Cửu Đỉnh Ký
Chương 94: 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết' đệ cửu tầng!
Người dịch: Thiết Thủ
"Không cực khổ đâu, muội cũng không có việc gì nên chạy sang một chuyến thôi mà." Thanh cô nương nhoẻn miệng cười, lập tức từ trong bọc lấy ra cuốn sách đưa cho Đằng Thanh Sơn,"Này, cầm lấy!"
Đằng Thanh Sơn tiếp nhận, trên bộ sách vẫn còn thoáng một chút hơi người nóng ấm, cúi đầu nhìn cuốn bí tịch, trên bìa ngoài bí tịch có năm chữ lớn "Mãnh Ngưu Đại Lực quyết"!
Rốt cuộc tới tay!
Có 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết' ba tầng sau, thực lực của mình sẽ có thể lần nữa tăng lên.
"Ưm." Thanh cô nương liền nói,"Muội không quấy rầy Đằng đại ca huynh thần luyện, muội đi về trước."
Đằng Thanh Sơn còn chưa kịp nói thêm gì, Thanh cô nương đã tức khắc chạy như bay rời đi. Trong gió lạnh của buổi sớm mùa đông, góc áo Thanh cô nương theo gió phiêu lãng. Nhìn theo bóng lưng nàng chạy đi, cũng là một loại hưởng thụ.
Đằng Thanh Sơn cười, liền đem bí tịch đặt trong ngực, quay đầu trở lại thao trường tiếp tục luyện thương.
Trên thao trường tiếng hô quát nổi lên bốn phía,trong lúc các quân sĩ Hắc Giáp quân khổ luyện, đám bách phu trưởng, đô thống không ít người đều từ xa chứng kiến hai người Đằng Thanh Sơn, Thanh cô nương từ lúc gặp nhau cho đến lúc chia lìa.
"Hắc, thấy không? Thanh cô nương cùng Thanh Sơn huynh đệ ở cùng một chỗ đấy, nhìn bộ dáng...... còn rất thân cận nữa chứ."
"Ha ha, Thanh Sơn huynh đệ tuổi trẻ anh hùng, Thanh cô nương cùng Thanh Sơn huynh đệ xứng đôi vừa lứa. Ta thấy, đóa hoa xinh đẹp nhất của Quy Nguyên tông chúng ta sắp rơi vào Hắc Giáp quân chúng ta rồi."
o0o
Đám bách phu trưởng này nghị luận cười nói với nhau. Trong Quy Nguyên tông theo đuổi Gia Cát Thanh có rất nhiều. Chủ yếu phân biệt là hai phe lớn, Quy Nguyên tông hạch tâm đệ tử cùng quân sĩ Hắc Giáp quân. Trong thâm tâm song phương vẫn âm thầm đấu đá. Xem cuối cùng phe nào có thể giành được mỹ nhân về.
"Tất cả im lặng! Đây là thao trường, không phải là chỗ các ngươi huyên thuyên!" Một tiếng quát lạnh vang lên.
Mấy vị bách phu trưởng quay đầu nhìn lại, lời vừa nói chính là của Bạch Kỳ đô thống.
Đám bách phu trưởng ánh mắt trao đổi lẫn nhau một cái, trộm cười hai cái, không nói gì.
Bạch Kỳ đô thống lạnh lùng liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn xa xa, cười lạnh: "Một tên tiểu tử nghèo kiết xác, vừa tới Quy Nguyên tông ta, đã muốn câu dẫn Thanh Thanh sư muội! Xem ra phải tìm một cơ hội để ngươi hiểu rõ thân phận thật sự của mình!" Trong đông đảo các nam tử theo đuổi Thanh cô nương, trong đó cũng có Bạch Kỳ đô thống.
Các võ giả tu luyện nội kình, phần lớn tuổi thọ lâu dài, rất nhiều người hơn ba mươi tuổi vẫn chưa thành thân.
Như Tang Phong, như nữ thống lĩnh duy nhất trong bốn đại thống lĩnh, đều là chưa thành thân. Bạch Kỳ đô thống cũng chưa thành thân.
Buổi sáng luyện công, khí trời còn rất tốt.
Nhưng rất nhanh nổi gió, sắc trời liền trở nên u ám, chờ đến lúc bọn Đằng Thanh Sơn ăn cơm trưa, tuyết đã rơi nhiều như lông ngỗng, bay lả tả khắp nơi.
"Tuyết rơi là điềm báo năm được mùa! Trước khi qua lễ mừng năm mới có một trận tuyết lớn như vậy, đó là chuyện tốt a." Đằng Thanh Sơn cảm nhận được sự lạnh lẽo của hoa tuyết rơi vào lòng bàn tay, trong lòng cũng hân hoan, lập tức liếc mắt sang Đằng Thanh Hổ bên cạnh, nói:"Sáng nay biểu ca hình như như có tâm sự, đang suy nghĩ gì vậy?"
Đằng Thanh Hổ cúi đầu đi, không lên tiếng.
"Biểu ca!" Đằng Thanh Sơn hô.
"Hả?" Đằng Thanh Hổ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Đằng Thanh Sơn,"Sao vậy, Thanh Sơn?"
"Còn hỏi đệ làm sao, hai ngày trước vẫn cười ha ha, nhìn bộ dáng biểu ca hiện tại, hoàn toàn là bộ dáng mang tâm sự nặng nề. Chỉ còn kém là đem ba chữ "ta rất buồn" viết lên trên mặt thôi! Huynh có chuyện gì, có thể nói với ta không? Nói đi, đừng giấu ở trong bụng nữa." Đằng Thanh Sơn vừa cười vừa nói.
Đằng Thanh Hổ co rúm một cái, cắn răng nhìn về phía Đằng Thanh Sơn: "Thanh Sơn, ngươi có phải thích Thanh Thanh cô nương hay không?"
"Hả?" Đằng Thanh Sơn thừ người.
Điều này đâu có liên quan a?
Mình thích Thanh Thanh?
Đằng Thanh Hổ vuốt mặt, nói:"Ài, thực ra cũng không sao! Ta cũng không dối gạt ngươi. Nhìn thấy Thanh Thanh cô nương ta không biết tại sao lại thích đến như vậy. Ta cũng biết, ta không xứng với người ta! Cho nên đáy lòng tuy có âm thầm nghĩ tới, nhưng không dám nói! Hôm nay chứng kiến Thanh cô nương tự mình tới tìm ngươi, ta đoán là Thanh Thanh cô nương đã thích ngươi. Lòng ta nhẽ ra phải vì ngươi mà cao hứng, nhưng cũng có chút khó nuốt trôi."
"Tuy nhiên, Thanh Sơn!" Đằng Thanh Hổ vội la lên,"Ngươi đừng bận tâm, dù sao ta cũng không có bản lãnh để lấy được cô nương tốt đến như vậy, ngươi hãy vì Đằng gia trang chúng ta giành lấy vinh dự, cưới Thanh cô nương này đi."
Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên!
"Chát!"
Đằng Thanh Sơn vỗ một cái lên đầu Đằng Thanh Hổ, cười mắng,"Biểu ca, trong đầu huynh hồ đồ cái gì vậy a! Ta thích Thanh cô nương? Huynh nghe ai nói vậy?"
"Ách, cô nương tốt như vậy, ngươi không thích?" Đằng Thanh Hổ hỏi ngược lại.
"Là cô nương tốt thì ai cũng phải thích?" Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười, lập tức nhìn chằm chằm Đằng Thanh Hổ: "Biểu ca, huynh nghe rõ ràng cho ta. Ta đối với tiểu nha đầu này một điểm tâm tư cũng không có. Có bản lãnh huynh cứ đi mà lấy nàng. về phần ta...... ừm, ta không để ý đến nàng."
Con mắt Đằng Thanh Hổ chớp chớp.
"Được rồi, về thôi, đừng có đứng đần ở đây nữa." Đằng Thanh Sơn kéo bả vai Thanh Hổ, hai huynh đệ kề vai sát cánh trong tuyết bay lả tả, đi về phía phòng.
"Ta thích Thanh cô nương?" Đằng Thanh Sơn trong lòng dở khóc dở cười.
Nhìn thấy Thanh cô nương này, Đằng Thanh Sơn thật giống như nhìn thấy muội muội "Thanh Vũ " của mình, đây đơn thuần chỉ là cảm giác ca ca đối với muội muội. Hơn nữa...... Bản thân kiếp trước đã sống hai mươi chín năm, kiếp này lại thêm mười sáu năm, đã sớm không còn tâm tính của tiểu hài tử đầu để chỏm. Kinh nghiệm nhiều như vậy, tâm tính đã sớm bền như đá, há có thể dễ dàng động tâm như vậy? Đối với loại tiểu cô nương thơ ngây này, Đằng Thanh Sơn chỉ có ý ngắm nhìn từ xa, không hề có ý niệm khinh nhờn.
Cưới vợ?
Chưa có yêu cầu của phụ thân mẫu thân, Đằng Thanh Sơn cũng sẽ không nóng vội, trừ phi gặp được một người thực sự khiến mình động tâm, nếu không sẽ không lấy.
o0o
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, đến chiều, trong đình viện của Đằng Thanh Sơn đã phủ một lớp tuyết dày.
Khoanh chân ngồi trên tuyết, trên người Đằng Thanh Sơn đã bao phủ một lớp tuyết.
Trong chuồng ngựa, con Thanh tông đạp tuyết mã ngẩng đầu nhìn Đằng Thanh Sơn đang đắm chìm trong tu luyện, rồi lại cúi đầu ăn cỏ khô.
"Tu luyện nội kình, thực ra chính là quá trình tu luyện đả thông từng đường kinh mạch! Tùy theo kinh mạch càng ngày càng thông suốt, tốc độ tu luyện mới càng có thể tăng thêm. Rất nhiều người hao phí vài chục năm đến trăm năm, cũng chẳng cách nào đả thông nhâm đốc nhị mạch khó khăn nhất. Song...... Ta toàn thân kỳ kinh bát mạch, thập nhị chính kinh, rất nhiều nhánh kinh mạch không chỗ nào không thông. Tu luyện nội kình ngược lại đơn giản dễ dàng hơn nhiều."
Đằng Thanh Sơn trong lòng thoải mái, hưng phấn.
Tu luyện nội kình, đối với hắn mà nói, chính là ngựa chạy trên đất bằng.
Giao thông ở hậu thế, phiền toái chính là kiến tạo từng con đường cao tốc. Mỗi một đường cao tốc đều hao phí vô tận sức người, sức vật. Mà sau khi đường cao tốc tu kiến thành công, vận chuyển tiện lợi, kinh tế đề cao cũng rất mạnh. Đả thông kinh mạch, chính là quá trình kiến tạo đường cao tốc.
Đó là điều phiền toái nhất.
Thế mà Đằng Thanh Sơn chẳng khác ngay từ đầu đường cao tốc đã hoàn thành, vận chuyển hàng hóa 'nội kình' đương nhiên vô cùng đơn giản.
"Tầng thứ tám!"
Đằng Thanh Sơn đã bắt đầu vận chuyển khẩu quyết tâm pháp tầng thứ tám.
Trong cơ thể, nội kình cuồn cuộn, các huyệt vị đều có nội kình xoay quanh, trận trận cảm giác tê dại xuyên suốt toàn thân.
"Tu luyện đến tầng thứ tám,tốc độ luyện hóa thiên địa linh khí, so với ta dựa vào Hình Ý quyền luyện hóa nội kình đều nhanh không chỉ gấp trăm lần. Xem ra, cho dù nội kình của ta hao phí hết sạch, mấy canh giờ là có thể hoàn toàn phục hồi."
Đằng Thanh Sơn thở dài không thôi," Kiếp trước, nội kình là bảo bối, không nỡ lãng phí. Hoàn toàn là từ máu huyết trong cơ thể luyện hóa mà ra, nhưng kiếp này, nội kình không đáng tiền!"
Trong bất tri bất giác......
Đằng Thanh Sơn bước vào tầng thứ chín của 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết'!
Nội kình như thác lũ, ào ạt chạy trong kỳ kinh bát mạch, tầng thứ chín khó khăn nhất chính là - đả thông cửa khẩu nhâm đốc nhị mạch.
"Cảm giác tê dại càng lúc càng mãnh liệt! Ai dè kích thích huyệt vị cũng cần nội kình kích thích kinh mạch như vậy, không ngờ lại có thể khiến cho kinh mạch càng trở nên cứng cỏi hơn." Đằng Thanh Sơn dựa theo khẩu quyết trong bí tịch, cái gọi là kích thích huyệt vị chính là nội kình vây quanh huyệt vị, lần lượt cọ xát phi thường êm ái, chỉ sợ tổn thương yếu huyệt.
Dựa theo khẩu quyết trên bí tịch, một khi yếu huyệt nào bị thương, sau này nội kình vận chuyển tới đây, tốc độ chảy qua sẽ rất chậm chạp.
"Huyệt vị? Đạo lý này ta hiểu, kinh mạch là đường cao tốc,vậy huyệt vị, chính là cầu bắc qua sông nối liền đường cao tốc! Một khi cầu bị hao tổn, khi qua cầu, tốc độ đương nhiên chậm lại. Một khi cầu bị chặt đứt, cả đường cao tốc đều bị phế bỏ." Đằng Thanh Sơn cảm giác, nội kình trong cơ thể, phảng phất như quả cầu tuyết, càng ngày càng hùng hậu.
Đại lượng nội kình dũng mãnh đổ về trong đan điền, đan điền phảng phất như cái động không đáy, không ngừng hấp thu nội kình.
Qua hồi lâu, Đằng Thanh Sơn cảm thấy đan điền của mình bành trướng, không cách nào chứa thêm nội kình.
"Hửm.. Đầy rồi?"
Đằng Thanh Sơn thầm thở dài,"Dựa theo những gì trong 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết' ghi lại, khi mới tu tập nội kình, đan điền rất nhỏ. Theo thời gian càng lâu, đan điền càng lúc càng lớn. Cuối cùng có một ngày, đan điền đạt tới một cái cực hạn, không cách nào mở rộng thêm nữa. Có điều, ta cách cực hạn của đan điền, hẳn là vẫn còn có chút khoảng cách."
Đan điền lớn nhỏ là có hạn, tích trữ nội kình cũng là có hạn, chẳng phải là vô cùng vô tận.
Chính vì như thế nên đám võ giả lúc chém giết mới bị tiêu hao hết nội kình.
Song, theo tu luyện, đan điền sẽ dần dần lớn. Cũng giống như bụng của con người, ăn càng nhiều sẽ càng căng lớn. Đương nhiên là có một cái cực hạn! Đạt tới một cái cực hạn, có tu luyện hơn nữa, cũng không có thể lớn hơn.
o0o
Trong sân tuyết, Đằng Thanh Sơn đang khoanh chân ngồi đã biến thành một người tuyết.
Phù!
Đằng Thanh Sơn đứng lên, tuyết đọng rơi xuống.
"Tầng thứ chín? Chỉ đơn giản như vậy ta đã đạt tới tầng thứ chín. Đối với ta mà nói, cái trân quý nhất, vẫn là khẩu quyết phát ra nội kình ở tầng thứ chín!" Đằng Thanh Sơn tâm ý vừa động, nội kình trong đan điền đột ngột bộc phát, dọc theo kỳ kinh bát mạch mãnh liệt trào ra, lập tức dũng mãnh hội tụ ở kinh mạch trên cánh tay phải.
"A!"
Đằng Thanh Sơn cảm thấy kinh mạch trong cơ thể một trận đau nhức, đau đến biến sắc, nội kình liền từ các tiểu kinh mạch trên cách tay nhanh chóng phân tán.
"Chiu chiu!"
Không ít nội kình bắn lên trên mặt tuyết, lộ ra một loạt lỗ nhỏ.
"Nguy hiểm thật." Đằng Thanh Sơn sắc mặt đại biến.
Mới vừa rồi tám đạo nội kình, từ trong kỳ kinh bát mạch tuôn ra, rồi sau đó hợp lại trên cánh tay Đằng Thanh Sơn, dung lượng thừa nhận của kinh mạch trên cánh tay lại không bằng tám đầu chủ kinh mạch trong kỳ kinh bát mạch hội tụ. Luồng nội kình hợp lưu này quá lớn, thiếu chút nữa làm một kinh mạch trên cánh tay Đằng Thanh Sơn nứt ra. May là Đằng Thanh Sơn các mạch đều thông, lập tức thông qua các tiểu tĩnh mạch, tản mác phân tán.
"Kỳ kinh bát mạch của ta quá rộng, mặc dù có thể trong nháy mắt tuôn ra nhiều nội kình, nhưng số lượng kinh mạch của cánh tay lại ít, chẳng khác là ngòi pháo quá nhỏ! Đạn dược lại nhiều, không cách nào trong nháy mắt bắn được ra ngoài! Đáng tiếc." Đằng Thanh Sơn bất đắc dĩ cười.
Lúc đầu khi luyện tập tầng thứ sáu, luồng nội kình hội tụ rất nhỏ, kinh mạch trên cánh tay Đằng Thanh Sơn còn có thể thừa nhận, lần này thì không được.
"Xem ra những gì trong 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết' nói rất đúng, ta cũng phải tốn hao thời gian, mở rộng thêm kinh mạch, nuôi dưỡng kinh mạch." Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.
o0o
Những ngày sau đó, Đằng Thanh Sơn nhàn nhã ở trong Hắc Giáp quân, bình thường, ngoại trừ luyện tập thương pháp, thỉnh thoảng còn dẫn dắt các quân sĩ luyện tập thuật cưỡi ngựa, thời gian còn lại, phần lớn đều tu luyện 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết' tiến hành mở rộng kinh mạch, theo thời gian trôi qua, kinh mạch của Đằng Thanh Sơn cũng dần dần càng trở nên rộng rãi, cứng cỏi hơn.
"Không cực khổ đâu, muội cũng không có việc gì nên chạy sang một chuyến thôi mà." Thanh cô nương nhoẻn miệng cười, lập tức từ trong bọc lấy ra cuốn sách đưa cho Đằng Thanh Sơn,"Này, cầm lấy!"
Đằng Thanh Sơn tiếp nhận, trên bộ sách vẫn còn thoáng một chút hơi người nóng ấm, cúi đầu nhìn cuốn bí tịch, trên bìa ngoài bí tịch có năm chữ lớn "Mãnh Ngưu Đại Lực quyết"!
Rốt cuộc tới tay!
Có 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết' ba tầng sau, thực lực của mình sẽ có thể lần nữa tăng lên.
"Ưm." Thanh cô nương liền nói,"Muội không quấy rầy Đằng đại ca huynh thần luyện, muội đi về trước."
Đằng Thanh Sơn còn chưa kịp nói thêm gì, Thanh cô nương đã tức khắc chạy như bay rời đi. Trong gió lạnh của buổi sớm mùa đông, góc áo Thanh cô nương theo gió phiêu lãng. Nhìn theo bóng lưng nàng chạy đi, cũng là một loại hưởng thụ.
Đằng Thanh Sơn cười, liền đem bí tịch đặt trong ngực, quay đầu trở lại thao trường tiếp tục luyện thương.
Trên thao trường tiếng hô quát nổi lên bốn phía,trong lúc các quân sĩ Hắc Giáp quân khổ luyện, đám bách phu trưởng, đô thống không ít người đều từ xa chứng kiến hai người Đằng Thanh Sơn, Thanh cô nương từ lúc gặp nhau cho đến lúc chia lìa.
"Hắc, thấy không? Thanh cô nương cùng Thanh Sơn huynh đệ ở cùng một chỗ đấy, nhìn bộ dáng...... còn rất thân cận nữa chứ."
"Ha ha, Thanh Sơn huynh đệ tuổi trẻ anh hùng, Thanh cô nương cùng Thanh Sơn huynh đệ xứng đôi vừa lứa. Ta thấy, đóa hoa xinh đẹp nhất của Quy Nguyên tông chúng ta sắp rơi vào Hắc Giáp quân chúng ta rồi."
o0o
Đám bách phu trưởng này nghị luận cười nói với nhau. Trong Quy Nguyên tông theo đuổi Gia Cát Thanh có rất nhiều. Chủ yếu phân biệt là hai phe lớn, Quy Nguyên tông hạch tâm đệ tử cùng quân sĩ Hắc Giáp quân. Trong thâm tâm song phương vẫn âm thầm đấu đá. Xem cuối cùng phe nào có thể giành được mỹ nhân về.
"Tất cả im lặng! Đây là thao trường, không phải là chỗ các ngươi huyên thuyên!" Một tiếng quát lạnh vang lên.
Mấy vị bách phu trưởng quay đầu nhìn lại, lời vừa nói chính là của Bạch Kỳ đô thống.
Đám bách phu trưởng ánh mắt trao đổi lẫn nhau một cái, trộm cười hai cái, không nói gì.
Bạch Kỳ đô thống lạnh lùng liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn xa xa, cười lạnh: "Một tên tiểu tử nghèo kiết xác, vừa tới Quy Nguyên tông ta, đã muốn câu dẫn Thanh Thanh sư muội! Xem ra phải tìm một cơ hội để ngươi hiểu rõ thân phận thật sự của mình!" Trong đông đảo các nam tử theo đuổi Thanh cô nương, trong đó cũng có Bạch Kỳ đô thống.
Các võ giả tu luyện nội kình, phần lớn tuổi thọ lâu dài, rất nhiều người hơn ba mươi tuổi vẫn chưa thành thân.
Như Tang Phong, như nữ thống lĩnh duy nhất trong bốn đại thống lĩnh, đều là chưa thành thân. Bạch Kỳ đô thống cũng chưa thành thân.
Buổi sáng luyện công, khí trời còn rất tốt.
Nhưng rất nhanh nổi gió, sắc trời liền trở nên u ám, chờ đến lúc bọn Đằng Thanh Sơn ăn cơm trưa, tuyết đã rơi nhiều như lông ngỗng, bay lả tả khắp nơi.
"Tuyết rơi là điềm báo năm được mùa! Trước khi qua lễ mừng năm mới có một trận tuyết lớn như vậy, đó là chuyện tốt a." Đằng Thanh Sơn cảm nhận được sự lạnh lẽo của hoa tuyết rơi vào lòng bàn tay, trong lòng cũng hân hoan, lập tức liếc mắt sang Đằng Thanh Hổ bên cạnh, nói:"Sáng nay biểu ca hình như như có tâm sự, đang suy nghĩ gì vậy?"
Đằng Thanh Hổ cúi đầu đi, không lên tiếng.
"Biểu ca!" Đằng Thanh Sơn hô.
"Hả?" Đằng Thanh Hổ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Đằng Thanh Sơn,"Sao vậy, Thanh Sơn?"
"Còn hỏi đệ làm sao, hai ngày trước vẫn cười ha ha, nhìn bộ dáng biểu ca hiện tại, hoàn toàn là bộ dáng mang tâm sự nặng nề. Chỉ còn kém là đem ba chữ "ta rất buồn" viết lên trên mặt thôi! Huynh có chuyện gì, có thể nói với ta không? Nói đi, đừng giấu ở trong bụng nữa." Đằng Thanh Sơn vừa cười vừa nói.
Đằng Thanh Hổ co rúm một cái, cắn răng nhìn về phía Đằng Thanh Sơn: "Thanh Sơn, ngươi có phải thích Thanh Thanh cô nương hay không?"
"Hả?" Đằng Thanh Sơn thừ người.
Điều này đâu có liên quan a?
Mình thích Thanh Thanh?
Đằng Thanh Hổ vuốt mặt, nói:"Ài, thực ra cũng không sao! Ta cũng không dối gạt ngươi. Nhìn thấy Thanh Thanh cô nương ta không biết tại sao lại thích đến như vậy. Ta cũng biết, ta không xứng với người ta! Cho nên đáy lòng tuy có âm thầm nghĩ tới, nhưng không dám nói! Hôm nay chứng kiến Thanh cô nương tự mình tới tìm ngươi, ta đoán là Thanh Thanh cô nương đã thích ngươi. Lòng ta nhẽ ra phải vì ngươi mà cao hứng, nhưng cũng có chút khó nuốt trôi."
"Tuy nhiên, Thanh Sơn!" Đằng Thanh Hổ vội la lên,"Ngươi đừng bận tâm, dù sao ta cũng không có bản lãnh để lấy được cô nương tốt đến như vậy, ngươi hãy vì Đằng gia trang chúng ta giành lấy vinh dự, cưới Thanh cô nương này đi."
Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên!
"Chát!"
Đằng Thanh Sơn vỗ một cái lên đầu Đằng Thanh Hổ, cười mắng,"Biểu ca, trong đầu huynh hồ đồ cái gì vậy a! Ta thích Thanh cô nương? Huynh nghe ai nói vậy?"
"Ách, cô nương tốt như vậy, ngươi không thích?" Đằng Thanh Hổ hỏi ngược lại.
"Là cô nương tốt thì ai cũng phải thích?" Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười, lập tức nhìn chằm chằm Đằng Thanh Hổ: "Biểu ca, huynh nghe rõ ràng cho ta. Ta đối với tiểu nha đầu này một điểm tâm tư cũng không có. Có bản lãnh huynh cứ đi mà lấy nàng. về phần ta...... ừm, ta không để ý đến nàng."
Con mắt Đằng Thanh Hổ chớp chớp.
"Được rồi, về thôi, đừng có đứng đần ở đây nữa." Đằng Thanh Sơn kéo bả vai Thanh Hổ, hai huynh đệ kề vai sát cánh trong tuyết bay lả tả, đi về phía phòng.
"Ta thích Thanh cô nương?" Đằng Thanh Sơn trong lòng dở khóc dở cười.
Nhìn thấy Thanh cô nương này, Đằng Thanh Sơn thật giống như nhìn thấy muội muội "Thanh Vũ " của mình, đây đơn thuần chỉ là cảm giác ca ca đối với muội muội. Hơn nữa...... Bản thân kiếp trước đã sống hai mươi chín năm, kiếp này lại thêm mười sáu năm, đã sớm không còn tâm tính của tiểu hài tử đầu để chỏm. Kinh nghiệm nhiều như vậy, tâm tính đã sớm bền như đá, há có thể dễ dàng động tâm như vậy? Đối với loại tiểu cô nương thơ ngây này, Đằng Thanh Sơn chỉ có ý ngắm nhìn từ xa, không hề có ý niệm khinh nhờn.
Cưới vợ?
Chưa có yêu cầu của phụ thân mẫu thân, Đằng Thanh Sơn cũng sẽ không nóng vội, trừ phi gặp được một người thực sự khiến mình động tâm, nếu không sẽ không lấy.
o0o
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, đến chiều, trong đình viện của Đằng Thanh Sơn đã phủ một lớp tuyết dày.
Khoanh chân ngồi trên tuyết, trên người Đằng Thanh Sơn đã bao phủ một lớp tuyết.
Trong chuồng ngựa, con Thanh tông đạp tuyết mã ngẩng đầu nhìn Đằng Thanh Sơn đang đắm chìm trong tu luyện, rồi lại cúi đầu ăn cỏ khô.
"Tu luyện nội kình, thực ra chính là quá trình tu luyện đả thông từng đường kinh mạch! Tùy theo kinh mạch càng ngày càng thông suốt, tốc độ tu luyện mới càng có thể tăng thêm. Rất nhiều người hao phí vài chục năm đến trăm năm, cũng chẳng cách nào đả thông nhâm đốc nhị mạch khó khăn nhất. Song...... Ta toàn thân kỳ kinh bát mạch, thập nhị chính kinh, rất nhiều nhánh kinh mạch không chỗ nào không thông. Tu luyện nội kình ngược lại đơn giản dễ dàng hơn nhiều."
Đằng Thanh Sơn trong lòng thoải mái, hưng phấn.
Tu luyện nội kình, đối với hắn mà nói, chính là ngựa chạy trên đất bằng.
Giao thông ở hậu thế, phiền toái chính là kiến tạo từng con đường cao tốc. Mỗi một đường cao tốc đều hao phí vô tận sức người, sức vật. Mà sau khi đường cao tốc tu kiến thành công, vận chuyển tiện lợi, kinh tế đề cao cũng rất mạnh. Đả thông kinh mạch, chính là quá trình kiến tạo đường cao tốc.
Đó là điều phiền toái nhất.
Thế mà Đằng Thanh Sơn chẳng khác ngay từ đầu đường cao tốc đã hoàn thành, vận chuyển hàng hóa 'nội kình' đương nhiên vô cùng đơn giản.
"Tầng thứ tám!"
Đằng Thanh Sơn đã bắt đầu vận chuyển khẩu quyết tâm pháp tầng thứ tám.
Trong cơ thể, nội kình cuồn cuộn, các huyệt vị đều có nội kình xoay quanh, trận trận cảm giác tê dại xuyên suốt toàn thân.
"Tu luyện đến tầng thứ tám,tốc độ luyện hóa thiên địa linh khí, so với ta dựa vào Hình Ý quyền luyện hóa nội kình đều nhanh không chỉ gấp trăm lần. Xem ra, cho dù nội kình của ta hao phí hết sạch, mấy canh giờ là có thể hoàn toàn phục hồi."
Đằng Thanh Sơn thở dài không thôi," Kiếp trước, nội kình là bảo bối, không nỡ lãng phí. Hoàn toàn là từ máu huyết trong cơ thể luyện hóa mà ra, nhưng kiếp này, nội kình không đáng tiền!"
Trong bất tri bất giác......
Đằng Thanh Sơn bước vào tầng thứ chín của 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết'!
Nội kình như thác lũ, ào ạt chạy trong kỳ kinh bát mạch, tầng thứ chín khó khăn nhất chính là - đả thông cửa khẩu nhâm đốc nhị mạch.
"Cảm giác tê dại càng lúc càng mãnh liệt! Ai dè kích thích huyệt vị cũng cần nội kình kích thích kinh mạch như vậy, không ngờ lại có thể khiến cho kinh mạch càng trở nên cứng cỏi hơn." Đằng Thanh Sơn dựa theo khẩu quyết trong bí tịch, cái gọi là kích thích huyệt vị chính là nội kình vây quanh huyệt vị, lần lượt cọ xát phi thường êm ái, chỉ sợ tổn thương yếu huyệt.
Dựa theo khẩu quyết trên bí tịch, một khi yếu huyệt nào bị thương, sau này nội kình vận chuyển tới đây, tốc độ chảy qua sẽ rất chậm chạp.
"Huyệt vị? Đạo lý này ta hiểu, kinh mạch là đường cao tốc,vậy huyệt vị, chính là cầu bắc qua sông nối liền đường cao tốc! Một khi cầu bị hao tổn, khi qua cầu, tốc độ đương nhiên chậm lại. Một khi cầu bị chặt đứt, cả đường cao tốc đều bị phế bỏ." Đằng Thanh Sơn cảm giác, nội kình trong cơ thể, phảng phất như quả cầu tuyết, càng ngày càng hùng hậu.
Đại lượng nội kình dũng mãnh đổ về trong đan điền, đan điền phảng phất như cái động không đáy, không ngừng hấp thu nội kình.
Qua hồi lâu, Đằng Thanh Sơn cảm thấy đan điền của mình bành trướng, không cách nào chứa thêm nội kình.
"Hửm.. Đầy rồi?"
Đằng Thanh Sơn thầm thở dài,"Dựa theo những gì trong 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết' ghi lại, khi mới tu tập nội kình, đan điền rất nhỏ. Theo thời gian càng lâu, đan điền càng lúc càng lớn. Cuối cùng có một ngày, đan điền đạt tới một cái cực hạn, không cách nào mở rộng thêm nữa. Có điều, ta cách cực hạn của đan điền, hẳn là vẫn còn có chút khoảng cách."
Đan điền lớn nhỏ là có hạn, tích trữ nội kình cũng là có hạn, chẳng phải là vô cùng vô tận.
Chính vì như thế nên đám võ giả lúc chém giết mới bị tiêu hao hết nội kình.
Song, theo tu luyện, đan điền sẽ dần dần lớn. Cũng giống như bụng của con người, ăn càng nhiều sẽ càng căng lớn. Đương nhiên là có một cái cực hạn! Đạt tới một cái cực hạn, có tu luyện hơn nữa, cũng không có thể lớn hơn.
o0o
Trong sân tuyết, Đằng Thanh Sơn đang khoanh chân ngồi đã biến thành một người tuyết.
Phù!
Đằng Thanh Sơn đứng lên, tuyết đọng rơi xuống.
"Tầng thứ chín? Chỉ đơn giản như vậy ta đã đạt tới tầng thứ chín. Đối với ta mà nói, cái trân quý nhất, vẫn là khẩu quyết phát ra nội kình ở tầng thứ chín!" Đằng Thanh Sơn tâm ý vừa động, nội kình trong đan điền đột ngột bộc phát, dọc theo kỳ kinh bát mạch mãnh liệt trào ra, lập tức dũng mãnh hội tụ ở kinh mạch trên cánh tay phải.
"A!"
Đằng Thanh Sơn cảm thấy kinh mạch trong cơ thể một trận đau nhức, đau đến biến sắc, nội kình liền từ các tiểu kinh mạch trên cách tay nhanh chóng phân tán.
"Chiu chiu!"
Không ít nội kình bắn lên trên mặt tuyết, lộ ra một loạt lỗ nhỏ.
"Nguy hiểm thật." Đằng Thanh Sơn sắc mặt đại biến.
Mới vừa rồi tám đạo nội kình, từ trong kỳ kinh bát mạch tuôn ra, rồi sau đó hợp lại trên cánh tay Đằng Thanh Sơn, dung lượng thừa nhận của kinh mạch trên cánh tay lại không bằng tám đầu chủ kinh mạch trong kỳ kinh bát mạch hội tụ. Luồng nội kình hợp lưu này quá lớn, thiếu chút nữa làm một kinh mạch trên cánh tay Đằng Thanh Sơn nứt ra. May là Đằng Thanh Sơn các mạch đều thông, lập tức thông qua các tiểu tĩnh mạch, tản mác phân tán.
"Kỳ kinh bát mạch của ta quá rộng, mặc dù có thể trong nháy mắt tuôn ra nhiều nội kình, nhưng số lượng kinh mạch của cánh tay lại ít, chẳng khác là ngòi pháo quá nhỏ! Đạn dược lại nhiều, không cách nào trong nháy mắt bắn được ra ngoài! Đáng tiếc." Đằng Thanh Sơn bất đắc dĩ cười.
Lúc đầu khi luyện tập tầng thứ sáu, luồng nội kình hội tụ rất nhỏ, kinh mạch trên cánh tay Đằng Thanh Sơn còn có thể thừa nhận, lần này thì không được.
"Xem ra những gì trong 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết' nói rất đúng, ta cũng phải tốn hao thời gian, mở rộng thêm kinh mạch, nuôi dưỡng kinh mạch." Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.
o0o
Những ngày sau đó, Đằng Thanh Sơn nhàn nhã ở trong Hắc Giáp quân, bình thường, ngoại trừ luyện tập thương pháp, thỉnh thoảng còn dẫn dắt các quân sĩ luyện tập thuật cưỡi ngựa, thời gian còn lại, phần lớn đều tu luyện 'Mãnh Ngưu Đại Lực quyết' tiến hành mở rộng kinh mạch, theo thời gian trôi qua, kinh mạch của Đằng Thanh Sơn cũng dần dần càng trở nên rộng rãi, cứng cỏi hơn.
Bình luận truyện