Cửu Chuyển Tinh Thần Biến
Chương 56: Nhiệm Vụ của Tư Mã Tĩnh Di
Lúc này chuyện hai đại gia tộc Sở gia và Lưu gia sống mái với nhau đã truyền đi nhốn nháo ở trong Lưu Vân Thành, trong đó chuyện Sở Lâm Phong đánh bại cao thủ Địa Vũ cảnh lại càng trở thành chuyện nổi tiếng.
Trong Phủ thành chủ, một người nam tử trung niên mặc trường bào màu trắng đang dùng vẻ mặt giận dữ khiển trách một thiếu nữ đeo khăn che mặt.
- Tĩnh Di, tại sao con lại có thể vì một tiểu tử Sở gia mà khiến cho Phủ thành chủ tổn thất một cao thủ Địa vũ cảnh tam trọng thiên chứ? Con có biết như vậy đối với Phủ thành chủ sẽ có tổn thất lớn bao nhiêu hay không.
- Phụ thân, một cao thủ Địa vũ cảnh tam trọng thiên đương nhiên rất quan trọng, nhưng nếu như có thể chiêu mộ được một thiên tài tuyệt thế, như vậy cao thủ Địa Vũ cảnh tam trọng thiên cũng không quan trọng như vậy nữa rồi.
- Sao con lại nói vậy?
- Người có biết thực lực của hắn là gì không? Nếu như người biết thực lực bây giờ của hắn mà lại đánh bại được một cao thủ Địa vũ cảnh tam trọng thiên. Như vậy có lẽ người sẽ cảm thấy nữ nhi làm như vậy là hành động đúng đắn. Dù cho mất mấy người đi nữa thì cũng đáng giá.
Nam tử trung niên dùng vẻ mặt chất vấn nhìn về phía nữ nhi của mình, tính cách của nữ nhi hắn hắn rất là rõ ràng, làm việc trầm ổn lão luyện, không có một chút nóng vội, bồng bột nào. Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn lại yên tâm để nàng tới chủ trì gia tộc tỷ thí.
- Thực lực của hắn là gì? Đừng nói cho ta biết cảnh giới của hắn đã đạt đến Địa Vũ cảnh tam trọng thiên a. Nếu như vậy thì cũng không có gì là ly kỳ cả. Chỉ cần có đủ linh dược, bằng vào tuổi tác của hắn, muốn đạt được đẳng cấp như vậy cũng là chuyện bình thường.
- Ha ha, nếu như thực lực của hắn là Địa Vũ cảnh đương nhiên con sẽ không như vậy. Hắn chỉ có thực lực Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên, thực lực như vậy không ngờ lại đánh bại được cao thủ Địa Vũ cảnh tam trọng thiên. Người cho rằng có đáng để lôi kéo hay không a?
- Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên? Điều này sao có thể?
Nam tử trung niên há hốc miệng kinh ngạc, miệng như có thể nhét vừa một quả trứng gà. Chuyện này đã hoàn toàn lật đổ thế giới quan trước mắt hắn.
- Chuyện không thể có rất nhiều, thế nhưng hắn lại có thể làm được chuyện như vậy.
Tư Mã Tĩnh Di thấy dáng vẻ giật mình của phụ thân mình, nàng lập tức cười nói.
- Tĩnh Di, lời con nói là sự thật sao? Trong Lưu Vân Thành thật sự có thiên tài như vậy sao?
- Sao con có thể lừa người được chứ? Trong khoảng thời gian người rời đi, có thể nói Sở Lâm Phong này đã là nhân vật rất nổi tiếng. Biểu hiện ở trên gia tộc tỷ thí cũng đã khắc sâu vào trong lòng của tất cả mọi người.
Sau đó Tư Mã Tĩnh Di nói chuyện Sở Lâm Phong ở trên lôi đài cùng với việc đối kháng với Ngô trưởng lão cho thành chủ Tư Mã Bình Xương của Lưu Vân Thành nghe qua một lượt.
Nghe Tư Mã Tĩnh Di nói xong, vẻ kinh hãi và khó có thể tin được rất lâu còn chưa biến mất ở trên mặt của Tư Mã Bình Xương.
Nửa ngày sau hắn mới nói ra được một câu:
- Tĩnh Di, thiên tài như vậy nhất định chúng ta phải mời chào. Không tiếc bất cứ giá nào, cho dù là hắn muốn lấy con làm lão bà của hắn thì cũng phải đồng ý.
Tư Mã Tĩnh Di biến sắc, không nghĩ tới phụ thân lại coi trọng tiểu tử này như vậy. Đáng tiếc hắn đã có hôn thê, làm lão bà của hắn chẳng phải sẽ làm thiếp hay sao?
- Phụ thân, đáng tiếc hắn đã có hôn thê, con thấy phương pháp này không dùng được nha?
Tư Mã Tĩnh Di có chút bất đắc dĩ nói, đối với Sở Lâm Phong nàng cũng không biết thái độ của mình là gì, có lẽ yêu và hận đều có.
- Nữ tử kia là ai? Có thể xinh đẹp bằng nữ nhi của ta sao? Thiên tài như vậy phải mượn hơi, có lẽ một ngày kia ta còn có thể dựa vào hắn để tiến vào vương thành, như vậy sợ rằng làm thiếp cũng phải mượn hơi hắn.
Trong thanh âm của Tư Mã Bình Xương rất là nghiêm khắc, mình ở trong Lưu Vân Thành nho nhỏ này đã nhiều năm như vậy, cũng là lúc nên đi ra khỏi chỗ này. Mà sự xuất hiện của Sở Lâm Phong chính là then chốt.
Tư Mã Tĩnh Di không nói gì, trong lòng của nàng đang giãy dụa, rốt cuộc có nên nghe lời của phụ thân, không tiếc bất cứ giá nào tạo mối quan hệ với Sở Lâm Phong hay không.
Một lát sau nàng đã có chủ ý, sau đó nàng nói:
- Phụ thân, con đã biết phải làm sao, nữ nhi cáo lui!
...
Thời gian đoàn tụ rất là ngắn ngủi, Thiên Long học viện cách Lưu Vân Thành mấy ngàn dặm, tuy rằng muốn trong vòng một tháng chạy tới cũng không khó, nhưng nếu như gặp phải chuyện gì trên đường thì lại không nói chắc được.
Hôm nay Sở Lâm Phong và Lâm Nhược Hi chuẩn bị đi tới Thiên Long học viện, toàn bộ người của Sở gia đều tới tiễn biệt. Lâm Quyền vì trong gia tộc có việc cho nên đã mang theo người của Lâm gia rời đi.
Sáng sớm hai người dưới vòng vây của mọi người, đi ra ngoài cửa.
- Phong Nhi, ra bên ngoài phải học tự chăm sóc lấy bản thân. Mọi việc phải cẩn thận không thể can thiệp vào, chăm sóc Nhược Hi cho tốt, phụ thân chờ con mang tới kinh hỉ cho ta.
Sở Nguyên Phách có chút lưu luyến không rời nói.
- Phụ thân, con biết rồi. Người yên tâm, con sẽ chăm sóc cho Nhược Hi thật tốt, người cũng phải bảo trọng thân thể, khi nhi tử trở về, người nhất định phải vui vẻ mạnh khỏe a!
- Thiếu gia, ngươi phải bảo trọng, ta chờ ngươi trở lại!
Lâm Yên Nhiên nhìn Sở Lâm Phong, cố lấy dũng khí nói ra một lời muốn nói.
Bây giờ trong lòng của Sở Lâm Phong cũng rất loạn, thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi và nước mắt trên mặt của Lâm Yên Nhiên, dường như hắn đã hiểu ra cái gì đó.
Chỉ là hắn đành hít sâu một hơi rồi nói với Lâm Yên Nhiên:
- Yên Nhiên, ngươi yên tâm đi, ta sẽ trở lại! Thay ta chăm sóc cho gia chủ!
Ly biệt sẽ rất là thương tâm, Sở Lâm Phong không muốn dừng lại quá lâu cho nên mang theo Lâm Nhược Hi và mấy tùy tùng Sở gia rời đi, cũng không quay đầu lại một lần nào.
- Lưu Vân Thành, không biết phải đợi tới năm nào ta mới có thể trở về. Phụ thân, các thúc bá huynh đệ tỷ muội Sở gia, các người phải bảo trọng!
Trong lòng hắn tự lầm bầm nói.
Trừ tùy tùng tổng cộng có ba người ra, cộng thêm hắn và Lâm Nhược Hi chính là năm người, ngựa không ngừng vó đi được hơn hai mươi ngày. Khi còn cách Thiên Long học viện hai trăm dặm thì cả đám ngừng lại, bởi vì lúc này trời đã tối.
- Thiếu gia, trời sắp mưa, phía trước có một tòa thành nhỏ, chúng ta đi đến phía trước tránh mưa ah.
Một tên tùy tùng trong đó nói.
- Được rồi, mọi người đẩy nhanh tốc độ nhanh chút. Trước khi trời mưa chạy tới thành nhỏ trước mặt tránh mưa, ăn một chút gì đó. Mấy ngày này mọi người cũng cực khổ rồi. Đêm nay qua đêm ở chỗ này đi!
Rốt cục, khi mưa sắp đổ ập xuống, đám người Sở Lâm Phong đã tới trong thành, rất nhanh năm người đã tìm được một khách điếm còn chưa kín phòng.
- Khách quan, người tới ăn cơm hay là ở trọ?
Tiểu nhị thấy có khách tới, lập tức vội vàng tiến lên chào hỏi.
- Ăn uống và ở trọ, có phòng hảo hạng không? Chuẩn bị ba gian trước. Sau đó mang thức ăn tốt nhất của các ngươi lên đây.
Một tên tùy tùng phân phó nói.
- Được khách quan, ta sẽ mang lên ngay.
Tiểu nhị của điếm nói xong cũng vội vội vàng vàng đi chuẩn bị.
Mà lúc này mây đen trên bầu trời đã tụ tập lại rất dày. Ở trong tầng mây kia thi thoảng có từng tia chớp xẹt qua hư không.
Đì đùng.
Một đạo sấm sét to lớn xuất hiện ở trên bầu trời của tòa thành nhỏ này, chiếu sáng toàn bộ thành nhỏ như ban ngày.
Ngay sau đó trên trời bắt đầu có mưa, Sở Lâm Phong ngồi bên cạnh cái bàn trước cửa sổ, nhìn cảnh mưa to, rơi vào trong trầm tư.
Lâm Nhược Hi cũng không nói gì, dường như cũng đang suy nghĩ cái gì đó, trong lúc nhất thời có vẻ rất yên tĩnh.
Phía ngoài, bởi vì mưa to cho nên khiến cho người đi trên đường phố trong thành nhỏ trở nên ít đi. Tiểu nhị trong điếm đã đóng cửa tiệm lại, bởi vì trong thời tiết quái quỷ như vậy cũng không có vị khách nào tới a.
Rất nhanh cơm nước đã được mang lên, năm người Sở Lâm Phong cũng bắt đầu ăn, thỉnh thoảng hắn còn gặp rau vào trong bát của Lâm Nhược Hi, tình cảm quan tâm không cần nói cũng biết.
Lúc này, đột nhiên truyền đến một trận tiếng gõ cửa, tiếp theo có một thanh âm của nữ tử truyền đến:
- Mở cửa, mở cửa a, còn có phòng không? Chúng ta muốn ở trọ.
Chưởng quỹ đang ở trước quầy tính toán sổ sách, nghe thấy có khách tới, hắn vội vã kêu lên với tiểu nhị trong điếm:
- Tiểu Lưu tử, còn không đi mở cửa? Có khách tới, còn sững sờ ở đó làm cái gì chứ?
Trong Phủ thành chủ, một người nam tử trung niên mặc trường bào màu trắng đang dùng vẻ mặt giận dữ khiển trách một thiếu nữ đeo khăn che mặt.
- Tĩnh Di, tại sao con lại có thể vì một tiểu tử Sở gia mà khiến cho Phủ thành chủ tổn thất một cao thủ Địa vũ cảnh tam trọng thiên chứ? Con có biết như vậy đối với Phủ thành chủ sẽ có tổn thất lớn bao nhiêu hay không.
- Phụ thân, một cao thủ Địa vũ cảnh tam trọng thiên đương nhiên rất quan trọng, nhưng nếu như có thể chiêu mộ được một thiên tài tuyệt thế, như vậy cao thủ Địa Vũ cảnh tam trọng thiên cũng không quan trọng như vậy nữa rồi.
- Sao con lại nói vậy?
- Người có biết thực lực của hắn là gì không? Nếu như người biết thực lực bây giờ của hắn mà lại đánh bại được một cao thủ Địa vũ cảnh tam trọng thiên. Như vậy có lẽ người sẽ cảm thấy nữ nhi làm như vậy là hành động đúng đắn. Dù cho mất mấy người đi nữa thì cũng đáng giá.
Nam tử trung niên dùng vẻ mặt chất vấn nhìn về phía nữ nhi của mình, tính cách của nữ nhi hắn hắn rất là rõ ràng, làm việc trầm ổn lão luyện, không có một chút nóng vội, bồng bột nào. Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn lại yên tâm để nàng tới chủ trì gia tộc tỷ thí.
- Thực lực của hắn là gì? Đừng nói cho ta biết cảnh giới của hắn đã đạt đến Địa Vũ cảnh tam trọng thiên a. Nếu như vậy thì cũng không có gì là ly kỳ cả. Chỉ cần có đủ linh dược, bằng vào tuổi tác của hắn, muốn đạt được đẳng cấp như vậy cũng là chuyện bình thường.
- Ha ha, nếu như thực lực của hắn là Địa Vũ cảnh đương nhiên con sẽ không như vậy. Hắn chỉ có thực lực Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên, thực lực như vậy không ngờ lại đánh bại được cao thủ Địa Vũ cảnh tam trọng thiên. Người cho rằng có đáng để lôi kéo hay không a?
- Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên? Điều này sao có thể?
Nam tử trung niên há hốc miệng kinh ngạc, miệng như có thể nhét vừa một quả trứng gà. Chuyện này đã hoàn toàn lật đổ thế giới quan trước mắt hắn.
- Chuyện không thể có rất nhiều, thế nhưng hắn lại có thể làm được chuyện như vậy.
Tư Mã Tĩnh Di thấy dáng vẻ giật mình của phụ thân mình, nàng lập tức cười nói.
- Tĩnh Di, lời con nói là sự thật sao? Trong Lưu Vân Thành thật sự có thiên tài như vậy sao?
- Sao con có thể lừa người được chứ? Trong khoảng thời gian người rời đi, có thể nói Sở Lâm Phong này đã là nhân vật rất nổi tiếng. Biểu hiện ở trên gia tộc tỷ thí cũng đã khắc sâu vào trong lòng của tất cả mọi người.
Sau đó Tư Mã Tĩnh Di nói chuyện Sở Lâm Phong ở trên lôi đài cùng với việc đối kháng với Ngô trưởng lão cho thành chủ Tư Mã Bình Xương của Lưu Vân Thành nghe qua một lượt.
Nghe Tư Mã Tĩnh Di nói xong, vẻ kinh hãi và khó có thể tin được rất lâu còn chưa biến mất ở trên mặt của Tư Mã Bình Xương.
Nửa ngày sau hắn mới nói ra được một câu:
- Tĩnh Di, thiên tài như vậy nhất định chúng ta phải mời chào. Không tiếc bất cứ giá nào, cho dù là hắn muốn lấy con làm lão bà của hắn thì cũng phải đồng ý.
Tư Mã Tĩnh Di biến sắc, không nghĩ tới phụ thân lại coi trọng tiểu tử này như vậy. Đáng tiếc hắn đã có hôn thê, làm lão bà của hắn chẳng phải sẽ làm thiếp hay sao?
- Phụ thân, đáng tiếc hắn đã có hôn thê, con thấy phương pháp này không dùng được nha?
Tư Mã Tĩnh Di có chút bất đắc dĩ nói, đối với Sở Lâm Phong nàng cũng không biết thái độ của mình là gì, có lẽ yêu và hận đều có.
- Nữ tử kia là ai? Có thể xinh đẹp bằng nữ nhi của ta sao? Thiên tài như vậy phải mượn hơi, có lẽ một ngày kia ta còn có thể dựa vào hắn để tiến vào vương thành, như vậy sợ rằng làm thiếp cũng phải mượn hơi hắn.
Trong thanh âm của Tư Mã Bình Xương rất là nghiêm khắc, mình ở trong Lưu Vân Thành nho nhỏ này đã nhiều năm như vậy, cũng là lúc nên đi ra khỏi chỗ này. Mà sự xuất hiện của Sở Lâm Phong chính là then chốt.
Tư Mã Tĩnh Di không nói gì, trong lòng của nàng đang giãy dụa, rốt cuộc có nên nghe lời của phụ thân, không tiếc bất cứ giá nào tạo mối quan hệ với Sở Lâm Phong hay không.
Một lát sau nàng đã có chủ ý, sau đó nàng nói:
- Phụ thân, con đã biết phải làm sao, nữ nhi cáo lui!
...
Thời gian đoàn tụ rất là ngắn ngủi, Thiên Long học viện cách Lưu Vân Thành mấy ngàn dặm, tuy rằng muốn trong vòng một tháng chạy tới cũng không khó, nhưng nếu như gặp phải chuyện gì trên đường thì lại không nói chắc được.
Hôm nay Sở Lâm Phong và Lâm Nhược Hi chuẩn bị đi tới Thiên Long học viện, toàn bộ người của Sở gia đều tới tiễn biệt. Lâm Quyền vì trong gia tộc có việc cho nên đã mang theo người của Lâm gia rời đi.
Sáng sớm hai người dưới vòng vây của mọi người, đi ra ngoài cửa.
- Phong Nhi, ra bên ngoài phải học tự chăm sóc lấy bản thân. Mọi việc phải cẩn thận không thể can thiệp vào, chăm sóc Nhược Hi cho tốt, phụ thân chờ con mang tới kinh hỉ cho ta.
Sở Nguyên Phách có chút lưu luyến không rời nói.
- Phụ thân, con biết rồi. Người yên tâm, con sẽ chăm sóc cho Nhược Hi thật tốt, người cũng phải bảo trọng thân thể, khi nhi tử trở về, người nhất định phải vui vẻ mạnh khỏe a!
- Thiếu gia, ngươi phải bảo trọng, ta chờ ngươi trở lại!
Lâm Yên Nhiên nhìn Sở Lâm Phong, cố lấy dũng khí nói ra một lời muốn nói.
Bây giờ trong lòng của Sở Lâm Phong cũng rất loạn, thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi và nước mắt trên mặt của Lâm Yên Nhiên, dường như hắn đã hiểu ra cái gì đó.
Chỉ là hắn đành hít sâu một hơi rồi nói với Lâm Yên Nhiên:
- Yên Nhiên, ngươi yên tâm đi, ta sẽ trở lại! Thay ta chăm sóc cho gia chủ!
Ly biệt sẽ rất là thương tâm, Sở Lâm Phong không muốn dừng lại quá lâu cho nên mang theo Lâm Nhược Hi và mấy tùy tùng Sở gia rời đi, cũng không quay đầu lại một lần nào.
- Lưu Vân Thành, không biết phải đợi tới năm nào ta mới có thể trở về. Phụ thân, các thúc bá huynh đệ tỷ muội Sở gia, các người phải bảo trọng!
Trong lòng hắn tự lầm bầm nói.
Trừ tùy tùng tổng cộng có ba người ra, cộng thêm hắn và Lâm Nhược Hi chính là năm người, ngựa không ngừng vó đi được hơn hai mươi ngày. Khi còn cách Thiên Long học viện hai trăm dặm thì cả đám ngừng lại, bởi vì lúc này trời đã tối.
- Thiếu gia, trời sắp mưa, phía trước có một tòa thành nhỏ, chúng ta đi đến phía trước tránh mưa ah.
Một tên tùy tùng trong đó nói.
- Được rồi, mọi người đẩy nhanh tốc độ nhanh chút. Trước khi trời mưa chạy tới thành nhỏ trước mặt tránh mưa, ăn một chút gì đó. Mấy ngày này mọi người cũng cực khổ rồi. Đêm nay qua đêm ở chỗ này đi!
Rốt cục, khi mưa sắp đổ ập xuống, đám người Sở Lâm Phong đã tới trong thành, rất nhanh năm người đã tìm được một khách điếm còn chưa kín phòng.
- Khách quan, người tới ăn cơm hay là ở trọ?
Tiểu nhị thấy có khách tới, lập tức vội vàng tiến lên chào hỏi.
- Ăn uống và ở trọ, có phòng hảo hạng không? Chuẩn bị ba gian trước. Sau đó mang thức ăn tốt nhất của các ngươi lên đây.
Một tên tùy tùng phân phó nói.
- Được khách quan, ta sẽ mang lên ngay.
Tiểu nhị của điếm nói xong cũng vội vội vàng vàng đi chuẩn bị.
Mà lúc này mây đen trên bầu trời đã tụ tập lại rất dày. Ở trong tầng mây kia thi thoảng có từng tia chớp xẹt qua hư không.
Đì đùng.
Một đạo sấm sét to lớn xuất hiện ở trên bầu trời của tòa thành nhỏ này, chiếu sáng toàn bộ thành nhỏ như ban ngày.
Ngay sau đó trên trời bắt đầu có mưa, Sở Lâm Phong ngồi bên cạnh cái bàn trước cửa sổ, nhìn cảnh mưa to, rơi vào trong trầm tư.
Lâm Nhược Hi cũng không nói gì, dường như cũng đang suy nghĩ cái gì đó, trong lúc nhất thời có vẻ rất yên tĩnh.
Phía ngoài, bởi vì mưa to cho nên khiến cho người đi trên đường phố trong thành nhỏ trở nên ít đi. Tiểu nhị trong điếm đã đóng cửa tiệm lại, bởi vì trong thời tiết quái quỷ như vậy cũng không có vị khách nào tới a.
Rất nhanh cơm nước đã được mang lên, năm người Sở Lâm Phong cũng bắt đầu ăn, thỉnh thoảng hắn còn gặp rau vào trong bát của Lâm Nhược Hi, tình cảm quan tâm không cần nói cũng biết.
Lúc này, đột nhiên truyền đến một trận tiếng gõ cửa, tiếp theo có một thanh âm của nữ tử truyền đến:
- Mở cửa, mở cửa a, còn có phòng không? Chúng ta muốn ở trọ.
Chưởng quỹ đang ở trước quầy tính toán sổ sách, nghe thấy có khách tới, hắn vội vã kêu lên với tiểu nhị trong điếm:
- Tiểu Lưu tử, còn không đi mở cửa? Có khách tới, còn sững sờ ở đó làm cái gì chứ?
Bình luận truyện