể là loại kết quả nào thì Sở Nguyên Phách cũng không có cách nào tiếp nhận được. Đây chính là vinh quang của gia tộc mà, thời gian nửa nén hương cũng không lâu, nếu như Sở Lâm Phong thực sự không tới. Khi về đến nhà hắn sẽ hung hăng trách phạt tiểu tử này một phen.
Ngay khi Sở Nguyên Phách lo lắng bất an thì một đạo thân ảnh đã nhanh chóng chạy tới phương hướng lôi đài tỷ thí. Nhìn thấy bóng người kia, hắn nở nụ cười nói:
- Tiểu tử đáng chết, làm việc luôn luôn khiến cho người ta kinh ngạc như vậy. Sỉ nhục của Sở gia phải dựa vào con rửa sạch rồi.
Thấy Sở Lâm Phong đến, mọi người vây xem đều tự giác nhường ra một con đường. Người có thể chém giết Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên cũng không phải là người mà ai cũng có thể chọc vào được.
Sở Lâm Phong thở hổn hển đi tới trước lôi đài, còn chưa mở miệng thì Tư Mã Tĩnh Di đã nói:
- Sở Lâm Phong, ngươi cũng thật lớn mật đó. Dám để cho toàn bộ Lưu Vân Thành chờ một mình ngươi, ngươi là người thứ nhất làm như vậy.
- Có lẽ là bởi vì ngày hôm qua tiêu hao quá lớn, cho nên hôm nay ta ngủ quên, ngại quá, đã khiến cho mọi người phải đợi lâu rồi!
Sở Lâm Phong cười đùa nói.
- Lên lôi đài đi, tất cả mọi người đều đang chờ ngươi rút thăm đây!
Tư Mã Tĩnh Di thấy Sở Lâm Phong đến, tâm tình lập tức trở nên tốt hơn nhiều.
Mà lần này Sở Lâm Phong cũng không dám nhìn vào mặt nữ tử này, trong đầu hắn đã nhớ kỹ lời cảnh cáo của Kiếm linh Nguyệt Nhi, tránh xa nàng. Thế cho nên khi nhìn về phía ánh mắt của nàng hắn không nhìn mặt mà chỉ nhìn thân thể của nàng.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác ánh mắt của hắn lại rơi xuống chỗ hùng vĩ của Tư Mã Tĩnh Di. Chỗ kia đã bị hắn hung hăng vuốt ve qua, mà Sở Lâm Phong lại hồn nhiên không phát giác ra được.
Đương nhiên Tư Mã Tĩnh Di cũng thấy được mục tiêu ánh mắt của Sở Lâm Phong, nàng thầm nghĩ:
- Tiểu tử thối, đúng là tà tâm không đổi. Chờ sau khi tỷ thí kết thúc, xem ta xử lý ngươi như thế nào!
Sở Lâm Phong đi lên lôi đài, lúc này hắn mới phát hiện ra đã có chín người đứng ở trên lôi đài, hắn biết chín người này chính là người đứng đầu mỗi một tổ.
Bảy nam đệ tử, hai nữ đệ tử. Hai nữ đệ tử này đều đưa lưng về phía hắn, không thấy rõ dáng vẻ, chỉ là có thể đứng ở chỗ này nhất định thực lực sẽ không tồi.
- Sở Lâm Phong, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không tới kia đấy!
Lúc này một nữ tử trong đó xoay người đi tới trước mặt của Sở Lâm Phong rồi nói.
- Sở Lâm Nguyệt?
Sở Lâm Phong hết sức giật mình, hắn không nghĩ tới Sở Lâm Nguyệt lại có thể tiến vào top mười.
- Rất kỳ quái sao? Bản tiểu thư sao lại không thể lấy tiến vào top mười chứ? Ta đang đợi khiêu chiến ngươi!
Sở Lâm Nguyệt trừng mắt nhìn Sở Lâm Phong một cái rồi nói.
- Tùy thời bồi tiếp. Chỉ là hôm nay dường như lớn hơn một chút, ha hả!
Thanh âm của Sở Lâm Phong không lớn, vừa vặn có thể để cho Sở Lâm Nguyệt nghe thấy được.
Lúc Sở Lâm Nguyệt chuẩn bị phát hỏa thì nữ đệ tử khác quay người sang. Chỉ là trên mặt của đối phương lại có một cái khăn che mặt màu tím che đi dung mạo.
Lúc này Sở Lâm Phong mới nhìn thấy bộ dáng của đối phương, hắn lập tức chấn động tới mức thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống trên lôi đài.
- Nhược Hi!
Trong lòng không nhịn được kích động, hắn kêu thành tiếng.
Bình luận truyện