Cửu Dĩ Hữu Tình
Chương 6: Điện Thoại
Editor: Gió
Mạnh Chương cởi áo khoác ngoài, xắn ống tay áo sơ mi lên, sau đó rửa tay, rồi đi tới nhà bếp, quen tay quen việc mở một ngăn tủ, lấy bột cà phê ra, chuẩn bị pha cà phê.
Lúc thêm bột cà phê vào filter, Mạnh Chương quay đầu nhìn về phía Mẫn Thiều Kỳ, hỏi: “Uống một ly chứ?”
Mẫn Thiều Kỳ suy nghĩ một chốc, gật đầu nói: “Làm phiền anh.”
Mạnh Chương không nói gì nữa, tiếp tục động tác tay.
Không lâu sau, xuất hiện mùi hương nồng nàn của cà phê đang chầm chậm chảy vào bình, quá trình này đối với người pha cà phê có thể nói là một kiểu hưởng thụ.
Mạnh Chương tựa bên bàn bếp, mở miệng nói: “Cậu là bạn trai cũ của Tam thiếu?”
Tay nắm cốc của Mẫn Thiều Kỳ bỗng chốc cứng đờ, tâm trạng muốn uống cà phê trong nháy mắt liền tan biến. Nhưng Mạnh Chương hỏi cậu cũng không thể không trả lời, khẽ gật gật đầu.
Mạnh Chương cười khẽ một tiếng, có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo trong nụ cười đó: “Tôi đã từng nghe Tam thiếu nhắc đến cậu.”
“Vậy sao…” Mẫn Thiều Kỳ đoán Cố Ngạo chắc cũng sẽ không nói tốt về cậu.
Mạnh Chương quan sát Mẫn Thiều Kỳ rồi hỏi: “Vết thương của cậu là bị người ta đánh?”
“Ừm.”
“Tại sao?” Mạnh Chương đem tầm mắt trở lại máy pha cà phê, hỏi nhưng cũng không quá để tâm.
Mẫn Thiều Kỳ không biết giải thích thế nào, cũng không muốn giải thích với người lạ. Chuyện Mẫn Kính Xuyên bắt cậu làm thực sự rất khó để mở miệng, cậu cũng không muốn tự rước lấy nhục nhã cho mình. Nhìn thái độ của Mạnh Chương, hiển nhiên là không thích cậu. Trong lòng cậu cũng hiểu, chuyện cậu làm với Cố Ngạo khó mà có thể khiến bạn bè Cố Ngạo thích được.
Thấy cậu không nói, Mạnh Chương nở nụ cười, nhưng cũng không phải là nụ cười thật tâm: “Khổ nhục kế à?”
“Không phải.” Mẫn Thiều Kỳ lập tức phủ nhận. Nói thật lòng, cậu cũng không muốn dùng thương tật để gặp mặt Cố Ngạo, nhưng hiện thực đã bắt họ gặp lại bằng cách như thế, cậu cũng không có cách nào thay đổi.
Mạnh Chương lấy ra ba cốc cà phê, nói: “Không sao. Cậu đừng lại âm mưu với Tam thiếu là được rồi.”
Mẫn Thiều Kỳ trong chốc lát không có cách nào phản bác, dù sao cũng có một số việc cậu đã từng làm, sẽ rất khó để người khác không đề phòng tâm tư của cậu, dù cho căn bản cậu không có ý như thế.
Pha xong cà phê, Mạnh Chương chia ra ba cốc, đưa một ly tới trước mặt Mẫn Thiều Kỳ, sau đó bưng hai cốc khác tới thư phòng.
Nhìn cánh cửa thư phòng đóng lại, Mẫn Thiều Kỳ cũng không muốn tiếp tục ở phòng khách nữa, cầm cốc cà phê của mình trở lại phòng cho khách. Nhưng nhìn cà phê trong cốc, Mẫn Thiều Kỳ cũng không còn muốn thưởng thức nữa, tuy rằng cốc của cậu là cốc đầu tiên mà Mạnh Chương rót ra, nhưng Mẫn Thiều Kỳ vẫn cảm thấy giống như là Mạnh Chương đang bố thí cho cậu, có thể là lòng dạ cậu hẹp hòi, hoặc cũng có thể là do thái độ của Mạnh Chương thực sự khiến cho cậu cảm thấy khó chịu.
Về người tên Mạnh Chương này, trong trí nhớ của Mẫn Thiều Kỳ, Cố Ngạo chưa từng đề cậu tới cậu ta, cậu cũng hoàn toàn không biết có một người như vậy. Nhưng, Mạnh Chương có chìa khóa dự phòng nhà Cố Ngạo, có thể thấy Cố Ngạo rất tin tưởng người này.
Nói thật lòng, cậu có chút ghen tị với Mạnh Chương, Mạnh Chương đẹp trai, ưu nhã, lại một lòng lo nghĩ cho Cố Ngạo, mà Cố Ngạo đối với Mạnh Chương cũng rất thân thiết, nhìn việc Mạnh Chương quen thuộc tìm bột cà phê, có lẽ là thường xuyên đến nhà Cố Ngạo pha cà phê.
Nhưng ghen tị đến cùng cũng chỉ có thể ghen tị mà thôi, cậu không làm gì được, vì Cố Ngạo căn bản không cần cậu làm bất cứ điều gì.
Muộn thêm chút nữa, Cố gia mang cơm tối đến, hiển nhiên là thịnh soạn hơn so với thường ngày, Mẫn Thiều Kỳ đoán chắc là do Cố Ngạo đặc biệt phân phó cho người bên Cố gia, bởi vì Mạnh Chương tới, cũng cần có thêm vài món.
Trên bàn ăn, Mạnh Chương cùng Cố Ngạo tiếp tục nói chuyện, mắt thi thoảng lại liếc Mẫn Thiều Kỳ đang ngồi một bên.
Mẫn Thiều Kỳ nghe không hiểu hai người họ đang nói cái gì, nhưng trực giác của Mạnh Chương hẳn là cảm thấy cậu là chướng ngại, hoặc là cậu nghe trộm bọn họ nói chuyện rồi lại âm mưu với họ lần nữa.
Bị bầu không khí này đè ép đến khó chịu, Mẫn Thiều Kỳ không muốn Cố Ngạo thấy cậu trầm mặc rồi phát cáu, liền bưng bát cơm của mình đứng lên nói: “Hai người nói chuyện, tôi về phòng ăn.”
Cố Ngạo cũng không giữ cậu, Mạnh Chương nhếch môi, nhìn Mẫn Thiều Kỳ trở về phòng cho khách, đóng cửa lại.
Cố Ngạo nhìn Mạnh Chương, cũng không nói gì cả.
Mạnh Chương cười vô tội.
Cố Ngạo khẽ thở dài, lấy cái đĩa đựng đồ ăn vẫn còn sạch sẽ của Mẫn Thiều Kỳ gắp không ít đồ ăn vào, sau đó đứng dậy đi vào phòng cho khách.
Mẫn Thiều Kỳ nhìn cơm trong bát, cổ họng cảm thấy hơi chua. Cậu có thể hiểu bạn bè của Cố Ngạo không muốn gặp cậu, Mạnh Chương không trực tiếp mở miệng mỉa mai cậu đã là tốt lắm rồi. Nhưng cảm giác này vẫn khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Mẫn Thiều Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, cậu không nghĩ tới Cố Ngạo sẽ đi vào, nỗi buồn trong mắt hãy còn chưa kịp thu lại.
Cố Ngạo đi tới, đặt đĩa thức ăn lên tủ đầu giường, nói: “Ăn đi.”
Mẫn Thiều Kỳ ngẩng đầu nhìn Cố Ngạo
Cố Ngạo cũng không nói gì nhiều, xoay người rời đi.
Nhìn một đĩa đều là món cậu thích, nỗi buồn trong ánh mắt cậu vơi đi phần nào, cậu không dám nghĩ tới Cố Ngạo vẫn còn quan tâm cậu, đại đa số thời gian Cố Ngạo vẫn không muốn nói chuyện với cậu, thậm chí không thèm để ý đến cậu, nhưng sự khó chịu mấy ngày qua cùng với nỗi buồn vừa rồi liền được một đĩa đồ ăn nhỏ này vỗ về. Cậu không xin Cố Ngạo tha thứ cho cậu, chỉ cần có thể ở cùng Cố Ngạo như vậy, cậu cũng mãn nguyện rồi.
Sau bữa tối, Mạnh Chương ngồi một lúc rồi cũng rời đi. Mẫn Thiều Kỳ lúc này mới đem chén đĩa đi ra bỏ vào máy rửa bát.
Cố Ngạo ngồi trong phòng khách xem TV, Mẫn Thiều Kỳ nghĩ trong chốc lát, đi tới ngồi xuống cái ghế sô pha cách Cố Ngạo xa nhất, cùng Cố Ngạo xem TV. Kỳ thực cậu rất muốn hỏi Cố Ngạo chuyện về Mạnh Chương, nhưng cuối cùng cũng không hỏi, vì căn bản cậu không có lập trường để hỏi.
Ngày sau đó, Cố Ngạo ra ngoài từ sáng sớm, Mẫn Thiều Kỳ một mình ở nhà, nhưng cũng không dám lén lút đi vào phòng ngủ chính của Cố Ngạo, cũng không mở những căn phòng khác, chỉ hoạt động ở phòng khách và phòng cho khách.
Bữa trưa Cố gia mang đến ba món ăn một món canh, còn có một hộp bánh tart.
Cố Ngạo là một người rất thích ăn đồ ăn nhẹ, dù cho là bao nhiêu, mỗi ngày đều có thể sẽ ăn vài cái, hộp bánh tart này hiển nhiên là bên Cố gia làm cho Cố Ngạo, Mẫn Thiều Kỳ ăn một cái, độ ngọt so với mua bên ngoài đã ít đi phân nửa, vừa hợp khẩu vị của Cố Ngạo.
Thật ra chút đồ ăn nhẹ này cậu cũng biết làm, còn là đặc biệt học, cũng là vì làm cho Cố Ngạo ăn. Người đang yêu luôn muốn vì người kia làm chút gì đó, khiến đối phương vui vẻ, sau đó càng yêu thích mình hơn. Mẫn Thiều Kỳ cũng không ngoại lệ, biết Cố Ngạo thích ăn đồ ít ngọt, cậu liền lên mạng tìm các loại dạy cách làm để học, sau đó thử làm. Lúc mới làm đương nhiên sẽ không tốt lắm, mùi vị thì ổn nhưng vẻ ngoài lại không thể chấp nhận nổi, cũng may mỗi lần cậu làm phân lượng đều không nhiều, cũng không lãng phí, hơn nữa dù cho cậu làm không được tốt, Cố Ngạo vẫn sẽ một mình chén sạch.
Trải qua một khoảng thời gian lần mò, cậu càng ngày càng làm ra hình ra dạng, khoảng thời gian đó cuộc sống của hai người tràn ngập hương vị ngọt ngào của sữa và bơ, cho đến khi cậu triệt để phá hủy tình cảm của cậu và Cố Ngạo.
Mẫn Thiều Kỳ không nhớ rõ từ lúc nào cậu không còn làm món này nữa rồi, sau khi chia tay với Cố Ngạo, cậu làm cho mẹ vài lần, nhưng khẩu vị của mẹ cậu không tốt, dường như cũng không quá thích, cậu liền không làm nữa. Mà sau khi mẹ mất, Mẫn Thiều Kỳ có làm cho mình một hai lần, nhưng loại vị ít ngọt này lại dễ làm cho cậu nhớ tới Cố Ngạo, mà khẩu vị của cậu đã bị khẩu vị của Cố Ngạo đồng hóa, ăn món ăn nhẹ ấy, vỏ ngoài của nỗi nhớ cùng ưu tư tựa như lớp vỏ bánh khi bị vỡ, cắn một cái liền tranh nhau vỡ vụn, tưởng niệm cũng nối đuôi nhau mà tuôn trào, khiến cậu khó có thể chống được, gần như sụp đổ.
Sau đó cậu vứt hết toàn bộ dụng cụ đi, một lần nữa điều chỉnh nỗi nhớ của mình, dùng lý trí gói gọn lại, để cho chính mình có thể sống an ổn một chút.
Pha cho mình một cốc cà phê, Mẫn Thiều Kỳ ngồi trên quầy bar, lại ăn một cái bánh tart nữa. Vị ngọt nhàn nhạt lưu lại ở kẽ răng, sau đó vị đắng của cà phê phủ lên, rồi lại trở về vị ngọt, thật không có gì thích hợp hơn.
Lúc cốc cà phê đã gần cạn, Cố Ngạo cũng trở về,
Mẫn Thiều Kỳ đứng lên, Cố Ngạo nhìn cậu một cái, nhíu mày.
Mẫn Thiều Kỳ mấp máy miệng nói: “Cố gia mang bánh tart tới, anh có muốn ăn không?”
Cố Ngạo không trả lời cậu, chỉ đi tới, mắt quét một vòng quanh bếp, nói: “Lại uống cà phê, khỏe rồi?”
Mẫn Thiều Kỳ cúi đầu, cậu rất sợ Cố Ngạo sau đó sẽ nói “Khỏe rồi thì mau cút”
Nhưng Cố Ngạo lại không nói, chỉ nhìn cậu một chút, rồi xoay người về phòng thay quần áo.
Mẫn Thiều Kỳ cũng khẽ thở phào, nghĩ một chút, cầm hai cái bánh tart đặt vào trong đĩa, sau đó đặt lên bàn trà, tới gõ cửa phòng Cố Ngạo.
Cố Ngạo cũng không lên tiếng trả lời, hiển nhiên là không muốn cho cậu vào phòng ngủ. Mẫn Thiều Kỳ đứng ở cửa nói: “Bánh tart tôi đặt lên bàn trà cho anh rồi, bây giờ ăn là ngon nhất. Mấy cái kia tôi cất vào tủ lạnh rồi, muốn ăn thì phải làm nóng lại một tí.”
Cố Ngạo vẫn không nói gì, Mẫn Thiều Kỳ cũng không mong chờ anh hồi đáp, rót cho mình một cốc nước rồi đi vào phòng.
Nhưng mà cho đến lúc tắt đèn đi ngủ, hai cái bánh vẫn được đặt trên bàn trà như cũ, chưa từng được động tới.
Để qua đêm bên ngoài như vậy cho dù cho làm nóng lại cũng ăn không ngon nữa. Mẫn Thiều Kỳ đứng trước bàn trà một hồi, sau đó cầm đĩa lên đổ bánh vào thùng rác.
Một tiếng chuông điện thoại kéo nỗi buồn bị người kia không thèm để ý tới của cậu trở lại, cầm điện thoại đặt trên giường lên nhìn, là Mẫn Kính Xuyên gọi tới.
Do dự một hồi, Mẫn Thiều Kỳ ấn nhận cuộc gọi: “Alô?”
“Mày bây giờ đang ở đâu?” Mẫn Kính Xuyên mang theo giọng điệu chất vấn, hiển nhiên không có chút áy náy nào với chuyện mình gây ra.
“Anh có chuyện gì thì cứ nói.” Mẫn Thiều Kỳ cũng lười vòng vo với Mẫn Kính Xuyên.
Mẫn Kính Xuyên nói thẳng: “Mau tới xin lỗi ngài Lorraine, mày biết ngài Lorraine là ai không hả? Cho mày đi tiếp ngài ấy là nể mặt mũi của mày, đừng có mà không biết điều.”
Mẫn Thiều Kỳ bị hắn cho là cho tức mà cười, nói: “Tôi không biết lão là ai, nhưng anh coi tôi là cái gì?”
“Trước đây không phải mày lừa Cố Ngạo rất vui hay sao? So với Cố Ngạo thì ngài Lorraine càng dễ lừa hơn. Chỉ gần mày giúp đỡ xúc tiến lần hợp tác này, căn nhà kia tao lập tức sang tên cho mày.” Mẫn Kính Xuyên nói.
Mỗi lần cùng Mẫn Kính Xuyên nói chuyện, lại càng khiến Mẫn Thiều Kỳ thêm chán ghét hắn ta, hiện tại cũng không ngoại lệ, loại ép buộc tiếp rượu này càng chứng minh cho Mẫn Thiều Kỳ thấy, Mẫn Kính Xuyên căn bản không xem cậu là người.
Nhưng nói đi nói lại, Mẫn Kính Xuyên sở dĩ dám thế này cũng là vì bắt được điểm yếu không thoát khỏi Mẫn gia của Mẫn Thiều Kỳ. Mẫn gia dù ở nước ngoài không tính là gì, nhưng trong nước vẫn có mặt mũi, với địa vị và mạng lưới giao tiếp của Mẫn Kính Xuyên, căn bản không thiếu người nể mặt hắn. Vậy nên Mẫn Thiều Kỳ muốn thoát khỏi Mẫn gia, chỉ cần Mẫn Kính Xuyên không đồng ý, vậy thì coi như chuyện này chỉ là chuyện viển vông.
“Mẹ tôi là người thứ ba, việc này cũng chả vẻ vang gì, cũng không nên làm như vậy. Mẫn gia các người khinh thường tôi, tôi biết. Nhưng không có nghĩa là các người có thể đem tôi ra làm hàng hóa giao dịch.” Mẫn Thiều Kỳ lạnh lùng nói. Đây là lần đầu tiên cậu trở mặt với Mẫn Kính Xuyên, bởi vì sau việc Cố Ngạo xảy ra, Mẫn Kính Xuyên đích xác không cho cậu làm gì nữa.
Mẫn Kính Xuyên cười lạnh vài tiếng: “Mày nghĩ mày là ai? Không có Mẫn gia mày có thể sống nổi không? Mày tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời cho tao, nếu không…đợi chết đói đi!”
Mẫn Thiều Kỳ hiểu rõ, Mẫn Kính Xuyên vẫn còn ở đây, cậu muốn tự lực cánh sinh nhưng vô cùng khó. Nhưng cậu không thể vì thế mà bán đứng chính mình được, cậu cũng có tình cảm của mình, cũng có người mà cậu thích, dù cho người kia đã không còn thích cậu nữa, cậu cũng sẽ không chà đạp lên tôn nghiêm của chính mình.
Thở dài một cái, Mẫn Thiều Kỳ cũng không muốn ầm ĩ cùng Mẫn Kính Xuyên nữa, chỉ nói: “Tùy anh!”
Nói xong liền cúp máy.
Mạnh Chương cởi áo khoác ngoài, xắn ống tay áo sơ mi lên, sau đó rửa tay, rồi đi tới nhà bếp, quen tay quen việc mở một ngăn tủ, lấy bột cà phê ra, chuẩn bị pha cà phê.
Lúc thêm bột cà phê vào filter, Mạnh Chương quay đầu nhìn về phía Mẫn Thiều Kỳ, hỏi: “Uống một ly chứ?”
Mẫn Thiều Kỳ suy nghĩ một chốc, gật đầu nói: “Làm phiền anh.”
Mạnh Chương không nói gì nữa, tiếp tục động tác tay.
Không lâu sau, xuất hiện mùi hương nồng nàn của cà phê đang chầm chậm chảy vào bình, quá trình này đối với người pha cà phê có thể nói là một kiểu hưởng thụ.
Mạnh Chương tựa bên bàn bếp, mở miệng nói: “Cậu là bạn trai cũ của Tam thiếu?”
Tay nắm cốc của Mẫn Thiều Kỳ bỗng chốc cứng đờ, tâm trạng muốn uống cà phê trong nháy mắt liền tan biến. Nhưng Mạnh Chương hỏi cậu cũng không thể không trả lời, khẽ gật gật đầu.
Mạnh Chương cười khẽ một tiếng, có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo trong nụ cười đó: “Tôi đã từng nghe Tam thiếu nhắc đến cậu.”
“Vậy sao…” Mẫn Thiều Kỳ đoán Cố Ngạo chắc cũng sẽ không nói tốt về cậu.
Mạnh Chương quan sát Mẫn Thiều Kỳ rồi hỏi: “Vết thương của cậu là bị người ta đánh?”
“Ừm.”
“Tại sao?” Mạnh Chương đem tầm mắt trở lại máy pha cà phê, hỏi nhưng cũng không quá để tâm.
Mẫn Thiều Kỳ không biết giải thích thế nào, cũng không muốn giải thích với người lạ. Chuyện Mẫn Kính Xuyên bắt cậu làm thực sự rất khó để mở miệng, cậu cũng không muốn tự rước lấy nhục nhã cho mình. Nhìn thái độ của Mạnh Chương, hiển nhiên là không thích cậu. Trong lòng cậu cũng hiểu, chuyện cậu làm với Cố Ngạo khó mà có thể khiến bạn bè Cố Ngạo thích được.
Thấy cậu không nói, Mạnh Chương nở nụ cười, nhưng cũng không phải là nụ cười thật tâm: “Khổ nhục kế à?”
“Không phải.” Mẫn Thiều Kỳ lập tức phủ nhận. Nói thật lòng, cậu cũng không muốn dùng thương tật để gặp mặt Cố Ngạo, nhưng hiện thực đã bắt họ gặp lại bằng cách như thế, cậu cũng không có cách nào thay đổi.
Mạnh Chương lấy ra ba cốc cà phê, nói: “Không sao. Cậu đừng lại âm mưu với Tam thiếu là được rồi.”
Mẫn Thiều Kỳ trong chốc lát không có cách nào phản bác, dù sao cũng có một số việc cậu đã từng làm, sẽ rất khó để người khác không đề phòng tâm tư của cậu, dù cho căn bản cậu không có ý như thế.
Pha xong cà phê, Mạnh Chương chia ra ba cốc, đưa một ly tới trước mặt Mẫn Thiều Kỳ, sau đó bưng hai cốc khác tới thư phòng.
Nhìn cánh cửa thư phòng đóng lại, Mẫn Thiều Kỳ cũng không muốn tiếp tục ở phòng khách nữa, cầm cốc cà phê của mình trở lại phòng cho khách. Nhưng nhìn cà phê trong cốc, Mẫn Thiều Kỳ cũng không còn muốn thưởng thức nữa, tuy rằng cốc của cậu là cốc đầu tiên mà Mạnh Chương rót ra, nhưng Mẫn Thiều Kỳ vẫn cảm thấy giống như là Mạnh Chương đang bố thí cho cậu, có thể là lòng dạ cậu hẹp hòi, hoặc cũng có thể là do thái độ của Mạnh Chương thực sự khiến cho cậu cảm thấy khó chịu.
Về người tên Mạnh Chương này, trong trí nhớ của Mẫn Thiều Kỳ, Cố Ngạo chưa từng đề cậu tới cậu ta, cậu cũng hoàn toàn không biết có một người như vậy. Nhưng, Mạnh Chương có chìa khóa dự phòng nhà Cố Ngạo, có thể thấy Cố Ngạo rất tin tưởng người này.
Nói thật lòng, cậu có chút ghen tị với Mạnh Chương, Mạnh Chương đẹp trai, ưu nhã, lại một lòng lo nghĩ cho Cố Ngạo, mà Cố Ngạo đối với Mạnh Chương cũng rất thân thiết, nhìn việc Mạnh Chương quen thuộc tìm bột cà phê, có lẽ là thường xuyên đến nhà Cố Ngạo pha cà phê.
Nhưng ghen tị đến cùng cũng chỉ có thể ghen tị mà thôi, cậu không làm gì được, vì Cố Ngạo căn bản không cần cậu làm bất cứ điều gì.
Muộn thêm chút nữa, Cố gia mang cơm tối đến, hiển nhiên là thịnh soạn hơn so với thường ngày, Mẫn Thiều Kỳ đoán chắc là do Cố Ngạo đặc biệt phân phó cho người bên Cố gia, bởi vì Mạnh Chương tới, cũng cần có thêm vài món.
Trên bàn ăn, Mạnh Chương cùng Cố Ngạo tiếp tục nói chuyện, mắt thi thoảng lại liếc Mẫn Thiều Kỳ đang ngồi một bên.
Mẫn Thiều Kỳ nghe không hiểu hai người họ đang nói cái gì, nhưng trực giác của Mạnh Chương hẳn là cảm thấy cậu là chướng ngại, hoặc là cậu nghe trộm bọn họ nói chuyện rồi lại âm mưu với họ lần nữa.
Bị bầu không khí này đè ép đến khó chịu, Mẫn Thiều Kỳ không muốn Cố Ngạo thấy cậu trầm mặc rồi phát cáu, liền bưng bát cơm của mình đứng lên nói: “Hai người nói chuyện, tôi về phòng ăn.”
Cố Ngạo cũng không giữ cậu, Mạnh Chương nhếch môi, nhìn Mẫn Thiều Kỳ trở về phòng cho khách, đóng cửa lại.
Cố Ngạo nhìn Mạnh Chương, cũng không nói gì cả.
Mạnh Chương cười vô tội.
Cố Ngạo khẽ thở dài, lấy cái đĩa đựng đồ ăn vẫn còn sạch sẽ của Mẫn Thiều Kỳ gắp không ít đồ ăn vào, sau đó đứng dậy đi vào phòng cho khách.
Mẫn Thiều Kỳ nhìn cơm trong bát, cổ họng cảm thấy hơi chua. Cậu có thể hiểu bạn bè của Cố Ngạo không muốn gặp cậu, Mạnh Chương không trực tiếp mở miệng mỉa mai cậu đã là tốt lắm rồi. Nhưng cảm giác này vẫn khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Mẫn Thiều Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, cậu không nghĩ tới Cố Ngạo sẽ đi vào, nỗi buồn trong mắt hãy còn chưa kịp thu lại.
Cố Ngạo đi tới, đặt đĩa thức ăn lên tủ đầu giường, nói: “Ăn đi.”
Mẫn Thiều Kỳ ngẩng đầu nhìn Cố Ngạo
Cố Ngạo cũng không nói gì nhiều, xoay người rời đi.
Nhìn một đĩa đều là món cậu thích, nỗi buồn trong ánh mắt cậu vơi đi phần nào, cậu không dám nghĩ tới Cố Ngạo vẫn còn quan tâm cậu, đại đa số thời gian Cố Ngạo vẫn không muốn nói chuyện với cậu, thậm chí không thèm để ý đến cậu, nhưng sự khó chịu mấy ngày qua cùng với nỗi buồn vừa rồi liền được một đĩa đồ ăn nhỏ này vỗ về. Cậu không xin Cố Ngạo tha thứ cho cậu, chỉ cần có thể ở cùng Cố Ngạo như vậy, cậu cũng mãn nguyện rồi.
Sau bữa tối, Mạnh Chương ngồi một lúc rồi cũng rời đi. Mẫn Thiều Kỳ lúc này mới đem chén đĩa đi ra bỏ vào máy rửa bát.
Cố Ngạo ngồi trong phòng khách xem TV, Mẫn Thiều Kỳ nghĩ trong chốc lát, đi tới ngồi xuống cái ghế sô pha cách Cố Ngạo xa nhất, cùng Cố Ngạo xem TV. Kỳ thực cậu rất muốn hỏi Cố Ngạo chuyện về Mạnh Chương, nhưng cuối cùng cũng không hỏi, vì căn bản cậu không có lập trường để hỏi.
Ngày sau đó, Cố Ngạo ra ngoài từ sáng sớm, Mẫn Thiều Kỳ một mình ở nhà, nhưng cũng không dám lén lút đi vào phòng ngủ chính của Cố Ngạo, cũng không mở những căn phòng khác, chỉ hoạt động ở phòng khách và phòng cho khách.
Bữa trưa Cố gia mang đến ba món ăn một món canh, còn có một hộp bánh tart.
Cố Ngạo là một người rất thích ăn đồ ăn nhẹ, dù cho là bao nhiêu, mỗi ngày đều có thể sẽ ăn vài cái, hộp bánh tart này hiển nhiên là bên Cố gia làm cho Cố Ngạo, Mẫn Thiều Kỳ ăn một cái, độ ngọt so với mua bên ngoài đã ít đi phân nửa, vừa hợp khẩu vị của Cố Ngạo.
Thật ra chút đồ ăn nhẹ này cậu cũng biết làm, còn là đặc biệt học, cũng là vì làm cho Cố Ngạo ăn. Người đang yêu luôn muốn vì người kia làm chút gì đó, khiến đối phương vui vẻ, sau đó càng yêu thích mình hơn. Mẫn Thiều Kỳ cũng không ngoại lệ, biết Cố Ngạo thích ăn đồ ít ngọt, cậu liền lên mạng tìm các loại dạy cách làm để học, sau đó thử làm. Lúc mới làm đương nhiên sẽ không tốt lắm, mùi vị thì ổn nhưng vẻ ngoài lại không thể chấp nhận nổi, cũng may mỗi lần cậu làm phân lượng đều không nhiều, cũng không lãng phí, hơn nữa dù cho cậu làm không được tốt, Cố Ngạo vẫn sẽ một mình chén sạch.
Trải qua một khoảng thời gian lần mò, cậu càng ngày càng làm ra hình ra dạng, khoảng thời gian đó cuộc sống của hai người tràn ngập hương vị ngọt ngào của sữa và bơ, cho đến khi cậu triệt để phá hủy tình cảm của cậu và Cố Ngạo.
Mẫn Thiều Kỳ không nhớ rõ từ lúc nào cậu không còn làm món này nữa rồi, sau khi chia tay với Cố Ngạo, cậu làm cho mẹ vài lần, nhưng khẩu vị của mẹ cậu không tốt, dường như cũng không quá thích, cậu liền không làm nữa. Mà sau khi mẹ mất, Mẫn Thiều Kỳ có làm cho mình một hai lần, nhưng loại vị ít ngọt này lại dễ làm cho cậu nhớ tới Cố Ngạo, mà khẩu vị của cậu đã bị khẩu vị của Cố Ngạo đồng hóa, ăn món ăn nhẹ ấy, vỏ ngoài của nỗi nhớ cùng ưu tư tựa như lớp vỏ bánh khi bị vỡ, cắn một cái liền tranh nhau vỡ vụn, tưởng niệm cũng nối đuôi nhau mà tuôn trào, khiến cậu khó có thể chống được, gần như sụp đổ.
Sau đó cậu vứt hết toàn bộ dụng cụ đi, một lần nữa điều chỉnh nỗi nhớ của mình, dùng lý trí gói gọn lại, để cho chính mình có thể sống an ổn một chút.
Pha cho mình một cốc cà phê, Mẫn Thiều Kỳ ngồi trên quầy bar, lại ăn một cái bánh tart nữa. Vị ngọt nhàn nhạt lưu lại ở kẽ răng, sau đó vị đắng của cà phê phủ lên, rồi lại trở về vị ngọt, thật không có gì thích hợp hơn.
Lúc cốc cà phê đã gần cạn, Cố Ngạo cũng trở về,
Mẫn Thiều Kỳ đứng lên, Cố Ngạo nhìn cậu một cái, nhíu mày.
Mẫn Thiều Kỳ mấp máy miệng nói: “Cố gia mang bánh tart tới, anh có muốn ăn không?”
Cố Ngạo không trả lời cậu, chỉ đi tới, mắt quét một vòng quanh bếp, nói: “Lại uống cà phê, khỏe rồi?”
Mẫn Thiều Kỳ cúi đầu, cậu rất sợ Cố Ngạo sau đó sẽ nói “Khỏe rồi thì mau cút”
Nhưng Cố Ngạo lại không nói, chỉ nhìn cậu một chút, rồi xoay người về phòng thay quần áo.
Mẫn Thiều Kỳ cũng khẽ thở phào, nghĩ một chút, cầm hai cái bánh tart đặt vào trong đĩa, sau đó đặt lên bàn trà, tới gõ cửa phòng Cố Ngạo.
Cố Ngạo cũng không lên tiếng trả lời, hiển nhiên là không muốn cho cậu vào phòng ngủ. Mẫn Thiều Kỳ đứng ở cửa nói: “Bánh tart tôi đặt lên bàn trà cho anh rồi, bây giờ ăn là ngon nhất. Mấy cái kia tôi cất vào tủ lạnh rồi, muốn ăn thì phải làm nóng lại một tí.”
Cố Ngạo vẫn không nói gì, Mẫn Thiều Kỳ cũng không mong chờ anh hồi đáp, rót cho mình một cốc nước rồi đi vào phòng.
Nhưng mà cho đến lúc tắt đèn đi ngủ, hai cái bánh vẫn được đặt trên bàn trà như cũ, chưa từng được động tới.
Để qua đêm bên ngoài như vậy cho dù cho làm nóng lại cũng ăn không ngon nữa. Mẫn Thiều Kỳ đứng trước bàn trà một hồi, sau đó cầm đĩa lên đổ bánh vào thùng rác.
Một tiếng chuông điện thoại kéo nỗi buồn bị người kia không thèm để ý tới của cậu trở lại, cầm điện thoại đặt trên giường lên nhìn, là Mẫn Kính Xuyên gọi tới.
Do dự một hồi, Mẫn Thiều Kỳ ấn nhận cuộc gọi: “Alô?”
“Mày bây giờ đang ở đâu?” Mẫn Kính Xuyên mang theo giọng điệu chất vấn, hiển nhiên không có chút áy náy nào với chuyện mình gây ra.
“Anh có chuyện gì thì cứ nói.” Mẫn Thiều Kỳ cũng lười vòng vo với Mẫn Kính Xuyên.
Mẫn Kính Xuyên nói thẳng: “Mau tới xin lỗi ngài Lorraine, mày biết ngài Lorraine là ai không hả? Cho mày đi tiếp ngài ấy là nể mặt mũi của mày, đừng có mà không biết điều.”
Mẫn Thiều Kỳ bị hắn cho là cho tức mà cười, nói: “Tôi không biết lão là ai, nhưng anh coi tôi là cái gì?”
“Trước đây không phải mày lừa Cố Ngạo rất vui hay sao? So với Cố Ngạo thì ngài Lorraine càng dễ lừa hơn. Chỉ gần mày giúp đỡ xúc tiến lần hợp tác này, căn nhà kia tao lập tức sang tên cho mày.” Mẫn Kính Xuyên nói.
Mỗi lần cùng Mẫn Kính Xuyên nói chuyện, lại càng khiến Mẫn Thiều Kỳ thêm chán ghét hắn ta, hiện tại cũng không ngoại lệ, loại ép buộc tiếp rượu này càng chứng minh cho Mẫn Thiều Kỳ thấy, Mẫn Kính Xuyên căn bản không xem cậu là người.
Nhưng nói đi nói lại, Mẫn Kính Xuyên sở dĩ dám thế này cũng là vì bắt được điểm yếu không thoát khỏi Mẫn gia của Mẫn Thiều Kỳ. Mẫn gia dù ở nước ngoài không tính là gì, nhưng trong nước vẫn có mặt mũi, với địa vị và mạng lưới giao tiếp của Mẫn Kính Xuyên, căn bản không thiếu người nể mặt hắn. Vậy nên Mẫn Thiều Kỳ muốn thoát khỏi Mẫn gia, chỉ cần Mẫn Kính Xuyên không đồng ý, vậy thì coi như chuyện này chỉ là chuyện viển vông.
“Mẹ tôi là người thứ ba, việc này cũng chả vẻ vang gì, cũng không nên làm như vậy. Mẫn gia các người khinh thường tôi, tôi biết. Nhưng không có nghĩa là các người có thể đem tôi ra làm hàng hóa giao dịch.” Mẫn Thiều Kỳ lạnh lùng nói. Đây là lần đầu tiên cậu trở mặt với Mẫn Kính Xuyên, bởi vì sau việc Cố Ngạo xảy ra, Mẫn Kính Xuyên đích xác không cho cậu làm gì nữa.
Mẫn Kính Xuyên cười lạnh vài tiếng: “Mày nghĩ mày là ai? Không có Mẫn gia mày có thể sống nổi không? Mày tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời cho tao, nếu không…đợi chết đói đi!”
Mẫn Thiều Kỳ hiểu rõ, Mẫn Kính Xuyên vẫn còn ở đây, cậu muốn tự lực cánh sinh nhưng vô cùng khó. Nhưng cậu không thể vì thế mà bán đứng chính mình được, cậu cũng có tình cảm của mình, cũng có người mà cậu thích, dù cho người kia đã không còn thích cậu nữa, cậu cũng sẽ không chà đạp lên tôn nghiêm của chính mình.
Thở dài một cái, Mẫn Thiều Kỳ cũng không muốn ầm ĩ cùng Mẫn Kính Xuyên nữa, chỉ nói: “Tùy anh!”
Nói xong liền cúp máy.
Bình luận truyện