Cửu Dĩ Hữu Tình
Chương 53: Chuyển Nhượng
Editor: Gió
Nhìn thấy bản hợp đồng này, Mẫn Thiều Kỳ liền ngây người.
Cố Ngạo không biết là thứ gì nhưng thấy Mẫn Thiều Kỳ ngẩn người, liền rút bản hợp đồng đi, nhìn qua một cái liền mỉm cười nói: “Cái này được nha.”
“Của hồi môn của em đấy.” Cố Diễm cũng không khách sáo mà nói.
Cố Ngạo cười ha ha một tiếng: “Chắc cũng là sính lễ luôn nhỉ?” Nói xong trả lại hợp đồng cho Mẫn Thiều Kỳ nói: “Bé cưng, em xem kỹ điều khoản đi, có chỗ nào không ổn bảo anh cả thay đổi cho em.”
Mẫn Thiều Kỳ cũng đã phục hồi lại tinh thần, trả lại hợp đồng cho Cố Diễm, nói: “Cái này em không nhận được đâu, quá đáng giá.” Thật ra dù cho là một món quà nho nhỏ thôi cậu cũng sẽ không từ chối, nhưng đây là hẳn một cửa tiệm, giá trị của nó cậu không thể nào tính nổi.
Cố Diễm ngược lại lại không cảm thấy cửa tiệm đó đáng giá, nói: “Cố gia không có gì để chuẩn bị cho Cố Ngạo cả, nhà hay xe đều không cần mua cho nó. Hiện tại nó đã ổn định rồi, cũng có ý muốn kết hôn, Cố gia cũng cần phải lấy gì đó để bày tỏ tấm lòng. Nghe Cố Hàm nói em muốn mở một cửa tiệm bánh ngọt, nhưng hiện tại vẫn chưa có thời gian để đi xem vị trí cửa hàng. Vừa hay trong nhà có một cửa hàng, không ai có thời gian để xử lý nó, giao cho em coi như là có tác dụng.”
Nói xong, Cố Diễm còn nháy mắt với Cố Ngạo, ý bảo anh khuyên giúp.
Cửa tiệm này Cố Ngạo biết, mở được hơn ba năm nay, nhưng anh cũng quên luôn rồi, ngay cả khi Mẫn Thiều Kỳ nói muốn mở một cửa tiệm bánh ngọt anh vẫn không nhớ đến nó.
“Kỳ Kỳ, nhận đi, đây là sính lễ của anh đó.” Cố Ngạo cười nói.
Mẫn Thiều Kỳ nhìn Cố Ngạo, dù cho cậu biết cửa tiệm này với Cố gia cũng chẳng đáng là bao, nhưng cũng không có nghĩa là cậu có thể tự ý nhận nó.
“Anh cả, tấm lòng của Cố gia em hiểu, cũng xin nhận phần tấm lòng ấy. Thật sự em chỉ muốn mở một tiệm bánh nho nhỏ thôi là được rồi.” Mẫn Thiều Kỳ nói.
“Việc này đều đã được sự đồng ý cả nhà rồi mới chuyển nhượng cho em. Nếu như em không cần thì phải nói chuyện với bố mẹ anh.” Cố Diễm nói.
Cố Ngạo bật cười thành tiếng, anh cả lấy bố mẹ ra dọa, Mẫn Thiều Kỳ đương nhiên không thể không nhận, nếu không là không nể mặt mũi bố mẹ anh rồi.
Quả nhiên Mẫn Thiều Kỳ không thể tiếp tục từ chối nữa.
Cố Diễm nhìn Mẫn Thiều Kỳ vẫn còn đang ngây ngốc, hiếm thấy mà nở nụ cười, đoạn nói: “Em không cần cảm thấy áp lực đâu, bậc cha anh tặng quà em là coi trọng em, em nhận được rồi. Cửa tiệm này nửa tháng trước vì vấn đề dò nước mà bắt đầu sửa chữa, đúng lúc này em tiếp nhận là thích hợp nhất. Tên cửa tiệm em có thể đổi, đến lúc đó em gặp nhân viên muốn đuổi hay muốn tuyển em cứ xem rồi làm. Cố gia sẽ hoàn toàn không nhúng tay vào. Dù cho sau này em không kinh doanh nữa, muốn cho thuê hay đem bán thì tùy em. Em ký vào hợp đồng, những thủ thục tiếp theo sẽ có người làm giúp em.”
Mẫn Thiều Kỳ thấy mình không thể từ chối được nữa, mới xem hợp đồng một cách cẩn thận. Bao gồm vị trí, xung quanh của cửa tiệm cũng phải tìm hiểu kỹ.
Cố Diễm giới thiệu đơn giản cho cậu: “Chỗ đó xung quanh đều tập trung khu thương mại, văn phòng và khách sạn, vị trí rất tốt. Vị trí của cửa hàng này nằm trong tòa nhà chuyên hàng flagship xa xỉ, em hẳn là biết. Khách hàng hoàn toàn không thành vấn đề nên việc này không phải lo, Cố thị cũng có cổ phần ở đó, có chuyện gì em cứ gọi cho anh.”
Quả thật đây thực sự là mảnh đất tốt, thực sự là tấc đất tấc vàng, Tòa nhà kia thực ra là một trung tâm thương mại nhỏ, bởi vì tất cả các cửa tiệm flagship của các thương hiệu đắt đỏ trên thế giới đều tập trung tại nơi đây nên mới lấy tên là trung tâm thương mại “Hoa Tụy(2)”
(2) “nơi sự xa hoa tụ họp”
Mẫn Thiều Kỳ có chút tỏ mò mà hỏi: “Cố gia tại sao lại muốn mở một tiệm cà phê ở đó?” Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy thấy Cố Ngạo đã mua cửa tiệm đó, hẳn là nên làm gì đó phù hợp với đẳng cấp của Cố gia.
Cố Diễm cũng không để ý lắm mà nói: “Bên cạnh trung tâm thương mại đó là khách sạn của Hoắc gia, mảnh đất kia thực chất là thuộc về Hoắc gia. Nhưng vị trí tốt như vậy mà chỉ mở khách sạn thôi thì không đủ, dùng làm việc khác thì cảm thấy lãng phí, vậy nên mới hợp tác với Ngu gia, mở môt trung tâm thương mại Hoa Tụy đó, hoạt động dưới danh nghĩa của Ngu gia. Trước buổi kêu gọi đầu tư Hoa Tụy một tuần đúng vào tiệc mừng năm của Cố thị, Cố gia đều có hợp tác với Hoắc gia và Ngu gia, vậy nên hai nhà mới dùng một cửa tiệm bên trong Hoa Tụy làm quà cho Cố thị. Sau khi cửa tiệm đó đến tay Cố thị thì Cố thị cũng không có kế hoạch đặc biệt gì cho nó cả, bởi vì cũng không phải là cửa tiệm mà Cố thị thực sự cần, bởi vậy nên không có bất cứ dự định gì cả. Sau này Cố Hàm tới xem một lần, thuận miệng nói rằng nơi này thích hợp mở một quán cà phê, hơn nữa gần đó cũng không có bất quán cà phê hay bánh ngọt nào. Cứ như vậy mà mở một quán cà phê ở đó.”
Mẫn Thiều Kỳ không ngờ rằng một vị trí tốt như vậy, Cố gia lại tùy ý sắp xếp như thế. Nhưng nghĩ lại cũng phải thôi, sản nghiệp của Cố gia rất nhiều, nhưng nghĩ kĩ một chút, dường như nơi đó thực sự không hợp để bán hàng.
Cố Diễm tiếp tục nói: “Nhưng đối với Cố thị, kinh doanh một tiệm cà phê chẳng lợi được bao, tốn nhiều thời gian nhưng toàn bộ lợi nhuận cũng chẳng cao. Nhưng vì để thể hiện sự ủng hộ với Hoắc gia và Ngu gia, cửa tiệm ấy vẫn tiếp tục được kinh doanh. Vậy nên bây giờ em tiếp nhận nó là lúc tốt nhất, thứ nhất là vì cuối cùng cũng có người có thể chính thức kinh doanh nó, cũng không lãng phí vị trí tốt của nó. Thứ hai Cố Ngạo thân với Ngu Dịch và Hoắc Tinh hơn, em với thân phận là người yêu của Cố Ngạo kinh doanh sẽ càng thể hiện rõ sự ủng hộ của chúng ta hơn.
Lời của Cố Diễm khiến Mẫn Thiều Kỳ không tìm được bất cứ lý do gì để từ chối nữa cả, sự tiếp nhận của cậu không chỉ đại diện cho chính bản thân cậu, mà còn là đại diện cho Cố gia, hơn nữa lại có tiết kiệm tâm tư cho Cố Diễm, lại có thể phát triển cửa tiệm này thật tốt, quả thực một sự thay đổi nhận lại được rất nhiều. Quả thực, đúng như lời Cố Diễm nói, dù cho độ phổ biến của cửa hàng này có tốt đi chăng nữa thì cũng chỉ là một cửa hàng bán cà phê và bánh ngọt, không thể nào so được với thu nhập của Cố thị, Cố thị đầu tư tinh lực, nhân lực vào đây, hiển nhiên là hơi phí thời gian.
Nghĩ đến đây, Mẫn Thiều Kỳ thời dài một hơi, nói: “Được rồi, cảm ơn anh cả.”
Nụ cười của Cố Diễm càng thêm đậm, đưa bút mày mang theo của mình cho Mẫn Thiều Kỳ, nói: “Không có vấn đề gì thì kí tên đi.”
Mẫn Thiều Kỳ nhìn Cố Ngạo, Cố Ngạo mỉm cười gật đầu với cậu. Anh biết những lời anh cả anh nói đều là thật, nghĩ đến việc ngay cả anh cũng quên thì rõ ràng là Cố gia hoàn toàn không để tâm tới cửa hàng này. Chi bằng giao cho Mẫn Thiều Kỳ, Mẫn Thiều Kỳ chắc chắn sẽ kinh doanh có tâm hơn.
Sau khi Mẫn Thiều Kỳ kí tên xong, Cố Diễm thu lại tài liệu, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Vừa đến trước cửa Cố Diễm nói với Mẫn Thiều Kỳ: “Em xem hôm nào có thời gian thì đến xem một tí, có chỗ nào muốn thay đổi thì cứ nói, để họ thay đổi kịp thời, chi phí cứ tính cho Cố thị, em không cần phải lo.”
Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, nói: “Em muốn đổi tên cho cửa hàng.”
Cố Diễm gật đầu, hỏi: “Muốn đặt tên là gì?” Trước đó cửa hàng có một cái tên tiếng anh, do người trong bộ phận thiết kế đặt, không khó nhớ, nhưng với người trong nước lại không dễ nhớ.
“Một nửa ngọt ngào.(3)”
(3) 半分糖 nó là một nửa lượng đường ấy, nhưng mà editor edit hơi ngựa một tí.
Cố Ngạo hơi sửng sốt nhưng cũng lập tức mỉm cười.
Cố Diễm biết Cố Ngạo thích ăn ít đường hay là nửa lượng đường gì đó, nghĩ chắc cái tên này cũng liên quan đến điều ấy, hơn nữa dù cho là cà phê hay là bánh, đều có thể thêm nửa lượng đường, cũng rất thích hợp.
“Được, anh về bảo người liên hệ thay đổi biển hiệu.” Cố Diễm nói xong cười nhẹ một cái rồi rời đi.
Đóng cửa lại, Cố Ngạo ôm lấy Mẫn Thiều Kỳ, cười nói: “Ông chủ Mẫn, về sau phải nhờ em nuôi anh rồi.”
Mẫn Thiều Kỳ hé môi cười nói: “Anh kiếm nhiều hơn em rất nhiều đó có biết không hả?”
“Đây là sính lễ của anh, nhận sính lễ của anh thì là người của anh rồi, để ông chủ Mẫn nuôi anh cũng phải thôi.” Cố Ngạo tiếp tục trêu cậu.
“Em có thể chia hoa hồng cho anh, hoặc là anh có thể làm ông chủ?” Mẫn Thiều Kỳ nói. Thật ra là sính lễ của Cố Ngạo, để Cố Ngạo kinh doanh dường như tốt hơn.
“Đừng.” Cố Ngạo vội vàng từ chối, “Anh chỉ đùa tí thôi. Nếu là sính lễ, đương nhiên là của em rồi. Hơn nữa, anh làm gì có thời gian mà quản lý việc này, nhưng em thì có thể, phải tính toán kĩ một chút, phải kinh doanh thế nào, mời bao nhiêu người, đều phải có cả kế hoạch ngắn hạn lẫn dài hnạ. Hãy làm cho thật tốt nhé, nhưng đừng vất vả quá, sức khỏe quan trọng hơn.”
“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ cười xoay người ôm lấy Cố Ngạo. Hiện tại cậu rất hài lòng, vốn cho rằng phải tốn rất nhiều thời gian mới chọn được nơi mở cửa hàng, nhưng giờ chỉ cần đợi sửa sang xong là có thể kinh doanh được ngay. Cậu sắp có sự nghiệp của riêng mình rồi, về sau kinh tế độc lập rồi cậu có thể dùng tiền của mình để mua đồ cho Cố Ngạo, chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy ngập tràn động lực.
“Hiện tại em rất vui.” Mẫn Thiều Kỳ cười nói.
“Em vui là được. Em vui anh cũng vui.” Cố Ngạo nhẹ nhàng hôn cậu. ghé vào tai cậu thủ thỉ.
Mẫn Thiều Kỳ ngẩng đầu, chủ động hôn Cố Ngạo.
Cố Ngạo hưởng thụ sự chủ động hiếm thấy của Mẫn Thiều Kỳ, thật sự thì kĩ thuật hôn của Mẫn Thiều Kỳ không giỏi, nhưng Cố Ngạo rất hưởng thụ sư ngây ngô ấy.
Một lát sau, Cố Ngạo đảo khách thành chủ, ôm Mẫn Thiều Kỳ lên sô pha rồi áp lên. Hiện tại sức khỏe của Mẫn Thiều Kỳ đã bình phục, mà vết thương của anh cũng đã khỏi từ lâu rồi, đây là lúc để kết thúc cuộc sống thanh tâm quả dục.
Hôn nhẹ một cái lên môi Mẫn Thiều Kỳ, ngón tay Cố Ngạo cũng không an phận mà mở khuy áo Mẫn Thiều Kỳ rồi luồn vào trong, vuốt ve làn da nhẵn nhụi ấm áp của cậu.
Mẫn Thiều Kỳ bị anh hôn đến mềm nhũn, nhưng phát hiện động tác tiến thêm một bước của Cố Ngạo, vẫn giữ lấy tay anh, thở dốc mà nói: “Bây giờ vẫn còn là ban ngày mà…”
“Ừ, ban ngày ánh sáng tốt.” Cố Ngạo cười, cọ cọ nơi đã có phản ứng vào Mẫn Thiều Kỳ.
Mặt Mẫn Thiều Kỳ lại càng đỏ hơn.
Cố Ngạo ịn một dấu hôn trên cổ câu, sau đó ôm Mẫn Thiều Kỳ vào phòng ngủ – ánh sáng phòng ngủ còn đẹp hơn ánh sáng phòng khách.
…
Đến lúc Mẫn Thiều Kỳ tỉnh lại, đã hoàn toàn bỏ luôn bữa trưa, thậm chí thiếu chút nữa là bỏ luôn bữa tối.
Mình mẩy đau nhức dữ dội, xoay người thôi cũng thấy khó khăn, cũng may Cố Ngạo đã giúp cậu tắm rửa, nếu không sẽ càng khó chịu hơn.
Cố Ngạo không ở trong phòng, nhưng chắc là cũng không ra khỏi nhà, bằng không nhất định sẽ nói với cậu một tiếng.
Hiện tại giọng của Mẫn Thiều Kỳ vẫn rất khàn, căn bản là không thể lớn tiếng gọi Cố Ngạo được. Vì vậy cậu lấy điện thoại trên đầu giường, gửi tin nhắn cho Cố Ngạo, nói muốn uống nước.
Không lâu sau, Cố Ngạo nhận được tin nhắn mở cửa đi vào, cười nói: “Dậy rồi à?” So với Mẫn Thiều Kỳ, anh có thể nói là mặt mày tươi tỉnh.
“Nước…” Mẫn Thiều Kỳ nhẹ giọng nói. Có lẽ vì đã lâu rồi không làm hoàn chỉnh một lận, nên cậu thật sự chưa quen được, còn hơi xấu hổ.
“Có ngay, còn muốn gì khác không?” Cố Ngạo hỏi.
Mẫn Thiều Kỳ lắc đầu.
Cố Ngạo xoay người đi ra bếp rót cho Mẫn Thiều Kỳ một cốc nước mật ong rồi bê về phòng.
Mẫn Thiều Kỳ nhận cốc nước của Cố Ngạo rồi một hơi uống sạch, lúc này mới cảm thấy thư thái hơn một chút.
Cố Ngạo hôn lên môi cậu, nói: “Buổi tối gọi đồ ăn ngoài nhé.”
“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ hiểu rất rõ rằng với tình trạng hiện tại của cậu không thể dậy nấu cơm được.
“Muốn ăn gì?” Cố Ngạo hỏi cậu.
“Cháo là được rồi…” Vấn đề bây giờ không phải là cậu muốn ăn gì mà là cậu có thể ăn cái gì.
Cố Ngạo cười khẽ một tiếng, gọi điện thoại đặt đồ ăn. Anh nhẩm tính tranh thủ trước khi đồ ăn được đưa đến làm một nháy nữa chắc là không kịp, chỉ có thể để đến đêm.
Nhìn thấy bản hợp đồng này, Mẫn Thiều Kỳ liền ngây người.
Cố Ngạo không biết là thứ gì nhưng thấy Mẫn Thiều Kỳ ngẩn người, liền rút bản hợp đồng đi, nhìn qua một cái liền mỉm cười nói: “Cái này được nha.”
“Của hồi môn của em đấy.” Cố Diễm cũng không khách sáo mà nói.
Cố Ngạo cười ha ha một tiếng: “Chắc cũng là sính lễ luôn nhỉ?” Nói xong trả lại hợp đồng cho Mẫn Thiều Kỳ nói: “Bé cưng, em xem kỹ điều khoản đi, có chỗ nào không ổn bảo anh cả thay đổi cho em.”
Mẫn Thiều Kỳ cũng đã phục hồi lại tinh thần, trả lại hợp đồng cho Cố Diễm, nói: “Cái này em không nhận được đâu, quá đáng giá.” Thật ra dù cho là một món quà nho nhỏ thôi cậu cũng sẽ không từ chối, nhưng đây là hẳn một cửa tiệm, giá trị của nó cậu không thể nào tính nổi.
Cố Diễm ngược lại lại không cảm thấy cửa tiệm đó đáng giá, nói: “Cố gia không có gì để chuẩn bị cho Cố Ngạo cả, nhà hay xe đều không cần mua cho nó. Hiện tại nó đã ổn định rồi, cũng có ý muốn kết hôn, Cố gia cũng cần phải lấy gì đó để bày tỏ tấm lòng. Nghe Cố Hàm nói em muốn mở một cửa tiệm bánh ngọt, nhưng hiện tại vẫn chưa có thời gian để đi xem vị trí cửa hàng. Vừa hay trong nhà có một cửa hàng, không ai có thời gian để xử lý nó, giao cho em coi như là có tác dụng.”
Nói xong, Cố Diễm còn nháy mắt với Cố Ngạo, ý bảo anh khuyên giúp.
Cửa tiệm này Cố Ngạo biết, mở được hơn ba năm nay, nhưng anh cũng quên luôn rồi, ngay cả khi Mẫn Thiều Kỳ nói muốn mở một cửa tiệm bánh ngọt anh vẫn không nhớ đến nó.
“Kỳ Kỳ, nhận đi, đây là sính lễ của anh đó.” Cố Ngạo cười nói.
Mẫn Thiều Kỳ nhìn Cố Ngạo, dù cho cậu biết cửa tiệm này với Cố gia cũng chẳng đáng là bao, nhưng cũng không có nghĩa là cậu có thể tự ý nhận nó.
“Anh cả, tấm lòng của Cố gia em hiểu, cũng xin nhận phần tấm lòng ấy. Thật sự em chỉ muốn mở một tiệm bánh nho nhỏ thôi là được rồi.” Mẫn Thiều Kỳ nói.
“Việc này đều đã được sự đồng ý cả nhà rồi mới chuyển nhượng cho em. Nếu như em không cần thì phải nói chuyện với bố mẹ anh.” Cố Diễm nói.
Cố Ngạo bật cười thành tiếng, anh cả lấy bố mẹ ra dọa, Mẫn Thiều Kỳ đương nhiên không thể không nhận, nếu không là không nể mặt mũi bố mẹ anh rồi.
Quả nhiên Mẫn Thiều Kỳ không thể tiếp tục từ chối nữa.
Cố Diễm nhìn Mẫn Thiều Kỳ vẫn còn đang ngây ngốc, hiếm thấy mà nở nụ cười, đoạn nói: “Em không cần cảm thấy áp lực đâu, bậc cha anh tặng quà em là coi trọng em, em nhận được rồi. Cửa tiệm này nửa tháng trước vì vấn đề dò nước mà bắt đầu sửa chữa, đúng lúc này em tiếp nhận là thích hợp nhất. Tên cửa tiệm em có thể đổi, đến lúc đó em gặp nhân viên muốn đuổi hay muốn tuyển em cứ xem rồi làm. Cố gia sẽ hoàn toàn không nhúng tay vào. Dù cho sau này em không kinh doanh nữa, muốn cho thuê hay đem bán thì tùy em. Em ký vào hợp đồng, những thủ thục tiếp theo sẽ có người làm giúp em.”
Mẫn Thiều Kỳ thấy mình không thể từ chối được nữa, mới xem hợp đồng một cách cẩn thận. Bao gồm vị trí, xung quanh của cửa tiệm cũng phải tìm hiểu kỹ.
Cố Diễm giới thiệu đơn giản cho cậu: “Chỗ đó xung quanh đều tập trung khu thương mại, văn phòng và khách sạn, vị trí rất tốt. Vị trí của cửa hàng này nằm trong tòa nhà chuyên hàng flagship xa xỉ, em hẳn là biết. Khách hàng hoàn toàn không thành vấn đề nên việc này không phải lo, Cố thị cũng có cổ phần ở đó, có chuyện gì em cứ gọi cho anh.”
Quả thật đây thực sự là mảnh đất tốt, thực sự là tấc đất tấc vàng, Tòa nhà kia thực ra là một trung tâm thương mại nhỏ, bởi vì tất cả các cửa tiệm flagship của các thương hiệu đắt đỏ trên thế giới đều tập trung tại nơi đây nên mới lấy tên là trung tâm thương mại “Hoa Tụy(2)”
(2) “nơi sự xa hoa tụ họp”
Mẫn Thiều Kỳ có chút tỏ mò mà hỏi: “Cố gia tại sao lại muốn mở một tiệm cà phê ở đó?” Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy thấy Cố Ngạo đã mua cửa tiệm đó, hẳn là nên làm gì đó phù hợp với đẳng cấp của Cố gia.
Cố Diễm cũng không để ý lắm mà nói: “Bên cạnh trung tâm thương mại đó là khách sạn của Hoắc gia, mảnh đất kia thực chất là thuộc về Hoắc gia. Nhưng vị trí tốt như vậy mà chỉ mở khách sạn thôi thì không đủ, dùng làm việc khác thì cảm thấy lãng phí, vậy nên mới hợp tác với Ngu gia, mở môt trung tâm thương mại Hoa Tụy đó, hoạt động dưới danh nghĩa của Ngu gia. Trước buổi kêu gọi đầu tư Hoa Tụy một tuần đúng vào tiệc mừng năm của Cố thị, Cố gia đều có hợp tác với Hoắc gia và Ngu gia, vậy nên hai nhà mới dùng một cửa tiệm bên trong Hoa Tụy làm quà cho Cố thị. Sau khi cửa tiệm đó đến tay Cố thị thì Cố thị cũng không có kế hoạch đặc biệt gì cho nó cả, bởi vì cũng không phải là cửa tiệm mà Cố thị thực sự cần, bởi vậy nên không có bất cứ dự định gì cả. Sau này Cố Hàm tới xem một lần, thuận miệng nói rằng nơi này thích hợp mở một quán cà phê, hơn nữa gần đó cũng không có bất quán cà phê hay bánh ngọt nào. Cứ như vậy mà mở một quán cà phê ở đó.”
Mẫn Thiều Kỳ không ngờ rằng một vị trí tốt như vậy, Cố gia lại tùy ý sắp xếp như thế. Nhưng nghĩ lại cũng phải thôi, sản nghiệp của Cố gia rất nhiều, nhưng nghĩ kĩ một chút, dường như nơi đó thực sự không hợp để bán hàng.
Cố Diễm tiếp tục nói: “Nhưng đối với Cố thị, kinh doanh một tiệm cà phê chẳng lợi được bao, tốn nhiều thời gian nhưng toàn bộ lợi nhuận cũng chẳng cao. Nhưng vì để thể hiện sự ủng hộ với Hoắc gia và Ngu gia, cửa tiệm ấy vẫn tiếp tục được kinh doanh. Vậy nên bây giờ em tiếp nhận nó là lúc tốt nhất, thứ nhất là vì cuối cùng cũng có người có thể chính thức kinh doanh nó, cũng không lãng phí vị trí tốt của nó. Thứ hai Cố Ngạo thân với Ngu Dịch và Hoắc Tinh hơn, em với thân phận là người yêu của Cố Ngạo kinh doanh sẽ càng thể hiện rõ sự ủng hộ của chúng ta hơn.
Lời của Cố Diễm khiến Mẫn Thiều Kỳ không tìm được bất cứ lý do gì để từ chối nữa cả, sự tiếp nhận của cậu không chỉ đại diện cho chính bản thân cậu, mà còn là đại diện cho Cố gia, hơn nữa lại có tiết kiệm tâm tư cho Cố Diễm, lại có thể phát triển cửa tiệm này thật tốt, quả thực một sự thay đổi nhận lại được rất nhiều. Quả thực, đúng như lời Cố Diễm nói, dù cho độ phổ biến của cửa hàng này có tốt đi chăng nữa thì cũng chỉ là một cửa hàng bán cà phê và bánh ngọt, không thể nào so được với thu nhập của Cố thị, Cố thị đầu tư tinh lực, nhân lực vào đây, hiển nhiên là hơi phí thời gian.
Nghĩ đến đây, Mẫn Thiều Kỳ thời dài một hơi, nói: “Được rồi, cảm ơn anh cả.”
Nụ cười của Cố Diễm càng thêm đậm, đưa bút mày mang theo của mình cho Mẫn Thiều Kỳ, nói: “Không có vấn đề gì thì kí tên đi.”
Mẫn Thiều Kỳ nhìn Cố Ngạo, Cố Ngạo mỉm cười gật đầu với cậu. Anh biết những lời anh cả anh nói đều là thật, nghĩ đến việc ngay cả anh cũng quên thì rõ ràng là Cố gia hoàn toàn không để tâm tới cửa hàng này. Chi bằng giao cho Mẫn Thiều Kỳ, Mẫn Thiều Kỳ chắc chắn sẽ kinh doanh có tâm hơn.
Sau khi Mẫn Thiều Kỳ kí tên xong, Cố Diễm thu lại tài liệu, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Vừa đến trước cửa Cố Diễm nói với Mẫn Thiều Kỳ: “Em xem hôm nào có thời gian thì đến xem một tí, có chỗ nào muốn thay đổi thì cứ nói, để họ thay đổi kịp thời, chi phí cứ tính cho Cố thị, em không cần phải lo.”
Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, nói: “Em muốn đổi tên cho cửa hàng.”
Cố Diễm gật đầu, hỏi: “Muốn đặt tên là gì?” Trước đó cửa hàng có một cái tên tiếng anh, do người trong bộ phận thiết kế đặt, không khó nhớ, nhưng với người trong nước lại không dễ nhớ.
“Một nửa ngọt ngào.(3)”
(3) 半分糖 nó là một nửa lượng đường ấy, nhưng mà editor edit hơi ngựa một tí.
Cố Ngạo hơi sửng sốt nhưng cũng lập tức mỉm cười.
Cố Diễm biết Cố Ngạo thích ăn ít đường hay là nửa lượng đường gì đó, nghĩ chắc cái tên này cũng liên quan đến điều ấy, hơn nữa dù cho là cà phê hay là bánh, đều có thể thêm nửa lượng đường, cũng rất thích hợp.
“Được, anh về bảo người liên hệ thay đổi biển hiệu.” Cố Diễm nói xong cười nhẹ một cái rồi rời đi.
Đóng cửa lại, Cố Ngạo ôm lấy Mẫn Thiều Kỳ, cười nói: “Ông chủ Mẫn, về sau phải nhờ em nuôi anh rồi.”
Mẫn Thiều Kỳ hé môi cười nói: “Anh kiếm nhiều hơn em rất nhiều đó có biết không hả?”
“Đây là sính lễ của anh, nhận sính lễ của anh thì là người của anh rồi, để ông chủ Mẫn nuôi anh cũng phải thôi.” Cố Ngạo tiếp tục trêu cậu.
“Em có thể chia hoa hồng cho anh, hoặc là anh có thể làm ông chủ?” Mẫn Thiều Kỳ nói. Thật ra là sính lễ của Cố Ngạo, để Cố Ngạo kinh doanh dường như tốt hơn.
“Đừng.” Cố Ngạo vội vàng từ chối, “Anh chỉ đùa tí thôi. Nếu là sính lễ, đương nhiên là của em rồi. Hơn nữa, anh làm gì có thời gian mà quản lý việc này, nhưng em thì có thể, phải tính toán kĩ một chút, phải kinh doanh thế nào, mời bao nhiêu người, đều phải có cả kế hoạch ngắn hạn lẫn dài hnạ. Hãy làm cho thật tốt nhé, nhưng đừng vất vả quá, sức khỏe quan trọng hơn.”
“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ cười xoay người ôm lấy Cố Ngạo. Hiện tại cậu rất hài lòng, vốn cho rằng phải tốn rất nhiều thời gian mới chọn được nơi mở cửa hàng, nhưng giờ chỉ cần đợi sửa sang xong là có thể kinh doanh được ngay. Cậu sắp có sự nghiệp của riêng mình rồi, về sau kinh tế độc lập rồi cậu có thể dùng tiền của mình để mua đồ cho Cố Ngạo, chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy ngập tràn động lực.
“Hiện tại em rất vui.” Mẫn Thiều Kỳ cười nói.
“Em vui là được. Em vui anh cũng vui.” Cố Ngạo nhẹ nhàng hôn cậu. ghé vào tai cậu thủ thỉ.
Mẫn Thiều Kỳ ngẩng đầu, chủ động hôn Cố Ngạo.
Cố Ngạo hưởng thụ sự chủ động hiếm thấy của Mẫn Thiều Kỳ, thật sự thì kĩ thuật hôn của Mẫn Thiều Kỳ không giỏi, nhưng Cố Ngạo rất hưởng thụ sư ngây ngô ấy.
Một lát sau, Cố Ngạo đảo khách thành chủ, ôm Mẫn Thiều Kỳ lên sô pha rồi áp lên. Hiện tại sức khỏe của Mẫn Thiều Kỳ đã bình phục, mà vết thương của anh cũng đã khỏi từ lâu rồi, đây là lúc để kết thúc cuộc sống thanh tâm quả dục.
Hôn nhẹ một cái lên môi Mẫn Thiều Kỳ, ngón tay Cố Ngạo cũng không an phận mà mở khuy áo Mẫn Thiều Kỳ rồi luồn vào trong, vuốt ve làn da nhẵn nhụi ấm áp của cậu.
Mẫn Thiều Kỳ bị anh hôn đến mềm nhũn, nhưng phát hiện động tác tiến thêm một bước của Cố Ngạo, vẫn giữ lấy tay anh, thở dốc mà nói: “Bây giờ vẫn còn là ban ngày mà…”
“Ừ, ban ngày ánh sáng tốt.” Cố Ngạo cười, cọ cọ nơi đã có phản ứng vào Mẫn Thiều Kỳ.
Mặt Mẫn Thiều Kỳ lại càng đỏ hơn.
Cố Ngạo ịn một dấu hôn trên cổ câu, sau đó ôm Mẫn Thiều Kỳ vào phòng ngủ – ánh sáng phòng ngủ còn đẹp hơn ánh sáng phòng khách.
…
Đến lúc Mẫn Thiều Kỳ tỉnh lại, đã hoàn toàn bỏ luôn bữa trưa, thậm chí thiếu chút nữa là bỏ luôn bữa tối.
Mình mẩy đau nhức dữ dội, xoay người thôi cũng thấy khó khăn, cũng may Cố Ngạo đã giúp cậu tắm rửa, nếu không sẽ càng khó chịu hơn.
Cố Ngạo không ở trong phòng, nhưng chắc là cũng không ra khỏi nhà, bằng không nhất định sẽ nói với cậu một tiếng.
Hiện tại giọng của Mẫn Thiều Kỳ vẫn rất khàn, căn bản là không thể lớn tiếng gọi Cố Ngạo được. Vì vậy cậu lấy điện thoại trên đầu giường, gửi tin nhắn cho Cố Ngạo, nói muốn uống nước.
Không lâu sau, Cố Ngạo nhận được tin nhắn mở cửa đi vào, cười nói: “Dậy rồi à?” So với Mẫn Thiều Kỳ, anh có thể nói là mặt mày tươi tỉnh.
“Nước…” Mẫn Thiều Kỳ nhẹ giọng nói. Có lẽ vì đã lâu rồi không làm hoàn chỉnh một lận, nên cậu thật sự chưa quen được, còn hơi xấu hổ.
“Có ngay, còn muốn gì khác không?” Cố Ngạo hỏi.
Mẫn Thiều Kỳ lắc đầu.
Cố Ngạo xoay người đi ra bếp rót cho Mẫn Thiều Kỳ một cốc nước mật ong rồi bê về phòng.
Mẫn Thiều Kỳ nhận cốc nước của Cố Ngạo rồi một hơi uống sạch, lúc này mới cảm thấy thư thái hơn một chút.
Cố Ngạo hôn lên môi cậu, nói: “Buổi tối gọi đồ ăn ngoài nhé.”
“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ hiểu rất rõ rằng với tình trạng hiện tại của cậu không thể dậy nấu cơm được.
“Muốn ăn gì?” Cố Ngạo hỏi cậu.
“Cháo là được rồi…” Vấn đề bây giờ không phải là cậu muốn ăn gì mà là cậu có thể ăn cái gì.
Cố Ngạo cười khẽ một tiếng, gọi điện thoại đặt đồ ăn. Anh nhẩm tính tranh thủ trước khi đồ ăn được đưa đến làm một nháy nữa chắc là không kịp, chỉ có thể để đến đêm.
Bình luận truyện