Cửu Đỉnh Ký

Chương 619: Nâng Cốc Dạ Đàm (hạ)



Họ trao đổi mấy câu vô cùng đơn giản.

Giữa hai người không cần nói quá nhiều.

Gia Cát Nguyên Hồng chỉ dửng dưng nhìn thế gian bàn tán về việc này. Người ta không hiểu nên tin vào mị lực của Đằng Thanh Sơn. Xem ra bây giờ, Đằng Thanh Sơn là người đỉnh cao trên Cửu Châu Đại Địa, là nhân vật đầy kỳ tích đứng ở đỉnh cao nhất. Chỉ có một tên ma đầu thần bí là Bùi Tam mới có thể so với hắn được.

Trong đầu Gia Cát Nguyên Hồng lại nhớ về những cảnh lúc trước của Đằng Thanh Sơn.

Khi lão gặp Đằng Thanh Sơn lần đầu tiên, khi đó Đằng Thanh Sơn là một thanh niên mới ra đời, lúc đó hắn mười sáu tuổi, tung hoành trên lôi đài Hắc Giáp quân, không ai địch nổi. Lúc đó Gia Cát Nguyên Hồng đã nói ra một câu như thế này: "người này có tiền đồ vô lượng." Rồi sau đó ông muốn thu hắn làm đệ tử.

Đằng Thanh Sơn khi đó còn trẻ, nhưng đã phát lộ tài năng, có thể có tên trên Địa Bảng.

Bây giờ, hắn đã là cường giả đỉnh cao trên cả Cửu Châu Đại Địa!

"Thanh Thanh, nếu con linh thiêng, nếu con thấy Thanh Sơn có được như ngày hôm nay, hẳn con cũng phải mãn nguyện rồi."

Gia Cát Nguyên Hồng thầm nhủ.

- Sư phụ!

Đằng Thanh Sơn đột nhiên mở lời.

- Hả?

Gia Cát Nguyên Hồng nhìn hắn.

- Trước khi xuất chiến, con muốn đi bái tế Thanh Thanh một lần.

Đằng Thanh Sơn đột nhiên nói.

Gia Cát Nguyên Hồng giật mình, rồi sau đó gật gật đầu.

Hai mắt Đằng Thanh Sơn như mờ đi. Đối với thiếu nữ thanh thuần như tiên nga, không phải người phàm, sâu trong tâm khảm Đằng Thanh Sơn luôn luôn cảm thấy áy náy vô tận. Cho dù đã qua ba mươi năm rồi, Đằng Thanh Sơn vẫn không có cách nào quên được người thiếu nữ đã mỉm cười chết trong lòng mình.

Thời gian càng trôi qua, càng đến gần tới mười tám tháng chạp. Hâu như trên khắp cả Cửu Châu Đại Địa đều đàm luận về trận cuối cùng trong ba trận chiến đỉnh cao. Đâu đâu cũng bàn về việc Đằng Thanh Sơn với đầy sắc thái truyền kỳ cùng Bùi Tam thần bí đáng sợ nhất, rốt cuộc trong hai người ai có thể thắng, ai là người thất bại trong trận cuối cùng này!

Còn trong Đông Hoa Uyển, Đằng Thanh Sơn cũng cảm giác được áp lực của mười tám tháng chạp.

Ngày mười sáu tháng chạp.

Đêm.

Đằng Thanh Sơn còn ở trong thư phòng, viết bí tịch quyền pháp. Trong quá trình sáng tạo quyền pháp này, Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy mình nắm được Nội Gia Quyền sâu hơn một bậc.

- Sàn sạt

Trong thư phòng ngoại trừ tàn nến thỉnh thoảng, ngẫu nhiên rơi bộp một tiếng, chỉ còn lại có tiếng bút lông của Đằng Thanh Sơn đang chạy trên giấy.

- Đằng Thanh Sơn, có thể ra ngoài uống với ta một lần không?

Một thanh âm vang lên bên tai Đằng Thanh Sơn.

- Bùi Tam?

Đằng Thanh Sơn hơi kinh ngạc, đã khuya thế này mà Bùi Tam còn tới làm gì.

Nhưng lập tức hắn cười, buông bút lông, đẩy cửa thư phòng đi ra ngoài. Chỉ thấy Bùi Tam ở gần đó, mặc trường bào màu vàng nhạt, đang thong dong tự tại tại vô cùng. Lão đang ngồi ở sân nhà Đằng Thanh Sơn uống rượu, cười nhìn Đằng Thanh Sơn.

- Ngồi đi!

Bùi Tam đưa bầu rượu cho Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn bưng bầu rượu, rót cho mình một chén.

- Bùi Tam, vài hôm nữa chúng ta sẽ chiến đấu một trận. Không biết hôm nay ngươi tới đây làm gì?

Đằng Thanh Sơn cười hỏi.

Bùi Tam bưng chén rượu, ngẩng đầu uống cạn, khà một hơi, nhìn Đằng Thanh Sơn, trầm ngâm hồi lâu, mới từ từ nói:

- Đằng Thanh Sơn, ta khiêu chiến ba người. Trong ba người này thì Hoàng Thiên Cần là người ta chỉ mượn để ra oai với ngươi và Tần Thập Thất. Thực sự ta chỉ hy vọng vào ngươi và Tần Thập Thất. Còn trận với Tần Thập Thất, đáng tiếc, hắn không bộc phát ra được thực lực làm cho ta kinh hỉ. Mặc dù có thể uy hiếp ta, nhưng vẫn còn thiếu một chút. Nhưng ngươi khác hẳn hắn, tốc độ ngươi quật khởi là tốc độ kinh người nhất mà ta từng biết...

Bùi Tam cảm thán cười nói:

- Khi đấu với Hoàng Thiên Cần và Tần Thập Thất, ta đều rất tự tin, căn bản không tin mình có thể chết! Nói thật... ngày mốt ta sẽ đánh với ngươi một trận, ta lại cảm giác được trận này rất nguy hiểm. Một chút sơ sẩy, Bùi Tam ta có thể chết.

Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên nhìn Bùi Tam. Bùi Tam tiếp tục nói:

- Ta cũng đoán được cảnh giới của ngươi. Có thể đạt tới chuyển hoán Sinh Tử trong nháy mắt, ngươi cảm ngộ về Đạo chẳng kém ta bao nhiêu, đều rất tiếp cận với cảnh giới Chí Cường Giả! Nhưng, ngươi khác với ta, ngươi đi theo đường Nội Gia Quyền, đem Đạo hoàn toàn hóa thành quyền pháp. Điều này làm ngươi có giải thích rất đặc thù về Đạo. Còn ta, đi theo đặc thù của ta. Nhưng tốc độ tiến bộ của Đằng Thanh Sơn nhà ngươi quá kinh người, không biết chừng, trong trận sinh tử đó, ngươi có thể đột phá, đạt tới cảnh giới Chí Cường.

Bùi Tam cười nhìn Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn cười:

- Bùi Tam, ngươi quá khen. Chẳng biết ngươi hôm nay tới đây làm gì?.

- Hôm nay ta tới, là muốn nhờ ngươi vài việc...

Bùi Tam nói.

- Nhờ ta hả?

Đằng Thanh Sơn hơi kinh ngạc.

Bùi Tam gật gật đầu:

- Trận chiến này không biết sống chết ra sao. Nếu chẳng may Bùi Tam này chết, ta hy vọng Đằng Thanh Sơn ngươi có thể bảo trụ cho Thiên Thần cung nhất mạch của ta không bị diệt tuyệt, cho dù chỉ chiếm một khu vực lãnh thổ nhỏ cũng được. Nhưng, ta không muốn mấy mạch do ta sáng tạo lại biến mất trên Cửu Châu Đại Địa.

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

Nếu là mình, đương nhiên cũng không muốn Nội Gia Quyền nhất mạch đoạn tuyệt.

- Bùi Tam, nếu ta chết, cũng hy vọng ngươi giúp ta bảo trụ Nội Gia Quyền nhất mạch.

Đằng Thanh Sơn nói.

Kỳ thật hai người đều hiểu rõ, muốn diệt được mạch của mình thì chỉ có đối phương mới làm được!

Nhìn cả Cửu Châu Đại Địa bây giờ, hai người họ chính là những người mạnh nhất!

- Nhất định!

Bùi Tam mỉm cười gật đầu:

- Nào, uống một chén.

Đằng Thanh Sơn cười nâng chén, hai người uống cạn.

- Còn nữa, con gái ta.

Bùi Tam đột nhiên nói:

- Nếu ta chết, với tính cách của Tuyết Liên, có lẽ nó sẽ hận ngươi tận xương. Nếu nó làm vài việc dại dột, hy vọng ngươi đừng so đo với nó.

Đằng Thanh Sơn cười:

- Chỉ với việc bà là sư phụ của Tiểu Quân, ta đã không bao giờ hại bà rồi.

- Ừm.

Bùi Tam gật gù.

Nói xong những việc này, hai người mạnh nhất trên cả Cửu Châu Đại Địa bây giờ liền cùng nhau uống rượu, nói chuyện phiếm thoải mái. Giống như hảo hữu tri giao.

Còn nhóm người Lý Quân, Hồng Vũ cũng phát hiện ra giữa đình đang có một người lạ: Bùi Tam. Hơn nữa Bùi Tam còn uống rượu vui vẻ với Đằng Thanh Sơn.

- Mẹ, chuyện gì thế?

Hồng Lâm nghi hoặc nhìn đình viện xa xa.

Lý Quân nhìn nhìn:

- Đi thôi. Chúng ta về nhà.

Không ai dám quấy rầy hai người Đằng Thanh Sơn, Bùi Tam.

Đến quá nửa đêm, Đằng Thanh Sơn tùy ý nói một câu:

- Bùi Tam, kỳ thật ta luôn luôn rất làm lạ, ta không nhìn ra ngươi. Ngươi sáng chế vài mạch, khai sáng tông phái cũng không phải việc kỳ quái. Nhưng, ngươi cũng không phải là người muốn tranh bá thiên hạ. Ngươi tranh bá thiên hạ, hẳn chỉ là muốn diệt Ma Ni Tự. Rốt cuộc ngươi và Ma Ni Tự có thâm cừu đại hận gì mà ngươi hao tổn bao nhiêu sức lực trí tuệ để đạt tới mục đích như vậy?

Hơn nữa Bùi Tam, ngươi còn lập Thiền Tông nhất mạch ở Thiên Thần cung, lại có công pháp truyền thừa Phật Tông của Ma Ni Tự, đó là vì sao?

Bùi Tam hơi bần thần. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm vô tận, trầm mặc hồi lâu, uống cạn vài ba chén rượu, mới mở miệng đáp:

- Đằng Thanh Sơn, tâm sự này ta đã để trong lòng lâu lắm rồi. Ngươi đã muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi biết.

Bùi Tam nhìn Đằng Thanh Sơn, mỉm cười:

- Đằng Thanh Sơn, ngươi hẳn phải biết, ngàn năm qua, xét về tốc độ đạt tới cảnh giới tiên thiên, thì ngươi là người đứng thứ hai.

- Đúng, đứng đầu là Yêu Tăng Hạng Phàm Trần năm xưa.

Đằng Thanh Sơn nói.

Bùi Tam từ từ nói:

- Ta chính là Hạng Phàm Trần.

- Cái gì!

Đằng Thanh Sơn giật nẩyngười, như có một luồng lôi điện ầm ầm trong đầu. Yêu Tăng Hạng Phàm Trần đầy sắc thái truyền kỳ năm xưa lại là Bùi Tam sao?

- Ngươi …. Hạng Phàm Trần?

Đằng Thanh Sơn vẫn cảm thấy không thể tin.

- Lạ lắm à?

Bùi Tam nhìn về phương tây.

- Tu luyện Phật Tông rất trọng nê hoàn cung, tu luyện được xá lị tử. Khác với đạo gia nhất mạch và Nội Gia Quyền nhất mạch của ngươi. Vì trọng việc tu luyện nê hoàn cung, nên trong Ma Ni Tự có một phương pháp chuyển thế! Ngoài ra, có thể cho người chuyển thế giữ lại ký ức.

Đằng Thanh Sơn cả kinh.

Mình chuyển thế mà vẫn giữ được ký ức. Nhưng, mình từ địa cầu tới.

- Người thành công, được gọi là Lạt Ma chuyển thế!

Bùi Tam cảm thán nói tiếp:

- Loại phương pháp chuyển thế này phi thường nguy hiểm. Đại sư Phật Tông hư cảnh khi tiến hành chuyển sang kiếp khác, e rằng mười người mới có một người thành công! Còn đại sư Phật Tông cảnh giới động hư khi tiến hành chuyển thế thì thật ra có thể được một nửa thành công.

Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu, thì ra chuyển sang kiếp khác tuyệt không phải trăm phần trăm thành công.

- Đúng vậy, nếu có thể dễ dàng thành công, Ma Ni Tự sẽ rất đáng sợ. Hơn nữa bất luận là ai, nhiều nhất chỉ được chuyển sang kiếp khác một lần. Lần thứ hai chắc chắn sẽ chết.

Bùi Tam thở dài một hơi:

- Có thể đây là hạn chế của thiên địa. Đằng Thanh Sơn, ngươi cũng biết, lúc trước ta diệt Ma Ni Tự, trong đám hư cảnh đó, chỉ duy nhất có một hư cảnh còn sống, hắn tên là Phàm Không.

Bùi Tam nhìn Đằng Thanh Sơn.

- Hắn cũng là người chuyển thế. Năm xưa lúc ta ở Ma Ni Tự, Phàm Không chính là tiểu sư đệ của ta, có quan hệ rất tốt với ta.. Ngươi cũng đã biết... vì sao lúc đó Phàm Không không chết rồi!

Đằng Thanh Sơn giật mình.

"Sư đệ?"

"Phàm Không, Phàm Trần?"

Thì ra như thế.

- Về phần tăng nhân hoàng bào Liễu Nguyên bị ta giết chết, năm xưa chính là sư thúc ta.

Bùi Tam từ từ nói:

- Ngươi hẳn là biết, kiếp trước, vì sao Hạng Phàm Trần ta bị gọi là Yêu Tăng?

Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.

Hạng Phàm Trần huyết tính hơn những tăng nhân bình thường, ngược lại còn khơi nên một trận gió tanh mưa máu, giết không ít người của Ma Ni Tự.

- Ta hận người của Ma Ni Tự, ta hận nhất là tên Liễu Nguyên đó.

Trong mắt Bùi Tam hàn quang lóe ra.

- Áp chế con người thật, diệt sạch nhân tính. Phật Tông như thế, nên bỏ đi. Năm đó Thích Già tổ sư sáng tạo ra Ma Ni Tự, căn bản không có rất nhiều điều cấm kỵ như thế. Sau này những người thế hệ sau lại không ngừng thêm vào. Ma Ni Tự như vậy... nên diệt đi!

- Đáng tiếc nhất là … năm đó ta tu luyện Kim Thân Phật Đà.

Bùi Tam lắc đầu thở dài:

- Mặc dù đây là Thần Cấp Bí Điển, nhưng đây là Đạo của Thích Già Tổ Sư thành tựu Chí Cường Giả, mà ta không phải là Thích Già tổ sư, chỉ đi theo đường thích hợp với mình mới là tốt nhất. Ta cố tu Kim Thân Phật Đà, cho dù miễn cưỡng đột phá đạt tới cảnh giới động hư, cũng không thể nào đề cao hơn được.

Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu, hắn đạt tới cảnh giới như thế, nên cũng hiểu rất rõ việc này.

Một quyển sách, ngươi đọc có thấu triệt tới mấy, muốn vượt qua người viết quyển sách là điều không thể làm được.

Do đó, biện pháp tốt nhất là tự mình viết một quyển sách! Đi theo đường mình!

- Việc này cũng là lí do vì sao năm đó ta nhắc nhở ngươi, ngàn vạn lần không được học Thần Cấp Bí Điển, đừng theo lối đi của người khác. Đó là tai họa cho mình.

Bùi Tam lắc đầu nói tiếp:

- Đáng tiếc, ta tu luyện phương pháp Phật Tông quá sâu rồi, căn bản không thể chuyển sang tu đạo gia...

Do đó ta nghĩ mọi ngoài để thử đi theo con đường của mình.

Vì vậy... mới có Mật Tông.

Bùi Tam cười khẽ:

- Mật Tông, chính là do ta căn cứ vào phương pháp Phật Tông, dùng một vài cảm ngộ của mình mà sáng tạo ra. Ta gọi tu luyện của Ma Ni Tự là thiền tông, cùng với Mật Tông của ta đều là Phật Tông cả.

Đằng Thanh Sơn thầm gật đầu.

- Đáng tiếc, học xong Kim Thân Phật Đà, cho dù ta sáng chế ra phương pháp Mật Tông, nhưng vì chịu ảnh hưởng quá lớn của phương pháp Phật Tông, căn bản không thể đi theo đường của mình đến thành công.

Bùi Tam lắc đầu thở dài nói:

- Khi đó, ta căn bản không phải đối thủ của Liễu Nguyên. Do đó, ta quyết định đánh bạc, chuyển sang kiếp khác.

Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.

Đại sư động hư Phật Tông, chuyển thế cũng chỉ thành công có một nửa.

- Trời không diệt ta. Ta chuyển sang kiếp khác thành công, trở thành đứa con thứ ba trong Bùi gia.

Bùi Tam cười khẽ nói:

- Lúc này nê hoàn cung, đan điền của ta vân vân, đều là của trẻ con bình thường. Ta hoàn toàn có thể lựa chọn tu luyện Phật Tông, hay đạo gia.

Sau đó, ta đi theo Đạo Gia nhất mạch.

Ta tham khảo bí tịch Đạo Gia bình thường, bí tịch đạo gia tiên thiên. Về phần hư cảnh và động hư, ta không hề để ý tới bất kỳ bí tịch gì. Ta đi khắp trời nam đất bắc, quan sát cá chim hoa cỏ, chim bay cá nhảy, ta toàn bộ dựa theo lĩnh ngộ của mình mà sáng tạo ra đường đi cho mình.

Bùi Tam cười khẽ nói:

- Mặc dù ta sáng chế ra nhiều loại đạo nhưng tất cả đều có thể gọi chung là Vạn Thú Đạo!

Cũng là Đạo ta dùng để giết chết tên Liễu Nguyên, tiêu diệt Ma Ni Tự.

Đôi mắt Bùi Tam lóe lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện