Cửu Chuyển Tinh Thần Biến
Chương 41: Tinh thần thân thể
Buổi tối đầy sao rậm rạp, Sở Lâm Phong lẳng lặng ngồi ở trên bãi đất trống trong một hậu hoa viên của Phủ thành chủ, lại từ từ thi triển pháp quyết tu hành Tử U Tinh Thần Quyết của gia tộc.
Từng điểm tinh quang trên người đều tiến vào thân thể của hắn, cả người hoàn toàn tiến vào một loại trạng thái quên mình.
Vốn tinh thần lực trong cơ thể hắn đã đạt tới trạng thái bão hòa, tinh thần lực vừa hấp thu vào đã không có chỗ để đặt chân. Cho nên trong lúc nhất thời đã bắt đầu tán loạn ở trong cơ thể của hắn.
Lúc mới bắt đầu Sở Lâm Phong còn không cảm thấy được gì. Chỉ là mơ hồ cảm giác được gân mạch trên người có một chút cảm giác đau đớn, căng cứng.
Thế nhưng theo thời gian trôi qua, hấp thu ngày càng nhiều tinh thần lực, loại cái cảm giác căng đau này càng ngày càng rõ ràng, giống như muốn làm cho gân mạch hắn bành trướng, vỡ tung ra vậy.
- Tại sao lại có thể như vậy? Nguyệt Nhi tỷ tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đây là lần đầu tiên Sở Lâm Phong gặp phải tình huống như vậy, cho nên hắn không khỏi đưa ra câu hỏi.
- Không biết quấy rối giấc ngủ của người ta là chuyện khiến cho người ta rất ghét hay sao?
Thanh âm hết sức bất mãn của Kiếm linh Nguyệt Nhi truyền đến.
- Tỷ cũng biết buồn ngủ sao?
Sở Lâm Phong nhịn thống khổ, hỏi.
- Đương nhiên, bản tiểu thư không có việc gì, muốn thế nào thì làm thế đó, ngươi quản được sao? Từ từ chịu đựng đi, đây chính là Tinh Thần luyện thể khó có được nha. Càng có thể chịu đựng được thì càng lấy được nhiều chỗ tốt hơn, nó quý ở chỗ kiên trì!
Sở Lâm Phong cũng đã nghe nói qua có người dùng tinh thần lực để luyện thể. Chỉ là những việc kia đều là việc làm của người có thực lực rất mạnh, bởi vì tinh thần lực rất là bá đạo.
Không cẩn thận sẽ khiến cho gân mạch của người ta thác loạn, thậm chí còn tan vỡ, hết sức nguy hiểm.
Lúc này Sở Lâm Phong có cảm giác đâm lao thì phải theo lao, tinh thần lực đã không tự chủ được tán loạn ở trong gân mạch, căn bản không có cách nào khống chế được.
Tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, cảm giác thống khổ cũng ngày càng rõ ràng, Sở Lâm Phong cắn răng, gân xanh trên trán nổi lên.
Mồ hôi trên người đã sớm làm cho y phục trên người hắn ướt đẫm, có nhiều lần Sở Lâm Phong muốn buông tha. Thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn không tình nguyện.
Bởi vì coi như mình không hấp thu tinh thần lực này thì nó cũng sẽ chủ động tiến vào thân thể của mình, phát hiện này khiến cho hắn giật mình không thôi.
Hắn muốn hỏi Kiếm linh, thế nhưng lại sợ nàng mắng mình. Chỉ là trong lòng hắn có một loại suy đoán, loại hiện tượng này có thể có quan hệ với Hỗn Độn chi khí mà nàng nói.
Sở Lâm Phong một mình chịu đựng thống khổ ở chỗ này, mà ở một chỗ khác trong Phủ thành chủ có một người đang liều mạng hấp thu tinh thần lực.
Trong miệng còn không nhịn được thì thầm:
- Tên đáng chết, hại ta phải liều mạng hấp thu như vậy. Nếu như sau này dám không tốt với ta, nhất định ta sẽ phế ngươi đi.
Sau đó nàng còn nói thêm:
- Cũng không biết hiện giờ hắn thế nào, nghe hạ nhân nói hắn đã tỉnh, không biết có đang hấp thu tinh thần lực như ta hay không.
Đương nhiên lời Tư Mã Tĩnh Di nói Sở Lâm Phong sẽ không nghe thấy. Bởi vì lúc này hắn đang liều mạng chống lại sự thống khổ ở trong cơ thể.
Tinh thần lực được hấp thu vào lúc này đang kéo tinh thần lực và Hỗn Độn chi khí ở đan điền trong cơ thể, cũng đã bắt đầu dâng lên, tán loạn trong gân mạch.
Ngừng hấp thu tinh thần lực thì hắn không chịu, huống hồ hiện trong đan điền của hắn có một lượng tinh thần lực khổng lồ và Hỗn Độn chi khí thần bí và bá đạo kia.
Rất nhanh tinh thần lực đã dễ dàng phá hỏng tất cả gân mạch trong cơ thể của Sở Lâm Phong, có thể nói là làm tan vỡ tất cả.
Chuyện này còn chưa phải là quan trọng nhất, sau khi không có điểm trung chuyển là gân mạch, tinh thần lực và Hỗn Độn chi khí bắt đầu tiến vào trong bắp thịt của Sở Lâm Phong.
Sở Lâm Phong đau đến mức thiếu chút nữa đã ngất đi. Lần đầu tiên luyện thể đã làm cho gân mạch bị hủy hết, không thể không nói vận khí của hắn quá tốt.
Trong cơ thể truyền tới thống khổ, cảm nhận lúc này so với của gân mạch còn sâu hơn. Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, máu tươi trên người chậm rãi từ trong cơ thể thẩm thấu ra bên ngoài.
Chỉ trong chốc lát, cả người đã biến thành một người máu. Trong cơ thể bắt đầu từ từ xuất hiện vết nứt, thậm chí còn có thể nhìn thấy xương của mình.
- Xem ra lần này ta sẽ phải chết không thể nghi ngờ!
Trong lòng Sở Lâm Phong khó tránh khỏi có chút tuyệt vọng, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, khí tức tính mạng của mình đang chậm rãi bị xói mòn.
Khi máu trong cơ thể chảy khô thì cũng chính là thời điểm mình bị mất mạng.
Từ đầu đến cuối Kiếm linh không có xuất hiện, đây là chuyện khiến cho trong lòng Sở Lâm Phong rất khó hiểu. Hắn rất muốn hỏi một chút, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn ẩn nhẫn.
Nếu như Sở Lâm Phong có thể cẩn thận nhìn tình huống thân thể của mình một cái thì có lẽ hắn sẽ không nghĩ như vậy.
Bắp thịt và gân mạch của hắn đang chậm rãi khép lại, tuy rằng rất chậm thế nhưng cũng có.
Mà lúc này tinh thần lực và Hỗn Độn chi khí trong cơ thể đã không có dấu hiệu tán loạn nữa. Mà là vận hành có quy luật ở trong cơ thể của Sở Lâm Phong, mỗi một lần lưu chuyển, vết thương trên người lại khép lại một ít.
Dần dà, Sở Lâm Phong phát hiện ra loại cảm giác đau thấu tâm can này từ từ giảm bớt, khi hắn thấy bắp thịt của mình đang từ từ khép lại thì hắn kinh ngạc tới mức không nói ra lời.
Cũng không biết qua bao lâu, cảm giác đau đớn biến mất, một loại cảm giác cả người tràn ngập lực lượng tràn ngập toàn thân của hắn.
Một mùi thối gay mũi truyền đến, khiến cho Sở Lâm Phong thiếu chút nữa đã nôn mửa, không ngờ lúc này trên người hắn lại có một tầng đen kịt, trộn lẫn cùng một chỗ với đám máu tươi rịn ra kia.
Điều khiến cho hắn giật mình chính là, gân mạch đã tan vỡ của hắn không ngờ lại trở lại như thường, giống như kỳ tích. Mà độ rộng của gân mạch cũng có biến hóa rõ ràng, rộng thêm không ít.
- Phải tìm một chỗ để tẩy đi lớp đen trên người, thối quá!
Sở Lâm Phong lầu bầu nói.
Nếu như cho để hắn biết, lúc này trên người hắn trừ vị trí hai con mắt còn lộ ra, còn những nơi khác thì lại giống như bôi than đá lên thì không biết hắn sẽ có cảm nghĩ gì.
Nếu như lúc này có người nhìn thấy bộ dáng này của hắn thì nhất định sẽ cho rằng mình đang nhìn thấy quỷ.
Phủ thành chủ rất lớn, Sở Lâm Phong không quen nơi này cho nên không dám đi loạn khắp nơi. Ngộ nhỡ mọi người coi hắn là kẻ trộm, hậu quả sau đó sẽ rất lớn. Nhất là khuôn mặt bây giờ càng làm cho người ta nghi ngờ.
Trời còn chưa sáng, nơi có thể nhìn thấy cũng không nhiều lắm, Sở Lâm Phong từ từ tìm kiếm nguồn nước ở trong hậu hoa viên của Phủ thành chủ, đột nhiên hắn phát hiện cách đó không xa có một hồ nước.
Trong hồ trồng đầy hoa sen, tuy rằng đã qua mùa sen nở, thế nhưng vẫn rất là tươi tốt.
Không có suy nghĩ nhiều mà trực tiếp nhảy xuống, mùi thối trên người khiến cho Sở Lâm Phong nhịn tới cực hạn. Trong lòng hắn chỉ muốn nhanh chóng tẩy lớp ô uế trên người đi mà thôi.
Nước trong hồ không quá sâu, vừa đến ngực Sở Lâm Phong, hắn nhanh chóng bỏ y phục trên người đi, sau đó mới cọ rửa.
- Thoải mái!
Hắn không nhịn được phát ra một tiếng tán thán.
- Không thể không nói ngươi là một người biến hóa, trong thời gian ngắn như vậy mà thương thế trên người ngươi đã khỏi hẳn. Đổi lại là những người khác không có năm tới ba ngày thì đừng mơ khỏi hẳn.
Lúc này Kiếm linh Nguyệt Nhi lên tiếng nói.
Sở Lâm Phong đang tắm rửa hăng say thì thanh âm của Kiếm linh Nguyệt Nhi đột nhiên xuất hiện, làm cho hắn kinh ngạc một chút.
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, tỷ không thể chờ tới lúc ta tắm rửa xong rồi lại nói sao? Phải biết rằng hiện tại ta đang tắm chứ, như vậy chẳng phải tỷ sẽ nhìn thấy toàn bộ cơ thể của ta hay sao?
Đột nhiên Sở Lâm Phong nghĩ đến vấn đề rất nghiêm trọng này.
- Khi ngươi và Lâm Nhược Hi làm chuyện kia sao không nói như vậy chứ? Nhìn thì có gì chứ, ta cũng không thể làm gì ngươi được!
Kiếm linh Nguyệt Nhi thể hiện mặt hung hãn của mình.
- Ngươi... Ngươi...
Sở Lâm Phong lập tức nghẹn lời, không biết nói cái gì.
- Ha ha ha ha! Đã nghiền! Ta rất thích xem dáng vẻ kinh ngạc của ngươi!
- Sau này khi tỷ khôi phục thân thể, nhất định ta phải xem lại. Ta thề, nhất định sẽ không để cho tỷ thất vọng!
Vốn Sở Lâm Phong muốn nói nhất định ta sẽ làm cho ngươi biết sự lợi hại của Thuần Dương chi khí.
Nhưng nghĩ tới lần trước đã khiến cho nha đầu này tức giận, vì vậy hắn mới đổi giọng.
- Chờ tới lúc ngươi có thực lực giúp ta khôi phục thân thể rồi hãy nói! Bây giờ ngươi đã có cảnh giới Tinh Thần thân thể nhất trọng thiên, chờ tới khi ngươi đạt tới cửu trọng thiên. Khi đó trong thiên hạ này sẽ không có người nào là đối thủ của ngươi nữa.
Sở Lâm Phong ngừng lại, lời nói của Kiếm linh Nguyệt Nhi lại một lần nữa khiến cho hắn cảm thấy mê muội...
Từng điểm tinh quang trên người đều tiến vào thân thể của hắn, cả người hoàn toàn tiến vào một loại trạng thái quên mình.
Vốn tinh thần lực trong cơ thể hắn đã đạt tới trạng thái bão hòa, tinh thần lực vừa hấp thu vào đã không có chỗ để đặt chân. Cho nên trong lúc nhất thời đã bắt đầu tán loạn ở trong cơ thể của hắn.
Lúc mới bắt đầu Sở Lâm Phong còn không cảm thấy được gì. Chỉ là mơ hồ cảm giác được gân mạch trên người có một chút cảm giác đau đớn, căng cứng.
Thế nhưng theo thời gian trôi qua, hấp thu ngày càng nhiều tinh thần lực, loại cái cảm giác căng đau này càng ngày càng rõ ràng, giống như muốn làm cho gân mạch hắn bành trướng, vỡ tung ra vậy.
- Tại sao lại có thể như vậy? Nguyệt Nhi tỷ tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đây là lần đầu tiên Sở Lâm Phong gặp phải tình huống như vậy, cho nên hắn không khỏi đưa ra câu hỏi.
- Không biết quấy rối giấc ngủ của người ta là chuyện khiến cho người ta rất ghét hay sao?
Thanh âm hết sức bất mãn của Kiếm linh Nguyệt Nhi truyền đến.
- Tỷ cũng biết buồn ngủ sao?
Sở Lâm Phong nhịn thống khổ, hỏi.
- Đương nhiên, bản tiểu thư không có việc gì, muốn thế nào thì làm thế đó, ngươi quản được sao? Từ từ chịu đựng đi, đây chính là Tinh Thần luyện thể khó có được nha. Càng có thể chịu đựng được thì càng lấy được nhiều chỗ tốt hơn, nó quý ở chỗ kiên trì!
Sở Lâm Phong cũng đã nghe nói qua có người dùng tinh thần lực để luyện thể. Chỉ là những việc kia đều là việc làm của người có thực lực rất mạnh, bởi vì tinh thần lực rất là bá đạo.
Không cẩn thận sẽ khiến cho gân mạch của người ta thác loạn, thậm chí còn tan vỡ, hết sức nguy hiểm.
Lúc này Sở Lâm Phong có cảm giác đâm lao thì phải theo lao, tinh thần lực đã không tự chủ được tán loạn ở trong gân mạch, căn bản không có cách nào khống chế được.
Tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, cảm giác thống khổ cũng ngày càng rõ ràng, Sở Lâm Phong cắn răng, gân xanh trên trán nổi lên.
Mồ hôi trên người đã sớm làm cho y phục trên người hắn ướt đẫm, có nhiều lần Sở Lâm Phong muốn buông tha. Thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn không tình nguyện.
Bởi vì coi như mình không hấp thu tinh thần lực này thì nó cũng sẽ chủ động tiến vào thân thể của mình, phát hiện này khiến cho hắn giật mình không thôi.
Hắn muốn hỏi Kiếm linh, thế nhưng lại sợ nàng mắng mình. Chỉ là trong lòng hắn có một loại suy đoán, loại hiện tượng này có thể có quan hệ với Hỗn Độn chi khí mà nàng nói.
Sở Lâm Phong một mình chịu đựng thống khổ ở chỗ này, mà ở một chỗ khác trong Phủ thành chủ có một người đang liều mạng hấp thu tinh thần lực.
Trong miệng còn không nhịn được thì thầm:
- Tên đáng chết, hại ta phải liều mạng hấp thu như vậy. Nếu như sau này dám không tốt với ta, nhất định ta sẽ phế ngươi đi.
Sau đó nàng còn nói thêm:
- Cũng không biết hiện giờ hắn thế nào, nghe hạ nhân nói hắn đã tỉnh, không biết có đang hấp thu tinh thần lực như ta hay không.
Đương nhiên lời Tư Mã Tĩnh Di nói Sở Lâm Phong sẽ không nghe thấy. Bởi vì lúc này hắn đang liều mạng chống lại sự thống khổ ở trong cơ thể.
Tinh thần lực được hấp thu vào lúc này đang kéo tinh thần lực và Hỗn Độn chi khí ở đan điền trong cơ thể, cũng đã bắt đầu dâng lên, tán loạn trong gân mạch.
Ngừng hấp thu tinh thần lực thì hắn không chịu, huống hồ hiện trong đan điền của hắn có một lượng tinh thần lực khổng lồ và Hỗn Độn chi khí thần bí và bá đạo kia.
Rất nhanh tinh thần lực đã dễ dàng phá hỏng tất cả gân mạch trong cơ thể của Sở Lâm Phong, có thể nói là làm tan vỡ tất cả.
Chuyện này còn chưa phải là quan trọng nhất, sau khi không có điểm trung chuyển là gân mạch, tinh thần lực và Hỗn Độn chi khí bắt đầu tiến vào trong bắp thịt của Sở Lâm Phong.
Sở Lâm Phong đau đến mức thiếu chút nữa đã ngất đi. Lần đầu tiên luyện thể đã làm cho gân mạch bị hủy hết, không thể không nói vận khí của hắn quá tốt.
Trong cơ thể truyền tới thống khổ, cảm nhận lúc này so với của gân mạch còn sâu hơn. Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, máu tươi trên người chậm rãi từ trong cơ thể thẩm thấu ra bên ngoài.
Chỉ trong chốc lát, cả người đã biến thành một người máu. Trong cơ thể bắt đầu từ từ xuất hiện vết nứt, thậm chí còn có thể nhìn thấy xương của mình.
- Xem ra lần này ta sẽ phải chết không thể nghi ngờ!
Trong lòng Sở Lâm Phong khó tránh khỏi có chút tuyệt vọng, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, khí tức tính mạng của mình đang chậm rãi bị xói mòn.
Khi máu trong cơ thể chảy khô thì cũng chính là thời điểm mình bị mất mạng.
Từ đầu đến cuối Kiếm linh không có xuất hiện, đây là chuyện khiến cho trong lòng Sở Lâm Phong rất khó hiểu. Hắn rất muốn hỏi một chút, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn ẩn nhẫn.
Nếu như Sở Lâm Phong có thể cẩn thận nhìn tình huống thân thể của mình một cái thì có lẽ hắn sẽ không nghĩ như vậy.
Bắp thịt và gân mạch của hắn đang chậm rãi khép lại, tuy rằng rất chậm thế nhưng cũng có.
Mà lúc này tinh thần lực và Hỗn Độn chi khí trong cơ thể đã không có dấu hiệu tán loạn nữa. Mà là vận hành có quy luật ở trong cơ thể của Sở Lâm Phong, mỗi một lần lưu chuyển, vết thương trên người lại khép lại một ít.
Dần dà, Sở Lâm Phong phát hiện ra loại cảm giác đau thấu tâm can này từ từ giảm bớt, khi hắn thấy bắp thịt của mình đang từ từ khép lại thì hắn kinh ngạc tới mức không nói ra lời.
Cũng không biết qua bao lâu, cảm giác đau đớn biến mất, một loại cảm giác cả người tràn ngập lực lượng tràn ngập toàn thân của hắn.
Một mùi thối gay mũi truyền đến, khiến cho Sở Lâm Phong thiếu chút nữa đã nôn mửa, không ngờ lúc này trên người hắn lại có một tầng đen kịt, trộn lẫn cùng một chỗ với đám máu tươi rịn ra kia.
Điều khiến cho hắn giật mình chính là, gân mạch đã tan vỡ của hắn không ngờ lại trở lại như thường, giống như kỳ tích. Mà độ rộng của gân mạch cũng có biến hóa rõ ràng, rộng thêm không ít.
- Phải tìm một chỗ để tẩy đi lớp đen trên người, thối quá!
Sở Lâm Phong lầu bầu nói.
Nếu như cho để hắn biết, lúc này trên người hắn trừ vị trí hai con mắt còn lộ ra, còn những nơi khác thì lại giống như bôi than đá lên thì không biết hắn sẽ có cảm nghĩ gì.
Nếu như lúc này có người nhìn thấy bộ dáng này của hắn thì nhất định sẽ cho rằng mình đang nhìn thấy quỷ.
Phủ thành chủ rất lớn, Sở Lâm Phong không quen nơi này cho nên không dám đi loạn khắp nơi. Ngộ nhỡ mọi người coi hắn là kẻ trộm, hậu quả sau đó sẽ rất lớn. Nhất là khuôn mặt bây giờ càng làm cho người ta nghi ngờ.
Trời còn chưa sáng, nơi có thể nhìn thấy cũng không nhiều lắm, Sở Lâm Phong từ từ tìm kiếm nguồn nước ở trong hậu hoa viên của Phủ thành chủ, đột nhiên hắn phát hiện cách đó không xa có một hồ nước.
Trong hồ trồng đầy hoa sen, tuy rằng đã qua mùa sen nở, thế nhưng vẫn rất là tươi tốt.
Không có suy nghĩ nhiều mà trực tiếp nhảy xuống, mùi thối trên người khiến cho Sở Lâm Phong nhịn tới cực hạn. Trong lòng hắn chỉ muốn nhanh chóng tẩy lớp ô uế trên người đi mà thôi.
Nước trong hồ không quá sâu, vừa đến ngực Sở Lâm Phong, hắn nhanh chóng bỏ y phục trên người đi, sau đó mới cọ rửa.
- Thoải mái!
Hắn không nhịn được phát ra một tiếng tán thán.
- Không thể không nói ngươi là một người biến hóa, trong thời gian ngắn như vậy mà thương thế trên người ngươi đã khỏi hẳn. Đổi lại là những người khác không có năm tới ba ngày thì đừng mơ khỏi hẳn.
Lúc này Kiếm linh Nguyệt Nhi lên tiếng nói.
Sở Lâm Phong đang tắm rửa hăng say thì thanh âm của Kiếm linh Nguyệt Nhi đột nhiên xuất hiện, làm cho hắn kinh ngạc một chút.
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, tỷ không thể chờ tới lúc ta tắm rửa xong rồi lại nói sao? Phải biết rằng hiện tại ta đang tắm chứ, như vậy chẳng phải tỷ sẽ nhìn thấy toàn bộ cơ thể của ta hay sao?
Đột nhiên Sở Lâm Phong nghĩ đến vấn đề rất nghiêm trọng này.
- Khi ngươi và Lâm Nhược Hi làm chuyện kia sao không nói như vậy chứ? Nhìn thì có gì chứ, ta cũng không thể làm gì ngươi được!
Kiếm linh Nguyệt Nhi thể hiện mặt hung hãn của mình.
- Ngươi... Ngươi...
Sở Lâm Phong lập tức nghẹn lời, không biết nói cái gì.
- Ha ha ha ha! Đã nghiền! Ta rất thích xem dáng vẻ kinh ngạc của ngươi!
- Sau này khi tỷ khôi phục thân thể, nhất định ta phải xem lại. Ta thề, nhất định sẽ không để cho tỷ thất vọng!
Vốn Sở Lâm Phong muốn nói nhất định ta sẽ làm cho ngươi biết sự lợi hại của Thuần Dương chi khí.
Nhưng nghĩ tới lần trước đã khiến cho nha đầu này tức giận, vì vậy hắn mới đổi giọng.
- Chờ tới lúc ngươi có thực lực giúp ta khôi phục thân thể rồi hãy nói! Bây giờ ngươi đã có cảnh giới Tinh Thần thân thể nhất trọng thiên, chờ tới khi ngươi đạt tới cửu trọng thiên. Khi đó trong thiên hạ này sẽ không có người nào là đối thủ của ngươi nữa.
Sở Lâm Phong ngừng lại, lời nói của Kiếm linh Nguyệt Nhi lại một lần nữa khiến cho hắn cảm thấy mê muội...
Bình luận truyện